#6: Thấu hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#6: Thấu hiểu
Edit: Tira

Lôi Kha nhẹ nhàng không tiếng động đẩy cửa ra, thấy Mễ Lộ còn đang nằm hôn mê trên giường.
Omega nằm cuộn tròn trong tấm chăn dày, lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên vì phát sốt. Lôi Kha nhíu mày đứng trước giường Mễ Lộ, cơn tức giận vữa nãy vì Mễ Lộ trộm rời đi lúc nửa đêm, hiện tại đã hoàn toàn biến mất.

Lúc này, tiếng gõ cửa phòng nhẹ nhàng vang lên, Lôi Kha xoay người, Khương Lệnh đứng ngoài cửa thấy hắn thì hơi giật mình.
"Thiếu gia, sao ngài lại xuống dưới này..."

Khương Lệnh vừa nói vừa cho Beta đứng sau mình một ánh mắt ra hiệu để người đó tiến lên chăm sóc Mễ Lộ. Nam hầu gật đầu vừa định bước vào lại nhận được ánh mắt sắc bén của Lôi Kha. Lông mày hắn nhăn chặt lại làm nam người hầu sợ tới mức dừng bước.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, sau đó xoay người nói với Khương Lệnh: "Các người ra ngoài trước đi."

Lôi Kha nói ra câu này nhẹ bẫng, thế nhưng Khương Lệnh vẫn rất nhạy bén mà nhận ra được một chút không vui trong giọng nói của thiếu gia. Ông hơi chớp mắt, hiểu rõ hiện tại hẳn là mình nên chọn câm miệng. Ông gật đầu vâng lệnh, cùng người hầu kia xoay người rời đi.

Đến khi cửa phòng đóng lại hoàn toàn, rốt cuộc khuôn mặt vẫn luôn căng cứng của Lôi Kha mới dịu đi vài phần.

Hắn xoay người, nhìn về Omega nằm trên giường, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút áy náy.
Hắn biết, hiện tại Mễ Lộ đổ bệnh, không thoát khỏi có liên quan đến việc đêm qua làm cùng mình. Đêm qua... hắn xác thật có chút không biết kiềm chế.

Kỳ thật đối với loại chuyện này Lôi Kha đã khắc chế bản thân rất nhiều, nhưng đối mặt với người hầu nhỏ này của mình, tựa hồ sự khắc chế kia đều bị suy giảm triệt để. Đặc biệt giờ phút này, bởi vì hắn phải học tập ở Học viện quân sự Tinh cầu Thủ Đô, hai người gần một năm nay chưa gặp mặt lần nào.

Một năm chưa được gặp, cả dáng vẻ đến khuôn mặt của Omega giống như đột nhiên thay da đổi thịt đẹp tựa như ngọc. Mỗi một ngày thay đổi đã làm người kinh diễm, càng đừng nói đến thời gian dài như vậy.

Chiều hôm qua vừa mới vào cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Mễ Lộ, Lôi Kha đã phải nỗ lực kiềm chế trái tim mình nhảy lên, mỗi một tế bào trong thân thể hắn đều kêu gào đem cậu đè dưới thân, dùng sức mà tiến vào trong thân thể cậu, làm cầu treo lên trên vai mình gọi tên mình xin tha.

Lôi Kha chưa bao giờ nghĩ tới, thân thể mình lại có dục vọng cùng ham muốn cường liệt như thế này. Ở Học viện quân sự không thiếu những Omega huyết thống thuần có khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng lại chẳng có người nào có thể làm hắn nhớ đến thần hồn điên đảo như vậy. Lôi Kha phải thừa nhận, cảm giác trái tim mình gần đây đập càng ngày càng mãnh liệt.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn người trên giường lại tối đi vài phần. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt cẩn thận cảm nhận, vì Mễ Lộ sốt cao, mùi vị tin tức tố của Omega trong phòng này càng ngày càng đậm.
Lôi Kha thở ồ ồ, đôi mắt nhắm lại rồi mở ra, rốt cuộc mới thanh minh hơn một chút.

Hắn xoay người tới phòng tắm, lấy khăn lông ngâm nước ấm, sau đó cởi áo ngủ của Mễ Lộ ra, muốn giúp cậu lau người.

Mễ Lộ có làn da rất mỏng, thoáng dùng lực một chút liền có thể lưu lại vệt đỏ rõ ràng trên người. Cho nên khi Lôi Kha cởi ra hết áo ngủ của cậu, hắn bị những dấu vết xanh tím trên thân thể kia làm kinh ngạc một lúc lâu.

Lôi Kha nắm chặt khăn lông trên tay, trong mắt hiện lên một tia áy náy không dễ phát hiện nhưng rất nhanh đã bị che dấu đi. Động tác trên tay nhẹ nhàng hơn, cúi đầu giúp Mễ Lộ lau người.

Cảm giác mềm mại ấm áp của khăn lông làm Mễ Lộ trong lúc hôn mê hừ nhẹ vài tiếng. Lôi Kha ngẩng đầu nhìn mặt cậu, ánh mắt khó có được thoáng chút không còn lạnh như băng.

Nếu một màn hiện tại để những người khác thấy nhất định sẽ bị sợ tới mức miệng đều khép không nổi. Lôi Kha thiếu gia thế mà lại lau mình cho một người hầu Omega, chỉ sợ có nói ra cũng chẳng có ai tin.
Lôi Kha giúp Mễ Lộ lau người một lần, Nhiệt độ thân thể Omega rốt cuộc mới được giảm Ánh mắt Lôi Kha vừa chuyển, tầm mắt nhìn về chỗ bí ẩn giữa hai chân Mễ Lộ, hắn do dự một chút, nhưng vẫn duỗi tay hơi bẻ ra cánh mông cong cong.
Quả nhiên... chỗ kia bị sử dụng quá độ rõ ràng có chút sưng đỏ, bộ dáng đáng thương hề hề nhìn qua phá lệ thê thảm.

Lòng Lôi Kha thắt lại, còn sinh ra một chút nỗi niềm khác như trống rỗng. Hắn tìm trong phòng Mễ Lộ nửa ngày, cuối cùng cũng thấy một ít cao hạ sốt, không nghĩ nhiều, liền thoa lên giúp cậu.
Sau đó Lôi Kha lại cho Mễ Lộ uống một chút thuốc hạ sốt, lúc này mới tùy ý để cậu ngủ.

Mễ Lộ tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng.
Cậu mở to mắt nhìn khoảng không trên trần nhà trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi cử động thân thể.
Tuy rằng trên người vẫn khó chịu, nhưng cảm giác đau nhức đã giảm bớt rõ ràng, hơn nữa thân thể cũng không còn khô nóng. Mễ Lộ nhìn cái chăn dày đắp trên người mình, hiện tại cậu đã đổ mồ hôi đầy người.

Mễ Lộ vừa muốn đứng dậy, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra.
Sophia thò cái đầu nho nhỏ từ ngoài cửa vào, nhìn thấy Mễ Lộ đã tỉnh liền nở nụ cười, má lúm đồng tiền trên má thoạt trông thật đáng yêu.

"Mễ Lộ, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi!" Sophia cười tủm tỉm tiến đến bên giường Mễ Lộ, thấy môi Mễ Lộ bị khô, liền nhanh chóng duỗi tay rót một ly nước ấm đưa đến trước mặt cậu
"Làm tôi sợ muốn chết, sáng sớm hôm nay lúc tập hợp không gặp cậu tôi còn tưởng rằng cậu chưa dậy!" Sophia quơ chân múa tay mà nói, lại cười haha, "Sau đó tôi nghĩ lại chắc không phải đâu, cậu rất ít khi đến trễ, Khương quản gia bảo tôi đến phòng cậu xem xem, thế mới biết cậu phát sốt..."
Mễ Lộ nghe xong gật đầu, lại không nhịn được an ủi đối phương, "Tôi hiện tại không sao rồi."

Mễ Lộ cầm cái ly uống một ngụm nước, rồi lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì, buông cái ly xuống vội vàng hỏi: "Hôm nay tôi bị ốm, Khương quản gia đã sắp xếp người khác hầu hạ thiếu gia rời giường rồi đúng không!"

Nhìn khuôn mặt nôn nóng của Mễ Lộ Sophia nhịn không được trợn trắng mắt, cô lấy ly nước trong tay Mễ Lộ, giúp cậu đặt trên bàn, sau đó lại gõ nhẹ đầu cậu một chút, bĩu bĩu môi, lúc này mới rất không tình nguyện mà mở miệng:

"Thiếu gia thiếu gia, trong đầu của cậu ngoại trừ thiếu gia liệu còn có ai khác hay không hả! Được rồi cậu đừng hỏi nữa, Khương quản gia phái Lily đi hầu hạ thiếu gia, nhưng nghe nói là... bị thiếu gia đen mặt đuổi ra ngoài..."

A? Bị đuổi ra ngoài? Mễ Lộ sửng sốt một chút, nhưng mà nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Sophia lại không giống như đang nói giỡn.
Có điều cẩn thận nghĩ lại Mễ Lộ liền có thể hiểu được, tính tình thiếu gia vốn đã không tốt, luôn không thích có quá nhiều người bên cạnh. Thiếu gia đã quen để mình chăm sóc, sáng nay đột nhiên thay đổi người khác tâm trạng tất nhiên không vui.

"Nhưng mà... thiếu gia của cậu xem như còn có lương tâm, biết cậu bị bệnh còn xuống dưới tự mình chăm sóc cậu, thậm chí huỷ luôn cả buổi gặp mặt với các quý thiếu gia khác. Ở đây tới một giờ trước mới rời đi."

