Chương 1: Tiểu nhân ngư ở tận thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một thành phố đổ nát, khi thì có những con quái vật xuất hiện khiến người ta sợ hãi la hét, khi thì cùng với những âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt như tiếng nhấm nuốt, những vết máu đỏ tươi loang lổ chảy dọc theo bậc thềm đi xuống uốn lượn.

Trong không khí tràn ngập một mùi tanh hôi nồng nặc, khó chịu.

Dương Cương kéo chiếc bàn gỗ nặng và tủ lạnh đến chắn cửa, cố gắng bịt kín mọi lối vào, trán hắn đổ mồ hôi nhễ nhại, mệt đến nỗi cũng không dám thở mạnh vì sợ chúng nó nghe thấy.

Người đàn ông không lên tiếng động mà an ủi vợ mình "Vợ à, kiên trì thêm chút nữa nhé."

Cả thành phố đã trở thành một đống đổ nát, những người còn sót lại chỉ có thể mặc cho số phận chờ đợi lần cứu viện tiếp theo.

Hàng xóm trên lầu đã phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết hồi lâu rốt cuộc cũng im bặt không còn động tĩnh.

Người đàn ông bố trí cửa để chặn thứ bên ngoài, hắn nâng người vợ đã mang thai tám tháng của mình lên thật cẩn thận rồi đặt cô ở trên ghế nghỉ ngơi.

Người phụ nữ động tác vụng về, chậm rãi vuốt ve bụng mình, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy lo lắng cùng một tia tuyệt vọng "Anh nói... Chúng ta có thể sống sót không?"

Tiểu Lệ biết rằng chồng mình cũng đang rất áp lực, nhưng cô đã không kìm được mà hỏi ra vấn đề để tìm chút an ủi.

Hai người thật vất vả lắm mới có một đứa con mà giờ đây họ phải đối mặt với nguy cơ tận thế, ai cũng không ngờ cuộc sống sinh hoạt bình yên bỗng chốc bị đánh vỡ, thế giới như sụp đổ.

Đường phố hai bên quay cuồng, mùi khói thuốc súng từ cửa sổ tràn vào khiến Tiểu Lệ ho sặc sụa, Dương Cương vội vàng bịt miệng cô lại. Trong đôi mắt mệt mỏi của hắn cũng lộ rõ sự lo lắng, nhưng lại cố gắng không để lộ ra.

Hắn là trụ cột gia đình, là chỗ dựa tinh thần của vợ: "Đừng sợ, tin tưởng anh, nhịn một chút, chúng ta sẽ ổn thôi."

Nói xong, Dương Cương ra ban công đóng cửa kính lại, chỉ vài phút sau, hắn nghe thấy tiếng kêu thất thanh của vợ mình, hắn vội vàng chạy đến lại thấy máu chảy ra từ váy của cô.

Cả hai nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương - sắp sinh rồi.

Có lẽ vì áp lực quá lớn nên Tiểu Lệ sinh non. Cô cắn chặt môi dưới đến bật máu, cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể khiến cô run rẩy không ngồi yên được.

Dương Cương vội vàng lấy khăn nóng lau người cho vợ.

Họ khó khăn di chuyển vào phòng tắm, hy vọng dòng nước có thể che giấu mùi máu. Nhưng đây không phải là biện pháp lâu dài.

Sắc mặt Tiểu Lệ tái nhợt đến khó có thể chịu đựng: "Chồng à, em đau quá..."

Dương Cương hoảng hốt đến tay chân cũng nhũn ra, làm sao bây giờ? Đến cuối nên làm gì bây giờ?

Một khi mà đứa nhỏ được sinh ra, lũ kia cảm nhận được máu liền sẽ phá cửa xông vào đem tất cả bọn họ nuốt vào bụng.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nước mắt Tiểu Lệ nhịn không được mà tuôn rơi, bụng cô đau quá!

Ngoài cửa, tiếng gầm gừ của lũ quái vật vang lên, khiến họ càng sợ hãi, Dương Cương cũng chưa từng có kinh nghiệm đỡ đẻ, hắn lo lắng và sợ hãi đến mức sắp sụp đổ.

Tiểu Lệ ngâm mình trong bồn tắm, máu tươi nhuộm đỏ dòng nước, cô sợ nếu không sinh nhanh, đứa bé sẽ bị ngạt mà chết, nhưng cô giờ phút này phải chịu đựng đau đớn không dám dùng sức vì sợ thu hút lũ tang thi.

Trước lựa chọn khó khăn này, Dương Cương như già đi vài tuổi, trong mắt hiện lên tơ máu, nhìn hắn càng thêm tiều tụy, mỗi giây như một năm trôi qua, cuối cùng hắn cũng hạ quyết định. Hắn mỉm cười nói: "Vợ ơi, sinh con đi, không sao đâu..."

