Chương 16: Bóng quỷ trong phòng (06)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Hà Phục từ Trương phủ trở về thì Hình Đình đang lau dọn nhà cửa. Hắn vừa nhìn thấy Hà Phục bước vào liền cầm chổi lông gà chạy nhanh qua. Đối với người hóng hớt như hắn mà nói thì chuyện xuất hiện bóng đen trong khuê phòng Trương Tố Như vô cùng gây tò mò, lại đặc biệt hơn nữa là sau khi Hà Phục tiếp nhận vụ án này.

Hà Phục ngồi trên sô-pha, lồng ngực của y không biết từ lúc nào lại nhiều thêm một con mèo mun. Con mèo đen đấy có bộ lông phải nói là đen chói lóa, thêm một cặp mắt mèo trông rất quỷ dị và đáng sợ nữa.

Hình Đình thấy con mèo này chỉ hơi ngạc nhiên một chút, vốn dĩ hắn vẫn không quá thích mèo, cũng cảm thấy mèo là một sinh vật đáng ghê sợ nữa. Mặc dù con mèo này chỉ yên vị trong lòng Hà Phục nhưng hắn vẫn cảm thấy đáng sợ. Thoạt nhìn thì trông ngoan ngoãn vô hại nhưng thực tế  nó lại sở hữu những móng vuốt sắc bén có thể cào rách da người khác bất cứ lúc nào, về điểm này xem ra nó lại khá giống với Hà phục.

"Không phải anh đến Trương phủ sao? Sao lại mang con mèo này về?" Hình Đình cất chổi lông gà và ngồi trên một cái sô-pha khác. Con mèo kia thấy chổi lông gà liền tỏ ra thích thú, nó liền chạy khỏi cánh tay Hà Phục và ngồi bên cạnh Hình Đình, cặp vuốt sắc bén không yên mà chộp lấy chổi lông gà.

Hà Phục cười nhẹ: "Đi đi, con mèo này là tôi mang về từ Trương phủ."

Hình Đình cầm chổi lông gà giỡn với mèo, vừa than vừa chơi với mèo: "Quà kỷ niệm của Trương Quan Hà sao?"

Hà Phục liếc con mèo, thấp giọng nói: "Tôi trộm nó đấy, ờm, cũng không tính là trộm, coi như là mượn tạm đi."

Loại người gì thế này, tới nhà người ta phá án mà còn đi trộm mèo?

Hình Đình cảm thấy kì lạ: "Anh nói là đi điều tra vụ mất tích của Trương Tố Như nhưng lại mang con mèo về. Không lẽ là con mèo này bắt cóc Trương Tố Như?"

Hắn cẩn thận mà nhìn con mèo mun bên cạnh mình này, tay cầm chổi lông gà bỗng không dám động đậy nữa.

"Con này mẹ nó không phải là quỷ mèo đúng không?" Hình Đình sửng sốt nhảy khỏi sô-pha, "Anh mang nó đi lẹ đi, mang đi đi!"

Trải qua hơn một lần bị quỷ bám vào người khiến hắn rất sợ hãi việc tiếp xúc với những thứ này.

Hà Phục vẫy vẫy con mèo, nhẹ giọng kêu: "Meo Meo, lại đây."

"Đến cả tên nó mà anh cũng biết?" Hình Đình kinh ngạc nhìn mèo đen vô cùng trang nhã mà đi về phía Hà Phục. Nó vừa bước đến chân Hà Phục thì y liền mở tay ra đón, nó vô cùng duyên dáng mà nhảy lên cánh tay Hà Phục.

"Gọi mèo là Meo Meo, chó là Gâu Gâu* có vấn đề gì sao?" Hà Phục ôm mèo và vuốt lông nó.

(*Mễ : tiếng mèo kêu meo meo, Uông : tiếng chó sủa gâu gâu)

Hình Đình câm nín, bất lực ngồi xuống sô-pha, lười biếng đáp lại: "Không có vấn đề."

"Meo Meo đúng là mèo ngoan." Hà Phục vuốt ve mèo đen, ngón trỏ thon dài chạm nhẹ nhàng lên chóp mũi nó, con mèo liền nhắm mắt lại dáng vẻ vô cùng hưởng thụ sự tán thưởng này.

Hà Phục thong thả mà nói: "Tôi thấy trong phòng Trương Tố Như có dấu chân mèo."

