Chương 20: Mời người xây phòng ở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất quá chỉ là Chu Cảnh đối với Thẩm Mặc tốt, gia đình như vậy e sợ đối với bạc là có lòng mà không đủ lực a!

Chung lang trung căn cứ vào nhân tâm của thầy thuốc mà nói: " Hiện tại phu lang ngươi thể chất rất yếu, cũng không nên cho hắn dùng nhiều thuốc bổ, sợ hắn quá bổ lại không tiêu nổi. Không bằng trước tiên ăn bổ, thể chất tốt lên một chút lại uống thuốc đều trị".

Không có thừa dịp cháy nhà đi hôi của, mà là đưa ra kiến nghị hợp lý nhất trước mắt, như vậy làm cho Chu Cảnh rất thưởng thức phẩm hạnh của Chung lang trung. Hắn khách khí cảm ơn, sau đó chỉ vào Thẩm Lâm nói: " Hắn cũng bị thương, người khám xem cho hắn một cái".

Chung lang trung lần thứ hai kinh hãi, người nông gia có bệnh nếu có thể chịu đựng được liền chịu, hán tử trong nhà chính là không nỡ tiêu tiền thỉnh lang trung. Đây là phu lang tức phụ gả đúng hán tử rồi, Chu Cảnh có thể vì phu lang đệ đệ mà hoa loại tiền này, người trong thôn sẽ cho là uổng bạc, phẩm hạnh này của Chu Cảnh... Chung lang trung cảm thán, quả nhiên không gặp qua chuyện thì không nên nói người tốt hay không tốt. Tất cả đều nói Chu Cảnh vô liêm sỉ, mà bây giờ xem ra gia hoả " vô liêm sỉ" như vậy trong thôn có thể có nhiều thêm mấy cái thì tốt rồi.

Thẩm Lâm bị thương không nặng, phần lớn côn bổng đều bị Thẩm Mặc ngăn cản, cho nên Chung lang trung cấp Thẩm Lâm chút thuốc mỡ bôi ngoài da, dặn hắn đúng hạn bôi lên không cần mấy ngày sẽ khỏi.

Cứ ít đồ như vậy, thời điểm nhìn thấy Chu Cảnh bỏ ra năm trăm tám mươi văn tiền trả cho Chung lang trung, Thẩm Lâm có chút run sợ trong lòng.

Tiễn đi Chung lang trung, Chu Cảnh liền trở về ngay.

" Thẩm Lâm, ngươi ra ngoài trước, ta bôi thuốc cha ca ngươi!"

Thẩm Lâm khốn hoặc nói: " Ngươi bôi thuốc cho ca ta, ta cái gì phải kiêng tránh đi a!"

Chu Cảnh hừ lạnh: " Ngươi chưa có phu quân, ca của ngươi thì có, hiện tại hắn là phu lang của ta, trên người hắn chỉ có ta mới có thể nhìn xem".

Thẩm Lâm: "..."

Thẩm Lâm thở phì phì đi ra ngoài, Thẩm Mặc bất đắc dĩ nói: " Ngươi đùa giỡn hắn làm gì?"

Chu Cảnh khí khái nói: " Ta không có đùa hắn, ta nói rất nghiêm túc".

Thẩm Mặc: "..."

Thương thế trên người Thẩm Mặc tuy không tổn hại đến xương cốt, thế nhưng vết thương rất sâu. Thời điểm Chu Cảnh bôi thuốc cho Thẩm Mặc tay không ngừng run rẫy, hắn không biết mình dùng cách nào để áp chế tâm tình mà bôi xong thuốc cho Thẩm Mặc, hàm răng cắn chặt so với Thẩm Mặc còn đau hơn.

" Tiểu Mặc là ta vô dụng, không bảo vệ được ngươi, bất quá ngươi yên tâm sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra. Ta thề, chắc chắn sẽ không để ai tổn hại đến nửa sợi tóc của ngươi! Thù này, ta nhất định sẽ báo!"

Thẩm Mặc nói: " Cảnh ca, không đáng, vì cha ta ngươi bị thương không đáng, ngươi đừng làm chuyện điên rồ, ta bị thương để Tiểu Lâm có thể thoát thân, sau đó trốn tránh hắn một chút là không sao rồi".

Không cần nói triều đại này phụ phụ tử tử, ở hậu thế cũng là không cha mẹ liền có mấy cái nhắc tới liền đánh đánh giết giết, bất quá nhiều nhất là nhẫn tâm đoạn tuyệt quan hệ, về sau không còn qua lại nữa.

