Chương 12: Bóng quỷ trong phòng (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự hỗn loạn từ vụ án xương trắng kì bí ở Hứa viên còn chưa lắng xuống, Dương Minh Trăn lại tiếp nhận thêm một án tử khó giải quyết nữa.

Trương Tố Như, ái nữ của phú thương đệ nhất Trà Thành – Trương Quan Hà, đang mất tích. Nghe nói ngày đó khi Trương Tố Như đang ở trong phòng thì không trở ra nữa, người hầu đến gọi cô ra ăn trưa, mở cửa đi vào mới phát hiện căn phòng trống không. Trên dưới Trương phủ phái toàn bộ người đi tìm cô thế nhưng mãi đến tận 3 ngày sau khi Trương Tố Như mất tích, trong khuê phòng của cô bỗng xuất hiện một cái bóng đen. Bóng đen kia có chiều cao như con người và thậm chí tư thế của nó cũng trông như một người vậy. Người hầu Ô Lan khi vào phòng dọn dẹp đã hét lên vì sợ hãi, vì vậy đã thu hút sự chú ý của Trương Quan Hà.

Trương Quan Hà vừa đến gần thì thấy, cái bóng đen trên vách tường trắng kia chẳng phải chính là con gái Trương Tố Như sao!

Trong một thời gian ngắn mà loại chuyện ma quỷ quấy phá đã từ miệng người hầu mà truyền khắp nơi trong Trương phủ.

Trương Quan Hà là người không bao giờ tin quỷ thần, ngồi ở trước đại sảnh, hung hăng đập bàn một cái rồi tức giận quát: "Ai dám nói hươu nói vượn thì dùng gia pháp hầu hạ người đó."

Tất cả mọi người lập tức ngậm miệng.

Làm câm miệng thì dễ nhưng nỗi sợ trong lòng lại không có cách nào vơi được. Trương Quan Hà lập tức sai người đến Cục cảnh sát báo án, cục lại phái người yêu cầu Dương Minh Trăn điều tra rõ việc này, xem rốt cuộc là người nào dám giả thần giả quỷ!

Giờ phút này, Dương Minh Trăn đang đứng trong khuê phòng tiểu thư Trương gia, khó khăn mà nhìn cái bóng đen đổ trên vách tường trắng.

Cái bóng đó mang hình dáng một người phụ nữ, sở dĩ biết được là vì có thể thấy được chỗ ngực hơi phồng lên khi cô ấy nghiêng người. Cô ấy yên yên tĩnh tĩnh mà đứng ở nơi đó, tựa như một bức tranh chân dung treo trên tường. Chỉ là nó hơi khác biệt so với các tranh chân dung thông thường, chỉ độc một màu đen nồng đậm như làn sương khảm chặt vào vách tường trắng.

Dương Minh Trăn duỗi tay nhẹ nhàng cạy vách tường, anh vốn muốn nhìn xem cái bóng này rốt cuộc là do người vẽ nên hay dán lên tường. Sự thật chứng minh, mặt tường cực kì bằng phẳng, tuyệt nhiên không có chỗ nào bất thường. Cái bóng này dường như phải phát triển trên tường như nó vốn phải thế vậy.

Anh cau mày lùi lại mấy bước khiến cho ánh mặt trời rọi trên người mình, liền đó thấy được trên bức tường trắng kia cũng hiện lên cái bóng của anh. Bóng của anh so với Trương Tố Như cao hơn hẳn một cái đầu, làm cho Trương Tố Như ở ngoài trông nhỏ nhắn và đáng yêu hơn bên cạnh anh.

Dương Minh Trăn giơ tay phải và chạm nhẹ nhàng như đang sờ vào không khí. Cái bóng của tay anh trên vách tường cũng cử động theo, bóng của anh chạm đến 'bóng của Trương Tố Như'. Thế nhưng bên phải anh vốn không hề có người nào cả!

Cảm giác như có một người đang đứng ngay bên cạnh nhưng lại không thể nhìn được cơ thể người ấy, chỉ có thể thấy được cái bóng trên vách tường vậy.

Chẳng lẽ Trương Tố Như biến thành người vô hình? Mọi người đều không thể thấy cô ấy mà chỉ thấy được cái bóng mà thôi?

Sao có thể như thế được!

Dương Minh Trăn không tin, loại chuyện hão huyền này sao có thể là sự thật được, con người làm sao có thể biến thành vô hình chứ!

Anh bỗng nhiên nhớ tới vụ kì án xương trắng ở Hứa viên kia, không một ai rõ hơn anh việc tận mắt nhìn thấy người ở Hứa viên lão hóa đến mức chỉ còn lại bộ da, mấy bộ da kia nhàu nhĩ phủ lên mấy bộ xương trắng tựa như xác khô. Pháp y Úc Thung giải phẫu mấy bộ xác khô kia thì phát hiện trong dạ dày mỗi thi thể đều có thức ăn, kết luận được là bọn họ sau khi chết vẫn có thể ăn được.