"Quả thật là mèo giết người sao?" Hình Đình khiếp sợ.

"Là do nó đã dẫm vào hộp phấn má hồng của Trương Tố Như thế nên xuất hiện dấu chân trên bàn trang điểm." Hà Phục nói, "Bởi vì Dương Minh Trăn bọn họ chỉ chú ý vào bóng đen trên tường nên không kiểm tra cẩn thận, đương nhiên sẽ càng không có ai chịu đi kiểm tra mấy chi tiết nhỏ này, họ thậm chí còn không nhìn rõ vết phấn trên bàn là dấu tay người hay là vuốt mèo nữa."

Nói tới đây, Hà Phục giơ móng vuốt của mèo đen lên, chân trước của nó quả thật có màu hồng, vì bị dính phấn nên nó có hơi đậm màu hơn bình thường.

"Meo Meo lén dùng phấn má của chủ nhân nhưng lại không hề bỏ đi, là vì nó đang đợi chủ của nó trở về." Hà Phục cười hỏi Hình Đình, "Có biết tôi tìm được nó ở đâu không?"

Hình Đình vô cùng phối hợp mà lắc đầu.

"Ở phía sau Trương phủ." Hà Phục trả lời, "Một nơi nồng nặc mùi cá."

Mắt Hình Đình trừng lớn: "Mùi cá? Không lẽ là con cá mất tích sao?"

"Con mèo này bị mùi cá hấp dẫn nhưng mãi không tìm thấy cá, nên nó vẫn canh chừng ở bụi cỏ phía sau Trương phủ." Hà Phục nói, "Tôi đã xem xét rất kĩ và chỗ đó cũng không hề có sạp bán cá nào, nhưng con mèo này vẫn cứ ngoan cố. Cứ như là ngày nào cũng có người đến cho nó ăn vậy."

"Thế nên tôi đã đi mua một con cá nhỏ và dụ nó trở lại."

Hình Đình bừng tỉnh: "Chắc không phải là con cá kia cho nó ăn đâu ha? Anh nói cá là dị nhân, mà bọn họ cũng đã từng là con người nên đương nhiên là có thể biến thành người. Nếu dị nhân này đã từng tiếp xúc với Trương Tố Như thì có lẽ lúc bọn họ hẹn hò con mèo này cũng ở bên cạnh?"

Hà Phục nhẹ nhàng vuốt ve con mèo, cặp mắt xinh đẹp kia ánh lên một tia tán thưởng.

"Phỏng đoán của cậu rất tốt. Nếu Dương Minh Trăn có thể đoán được như cậu hẳn là cậu ta đã thông minh hơn một chút rồi." Hà Phục nói, "Trên đời này có rất nhiều thứ con người không thể đoán biết được, và họ sẽ tiếp tục tìm kiếm nó. Đó chính là cơ hội để tôi kiếm tiền."

Hình Đình buột miệng thốt ra: "Tiền đối với anh quan trọng đến vậy sao?"

Hà Phục đứng lên, đưa con mèo trong tay cho Hình Đình, y nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tiền với tôi đương nhiên không quan trọng, nhưng nó rất quan trọng với cậu, thế nên phải phiền cậu chăm sóc cho Meo Meo thật tốt."

Mắt thấy y lại xoay người đi vào mật thất, Hình Đình lập tức truy hỏi: "Tại sao anh muốn giữ tôi lại?"

Hà Phục nghiêng người nhìn hắn: "Bởi vì cảm thấy cậu rất thú vị."

Thú vị?

Hình Đình biết người này sẽ không thẳng thắn trả lời câu hỏi của hắn nhưng vẫn không kiềm nén được mà nói ra. Hà Phục căn bản không cần ăn cơm, số 7 Ngư Quán cũng chẳng cần đầu bếp nhưng Hà Phục vẫn chấp nhận thu lưu hắn. Hà Phục đưa tiền rồi bảo hắn lên phố mua thức ăn và cho hắn sống nhàn nhã mỗi ngày ở đây. Cơm canh ngon lành đều là tự làm tự ăn, Hà Phục đến một miếng cũng không đụng vào.

Này không phải là đang...bao nuôi hắn sao?

Hắn đã từng tưởng tượng vô số lần trong đầu rằng tại sao Hà Phục lại đối đãi với hắn như vậy, chẳng lẽ vì y thích đàn ông sao?