Bất quá Chu Cảnh bất đồng với Thẩm Mặc, Thẩm lão cha dù sao cũng không phải cha đẻ Chu Cảnh, chỉ là gánh một thân phận nhạc phụ, món nợ này Thẩm Mặc không thể đòi, không có nghĩa là Chu Cảnh hắn không thể đòi được.

Chu Cảnh lạnh lùng nói: " Tiểu Mặc, ngươi yên tâm, phu quân ngươi lần này mặc dù không bảo vệ được ngươi, là bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, cũng không phải ta thật không có bản lĩnh bảo vệ tốt cho ngươi. Ngươi cứ việc chờ, ta có biện pháp giáo huấn hắn, tuyệt đối không làm bị thương chính mình".

Chu gia có chuyện phát sinh trước ngày ước định với thợ thủ công trấn trên, các sư phó cũng không biết, vì vậy bọn họ đúng hẹn mà tới.

Giường ngủ Chu gia không lớn, đủ để hai người ngủ, chỉ có thể kê một băng ghế nhỏ ở bên cạnh giường. Cũng không quan tâm tới hiềm nghi hay không giữ quy tắc cái gì, Thẩm Mặc cùng Thẩm Lâm hai người đều bị thương, tự nhiên không có khả năng để bọn họ ngủ trên băng ghế, chỉ có thể là Chu Cảnh ngủ, một đêm này lăn qua lộn lại, thập phần không thoải mái, lại có chuyện trong lòng, thật vất vả sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng, liền quên mất chuyện ngày hôm nay thợ thủ công trấn trên lại đây xây phòng. Mãi cho tới khi cửa phòng bị gõ vang, Chu Cảnh mới hoang mang hoảng loạn lên.

Chu Cảnh đi ra, quả nhiên là Tào thợ thủ công.

Chu Cảnh bồi lễ nói: " Hôm qua trong nhà có đại sự phát sinh, tâm lực tiều tuỵ, quên mất mấy vị lại đây, xin hãy tha lỗi".

Tào thợ thủ công cũng nhìn ra sắc mặt Chu Cảnh thực sự không tốt, khẳng định trong nhà phát sinh sự tình không nhỏ, hỏi: " Vậy phải làm sao, ngày hôm này có còn khởi công hay không?"

" Làm, cũng không thể để mấy vị đến một chuyến tay không trở về. Huống chi tình huống nhà ta ngươi cũng thấy đấy, gian nhà cỏ này không thể che mưa tránh gió, đợi đến lúc mưa xuống liền không thể trụ được nữa". Chu Cảnh nói chuyện, nghiêng người mời mấy thợ thủ công vào bên trong nhà. Thẩm Mặc cùng Thẩm Lâm chào hỏi mấy câu, cũng coi như đã thấy qua.

Tào thợ thủ công lúc này mới yên tâm, lúc trước hắn và Chu Cảnh từng nói qua không phải là ngày công nhiều tiền hơn mà là toàn bộ kiến trúc phòng xây xong mới cấp nhiều tiền. Cho nên bỏ một ngày, tổn thất là của bọn hắn.

Lúc trước nói rằng bọn họ ra tám người Chu Cảnh ra tám người, người bên này Chu Cảnh ra đều là thân bằng hảo hữu, thời điểm đó cũng sẽ nghe bọn họ an bài.

Điểm ấy Tào thợ thủ công có thể lý giải, người nông gia xây phòng ở giống nhau đều là người nhà mình cùng nhau làm, có thể có mấy ai cam lòng bỏ tiền lên trấn trên mời người.

Bất quá là bởi vì Chu Cảnh muốn xây phòng ở kiến trúc kỳ quái, chuyện này sợ là nếu không có sư phụ chuyện nghiệp, người nông gia bọn họ không thể làm ra được.

Tào thợ thủ công nhìn một vòng hỏi: " Ông chủ, người giúp đỡ còn không có lại đây sao?"

Chu Cảnh trả lời: " Ngày hôm qua trong nhà có đại sự xảy ra đến tối muộn, ngày hôm nay đều không lại đây. Như vậy đi, mấy người chúng ta cứ làm trước, ngày hôm nay ta tính tiền riêng cho các ngươi, không tính chung với làm khoán".

Tào thợ thủ công không nghĩ tới ông chủ này lại công đạo như vậy, bọn họ cũng đã làm cho nhiều gia đình giàu có, có khi làm sống làm chết cũng chẳng được trả thêm tiền.

