Chương 3: Hồ bằng cẩu hữu tìm tới cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Không cho nói bậy" Thẩm Mặc không nhẹ không nặng trách cứ Thẩm Lâm một câu.

Chu Cảnh gãi đầu một cái, lúc này có chút lung túng.

" Cái kia... Hiển nhiên ta rất sớm đã bị trong nhà phân ra. Chính mình sống một mình, cũng chịu nhiều khắt khe, quan hệ cùng bên kia cũng không tốt, vậy làm sao còn đáp ứng mỗi ngày đưa đồ ăn cho nhà đó a?"

" Ai biết ngươi nghĩ thế nào, ngứa da, liền yêu thích tìm ngược!" Thẩm Lâm nói.

" Lại nói bậy, ngươi liền về nhà!" Thẩm Mặc khiển trách Thẩm Lâm, mới đối Chu Cảnh nói: " Có khả năng cũng bởi vì ngươi bị phân ra từ rất nhỏ, thiếu hụt tình mẹ, cho nên có thể đặc biệt khát vọng tình mẫu tử. Bởi vậy đối với nương là ngươi tuyệt đối thuận theo, nói cái gì sẽ là cái đó!"

" Lần này sở dĩ ngươi bị thương, cũng là vì nương ngươi muốn ăn thịt heo rừng. ngươi đi vào trong núi thịt heo rừng còn chưa săn được, thiếu chút nữa là đem mạng mình bỏ đi!"

Không phải thiếu chút nữa, mà là đã. Chu Cảnh nghĩ thầm.

Thôi thì ân oán lúc trước của nguyên thân cùng Vương lão thái không nói ai đúng ai sai, cứ coi như đã theo nguyên thân chết đi, cũng chấm dứt. Hiện tại, hắn chính là Chu Cảnh đến từ hiện đại.

Kỳ thực mấy ngày nay thân thể chậm rãi có thể chuyển động, Chu Cảnh cũng phát hiện ra vấn đề lúc trước bị bỏ quên, đó chính là tấm thân thể này là hắn. Tuy rằng so với kiếp trước trẻ lại rất nhiều, mà đích đích xác xác là thuộc về chính mình, hắn đã dùng thân thể này hơn hai mấy gần ba mươi năm tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Nhưng là tại sao, trong thôn tất cả mọi người đều một mực chắc chắn hắn chính là cái tên Chu Cảnh lên núi đi săn bị thương, bọn họ đến tột cùng có bao nhiêu giống nhau, giống đến ngay cả là người bên gối cũng không nhận ra được!"

Kiếp trước cũng thường hay xem tin tức, biết được có những người giống nhau như đúc lại không hề có quan hệ huyết thống cũng không phải là không có. Nghĩ tới nơi này hắn cùng Vương lão thái quan hệ lạnh nhạt, phu lang mới cưới hắn cũng không thích, ngày thường chắc cũng không thân cận, cho nên đại loại lúc nhìn hắn mọi người sẽ cảm thấy hắn chính là Chu Cảnh, cũng không có ai nghi ngờ, ngược lại là hắn chiếm được tiện nghi. Chỉ là không biết nguyên thân đi nơi nào, có thể hay không lại đột nhiên trở về. Bất quá mấy ngày nay nghe huynh đệ Thẩm Mặc nói chuyện, nguyên thân tuyệt đối là lành ít dữ nhiều, ngỏm củ tỏi rồi! Mà nếu là không chết, còn có thể trở về, thì hắn cũng có biện pháp làm cho nguyên thân ngậm miệng!

Dù sao tiền vẫn là tốt nhất, chỉ cần có tiền, tin chắc rằng một cái phu lang không được coi trọng, Vương gia nhất định sẽ sảng khoái đáp ứng.

" Ngươi có thể ở nhà một mình không? Ta và đệ đệ dự định đi vào trong núi một chút, nhìn xem có thể săn được dã vật gì hay không, cũng có thể cho ngươi bồi bổ thân thể" Thẩm Mặc hỏi.