Vừa nghĩ tới đây Hình Đình liền lắc đầu nguầy nguậy, không, không, không thể nào người như Hà Phục lại lấy lý do đơn giản đó mà để hắn ở lại được.

Nếu bây giờ Hà Phục đang không muốn nói chuyện thì hắn có cố gặng hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hình Đình ôm mèo đen nhỏ, nhại tiếng mèo kêu.

"Meo Meo thích ăn gì nè, anh trai làm cho cưng ăn."

Meo Meo nhìn bể cá cao đến nửa người kia, trong mắt lóe lên tia sáng.

Hình Đình bất lực nói, "Ờm, gì cũng được trừ cái đó."

"Meo..." Meo Meo vô lực dụi vào lồng ngực Hình Đình, mèo mà không ăn cá chẳng khác nào buổi sáng không có mặt trời nha!

Lại hai ngày trôi qua.

Hai ngày này Hà Phục chỉ yên tĩnh ngồi ôm mèo đen ở sô-pha. Có đôi khi Hình Đình còn cảm thấy một người một mèo kia trong chớp mắt đã hóa đá rồi cơ, bởi cái bộ dạng bất động kia trông vô cùng giống một bức tượng.

Ban đêm, số 7 Ngư Quán vốn nên đóng cửa, đúng lúc này bỗng có một bàn tay ngăn cản Hình Đình.

Người nọ mang một cãi mũ to màu đen trên đầu và mặc áo khoác gió màu đen nốt, thần thần bí bí mà nói: "Tôi tới rồi."

Hình Đình xin lỗi và nói: "Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi."

Tiếng Hà Phục từ bên trong vọng ra: "Cho ông ấy vào."

Người áo đen lướt qua Hình Đình bước vào số 7 Ngư Quán. Hà Phục ôm mèo đen, cười nhẹ: "Chào buổi tối, ngài Trương."

Người áo đen bỏ mũ xuống lộ ra một gương mặt quen thuộc, đúng là người đứng đầu nhà họ Trương – Trương Quan Hà.

Trương Quan Hà xấu hổ cười cười: "Người anh em này, ngày hôm đó là tôi không đúng, cậu đừng giữ trong lòng chi mà phiền."

Hai ngày trước ở phòng của Trương Tố Như, người thanh niên này khiến ông ta cẩn thận nhớ lại về việc có từng nhìn thấy cái bóng của bức tượng trên vách tường ở nói nào hay không. Ông ta nói dối, hơn nữa còn đuổi người thanh niên này đi.

Đến lúc người trẻ tuổi này sắp rời đi từng nói cho ông ta địa chỉ Số 7 Ngư Quán này.

Trương Quan Hà ở nhà suy tới nghĩ lui mất hai ngày mới quyết định đến Số 7 Ngư Quán. Bởi ông ta cảm thấy có một số tình huống không thể giải thích với Dương Minh Trăn được, nhưng người trẻ tuổi này là người ngoài, hẳn là có thể thương lượng đường sống.

Ngữ khí của Hà Phục ôn hòa mà nói: "Ngài Trương đây hôm nay đến Số 7 Ngư Quán làm khách hàng, khách hàng yêu cầu chủ nhân làm việc thì cần phải trả phí, mà chuyện này khác với hôm tôi đến tìm ông là do tôi chủ động."

Y nói chuyện cực kỳ rõ ràng, không hề chừa một đường lui nào cho Trương Quan Hà.

Trương Quan Hà hơi gật gật đầu: "Tôi hiểu, muốn người khác làm việc thì phải trả tiền, một thương nhân như tôi luôn hiểu rõ chuyện này."

"Hẳn là ngài Trương đã nhớ ra bức tượng kia là thứ gì rồi." Hà Phục ngồi thẳng dậy, thể hiện phong thái của người đang lắng nghe.

Trương Quan Hà lại có chút đề phòng mà liếc qua Hình Đình, Hà Phục cười nói: "Không cần ngại, cậu ấy là người của tôi."

Trong lòng Hình Đình phản kháng: Tôi biến thành người của anh lúc nào? Hắn thở phì phì mà tức giận giành lấy con mèo đen trong tay Hà Phục.

"Vậy thì những việc tôi sắp nói ra đây, hi vọng người người anh em có thể giữ bí mật." Trương Quan Hà có hơi khó xử nói.

Hà Phục gật đầu: "Được."