Chu Cảnh mua lại chính là địa phương mình đang trụ, muốn ở chỗ này xây căn phòng ở mới đương nhiên phải gỡ bỏ căn phòng cỏ hiên tại. Vì không có chỗ trụ, mọi người liền chọn một chỗ lần nữa dựng tạm một cái phòng cỏ nhỏ, tạm thời ở.

Chu Cảnh cũng sẽ không xây nhà, hắn cùng Tào thợ thủ công nói một chút yêu cầu của mình, giám công, hỗ trợ phụ một tay. Nhìn một cái cũng biết những thợ thủ công này cũng không phải là người thâu gian dùng mánh lới, hắn liền trở về phòng nhìn xem Thẩm Mặc.

" Trên người có còn đau hay không? Một hồi ta lại bôi thuốc cho ngươi, muốn ăn cái gì, làm cháo thịt bằm có được hay không?" Chu Cảnh ngồi ở mép giường, vừa lật xem quần áo Thẩm Mặc vừa nhẹ giọng hỏi.

Không chờ Thẩm Mặc trả lời, Thẩm Lâm trước tiên vỗ tay kêu lên: " Hảo a, hảo a!"

Chu Cảnh giống như không quan tâm, vẫn cứ nhìn chằm chằm Thẩm Mặc chờ câu trả lời của hắn, Thẩm Mặc nhìn ý tứ này của Chu Cảnh cũng phải bật cười.

" Được, liền ăn cháo thịt bằm đi!"

Chu Cảnh gật đầu đáp ứng, lần thứ hai nghiêm túc đem Thẩm Lâm đuổi ra ngoài, sau đó mới bôi thuốc cho Thẩm Mặc.

Chu Cảnh cấp Thẩm Mặc làm cháo tinh mễ thịt nạc đơn giản, cũng chưng một bát canh trứng gà, ba người đồng thời ăn xong, coi như là điểm tâm.

Trù nghệ của Chu Cảnh thật sự rất tốt, Thẩm Mặc cùng Thẩm Lâm ăn rất nể tình. Đặc biệt nghe Chung lang trung nói, Chu Cảnh cấp cháo cho Thẩm Mặc có rất nhiều thịt nạc làm cho Thẩm Mặc ngượng ngùng, hai gò má đỏ hồng hồng.

" Đúng rồi, Tiểu Lâm một hồi người đi trong thôn kêu mấy người nhân phẩm tốt, có thể làm việc nặng hỏi một chút xem có ai nguyện ý giúp chúng ta xây phòng ở hay không".

Thẩm Lâm kỳ quái nói: " Ngươi không phải mời người trấn trên sao, tại sao còn muốn mời người ở trong thôn?"

Chu Cảnh giải thích: " Nếu về sau chúng ta muốn ở lại thôn này, thì phải nghĩ biện pháp hoà nhập cùng mọi người, đây chính là một cơ hội tốt. Lúc này từng nhà đều không phải bận vụ mùa, hán tử trong nhà đều nhàn rỗi, có thể đi ra kiếm chút tiền đều sẽ nguyện ý, chúng ta dùng bọn họ cũng coi như là đang giúp bọn họ, bọn họ cũng sẽ cảm tạ chúng ta, vậy liền coi như là lôi kéo quan hệ, sau này nếu có chuyện gì xem ở tầng quan hệ này thì có thể sẽ đều đứng ra giúp chúng ta".

" Há, như vậy a!" Thẩm Lâm một lòng một dạ đang ăn, khò khè nói nhiều liền uống một bát cháo, cũng không biết có đem lời nói của Chu Cảnh nghe vào tai hay không.

Ngược lại là Thẩm Mặc thì sùng bái mà nhìn Chu Cảnh. Hắn biết được Chu Cảnh muốn xây phòng ở người trong thôn không thể làm được, chỉ có thể ra ngoài thỉnh. Mà vì muốn hai huynh đệ bọn họ sau này ở trong thôn được dễ chịu cho nên mới nghĩ ra cái biện pháp như vậy.

Thẩm Mặc sùng bái mà nhìn Chu Cảnh, cảm thấy hắn làm việc quá chu đáo. Bất luận một người nam nhân nào ngẫu nhiên được ánh mắt như thế nhìn mình, liền không thể không kiêu ngạo.

Chu Cảnh giống như một con không tước xoè đuôi, nghểnh đầu, đắc chí. Đáng tiếc quá đắc chí nên không cẩn thận xuyên một chiếc đũa vào lỗ mũi.

