Chương 14: Bóng quỷ trong phòng (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Dương Minh Trăn trực tiếp hỏi ra suy nghĩ trong lòng. Anh đuổi Hà Phục khỏi cục cảnh sát đã được hai năm. Hai năm qua anh càng tin chắc rằng Hà Phục đã chết, bằng không làm sao có người có thể tồn tại mà không có tin tức gì trên đời này chứ. Thế nhưng hôm nay Hà Phục lại đột nhiên gửi thư nói muốn cùng anh thảo luận về vụ án mất tích của Trương Tố Như, dường như muốn nói rõ với Dương Minh Trăn rằng Hà Phục vẫn luôn ở đây dõi theo anh!
Tất cả động tĩnh của anh Hà Phục đều biết rõ như lòng bàn tay, còn mình lại chỉ biết rất ít về Hà Phục.
Hà Phục ngồi trên ghế sô-pha đối diện, tay đặt nhẹ nhàng trên đầu gối, mỉm cười hệt như cái ngày mà y quay lại vào hai năm trước ấy, một nụ cười có thể khiến ai nấy đều cảm thấy sự giá lạnh từ sâu trong tâm hồn.
“Không phải tôi muốn làm gì mà phải là đội trưởng Dương muốn làm gì cơ.” Hà Phục nói, “Hôm nay mời đội trưởng Dương đến là muốn cùng thảo luận về vụ án Trương Tố Như mất tích, nếu đội trưởng Dương có yêu cầu gì, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành.”
Những lời này có ý là y tự nguyện giúp Dương Minh Trăn phá án sao?
Dương Minh Trăn cười lạnh nói: “Trốn tránh hai năm mà hôm nay lại đột ngột xuất hiện, làm sao tôi biết được anh có âm mưu gì hay không!”
“Có âm mưu thật.” Hà Phục nói thẳng, “Tôi nhìn trúng tiền của Trương Quan Hà, và nó phụ thuộc vào việc đội trưởng Dương có cho tôi cơ hội này hay không?”
“Anh có ý gì?” Dương Minh Trăn hỏi.
Hà Phục nhấp môi cười: “Ý trên mặt chữ, tôi nghèo, số 7 Ngư Quán đã không mở cửa rất lâu rồi. Tôi cần tiền để chăm cá và nuôi người, và Trương Quan Hà là mục tiêu rất thích hợp lúc này.”
Vừa nghe thấy câu này Hình Đình liền ngẩn ra, hóa ra đây là thủ đoạn kiếm tiền của Hà Phục sao? Giúp người ta phá án rồi kiếm thù lao.
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý với anh sao?” Trong mắt Dương Minh Trăn lóe lên tia sắc lạnh, khẩu súng nơi tay kia chỉ cần nã vào tên quái vật này lần nữa thì nó sẽ không còn tư cách cò kè mặc cả với anh nữa rồi!
Hà Phục nói: “Cậu sẽ đồng ý thôi. Tôi có rất nhiều thời gian chờ cậu trả lời, nhưng tiểu thư Trương gia thì không.”
Dương Minh Trăn đứng dậy khỏi sô-pha, mém tí nữa là tiến tới nắm lấy cổ áo Hà Phục nhưng lúc này anh cần phải nhịn xuống. Anh hạ giọng hỏi: “Anh nói là Trương Tố Như còn sống?”
“Ừ.” Hà Phục nhẹ nhàng gật đầu, “Trong phòng chỉ có bóng của Trương Tố Như, trừ nó ra đều không còn manh mối nào cả, thế nên khả năng cao Trương Tố Như vẫn còn sống. Chẳng qua thời gian còn lại của cô ấy cũng không nhiều, nếu thứ đội trưởng Dương muốn tìm là thi thể cô ấy thì cậu có thể từ tốn một chút…”
Dương Minh Trăn lập tức hỏi: “Cô ấy bây giờ đang đâu?”

Hỏi xong những lời này Dương Minh Trăn có hơi chút hối hận, chẳng lẽ anh thật sự cần phải dựa vào tên quái vật này mới tìm được Trương Tố Như sao?
Mạng người với mặt mũi, cái nào mới quan trọng đây?
Dương Minh Trăn thỏa hiệp, anh lấy hồ sơ đã chỉnh sửa lại hôm nay từ trong áo rồi đưa cho Hà Phục.
“Tôi đồng ý mang anh đến Trương phủ. Còn việc anh có thể thương thảo thành công với Trương Quan Hà hay không thì là chuyện của anh.” Anh hạ giọng uy hiếp nói. “Nếu tôi biết anh ôm mục đích xấu thì lần này chắc chắn sẽ bắn trúng tim anh đấy!”
Lần trước là anh cố ý giơ cao đánh khẽ, nếu lúc này ngay dưới mí mắt anh mà Hà Phục còn dám chơi trò gian trá, anh nhất định sẽ không do dự mà bắn thủng tim người này.