Có lời an ủi của chồng, Tiểu Lệ cố gắng vượt qua cơn đau và bắt đầu sinh.

Dương Cương bịt kín mọi khe hở trong phòng tắm, cố gắng hết sức che giấu mùi máu lọt ra bên ngoài.

Mười phút sau.

Tiếng khóc nỉ non của đứa bé vang vọng trong không gian chật hẹp, sắc mặt Tiểu Lệ trở nên tái nhợt, cô sợ hãi đến run rẩy: "Bảo bối, đừng khóc, mẹ xin con!"

Cô mất đi lý trí, muốn dùng khăn lông bịt miệng con mình lại nhưng bị chồng ngăn cản.

Dương Cương đã lường trước được điều này, trên khuôn mặt anh chỉ còn lại sự tuyệt vọng xen lẫn niềm vui làm cha: "Sẽ không sao đâu, đừng sợ."

Tiểu Lệ nghi ngờ nhìn chồng mình.

Hắn ôm đứa bé rửa sạch, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con và bọc con vào chiếc khăn nhỏ mềm. Dương Cương đặt một cái bình an khấu lên chiếc khăn, giọng nói đầy trìu mến: "Bảo bối, ngoan ngoãn lớn lên, giúp ba bảo vệ mẹ cho tốt nhé."

Đứa bé vẫn khóc nỉ non, bên ngoài, cánh cửa gỗ đã không thể ngăn cản được những móng vuốt sắc nhọn của lũ tang thi, lúc này đã xuất hiện đường rạn nứt.

Tiểu Lệ nhận ra điều đó, cô hoảng loạn ôm chặt con vào lòng khóc nức nở: "Chồng à, chúng nó......Chúng nó sắp vào rồi!"

Cô hoảng loạn lại sợ hãi, ôm đứa bé vẫn còn đang khóc nháo trong lồng ngực không ngừng, hoàn toàn không có cách nào: "Đừng khóc nữa được không? Mẹ xin con......"

Dương Cương quỳ trước mặt vợ con im lặng một lúc rồi hôn lên trán Tiểu Lệ, không chút do dự, anh kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Người vợ đau đớn đến nỗi không thể đứng dậy, muốn đuổi theo chồng nhưng ý thức được mục đích của anh: "Anh làm gì vậy? Mau quay lại đây!"

Cô cắn chặt môi, bã vai không chịu khống chế mà run rẩy, vừa mới sinh xong cơ thể yếu đến không còn sức lực.

Chỉ có thể nức nở nói: "Không cần... Đừng rời xa em." Tiểu Lệ có thể nghe thấy tiếng động và mùi tanh hôi từ phòng khách, có thể nghe thấy tiếng đánh nhau, rồi cánh cửa lại bị đóng sầm lại.

Cả người cô mồ hôi ướt đẫm dính nhớp cũng không quản, chỉ có thể liều mạng trấn an đứa bé trong lòng: "Bảo bối, ba con là người dũng cảm nhất..."

Khoảng vài phút sau, đứa bé khóc đến thiếu oxy, sắc mặt đỏ lên đã ngừng khóc chỉ còn nhỏ giọng nức nở.

Bên ngoài, Dương Cương thân thể đã kiệt sức chậm rãi ngã xuống, móng tay chế trụ chặn ở cửa gắt gao mà nắm chặt, miệng đầy máu, muốn nói điều gì đó nhưng lại không có biện pháp, lại chẳng còn sức lực để mở miệng, nội tạng hắn chảy đầy đất, bị tang thi điên cuồng phân chia nhai nuốt.

Dương Cương quỳ xuống, hai tay vô lực rũ xuống, không còn động tĩnh.

Khi lũ tạng thi sắp vượt qua xông vào nhà. Đầu anh rũ xuống lúc này đây kịch liệt giật giật sau duy trì tư thế vặn vẹo đem lũ tang thi xô ra ngoài.

Giờ phút này Dương Cương đã không còn là bộ dáng nhân loại nữa, ngũ quan xanh tím, khuôn mặt dơ bẩn hiện lên mạch đen tràn đến bên trong mắt, thoạt nhìn rất đáng sợ.

"Hơ....Gàow" (Mỗi lần t thấy chữ Gao là trong đầu t cứ Gao ồ Gao ồ Gaooooo =))))

Hắn thân thể tàn phá bất kham đứng thẳng rồi nhào về hướng còn lại của tang thi, trong cổ họng phát ra tiếng gào rống giống như chúng nó.

Không gian trở nên hỗ loạn.

"Đoàng! Đoàng!" Tiếng súng nổ liên tiếp vang lên, đầu lũ tang thi nát bấy, máu me bắn tung tóe trên tường, cảnh tượng khiến người ta buồn nôn.