" Thâm sơn?" Chu Cảnh không đồng ý nói: " Hai người các ngươi là song nhi vẫn không nên đi, quá nguy hiểm".

Chu Cảnh đã biết nơi này giới tính được chia làm ba loại, nam nhân, nữ nhân và song nhi. Song nhi cấu tạo thân thể ngoại trừ so với nam nhân có thể dựng dục sinh con ra những cái khác đều giống nhau.

Song nhi địa vị rất lung túng, rất khó có thể thụ thai cho nên dẫn đến tỉ lệ sinh đẻ thấp, mà khả năng sinh ra song nhi lại cao vô cùng, mà song nhi lại không thể làm nữ tử có thai. Cho nên, mặc dù nông gia nhà nào khổ đi chăng nữa cũng không muốn thú song nhi về làm vợ. Có chăng là những lão gia nhà có tiền chơi nữ nhân đủ rồi, mới có thể tìm về một cái song nhi nếm thử cảm giác lạ. Như vậy, mệnh song nhi thông thường đều không tốt, từ một cái thị thiếp liền biến thành tiện nhân.

Bởi vì như vậy, nguyên thân phi thường không ưa Thẩm Mặc, mới có thể đối Thẩm Mặc quyền đấm cước đá.

" Không có chuyện gì, ta và Tiểu Lâm chỉ là đi vào trong đó, sẽ không đi sâu hơn".

Cũng là Thẩm Mặc may mắn, buổi chiều trở về bọn họ còn thật sự bắt được một con gà rừng.

" Đại ca, tối hôm nay chúng ta có thể ăn thật ngon một bữa a!" Thẩm Lâm ngóng mắt mà nhìn gà rừng trên đất, thèm thuồng mà bẹp bẹp nuốt một ngụm nước miếng.

Chu Cảnh nhìn thấy thế buồn cười, hắn cũng thèm thịt, mà không giống hai huynh đệ bọn họ đặt biệt thèm. Bởi vậy hắn càng thêm kết luận, hắn là thân xuyên qua, cái thân thể này là của chính hắn. Ăn nhiều thịt cá, chỉ mấy ngày không ăn thức ăn mặn , tuy rằng cũng thèm nhưng không thèm đến mức không chịu được.

Nghe thấy tiếng cười khẽ, Thẩm Lâm quay đầu lại trừng hắn nói: " Cười cái gì, ngươi không thèm có thể không ăn, là tốt nhất! Như vậy gà rừng toàn bộ của ta và đại ca".

" Tiểu Lâm, gà vốn là dự định bắt cho Chu Cảnh bồi bổ thân thể, hắn và chúng ta giống nhau, hơn nữa năm không có ăn thịt, làm sao có khả năng không thèm được". Thẩm Mặc lại nói: " Coi như hắn không ăn, chúng ta cũng không thể ăn toàn bộ gà này, còn phải cấp nửa con cho bên nhà thúc thẩm".

" Ta ngược lại thật sự đem cái nhà lão bà tử kia quên mất!" Thẩm Lâm bỉu môi không tình nguyện nói.

" Chúng ta mỗi ngày cấp cho nhà thúc thẩm một nữa đồ ăn là có nguyên nhân đặc thù gì sao?" Chu Cảnh đột nhiên hỏi.

Thẩm Mặc trầm mặc mộthồi mới nói: " Cũng không có lí do gì, chẳng qua là ngươi muốn thẩm chú ý đếnmình nhiều hơn, cho nên chính ngươi yêu cầu làm như vậy".