Hà Phục ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi biết rồi, vậy làm phiền cảnh sát Dương nói cho tôi nghe từ đầu đến đuôi không sót một chữ về vụ án Trương Tố Như mất tích nào.”
Dương Minh Trăn nhìn y một cái, nói: “Trương Tố Như mất tích vào ngày hai tháng chín, người hầu Ô Lan gọi cửa mà không có tiếng đáp lại nên đẩy cửa đi vào rồi phát hiện Trương Tố Như không có trong phòng. Sau khi Trương gia tìm kiếm được ba ngày thì bỗng phát hiện bóng đen của Trương Tố Như xuất hiện trên vách tường trong phòng riêng.”
“Tôi đã xem qua hiện trường, trong phòng không có dấu vết đồ đạc bị phá hư, tất cả đều lành lặn không hao hụt gì, đồ vật quý giá cũng không bị mất. Chẳng qua Trương Tố Như lại đột nhiên biến mất khỏi đại viện giống như bị bốc hơi khỏi thế gian này vậy, thứ còn sót lại chỉ là cái bóng trên tường của cô ấy mà thôi.”
Hà Phục lắng nghe vô cùng cẩn thận, y mở túi tài liệu trên bàn ra, trong đó bao gồm ảnh chụp trắng đen của Trương Tố Như ở trang đầu tiên và người hầu Ô Lan ở trang thứ hai, trang thứ ba là người hầu Tạ Nguyệt. Bóng của ba người đều in ở trên vách tường, tựa như giây tiếp theo bọn họ sẽ biến từ cái bóng về hình người và bước xuống khỏi bức tường vậy.
Hà Phục lật sang bức ảnh tiếp theo, đó là ảnh chụp chung của ba cái bóng đen, y vừa thấy nó liền bật cười.
“Anh nhìn thấy gì sao?” Dương Minh Trăn hỏi.
Nghe lời này, Hình Đình cũng di chuyển và ngồi qua bên kia để xem bức ảnh. Ba cái bóng của phụ nữ xuất hiện trên vách tường trắng như tuyết, tư thế mỗi người đều không giống nhau, có người nhìn chính diện, có người lại quay sang một bên.
Hà Phục chỉ vào cái bóng thứ nhất nói: “Cô ấy cử động.”
“Sao có thể?” Dương Minh Trăn nhìn cái bóng thứ nhất trên bức ảnh, đó là cái bóng của Trương Tố Như!
Hà Phục đem bức ảnh chụp riêng cái bóng của Trương Tố Như so sánh với bức ảnh chụp cả ba cái bóng, y chỉ vào tay của Trương Tố Như và nói: “Tay cô ấy cử động.”
Quả nhiên, trong bức ảnh đơn đầu tiên kia, tay phải Trương Tố Như đang đặt trên tay trái và đứng xoay người về một bên. Trong bức ảnh thứ hai, tay phải của Trương Tố Như lại đang buông thõng vô cùng tự nhiên. Bởi vì thả xuống nên bóng của tay đã hòa làm một vào bóng của cả cơ thể.
Mấy ngày nay Dương Minh Trăn vẫn luôn đặt trọng tâm vụ án mất tích của Trương Tố Như vào người đàn ông thần bí kia, thế nên anh cũng không hề so sánh mấy tấm ảnh chụp này cẩn thận.
“Một trong hai bức ảnh này được chụp vào ngày năm tháng chín, và bức còn lại được chụp vào ngày tám tháng chín.” Dương Minh Trăn đặt ra một giả thiết táo bạo, “Bức ảnh đen trắng chụp được cảnh tay của Trương Tố Như cử động vào ngày tám tháng chín, chẳng lẽ cái bóng này là vật sống?”
Hà Phục phân tích: “Cách tận ba ngày mà bóng của tay mới cử động một chút, là bởi vì trên tường nhiều thêm hai cái bóng. Nếu càng có nhiều người xuất hiện trên tường hơn, có khả năng Trương Tố Như sẽ còn di chuyển nữa…”
Dương Minh Trăn trừng mắt nhìn y, ý của mấy lời này còn không phải là làm càng nhiều người biến mất và biến thành cái bóng sao!
“Bởi vì chật chội nên Trương Tố Như mới cảm thấy không thoải mái và cần phải thay đổi tư thế.” Hà Phục hơi mỉm cười, “Cái bóng này thật là thú vị.”
Nói xong lời này, Hà Phục duỗi eo lười nhác, Hình Đình liền biết con người này lại thèm ngủ rồi.
