CHƯƠNG 1.16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Diễm và Lan Khâm trò chuyện thân mật một lúc thì cuối cùng hắn cũng vui vẻ đồng ý với lời thỉnh cầu của Lan Khâm hơn nữa còn không cần trả thù lao ngay lúc này.

Hiện giờ Lan Khâm đơn thuần không biết rằng thù lao lần này sẽ được giữ lại cho đến sau này mới đến đòi, may mà khi đó cậu đã có thể trả nổi thù lao này.

Công Thâu Tin khi nghe thấy Thái Tử điện hạ đáp ứng yêu cầu của Thái Tử Phi thì hắn ta biết là đã tời lúc Thái Tử điện hạ rời khỏi Tần Thạch Lĩnh rồi.

Trước đó sau khi biết được thôn Thạch Lĩnh chỉ còn lại một bộ áo cưới thì hắn ta và Thái Tử điện hạ đều cảm thấy đây là một thời cơ tốt, vì phong ấn lúc này là lỏng lẻo nhất.

Mặc dù điều này cũng có nghĩa là Công Thâu Tin không thể tiếp tục đi theo Thái Tử điện hạ nữa, nhưng hắn ta cũng hiểu đây là tự do mà Thái Tử điện hạ chờ đợi đã lâu.

Cho nên Thái Tử điện hạ không có khả năng đưa bạn của Thái Tử Phi đi, mà còn để Thái Tử Phi ở lại nơi đầm nước quỷ quái này.

Điều này không phù hợp nhân phẩm của Thái Tử điện hạ, vì thế Thái Tử điện hạ tất nhiên là sẽ cùng Thái Tử Phi rời khỏi nơi này, rồi họ sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc, tốt đẹp và yêu thương lẫn nhau.

Đây là tình huống tốt đẹp nhất mà Công Thâu Tin có thể nghĩ đến.

Lý Diễm xác thật cũng có dự định này, mặc dù ngôi huyệt mộ này rất huy hoàng hoa lệ, nhưng hiển nhiên cũng không phù hợp để cho người sinh sống.

Hơn nữa Lý Diễm chán ghét những ngày ở Tần Thạch Lĩnh, hắn trước kia đã thù hận toàn bộ thế giới, hủy diệt thế giới là một chuyện rất bình thường đối với hắn. Nhưng sau khi gặp được Lan Khâm, Lý Diễm lại phát hiện loại cảm xúc cuồng bạo phẫn nộ trong lòng đã hoàn toàn biến mất.

Nếu là Lan Khâm của hắn, người trong lòng của hắn có thể bên nhau cả đời cùng hắn, thì hắn cũng không phải là không thể buông tha thế giới này.

Cái chết và oán khí làm Lý Diễm trở thành ác quỷ, lại bởi vì bị trấn thủ ngàn năm, mà những người giữ mộ đó lại dần dần bắt đầu tế bái ác quỷ, coi ác quỷ trở thành thần minh, sau đó thì ác quỷ vốn có thực lực mạnh mẽ liền trở thành quỷ thần có thực lực sâu không lường được.

Làm quỷ thần ngàn năm, sự tồn tại của hắn vốn sẽ vô thức sinh ra oán khí và quỷ khí, ngàn năm qua hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn những tội nhân tội ác tày trời đó liên tục tiến hành hiến tế người sống.

Bởi vì ở trong mắt quỷ thần, Tần Thạch Lĩnh vẫn luôn trốn tránh nhân gian, những người đó còn có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới cái nơi hẻo lánh này, hiển nhiên là đang tự tìm đường chết.

Đây là thái độ mà Lý Diễm vẫn luôn bảo trì trước đây, nhưng khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lan Khâm, hắn ngay lập tức thay đổi suy nghĩ trong lòng.

Quỷ thần thật ra cũng không cần thôn dân hiến tế, nhưng bởi vì như vậy sẽ khiến những oán linh bị phong ấn dễ chịu hơn một chút, cũng có thể duy trì sự tỉnh táo càng lâu mà không phải bởi vì oán khí quấn thân mà mất hết lý trí, sau đó trực tiếp xông gây hại cho nhân gian.

Đó mới là tình huống đáng sợ nhất.

Lan Khâm không nghĩ tới vị Thái Tử điện hạ sẽ có những tính toán này, không chỉ đưa cậu và Dương Kiện ra khỏi Tần Thạch Lĩnh, mà còn trực tiếp cùng theo cậu rời đi.

Bởi vậy khi nhìn thấy mình đã gần tới ranh giới của Tần Thạch Lĩnh mà vị quỷ thần này vẫn còn chưa dẫn cậu trở về thì cậu hơi do dự hỏi.

"Ngài, chúng ta cũng đi ra ngoài sao?"

Lý Diễm cười cười, hắn xoa đầu Lan Khâm một chút như trước đó Lan Khâm đã sờ lông lắn, cũng giúp Lan Khâm mặc áo khoác thật tốt.

Sau khi quyết định muốn mang Lan Khâm rời đi Tần Thạch Lĩnh, Lý Diễm đã nói Lan Khâm thay bộ áo cưới hoa lệ trên người ra, mặc dù hắn rất thích nhìn Lan Khâm mặc áo cưới đỏ, nhưng nếu ra thế giới bên ngoài, hiển nhiên Lan Khâm sẽ chịu những ánh mắt khác thường của người khác.

Vì thế Lan Khâm có thể đổi về bộ đồ cuối cùng trong ba lô của mình, nhưng đồng thời việc cậu mặc quần sịp đỏ cũng bị Lý Diễm biết được.