Chính mình yêu cầu, nguyên chủ là tiềm ẩn máu M sao? Chính mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lúc nào cũng có thể chết đói! Đã như vậy còn nhớ tới cái lão bà tử kia, căn bản đối xử với hắn không phải là con trai ruột, nhân gia người trong nhà ăn ngon mặc đẹp, nói không chắc có khi còn nguyền rủa hắn một cái khắc thân tại sao vẫn chưa chết đi? Hắn ngược lại muốn làm thánh mẫu Maria tái thế!

Chu Cảnh không cách nào có thể lý giải được tình huống này, mà trong tự điển của hắn đều là dùng đức trả ơn dùng oán báo oán! Huống chi, cái lão bà tử kia đối nguyên thân không có ân nuôi, có chăng là ân sinh, mà đối với Chu Cảnh hắn hoàn toàn là không có. Dù sao thân thể này là của chính hắn, xác định trăm phần trăm. Tuy rằng không biết vì sao thân xuyên tới đây, tuổi còn biến nhỏ hơn kiếp trước, mà không thể nghi ngờ là thân thể này thuộc về chính bản thân hắn.

Hắn và cái lão bà tử kia là không ai nợ ai, đừng nghĩ hắn sẽ giống nguyên thân ngu hiếu như vậy!

" Nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt, sau này cũng không cần đưa qua nữa, bất kể là rau dại cũng tốt hay là cái khác cũng được, chúng ta đều giữ lại chính mình ăn!". Chu Cảnh không sợ người khác cảm thấy quyết định này của hắn là đột ngột, bởi vì hắn cái gì đều không nhớ rõ. Không nhớ được, thì tự nhiên làm việc này mọi người cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ quái.

" Vì sao đột nhiên lại không cần đưa nữa?" Thẩm mặc nghi ngờ nói.

" Đại ca, ngươi tại sao ngốc như vậy, không cần đưa không phải tốt hơn sao!" Thẩm Lâm nói: " Không phân cho nhà lão bà tử kia một nữa, thì tất cả đồ ăn đều là của chúng ta a!".

" Có thể... thời điểm ta mang gà rừng trở lại, người trong thôn đều nhìn thấy, chúng ta nếu không đưa qua nửa con ta sợ thím sẽ tới gây sự".

Chu Cảnh cười lạnh, đã sớm nhìn nàng không vừa mắt, dám bắt nạt vợ hắn, chúng ta thử chờ xem!

" Không có chuyện gì, ý ta đã quyết, chỉ cần sau này không đưa nữa, sớm muộn cũng có ngày đó, không bằng nhân dịp này ngày hôm nay giải quyết luôn".

Chu Cảnh nói: " Một hồi nàng đến các ngươi không cần khách khí, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó. Nếu ta đã từ gia phả Vương gia xoá tên cũng đổi họ Chu, tự nhiên cùng người nhà Vương gia không có một cái đồng tiền quan hệ! Gọi nàng một tiếng thím là xem ở người trong thôn cấp cho nàng chút mặt mũi".

" Chu Cảnh, ngươi làm sao..."

" Bước vào chỗ chết một lần, cũng nhìn thấu những việc trước đây chưa nhìn thấu. Càng có thể bởi vì ta không còn ký ức, từ trong miệng người khác nghe được những chuyện lúc trước, chỉ cảm thấy Vương gia đối với ta một phần tình thân cũng không có. Nếu là có một chút, coi như xoá tên khỏi gia phả, thay đổi họ, thì tội gì nhất định muốn đem ta một hài tử chỉ mười tuổi đuổi ra khỏi nhà, mà phân cho ta một gian nhà lá như vậy. Tuy rằng không nhớ rõ những năm này ta làm sao có thể sống, tóm lại chắc cũng không dễ chịu đi! Nhà tranh như vậy, mùa hè bên ngoài mưa to gió lớn, mùa đông thì lại có tuyết rơi. Ta không chết vào mùa đông chỉ có thể nói mạng của ta lớn! Nhà họ đối với ta vô tình vô nghĩa như vậy, ta cần gì phải luyến tiếc một phần thân tình này!"