Y chóc, Hà Phục bắt đầu hạ lệnh đuổi khách với Dương Minh Trăn: “Cảnh sát Dương, hôm nay thảo luận đến đây thôi, tôi có hơi mệt mỏi. Nếu cảnh sát Dương xác định muốn hợp tác với tôi thì sáng mai đến đón tôi cùng đi một chuyến tới Trương phủ đi, tôi muốn đi gặp Trương Quan Hà.”
Dương Minh Trăn cất mấy tấm ảnh vào túi đựng tài liệu, tức giận đứng dậy rời đi, từ khi nào mà anh xuống cấp đến độ phải làm tài xế cho tên quái vật này thế!
Thấy Dương Minh Trăn tung cửa mà đi, lúc này Hình Đình mới mở miệng hỏi Hà Phục: “Anh có thật sự chắc chắn là tìm được Trương Tố Như không?”
Hà Phục lắc đầu: “Không chắc chắn.”
Hình Đình kết luận: “Không chắc chắn? Không chắc chắn mà ngày mai còn muốn đi làm tiền Trương Quan Hà! Anh đúng là ăn gan hùm mật gấu mà.”
Hà Phục nói: “Tuy rằng tôi không nắm chắc việc tìm được Trương Tố Như nhưng tôi chắc chắn việc tìm được thú cưng thất lạc của tôi đó.”
“Cái gì?” Hình Đình hoàn toàn không hiểu được mối liên quan giữa việc thú cưng của y thất lạc với Trương Tố Như là sao, “Anh nuôi thú cưng gì đấy?”
Hà Phục chỉ chỉ bể cá đối diện sô-pha, trong cái bể cao nửa người kia có mấy con cá xinh đẹp tung tăng bơi lội, y thở dài: “Quả thật cậu không hề quan tâm gì đến chúng nó cả.”
Hình Đình quay đầu nhìn xem, bể kia thiếu một con cá!
Từ khi hắn đến ở nơi này, tổng cộng có bảy con cá, không biết từ khi nào mà bỗng dưng một con cá không cánh mà bay.
“Cá bắt cóc Trương Tố Như sao?” Hình Đình ngơ ngác hỏi.
Hà Phục không lên tiếng, y đi đến bên cạnh bể cá, từ phía dưới tủ gỗ lấy ra một cái bình thủy tinh trong suốt. Trong chai đựng chất lỏng màu đỏ tươi, và y đổ toàn bộ chất lỏng không biết tên này vào bể cá, trong phút chốc bể cá bỗng nhiên biến thành màu đỏ.
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, Hình Đình nuốt nước bọt, trông cái bình màu đỏ khiến da đầu người ta tê dại làm hắn có một suy nghĩ không tốt. Bởi vì sau khi Hà Phục đổ chất lỏng vào bể cá thì trong nháy mắt đám cá bỗng dưng không nhúc nhích nữa.
“Đây là mồi câu gì vậy?”
Hà Phục nói: “Máu, chỉ có vật nuôi biết nghe lời mới có tư cách uống thôi.”
Quả nhiên là máu mà, có thể máu kia chính là máu của Hà Phục đó!
Hình Đình không dám tiếp tục tra hỏi nữa, hắn rất muốn biết được bí mật của Hà Phục, bởi vì con người này từ trên xuống dưới toàn là bí ẩn, thế nhưng khi hắn chạm đến nơi sâu thẳm nhất liền sẽ cảm giác được rằng Hà Phục vô cùng đáng sợ.
Một lúc sau, đám cá trong bể sống dậy, chúng nó hoặc cuộn tròn ở núi giả trong hòn non bộ hoặc là trốn ở sau đám cây thủy sinh. Không một con cá nào dám bén mảng đến gần Hà Phục, cứ như giây tiếp theo y sẽ ăn tươi nuốt sống chúng nó vậy.
Hà Phục ngáp một cái, lười biếng mà nói: “Tôi buồn ngủ rồi, cậu có trách nhiệm thay nước trong bể cá, và không cần làm cơm tối cho tôi đâu.”
Nói xong câu đó y liền xoay người đi vào mật thất.
Để lại một mình Hình Đình mắt to trừng mắt nhỏ với sáu con cá.
Đám cá kia thấy Hình Đình đi tới giúp chúng nó thay nước lập tức bắt đầu lấy lòng Hình Đình, biểu diễn cho hắn một màn vẫy đuôi và phun bong bóng.
Hình Đình cười ha ha vừa giúp chúng thay nước, ngón tay nhẹ nhàng mà chạm đến bể cá thủy tinh: “Uống máu xong trông hoạt bát ghê, thật là đáng yêu.”
Cá nhỏ bơi lượn quanh ngón tay hắn.
Nếu chúng nó có thể nói nhất định sẽ nói cho cái tên ngốc to xác này biết rằng, máu kia thật ra không phải là phần thưởng mà là sự trừng phạt.
Với chúng, không gì có thể đáng sợ hơn máu của Hà Phục!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net