Trương Quan Hà thở dài một hơi: "Căn bản tôi không muốn nói ra việc này, nhưng đêm đó tôi đã thấy cái bóng của trương Tố Như đang cố giết tôi! Bóng của con bé cầm dao đứng trên vách tường sát mép giường dọa tôi xém đứng tim. Sau khi tôi la lên một tiếng thì bóng của Tố Như biến mất."

"Xem ra người kia nhất định phải lấy được mạng của ngài Trương đấy." Hà Phục lớn mật phân tích.

Trương Quan Hà kích động mà nói: "Muốn gì thì cứ tới tìm ta, tại sao lại phải bắt cóc con gái ta chứ! Thậm chí còn dùng loại tà thuật này để điều khiển con gái giết ta nữa!"

"Tà thuật?" Hà phục lặp lại, "Tại sao ông lại nghĩ rằng đây là tà thuật?"

Trương Quan Hà nói: "Thật không dám giấu cậu, thời trẻ tôi đã từng ở thôn Đồng Hổ vài năm. Thôn Đồng Hổ kia có một hai người kì lạ, họ có thể làm được vài thứ mà người bình thường không thể nào làm được. Một trong số họ có thể điều kiển được cái bóng..."

Hình Đình lập tức có hứng, nhìn Trương Quan Hà hỏi: "Thật sự có phép thuật thần kỳ vậy sao?"

"Có, tôi đã từng tận mắt nhìn thấy." Trương Quan Hà cực kỳ khẳng định mà nói, "Năm ấy lúc tôi đến thôn Đồng Hổ thì trưởng thôn dắt theo hai cô gái trẻ tuổi đến múa hát cho chúng tôi xem. Các cô ấy múa ở sau tấm màn, tôi nhìn được bóng dáng kia di chuyển tới lui, vô cùng xinh đẹp, nhưng khi tấm màn sân khấu được kéo lên tôi mới nhìn rõ được trên sân khấu kia vốn dĩ không hề có người!"

"Cái bóng nhảy múa kia chính là kỹ năng của người thôn Đồng Hổ." Trương Quan Hà một mực khẳng định, "Chắc chắn là người trong thôn đó đã bắt cóc người trong phủ của tôi!"

Hà Phục có vẻ không bất ngờ mấy khi nghe câu chuyện này, khuôn mặt y vẫn bình thản như thường lệ, y chớp chớp mắt cười hỏi Trương Quan Hà: "Tại sao lúc đầu ông không nói với người của cục cảnh sát chuyện này?"

Trương Quan Hà cứng họng, hiển nhiên là không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

"Nếu ngay từ đầu ông nói với cảnh sát Dương chuyện này thì hai người hầu kia của ông đã không bị bắt cóc." Hà Phục nhắc nhở nói.

Hình Đình ở một bên cũng tự hỏi, tại sao lúc đó không nói, lại cố tình đợi đến bây giờ mới mở miệng?

Trương Quan Hà cuống quít nói: "Lúc đó tôi cho rằng Trà Thành không có người biết loại phép thuật này, chắc là có người muốn trêu tức tôi. Mãi đến khi hai người hầu kia mất tích cộng thêm xuất hiện cái bóng giống tượng hổ bằng đồng thì tôi mới biết người này hẳn là vì tôi mà đến!"

"Hắn bắt cóc con gái của tôi chính là muốn uy hiếp tôi!"

"Uy hiếp ông chuyện gì?" Hà Phục truy hỏi.

Trương Quan Hà nói: "Chắc chắn là bọn họ muốn tiền, họ có thể có được rất nhiều tiền nếu bắt cóc con gái của tôi..."

"Thế bắt cóc người hầu là vì cái gì?" Hà Phục khẽ cười nói, "Không lẽ hai người hầu kia cũng là con gái ông sao?"

Trương Quan Hà bỗng cứng họng không nói nên lời.

Hà Phục nhìn ánh mắt lập lòe của ông ta, biết hẳn ông ta vẫn còn vài việc cần giải thích nên y cũng lười tiếp tục cuộc đối thoại, "Nếu ngài Trương đây không thành thật và cũng chẳng muốn thương thảo với tôi, vậy phiền ngài trở về đi."

"Tôi..." Trương Quan Hà ấp a ấp úng.