Khi Dương Minh Trăn nghe được tin này, da đầu không tránh khỏi hơi tê dại.

Xác khô ăn cơm, đồ ăn là tim người chết, chuyện này nói ra được mấy ai tin?

Càng khiến cho người khác ngạc nhiên hơn nữa là con rể Hứa gia – Kim Nhân Diệu – đã chết được một hơn tháng, nhưng lại có người thấy hắn đã ra vào Tụ Nhạc Lâu vài lần để bùng bữa.

Cái thứ bọn họ thấy kia rốt cuộc là người hay là quỷ?

"Đội trưởng Dương, đội trưởng Dương." Trương Quan Hà thấy Dương Minh Trăn đứng đó ngây ngốc liền dậm mạnh cây nạng trên tay xuống đất, "Cậu có nhìn ra được gì không? Cái bóng kì quái này có phải là có người nào giả thần giả quỷ không?"

Dương Minh Trăn đáp: "Trước mắt không nhìn ra được gì từ cái bóng này, nhưng có thể đoán được nó không phải do người nào đó vẽ lên."

Trương Quan Hà nghe xong những lời này thì sắc mặt hơi thay đổi, ông ta gấp gáp hỏi: "Con gái của ta đâu, con gái của ta bây giờ còn sống hay chết? Mấy người có thể tìm được con bé không?"

Dương Minh Trăn biết Trương Quan Hà già cả rồi mới có một mụn con gái nên hết mực cưng chiều Trương Tố Như. Bây giờ con gái mất tích nên đương nhiên ông ta vô cùng lo lắng như ngồi trên đống lửa. Thế nhưng bây giờ anh chỉ biết rất ít về tình huống hiện tại và không thể đảm bảo rằng Trương Tố Như có an toàn hay không, đành phải an ủi ông ta: "Ngài Trương xin đừng nóng vội, chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ ông tìm kiếm tiểu thư Trương. Trước mắt chúng tôi yêu cầu ông nói rõ ràng tình huống từ đầu đến giờ, con gái ông trước khi mất tích có từng làm ra những hành động bất thường nào không?"

"Hành động bất thường?" Trương Quan Hà hồi tưởng cẩn thận.

"Ví dụ như cô ấy và ông có từng tranh cãi chuyện gì không, chẳng hạn như chuyện trốn khỏi nhà chăng?" Cảnh sát Thôi Lương bên cạnh đáp lời.

Trương Quan Hà lắc đầu: "Không có, Tố Như rất ngoan ngoãn và không bao giờ khiến ta buồn lòng."

"Vậy vị tiểu thư Trương kia có từng gây thù chuốc oán với ai không?" Thôi Lương lại nhắc nhở lần nữa.

"Chuốc oán, không có..." Trương Quan Hà đáp lại hơi ngắc ngứ, Trương Tố Như từ nhỏ đã rất được cưng chiều, tính tình vô cùng kì quặc nhưng không ai dám trêu chọc cô nàng cả vì cô là con gái rượu của phú thương đệ nhất Trà Thành.

"Không phải bỏ nhà ra đi cũng không gây thù chuốc oán." Thôi Lương nghĩ ngợi, chẳng lẽ đang đi trên đường lại bị người nào đó trói lại rồi mang đi sao?

Người hầu Ô Lan bên cạnh Trương Quan Hà bỗng giơ tay, Dương Minh Trăn liếc nhìn ý bảo cô ta nói chuyện.

Ô Lan hơi sợ hãi, nhỏ giọng thưa: "Trước hôm tiểu thư mất tích mấy ngày, người...người đột nhiên rất nghiêm túc mà nói muốn được trang điểm."

"Trang điểm?" Dương Minh Trăn sửng sốt một chút.

Ô Lan nói: "Tiểu thư vẫn luôn cho rằng mình chính là người trời sinh xinh đẹp và không cần chưng diện, nhưng vài ngày trước lại bảo chúng tôi mua thật nhiều son phấn và mang đến phòng của người."

Nói xong, cô đưa ngón tay chỉ vào bàn trang điểm đầy ắp đồ của Trương Tố Như, "Những thứ đó đều là đồ mới."

Dương Minh Trăn đi qua đó, cầm một hộp phấn mắt lên và mở nó ra. Bề mặt phấn mới tinh có lưu lại dấu vết nhợt nhạt của ngón tay ai đó quệt qua.