Đội cứu viện cuối cùng cũng đã đến.

Dương Cương hàm dưới giãn ra đến mức đáng sợ ngã mạnh xuống đất, hắn yên tâm mà nhắm mắt lại...

"Vào kiểm tra, tìm kiếm những người may mắn sống sót và đưa về căn cứ."

Lên tiếng là một nam nhân có vóc dáng rất cao. Hắn có giọng nói lãnh đạm, khuôn mặt biến mất giữa nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau, mơ hồ có thể thấy được các đường nét góc cạnh lạnh lùng.

Sở Vị Lâm, mặc một bộ đồ đen đã được nâng cấp qua, trên đùi được trang bị các loại súng ống, cấp dưới phía sau theo lệnh của hắn trật tự ngay ngắn tiến vào nhà đem Tiểu Lệ cùng với đứa bé đang ngủ mang ra ngoài.

Hắn dường như đang nói chuyện với ai đó, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt không chút hài lòng.

Nam nhân mang một đôi bao tay bằng da màu đen, các đốt ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ bên tai, ngữ điệu nghiêm túc phân phó cho người đối diện: "Trước hết kiểm tra kĩ, đảm bảo trên người không bị lây nhiễm virus tang thi mới có thể đưa vào căn cứ, làm càng kỹ càng tốt, chờ tôi trở lại..."

Sở Vị Lâm tùy tay vuốt mái tóc xõa trên trán, đôi mắt đen lộ ra vẻ thâm thúy, bên trong không có một độ ấm, lạnh lẽo đến không thấy chút nhân tình.

"Đội trưởng, có chuyện gì xảy ra sao?" Phó đội, một người đàn ông trung niên đã nhiều lần chiến đấu cùng Sở Vị Lâm, hai người quan hệ còn tính là tương đối tốt.

"Viện nghiên cứu bên kia, ở biển sâu vớt được một người cá giống cái đang trên đường đưa về căn cứ."

Kể từ khi tận thế đến, hoàn cảnh càng thêm ác liệt, số lượng người cá trên thế giới giảm xuống nghiêm trọng, đặc biệt là người cá giống cái càng hiếm hoi và quý giá.

Người cá giống đực cấp S hiếm thấy đang bị giam dưới lòng đất sắp vào kỳ động dục. Các nhà nghiên cứu đang rất sốt ruột đến chân tay cũng luống cuống.

Trước đó, họ đã đưa một con người cá cái màu trắng về, tính cách dịu dàng và xinh đẹp. Vốn tưởng rằng có thể yên tâm thuận lợi sinh sản, lại không nghĩ tới giống cái đó đang sống sờ sờ mà bị xé xác nột cách tàn bạo.

Người cá vốn có bản tính hung dữ, nhưng rất ít khi tấn công đồng loại mà còn là giống cái. Hắn ta thậm chí còn không ăn thịt con cái đó mà để cho cô thối rữa dưới đáy ao, hành động tàn nhẫn đến ai cũng phải rùng mình, nghiên cứu viên phải hao hết cả tâm tư để duy trì chủng tộc người cá được lâu dài.

Các nhà nghiên cứu vẫn tiếp tục nghiên cứu về người cá vì phát hiện trong cơ thể chúng có một chất có thể ức chế virus tang thi, cho nên người phụ trách ở căn cứ cũng phải mạnh mẽ duy trì điều tra cùng thực nghiệm nghiên cứu người cá.

--

Thiếu niên ý thức mơ màng hỗn độn. Cậu không mở được mắt, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy lay động bên tai, thân thể trắng nõn không chịu được khống chế cử động lên xuống, đầu choáng váng còn chưa tỉnh táo lại.

"Đây là đâu?" Tô Lạc chỉ nhớ rõ rằng bản thân đang đi trên đường, còn cố ý mua túi đồ ngọt.

Không nghĩ tới khi đi qua đèn xanh thì có một chiếc xe mất khống chế hướng cậu mà lao tới, hình ảnh tới đây đột nhiên im bặt.

Cho nên...mình đã chết rồi?

Ý thức dần dần quay trở lại. Thiếu niên lông mi run rẩy, nương vào một lực ánh sáng không quá rõ ràng quan sát tình cảnh của mình.

Nơi cậu đang ở được bao bọc kín mít, tay trắng chạm lên cảm nhận được tính rắn chắc đặt biệt, đảm bảo cậu không trốn thoát được.

Bên ngoài có một khối màu đen rất lớn như màn sân khấu.

Tô Lạc không mặc gì cả, thân thể xinh đẹp đến kì lạ, sợi tóc màu lam nhạt mềm mại phiêu phiêu trong nước.