Khuôn mặt Mễ Lộ ngây ngốc, cậu lập tức hiểu ra vì sao lúc hôn mê lại cảm giác có một người lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình.
Mễ Lộ chỉ cho rằng mình sốt tới mơ hồ, lại không nghĩ rằng người kia là thiếu gia...
Trách không được... chỗ phía sau mình không còn quá đau nhức, xem ra... Cũng là ngài ấy giúp mình thoa dược.

Nghĩ đến đây, mặt Mễ Lộ hơi đỏ lên một chút.
Mễ Lộ còn đang ngây người, Sophia lại thay đổi sắc mặt nổi giận đùng đùng mà kéo tay cậu, nói không lựa lời: "Mễ Lộ, cậu nói thật với tôi, lần này cậu sinh bệnh, có phải hay không... Có phải tại vì thiếu gia làm..., làm chuyện đó với cậu!"

Sophia cũng chỉ là một Beta nhỏ chưa hiểu sự đời, căng da đầu nói ra những lời này xong trên mặt cũng hiện ra một tia đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại toàn là cảm xúc tức giận.

Mễ Lộ nghe được lời này thì hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền suy xét tới hậu quả trước sau. Tâm tư Sophia rất đơn thuần, cô không nghĩ được nhiều như vậy, có lẽ là nghe được một ít lời nói linh tinh, lại lo lắng cho mình nên mới chạy tới hỏi.

Kỳ thật quan hệ của cậu và Lôi Kha là bí mật trong lòng nhiều người ở Lôi gia đều hiểu rõ, nhưng chưa từng có ai nói ra trước mặt.Trước giờ trong lòng Sophia cũng hiểu, có điều thấy lần này Mễ Lộ bị bệnh quá nặng nên mới nhịn không được mở miệng hỏi.

"Không..." Mễ Lộ cầm ngược lại tay Sophia, lắc đầu với cô rồi lại nhẹ nhàng cười, "Chuyện này không thể trách thiếu gia, là thân thể tôi không được tốt. Sophia tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng cậu thật sự không cần phải như vậy, tôi chưa từng trách thiếu gia. Huống hồ ngài thật sự chưa từng làm bất cứ chuyện gì quá đáng với tôi, ngược lại vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt. Nếu không phải nhờ thiếu gia, có khả năng tôi đã sớm chết rồi..."

Nói tới đây, ánh mắt tức giận của Sophia cũng dần dần tiêu đi, ngược lại biến thành đau lòng.
Mấy năm trước lúc vừa mới đến Lôi gia, Mễ Lộ đối với những việc này cũng hoàn toàn không hiểu, cậu thậm chí không rõ vì sao thiếu gia lại bỏ tiền ra mua mình về làm người hầu bên người.

Mãi đến mấy năm sau trong một buổi tiệc, Mễ Lộ tình cờ gặp một Omega cùng ở tổ chức đào tạo năm đó, đối phương cũng được chủ nhân mang theo dự tiệc. Mễ Lộ bị đối phương hỏi tình hình gần đây, đối phương nghe được câu trả lời trắng trơn khờ khạo của cậu, nhịn không được che miệng cười quyến rũ. Sau đó kéo cậu qua một góc, thần bí giải thích lý do cho cậu.

Khi biết được chân tướng Mễ Lộ như bị sét đánh, nhưng sau khi chậm rãi bình tĩnh lại, cậu cẩn thận nghĩ, rất nhiều chuyện trước kia mình không rõ hiện tại đều có câu trả lời: cảnh cáo của Khương quản gia, sự bất mãn của Sami phu nhân, sự trầm mặc của thiếu gia...

Mễ Lộ lúc này mới rõ ràng, năm đó Vivian vì bảo hộ cậu, chưa từng nói với cậu một chút nào về phương diện này, nên tự nhiên cậu sẽ không hiểu rõ. Mễ Lộ được thiếu gia mua về, làm người hầu bên người không phải là giả, nhưng điều quan trọng hơn, là còn phải vì thiếu gia giải quyết nhu cầu sinh lý.

Cho nên, sau này Mễ Lộ dần dần trưởng thành, mỗi khi nghĩ đến chuyện này cậu đều sẽ từ đáy lòng cảm tạ thiếu gia, rốt cuộc... ngài ấy chưa từng bắt buộc mình, thậm chí... ngay cả lời nói đều chưa từng nhắc tới. Cho dù cuối cùng mình vẫn cùng thiếu gia làm loại chuyện này, nhưng mà... đây lại cũng là vì mình cam tâm tình nguyện.

Huống hồ, sinh mạng của Omega nhân tạo hèn hạ, chưa bao giờ được người khác tôn trọng, rất nhiều Omega nhân tạo đều bị coi như món quà để trao đổi qua lại, tin tức họ bị những người ăn chơi trác táng đùa bỡn đến chết nhìn mãi cũng quen. So sánh với những người này, Mễ Lộ cảm thấy cậu hẳn nên biết mình đã rất may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo #danmei