Một cô gái tự nhận mình là trời sinh xinh đẹp lại đột nhiên muốn chưng diện bản thân, không phải chỉ còn một trường hợp duy nhất thôi sao?

Cô nàng gặp một người đàn ông, và để thu hút người ấy thì người phụ nữ quyết định sử dụng sức quyến rũ của mình.

"Trong danh sách bạn bè của Trương Tố Như có bao nhiêu người đàn ông?" Dương Minh Trăn hỏi Ô Lan.

Ô Lan lắc đầu: "Có nhiều công tử nhà giàu thích tiểu thư nhưng người đã nói rằng trên đời này không có một tên đàn ông nào xứng với người cả, thế nên đã từ chối rất nhiều người..."

Rất nhiều công tử nhà giàu thích Trương Tố Như? Dương Minh Trăn không hiểu vì sao có hơi buồn cười, anh đã gặp vị tiểu thư Trương trẻ tuổi một lần cách đây mấy năm, cô nàng cùng lắm chỉ được xem như là con gái rượu của gia đình giàu có thôi, những tên công tử đó chẳng qua vì tiền tài của Trương gia mới mò đến mà thôi. Đoán chừng Trương Tố Như cũng rõ ràng về sự thật này nên đã cự tuyệt những tên đàn ông hám tiền ấy.

Dương Minh Trăn lại hỏi: "Từ khi nào mà Trương Tố Như bắt đầu thích trang điểm?"

Ô Lan cẩn thận nhớ lại nói: "Là từ sau hội đèn lồng Thất Tịch ạ."

"Ngày đó tôi đi cùng tiểu thư ra ngoài đi hội đèn lồng Thất Tịch, vì ở lễ hội quá nhiều người nên tôi với tiểu thư bị tách ra. Mãi cho tới khi lễ hội kết thúc tôi mới tìm thấy tiểu thư, tôi vốn nghĩ tiểu thư sẽ trách mắng mình vì tội lạc mất người nhưng ai ngờ rằng người lại vô cùng vui vẻ."

Hội đèn lồng Thất Tịch, có lẽ Trương Tố Như đã gặp người đàn ông nào đó vào lúc ấy.

Dương Minh Trăn truy hỏi: "Cô ấy có nói cho cô tại sao cô ấy lại vui vẻ không, có phải đã gặp người nào chăng?"

"Không có, không bao giờ có chuyện tiểu thư sẽ tâm sự chuyện riêng của người cho người hầu như chúng tôi cả." Ô Lan hơi buồn nói, "Từ lần đó trở đi tiểu thư đi đâu cũng không yêu cầu tôi đi theo nữa, người luôn một mình đi và về một mình."

Trương Quan Hà nghe xong giận dữ: "Không phải ta đã nói là không được để tiểu thư ra khỏi nhà một mình sao! Thế gian loạn lạc như này lỡ con bé bị bắt cóc mày xem ta có lột da mày ra không!"

Ô Lan càng rấm rứt, nước mắt lưng tròng: "Là tiểu thư không cho con đi theo người, con mà đi theo sẽ bị người đánh gãy hai chân..."

"Mày còn dám mạnh miệng!" Trương Quan Hà nâng gậy toan đánh Ô Lan.

Dương Minh Trăn đột nhiên mở miệng ra ngăn lại: "Xem ra tiểu thư Trương quả thật đã gặp một người mà người kia cũng không muốn người trong Trương phủ nhìn thấy hắn."

Chỉ là, so với người đàn ông bí hiểm kia, anh càng tò mò việc cái bóng Trương Tố Như làm cách nào xuất hiện trên vách tường hơn.

<><><><><><><><>

Sau khi tạm biệt Trương Quan Hà, Dương Minh Trăn cùng Thôi Lương rời khỏi Trương phủ.

Vừa mới ra khỏi cửa, Thôi Lương không nhịn được mà thấp giọng hỏi ngay: "Lão Trương Quan Hà kia thật biết giả vờ, ai mà chẳng biết tính tình hai cha con họ Trương kia xấu vô cùng, chẳng ai lại tin bọn họ không gây thù chuốc oán cả."

Dương Minh Trăn không đáp lời, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, bên dưới cây đại thụ kia có một người đang nhìn anh mỉm cười.

Anh đẩy người qua đường ngáng chân mình mà lướt qua, chạy hướng về phía cây đại thụ.

Anh vừa mới thấy rõ ràng, cái người đã chết được hai năm kia vừa rồi đứng ngay chỗ này! Làm thế nào có thể biến mất được chỉ trong một nhoáng chớp mắt?

Thôi Lương chạy đến ngay sau đó, hỏi: "Đội trưởng, sao anh lại đột ngột bỏ chạy thế?"

"Tôi đã thấy một người bạn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net