Hà Phục cười nói: "Thật ra tôi rất muốn thấy một chút cái gọi là múa bóng kia. Có lẽ ngày nào đó bọn họ sẽ thật sự đem một đám bóng đen nhảy múa trong phòng ông đó. Đến lúc đấy ngài Trương lại mời tôi đến xem, gọi là mở mang tầm mắt."

Hình Đình nghĩ thầm tim người này hẳn phải tốt lắm, có thể nói mấy câu như thế này cơ mà.

Trương Quan Hà hơi bất đắc dĩ mà nói: "Thật ra... Thật ra người ở thôn Đồng Hổ biến mất cả rồi."

"Ý ông là sao?" Hình Đình vô cùng kinh ngạc.

"Sau khi tôi rời khỏi thôn Đồng Hổ không lâu, làng của họ bị một trận lở đất quét sạch, cả ngôi làng đã bị phá hủy hoàn toàn." Trương Quan Hà nói, "Mọi người chết sạch, và không còn ai biết múa bóng nữa. Tôi nghi ngờ là do ma quỷ tác quái..."

"Ma quỷ tác quái, hẳn là sẽ có lí do." Hà Phục nói, "Tôi muốn biết khi ông ở thôn đã làm những gì, khiến cho bọn họ biến thành quỷ cũng không muốn buông tha cho ông."

Trương Quan Hà lắp bắp mà nói: "Cũng không có gì, tuổi trẻ sung mãn tôi...Tôi bị sắc dục che mờ mắt và đã làm ra sai lầm cực kỳ lớn."

Hình Đình phỉ nhổ trong lòng: Cặn bã, đốn mạt!

"Cô gái ấy sau đó thế nào?"

"Nghe trưởng thôn nói là đã chết, treo cổ tự sát." Trương Quan Hà rũ đầu xuống thật thấp, không dám nhìn Hà Phục và Hình Đình.

"Ồ, hóa ra là thế." Hà Phục cảm khái nói, "Đã nhiều năm trôi qua rồi mà họ thành quỷ cũng không muốn buông tha cho ông. Xem ra lần này ngài Trương sẽ rất khó chạy trốn đây."

Trương Quan Hà như bắt được cọng rơm cứu mạng, tức thì đưa mắt nhìn Hà Phục, nói với vẻ khổ sở: "Tôi biết tôi sai rồi, nhưng người làm sai là tôi, con gái tôi không liên quan đến chuyện này, con bé vô tội. Nên người anh em à, có thể tìm con gái về giúp tôi được không, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cậu!"

Hà Phục cười: "Được thôi, dù con gái ông có thành hình dạng gì cũng được đúng không?"

"Tất nhiên rồi, đó là con gái của tôi mà." Trương Quan Hà nói.

Hà Phục cười dịu dàng, nói: "Vậy là tốt rồi, phiền ngài Trương đây đưa cho tôi một tấm ảnh của con gái ông, sáng sớm mai tôi sẽ mang cô ấy về phủ của ông."

Hình Đình trừng lớn mắt nhìn Hà Phục, đây là cái bản lĩnh siêu nhiên gì vậy, chỉ cần một đêm là có thể tìm được Trương Tố Như? Chắc không phải là nói dối đâu ha!

Trương Quan Hà mò trái sờ phải trên người mình, sực nhớ ra mình có một cái đồng hồ quả quýt, bên trong có một tấm hình. Ông ta lập tức móc cái đồng hồ đưa cho Hà Phục bằng hai tay: "Đây là ảnh của Tố Như, chú em thật sự có thể tìm được con bé sao?

Hà Phục gật đầu.

Trương Quan Hà cực kỳ cảm kích mà nhìn y: "Cảm ơn chú em, cảm ơn chú rất nhiều, không cần biết là cần bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý đưa cho chú."

Hà Phục nhận đồng hồ, vừa mở ra liền thấy được tấm ảnh chụp khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của Trương Tố Như, tuổi đương lúc vừa chớm đôi mươi.

"Được, ngài Trương đi thong thả."

"Được." Trương Quan Hà đứng dậy, nói cảm ơn thêm lần nữa rồi đội chiếc mũ đen bước ra khỏi số 7 Ngư Quán.

Hình Đình lập tức truy hỏi Hà Phục: "Có thật là ngày mai anh sẽ đưa Trương Tố Như đến Trương phủ không?"

"Ừ."

"Thật sự là anh không lừa ông ta sao?"

"Không."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net