"Tại sao mình lại không bị sặc nước?" Cánh môi mở ra "Phù..." phun ra liên tiếp bọt khí, khuôn mặt nhỏ tinh xảo bắt đầu hiện lên cảm xúc bất an.

Cảm nhận được thân dưới khác thường. Thiếu niên rũ mắt nhìn xuyên thấu qua dòng nước biển lạnh lẽo thấy được hoàn toàn cơ thể không thuộc về mình....Đuôi của người cá.

Tô Lạc khiếp sợ đến trợn tròn mắt, thử di chuyển, phát hiện nó cùng mình hòa hợp nhất thể, vảy màu lam nhạt bao vây lấy nữa bộ phận bên dưới thân thể của cậu, phía cuối đuôi vừa mỏng vừa mềm mại nhẹ nhàng đong đưa lộ ra đường cong mê người.

Cậu giơ tay lên xem, lòng bàn tay tinh tế còn có thêm cái màng nhiều tầng nữa trong suốt, mu bàn tay được bao bọc bởi làn da trắng nõn có thể thấy rõ các mạch máu kéo dài, hai bên tay ở nơi cổ tay bị buộc một cái xích sắt to tướng như là sợ cậu chạy trốn mà xích lại.

Thiếu niên làn da mềm mại bị xích sắt to lớn ma sát đến phiếm hồng, hoàn toàn không thấy được sự hung ác của người cá nơi biển sâu.

Đáng giận.

Một cổ ủy khuất từ đáy lòng lặng yên bốc lên, Tô Lạc mấp máy môi dưới, đuôi mắt phiếm hồng ướt át đến đáng thương.

Trong đầu đồng thời nhiều hơn một đoạn lời nói.

【 Chúc mừng ngài thành công mở ra phó bản đầu tiên. Trải qua kiểm tra đo lường, trí lực cùng thể lực của ngài giá trị rất thấp, năng lực sinh tồn kém, hệ thống đề nghị ngài mua gói quà tân thủ, chỉ cần 500 tích phân liền có thể đạt được và đưa thẳng vào kho chứa......】

Thiếu niên ngẩn người vài giây rồi xiết chặt ngón tay: "Vấn đề là, tôi không có tích phân."

【 Cái này ngài không cần lo lắng, chúng tôi có thể cung cấp cho người chơi dịch vụ cho vay, chỉ thu 20% lãi suất 】

Nghe ra có vẻ không đáng tin cậy, Tô Lạc cự tuyệt: "Không...... Không cần."

【 Được rồi 】

Giọng điệu có chút tiếc nuối.

【 Nhiệm vụ chính: Tồn tại 30 ngày. Nhiệm vụ phụ: Tìm được thuốc có thể hoàn toàn tiêu diệt virus tang thi 】

Những lời vô ảnh vô hình này tự nhiên xuất hiện trong đầu cậu, Tô Lạc mất một lúc lâu mới hiểu ra, có nghĩa là chính cậu đã chết, và chỉ có ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ để tích lũy tích phân mới có thể sống lại.

Cậu còn rất nhiều thắc mắc chưa kịp hỏi thi đã bị một đạo ánh sáng chói lòa đâm thẳng vào mắt không mở ra được, tấm màn đen ở sân khấu bị người kéo xuống.

Thiếu niên cách một lớp nước biển trong suốt cùng Kiều Hàn hai mặt nhìn nhau.

Nam nhân thân cao, chân dài, mặc một bộ đồ thuần trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi màu sắc tối màu, khuôn mặt hắn có đường đường nét sắc xảo, đeo kính gọng vàng.

Hắn tươi cười ôn hòa mà nhìn chằm chằm vào cậu người cá nhỏ bé đang ngây ngốc trong bể.

Kiều Hàn híp đôi mắt hẹp dài che khuất đáy mắt sắc ám, nhẹ giọng phân phó: "Thả cậu ta ra, nhẹ nhàng thôi, đừng làm cậu ta sợ."

Nhân viên công tác bên cạnh nghe mà ngu người nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, người cá làm sát thủ biển sâu mà có lá gan nhỏ vậy sao?

Nhưng không ai hỏi ra miệng, họ vẫn nghe lời làm theo: "Vâng, tiến sĩ."

Nắp bể mở ra, Tô Lạc sợ hãi cuộn tròn co ro thân thể nho nhỏ mềm mại nhét trong góc.

Khóe miệng Kiều Hàn giơ lên một độ cung mỉm cười ấm áp, vươn tay: "Đừng sợ, ra đây đi, chúng tôi sẽ không làm hại cậu."

Giọng nói trầm ấm và lịch sự của người đàn ông khiến cậu cảm thấy an tâm hơn một chút so với vẻ ngoài đáng sợ của anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC