Chương 52: Xử Lý Kẻ Ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Giới Thứ Hai: Ngưu Lang Chức Nữ (10)

☆ Chương 52: Xử Lý Kẻ Ác.

       Đám người mênh mông cuồn cuộn mà đi tới nhà Ngưu Lang, còn chưa đẩy cửa ra, liền nghe thấy một giọng nữ chói tai chửi ầm lên: "Ngưu Lang, tên súc sinh này, năm đó tao với anh mày không nên cho mày một miếng cơm ăn, nên để mày chết đói, so với bay giờ tốt hơn nhiều. Mày lòng lang dạ sói, thật muốn đào ra tim của mày ra xem, có phải là màu đen..."

Mọi người nghe vậy, sắc mặt quái lạ, giọng nói này thật quen tai nha! Không phải là vợ của Đại Ngưu sao? Không phải mấy năm qua vợ chồng họ không đến thăm Ngưu Lang nữa sao? Hôm nay sao đột nhiên lại xuất hiện? Mọi người xem ra là có đại bát quái!

       Đều bị treo lâu như này, lại còn hung hăng như vậy? Sớm biết thế, hắn sẽ không thi pháp, chậm rãi mà đi, để nàng chịu khổ thêm chút, để miệng trở nên sạch sẽ!

       Cố Lương Sanh vội vã dùng sừng trâu mở cửa, nhanh nhẹn chạy vào, phía sau một đám người tranh nhau đi vào, sợ tới muộn, liền không giành được vị trí tốt để xem trò vui.

       Sau khi Cố Lương Sanh vào cửa, nhìn thấy chính là Ngưu Lang mặt không thay đổi ngồi trên băng ghế, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người đang bị treo kia, hắn nhẹ nhàng bước chân đi tới, đến bên cạnh y nằm sấp xuống, lè lưỡi liếm tay y, biểu thị chính mình đã về.

       Nhìn thấy trâu nhỏ, khí lạnh ở đáy mắt Ngưu Lang lập tức tiêu tan, tựa như xuân về, trong mắt tất cả đều là ấm áp, y nâng đầu trâu nhỏ sờ sờ, tựa như thưởng mà hôn nhẹ lên trán nó: "Ngưu Ngưu giỏi quá!"

       Đối với việc này, Cố Lương Sanh biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, đối với hành động của Ngưu Lang hắn xem như đối phương coi mình là con trai để nuôi dưỡng, hắn trong hai năm qua cảm thấy đã quen, thỉnh thoảng còn bị hôn nhẹ.

       "Lý trưởng, ngài đã đến rồi!" Ngưu Lang đứng dậy, nhìn về phía lý trưởng hơi gật đầu, đối với việc nhiều thôn dân xuất hiện cũng không cảm thấy bất ngờ.

       Lý trưởng nhìn hai người đang bị treo lơ lửng giữa không trung, trong lòng không có một chút nghi hoặc, ngược lại là đối với hai kẻ trộm gà bắt chó biểu thị phẫn nộ: "Hai người các ngươi, đi đứng bình thường, làm gì không tốt, cần gì phải làm ăn cắp?" Nhà Ngưu Lang bắt được nhiều kẻ trộm như vậy, sao còn có người không sợ chết mà đến nha?

       Thôn dân ở phía sau đã nghe ra giọng nói là của vợ Đại Ngưu, lại nhìn thấy Đại Ngưu cũng bị treo lên như thịt khô, trong lòng cảm thán, tình cảm vợ chồng nhà này thật tốt cùng nhau đi tìm chết mà!

       Không hề ngại làm lớn chuyện thôn dân lập tức hét lên: "Hai người này thoạt nhìn sao lại giống Đại Ngưu cùng vợ của anh ta nha? Có phải là bọn họ không vậy?"

       Có thôn dân còn đang mơ hồ vừa nghe lời này, nhìn kỹ, quả nhiên xác nhận là vợ chồng Đại Ngưu, hơn nữa ở cửa nghe được giọng nữ, đúng là vợ chồng họ nha!

       Hai vợ chồng đang bị treo thấy ánh mắt của thôn dân nhìn bọn họ như là xem động vật, xấu hổ đến muốn hôn mê bất tỉnh, hoặc là đào cái hố đem mình chôn.

       Lý trưởng nghe thôn dân nói, cũng nhận ra hai người bọn họ, càng là giận không chỗ phát tiết, tốt cho ngươi là Đại Ngưu! Trước kia đánh đuổi Ngưu Lang, chẳng quan tâm y, bây giờ thấy Ngưu Lang có chút tiền, liền tới nhà gây chuyện, đây là anh em ruột sao? Lý trưởng thấy rõ bản tính của Đại Ngưu, hết ăn lại nằm, chỉ biết lợi ích riêng, lòng tham không đáy, bọn họ chính là con sâu làm rầu nồi canh ở Ngưu gia thôn. Lúc trước anh ta đuổi Ngưu Lang ra khỏi nhà, nói dễ nghe là ở riêng, thanh quan khó quản chuyện nhà, ông cũng không tiện nhúng tay, chỉ có thể thỉnh thoảng giúp đỡ Ngưu Lang một chút. Thật vất vả nhìn thấy đứa nhỏ này từng bước gian khổ mà đi tới hôm nay, không được mấy ngày yên ổn, bọn họ liền đến gây chuyện, thực sự là không nói lý lẽ!

       Lý trưởng càng nghĩ càng tức, chỉ vào hai người mà trách cứ: "Đại Ngưu a Đại Ngưu, uổng cho ngươi là anh của Ngưu Lang, việc ngươi làm bây giờ là việc một người anh trai nên làm sao? Chạy đến nhà em trai mình ăn cắp, ngươi có thấy mất mặt không? Còn có ngươi, vợ Đại Ngưu, ngươi là người vợ, chồng ngươi làm sai, ngươi không khuyên can, còn cùng nó gây chuyện, đây là việc một người vợ nên làm sao?"

       Hai người mặt đỏ tới mang tai, tiếp tục nghe thôn dân trào phúng cười, chỉ cảm thấy uất ức cực kỳ, Đại Ngưu kêu rên nói: "Lý trưởng, ngài thả chúng tôi xuống trước, chúng tôi sắp bị dằn vặt đến chết rồi!"

       Lý trưởng không hề bị lay động, tiếp tục chỉ trích nói: "Phải để các ngươi biết mùi, mới biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm. Đại Ngưu cha mẹ ngươi mất sớm, lý trưởng ta phải cẩn thận thay hai người bọn họ quản giáo ngươi! Miễn cho ngươi ngày sau càng ngày càng vô dụng!"

       Người cao tuổi chính là thích lải nhải, thích dạy bảo người khác, hơn nữa Đại Ngưu làm việc không đúng, bị lý trưởng dạy bảo hơn nửa canh giờ, mỗi câu mỗi lời nói ra cũng không bị lặp, thôn dân nghe đến say sưa ngon lành, cười không ngừng, mà vợ chồng Đại Ngưu lòng tràn đầy lúng túng, xấu hổ, thời gian càng dài, mùi tanh tưởi ở chóp mũi càng làm bọn họ sắp phải ngất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net