Một nụ cười trêu chọc hiện lên trên khuôn mặt ôn hòa của Lý Diễm, Lan Khâm chỉ cảm thấy mặt cậu nóng lên.

Có chút thẹn quá hóa giận Lan Khâm móc một đống đồ vật trừ tà ra, sau đó lại tức giận ném trở về.

Trước đó Dương Kiện nói mấy thứ này đều có tác dụng, nhưng cậu ngó trái ngó phải, đứng bên cạnh bốn người sống là hai ác quỷ ngàn năm, một trong đó còn là quỷ thần ngoài ra còn có những quỷ binh quỷ tướng phụ trách nâng ba người sống đang hôn mê.

Rõ ràng là không chút tác dụng nào mà!

Tuy rằng không phải mua bằng tiền của mình nhưng Lan Khâm vẫn cảm thấy tiếc cho số tiền đã bỏ ra.

Lan Khâm nhìn ba người không biết là còn hôn mê hay là đang ngủ, cảm thấy mình không thể cô đơn đối mặt với tất cả những chuyện này vì thế đề nghị đánh thức bọn họ dậy.

Đã đi đến ranh giới Tần Thạch Lĩnh mà còn không đáng thức thì chuyện tiếp theo không dễ làm.

Ánh mắt Công Thâu Tin rơi vào gương mặt quen thuộc của Tần Tử Uy, thật ra đã oán khí ngập trời nhưng ở trước mặt Thái Tử Phi hắn ta vẫn không bại lộ bộ mặt ác quỷ đáng sợ của mình, miễn cho làm hỏng cuộc sống hạnh phúc sau này của Thái Tử điện hạ.

Dù sao Thái Tử điện hạ hiện tại vẫn duy trì một vẻ ngoài hào nhoáng, thì thủ hạ của hắn làm sao dám tự chủ trương?

Tuy nhiên hắn ta cũng có thể nhìn ra Thái Tử điện hạ sẽ không bỏ qua nam nhân tên Tần Tử Uy này, hơn nữa nhìn tình huống của Tần Tử Uy, ngay cả khi bọn họ thiện tâm nguyện ý buông tha gã, người này cũng không có khả năng đi khỏi Tần Thạch Lĩnh.

Về phần hai người sống khác thì vẫn còn cơ hội sống sót rời khỏi Tần Thạch Lĩnh.

"Nếu Lan Khâm đã nói như vậy, ta đây tất nhiên sẽ không từ chối."

Lý Diễm nói như vậy, gọi một tiếng Công Thâu Tin.

Mà Công Thâu Tin cũng đáp lại một tiếng, nói nghe theo mệnh lệnh của Thái Tử Phi, sau đó ra hiệu cho những người phụ trách nâng người, rất nhanh, ba người đều bị đánh thức.

Tuy nhiên so với sự đối đãi thô bạo với Tần Tử Uy và Hứa Dịch thì hành vi lay tỉnh Dương Kiện của những quỷ binh quỷ tướng kia lại ôn hòa hơn rất nhiều, hiển nhiên là tướng sĩ đủ tư cách biết nhìn ánh mắt của thủ lĩnh.

Lan Khâm lúc này liền nhìn ra điều không đúng, dường như thái độ đối đãi với ba người của các quỷ này khác nhau, tuy nhiên Lan Khâm cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng đây là cách đối xử khác nhau giữa người lạ và thân thích của Thái Tử Phi.

Tuy rằng cậu cũng không phải rất muốn thừa nhận thân phận Thái Tử Phi của mình, nhưng Công Thâu Tin mở miệng ngậm miệng đều gọi Thái Tử Phi, Lan Khâm đã có thể thích ứng được rồi.

Dương Kiện mơ màng tỉnh lại, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nhìn thấy vẻ mặt quan tâm lo lắng của Lan Khâm, anh ngay lập tức giật bắn người lớn tiếng dò hỏi Lan Khâm có chuyện gì không.

Sự quan tâm bản năng này làm Lan Khâm cảm thấy ấm áp trong lòng, vì thế phải trả lời nói chính mình không có việc gì, sau đó lại dò hỏi Dương Kiện có cảm thấy thân thể không khoẻ ở đâu hay không.

Dương Kiện nghe thấy Lan Khâm dò hỏi, cử động tay chân của mình một chút sau đó không thấy có gì không khỏe, "Ta cảm thấy rất tốt, như thể đã ngủ một giấc rất ngon, tràn đầy năng lượng!"

"Nhưng mà hiện tại chúng ta đang ở đâu vậy? Đúng rồi, Lan Khâm chúng ta làm sao mà an toàn ra khỏi sông thế?"

Dương Kiện vừa hỏi, vừa quan sát xung quanh sau đó thì thấy được Tần Tử Uy và Hứa Dịch còn nằm trên mặt đất nhỏ giọng kêu rên, cùng với hai người lạ và nhiều người khác không có cảm giác hòa nhập cùng với bọn họ.

Chắc là người lạ...... phải không?

Dương Kiện nhìn người đàn ông tóc dài đồ đỏ đẹp trai lịch lãm, và một người mặc áo giáp như các tướng quân trong phim cổ trang, thật sự là hơi không rõ tình huống hiện tại.

Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp mà sức tưởng tượng của Dương Kiện rất phong phú, lúc này có chút không chắc chắn nghĩ trong lòng, đừng nói là bọn họ tập thể nhảy sông sau đó thì lại tập thể xuyên không đến cổ đại nha?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net