" Ha ha..." Thẩm Lâm không nể mặt mũi cất tiếng cười to.

Chu Cảnh cũng cảm thấy mất mặt, mạnh mẽ trừng Thẩm Lâm một cái, ánh mắt hung tàn làm cho Thẩm Lâm sợ đến nuốt lấy tiếng cười còn lại. Liếc mắt thấy khuôn mặt nhẫn cười đến đỏ bừng của tiểu phu lang, Chu Cảnh làm bộ ho khan.

" Cái kia... Tiểu Mặc a, người trong thôn chúng ta phẩm hạnh như thế nào ngươi rõ ràng nhất, ngươi xem một chút nhà ai nhân phẩm tốt, làm việc cũng lanh lẹ, chủ yếu nhất là nếu nhà chúng ta thuê họ làm công họ nắm chắc trong lòng, có thể nể tình chúng ta, sau này có thể qua lại làm bằng hữu".

Thẩm Mặc rất nể tình nuốt cười nói: " Được, ta thật ra cũng nghĩ tới mấy nhà, tiền công liền tính giống như ngày thường tất cả mọi người hay làm trả ba mươi văn, thế nào?"

 " Được, bất quá phải nói rõ, đến làm đều phải nghe theo lời của thợ thủ công trên trấn, Tào thợ thủ công nói thế nào liền làm như thế đó, nếu làm không xong mà dám có ý thâu gian dùng mánh lới thì đừng trách ta không khách khí".

" Ân, ta sẽ nói lại với bọn họ" Thẩm Lâm đáp.

Cơm nước xong, Chu Cảnh lắc lư đến trong sân xem công nhân làm thế nào rồi, Thẩm Lâm liền nghe theo lời Chu Cảnh nói mà đi hỏi thăm từng nhà. Thẳm Mặc thì lại ở nhà cái gì cũng không cần làm, chỉ phụ trách nghỉ ngơi là được.

Lấy thanh danh của Chu Cảnh ở trong thôn, Thẩm Lâm sợ không có người chịu tới làm công, liền đi nhiều mấy nhà, lại cố ý dặn hỏi từng người trong nhà, cường điệu nói có muốn tới làm hay không cũng sẽ không cưỡng cầu.

Quả nhiên có mấy nhà không muốn, Thẩm Lâm theo ý tứ của Thẩm Mặc cũng không khuyên, tiếp tục đi nhà khác. Lại nói mấy nhà này lúc đó cự tuyệt Chu Cảnh cũng không cảm thấy gì, về sau Chu gia đi lên thời điểm đó mới cùng nhau cảm thấy hối hận đến đứt cả ruột.

Ngoài ý muốn nhất chính là Vương Nhân, hắn biết nhà Chu Cảnh xây phòng ở thiếu nhân thủ , đáp ứng một tiếng không nói còn cùng Thẩm Lâm hỏi mấy nhà còn lại.

Liền như vậy, phòng ở Chu gia bắt đầu đắp lên, Chu Cảnh không phải kẻ hẹp hòi, mà cũng không phải người giàu có. Công nhân được bao hai bữa cơm là buổi trưa cùng buổi tối.

Món chính là gạo lức, cháo cùng bánh bột ngô, tuy rằng không coi là quá tốt nhưng mà được cái no bụng. Còn đồ ăn mặc dù không có quá nhiều thịt, nhưng tất cả đều dùng thịt mỡ nấu ăn dựa vào mỡ lợn làm ra, mỡ khẳng định đầy đủ. Đừng nói người trong thôn được ăn thoả mãn, mà ngay cả mấy thợ thủ công trấn trên kia cũng nói những món này chính là làm công cho những gia đình giàu có ăn được cũng chỉ đến như thế.

Chu Cảnh xử sự làm người khéo đưa đẩy, tiền công trả lại rất sảng khoái, đều là hết ngày liền trả. Không đến mấy ngày, những người trong thôn từng có thành kiến với Chu Cảnh ở chung với hắn mấy ngày này đối với hắn tất cả đều có thay đổi. Thậm chí có một ít người đã cùng Chu Cảnh xưng huynh gọi đệ.

Từ từ những phu lang của hán tử làm công ở Chu gia cũng chủ động chào hỏi cùng ba người Chu Cảnh,Thẩm Mặc và Thẩm Lâm

Lúc này nhân duyên dù sao cũng đã tốt lên, Chu Cảnh liền cảm thấy được thời cơ đã tới, cũng có chút tính toán.

HẾT CHƯƠNG 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net