Chương 48: Chú Chó Đáng Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Giới Thứ Hai: Ngưu Lang Chức Nữ (6)

☆ Chương 48: Chú Chó Đáng Yêu.

       Thời gian chớp mắt đã qua hai năm, Cố Lương Sanh đã tu luyện công pháp đến cấp mười, đã có thể biến thành người, nhưng thời gian duy trì chỉ có mấy tiếng mà thôi. Lại thêm mấy tháng, hắn liền có thể đến cấp mười một, hóa thành hình người. Hai năm qua, hắn lén lút giúp đỡ Ngưu Lang, dùng pháp thuật cải thiện mảnh đất hoang kia, mảnh đất đó đã trồng ra được nhiều lương thực tốt hơn, tiền tài tích lũy càng ngày càng nhiều. Cố Lương Sanh còn lo chủ của mảnh đất này thấy đất đai màu mỡ thì sẽ lấy lại, thế nhưng không nghĩ tới Ngưu Lang đã sớm dùng tiền mua đất. Lúc đó, địa chủ cười nhạo Ngưu Lang là thằng ngu, đất này dù có tặng cũng không ai cần! Sau đó biết được Ngưu Lang dùng mẫu đất đó trồng ra lương thực nhiều hơn so với mẫu ruộng tốt của ông, người địa chủ kia tức đến dậm chân. Nhưng đất đã bán, khế đất cũng trong tay Ngưu lang, ông cũng không còn cách, đành phải tức giận gọi đầy tớ đem đất hoang bên cạnh khai khẩn rồi trồng trọt.

       Nhưng lương thực trồng ra không chỉ thu hoạch kém mà còn khó ăn, địa chủ tức giận thổi râu mép trừng mắt, ông không tin tà, kêu người tiếp tục gieo trồng, kết quả vẫn thê thảm như cũ, tổn thất rất nhiều tiền bạc. Địa chủ nghĩ không ra, ông từng đi xem ruộng của Ngưu lang, đất đai giống nhau, quy trình trồng trọt cũng giống, thậm chí hạt giống còn tốt hơn của Ngưu Lang, tại sao trồng không ra đồ tốt.

       Ông nghĩ mãi cũng không ra, thậm chí còn mặt dày qua hỏi Ngưu Lang, đáp án lại là gieo trồng nhiều. Địa chủ không còn lời nào để nói, chỉ xem như Ngưu Lang may mắn, một mảnh đất xấu trồng thành một mẫu ruộng tốt. Đất này để cũng lãng phí, ông hỏi Ngưu Lang có muốn mua không, Ngưu Lang uyển chuyển từ chối.

       Ngưu Lang tâm không lớn, y không nghĩ tới vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp, y chỉ cần một mẫu ruộng, một căn nhà, còn có một con trâu làm bạn là đủ rồi. Cuộc sống bây giờ xem như dư dã, xây một căn nhà nhỏ, nuôi mấy con gà con vịt, ở sau nhà đào cái ao nhỏ để nuôi cá. Mỗi ngày làm việc xong, mang theo trâu nhỏ đi tản bộ, cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái.

       Trâu nhỏ và y cùng ăn cùng ở, căn nhà nhỏ được mở rộng thêm diện tích, có thêm gia cụ, làm căn nhà càng thêm ấm áp, bên dưới giường là chỗ ngủ của trâu nhỏ. Không phải y không làm chuồng cho trâu nhỏ, mà là không muốn trâu nhỏ rời khỏi tầm mắt của mình.

       Đối với việc này, Cố Lương Sanh hoàn toàn không có ý kiến, hắn biến thành trâu cũng đã rất miễn cưỡng, nếu như để hắn ở trong chuồng, quả thực là muốn chết. Ngưu Lang không để cho hắn thất vọng, cũng không uổng hắn cố ý giúp y.

       Nhưng mà, cuộn sống bình thường vui vẻ này lại bị người quấy rối. Anh của Ngưu Lang là Đại Ngưu nghe nói em trai mình hiện tại có ruộng đất, có nhà, sống rất tốt, tâm trạng không dễ chịu. Anh ta lúc trước đuổi Ngưu Lang đi, một đồng tiền cũng không cho, y lấy đâu ra tiền ở mua đất xây nhà?

       Đại Ngưu càng nghĩ càng giận, Ngưu Lang nhất định là trộm tiền của nhà anh mới có ngày hôm nay, không được, anh phải đem tiền lấy về. Anh cùng vợ nói chuyện, vợ anh tức giậm chân đáp lời, nhất định là thằng nhóc kia trộm tiền của bọn họ, không phải thì sao có tiền mua đất xây nhà chứ? Nghĩ đến đây, hai người lộ ra vẻ mặt tham lam và độc ác, chắc chắn hiện tại Ngưu Lang có rất nhiều tiền! Em trai hiếu kính anh trai đó là điều hiển nhiên!

       Chiều hôm đó, Ngưu Lang làm việc xong, mang theo Cố Lương Sanh lên sườn núi chơi đùa.

       Cố Lương Sanh chậm rãi nhai hoa, trong miệng đầy mùi thơm, hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu, đôi mắt tròn trịa nhìn người thiếu niên bên cạnh.

       Trải qua hai năm, người thiếu niên nay đã lớn, dưới lớp quần áo cất giấu cơ thể mạnh mẽ, gương mặt mất đi vẻ non nớt mà trở nên vô cùng sắc bén. Y không nói nhiều, biểu cảm cũng ít, chỉ khi đối mặt với con trâu nhỏ mà mình âu yếm mới có thể nở nụ cười.

       Khi Cố Lương Sanh tu luyện tới cấp năm, thân thể đã ngừng phát triển, hai năm qua vẫn như cũ, ngoại trừ bộ lông càng ngày càng bóng loáng toả sáng, chói lọi.

       Ngưu Lang lại vì thế mà lo lắng không thôi, y cho là trâu nhỏ bị bệnh, nhưng thầy thuốc đều nói thân thể nó khỏe mạnh, sống đến bốn mươi cũng không có vấn đề, về phần tại sao cơ thể không lớn, tất cả mọi người đều không thể giải thích được nguyên nhân.

       Vì thế, Ngưu Lang mua thức ăn cho gia súc loại tốt nhất để đút cho nó, nhưng đáng tiếc là trâu nhỏ không ăn, cũng không lớn lên. Không tìm được nguyên nhân, cũng không giải quyết được, trong lòng Ngưu Lang càng lo lắng. Cố Lương Sanh biết Ngưu Lang lo lắng, thế nhưng hắn không có cách nào mở miệng nói cho y biết nguyên nhân, mỗi khi thấy y vì chuyện này mà phiền lòng thì sẽ làm nũng dời lực chú ý của y.

       Hắn là một con trâu tốt, đem bản thân biến thành chú chó dễ thương, hắn sống cũng không dễ nha?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net