" Nói thật dễ nghe, chờ một ngày nào đó ngươi nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, thì sẽ oán trách lên đầu đại ca ta, lúc đó lại muốn đánh đại ca ta giành danh dự lại cho thím ngươi".

" Tuyệt đối sẽ không!"

" Đừng nói tuyệt đối như vậy..."

Thẩm Mặc đánh gãy lời Thẩm Lâm, " Tiểu Lâm, ta tin hắn!"

" Đại ca..."

" Đừng nói nữa, nghe theo hắn nói mà làm!" Thẩm Mặc nói: " Lần này toàn bộ gà đều là của chúng ta, ngươi không cao hứng sao?"

" Cao hứng thì cao hứng,ta chỉ sợ..."

" Không có chỉ sợ, ta sẽ không!" Chu Cảnh kiên định nói: " Bất quá, rất xin lỗi, vẫn không thể để cho các ngươi ăn được gà ngon".

" Ngươi là muốn đổi ý" Thẩm Lâm kêu lên.

" Không có" Chu Cảnh lung túng nói: " Là nhà chúng ta không có gạo, có thể hay không dùng nửa con gà cùng người trong thôn đổi mấy cân gạo lức. Nếu không, ngày mai chúng ta sẽ cạn lương thực".

Thẩm Mặc chợt nói: " Là ta thật cao hứng nên đem việc này quên mất, ta đây liền đi đổi".

Thẩm Lâm nói thầm: " Quăng ngã một hồi, không đến nỗi ngốc, cũng biết chiếu cố gia đìng rồi!"

Cửa hàng trên trấn bán một cân gạo lức mười văn đồng tiền, trên chợ gà rừng một cân có thể bán đến hai mươi văn. Mà người trong thôn khẳng định không thể ấn hai mươi văn mua, chỉ dựa theo giá cả gà trong thôn một cân mười lăm.

Mà đằng này chỉ có nửa con gà khoảng hai cân, đổi nhiều lắm là được ba cân gạo lức.

Đem gạo lức xách trở về, Thẩm Lâm đi khắp phòng tìm một nơi để giấu, không biết làm sao Chu gia thực sự nhà chỉ có bốn bức tường, đến một cái tủ nhỏ cũng không có, thật không có nơi nào giấu được đồ. Làm Thẩm Lâm gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

" Ngươi muốn làm gì?" Chu Cảnh thực sự không nhìn nổi lên tiếng nói: " Đồ ít như thế đặt ở nhà bếp đi, cũng không ai lấy".

" Không ai lấy" Thẩm Lâm hét to: " Cái lão bà tử kia là thuộc về mũi chó, chút nữa tìm lại đây, thời điểm đó cái này đều sẽ bị cướp đi".

Chu Cảnh bình tĩnh nói: " Nàng cướp đi ngươi liền để cho nàng cướp đi sao? Sẽ đứng yên mà không đoạt lại".

" Còn không phải là ngươi không cho sao..." Thẩm Lâm nói.

" Ta không phải đã nói rồi hay sao? Ngươi cũng có thể quang minh chính đại đoạt lại! Nói cho nàng biết nơi này là địa bàn của Chu gia, không tới phiên họ Vương nàng đến đây ngang ngược".

" Thật sự có thể đoạt lại à?" Không biết tại sao, vừa nghĩ tới có thể quang minh chính đại mà cùng cái lão bà tử kia chiến đấu, Thẩm Lâm liền cảm thấy hưng phấn.

Ngẩng đầu, hắn bình tĩnhđối diện ánh mắt của Thẩm Mặc. Đôi mắt Thẩm Mặc rất đen, như là một tầng nướcsâu, sền sệt đến thâm thuý, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy đáy".

Đến bây giờ, Chu Cảnh cũng không biết Thẩm Mặcsuy nghĩ như thế nào. Thông qua mấy ngày ở chung, hắn cảm thấy được Thẩm Mặckhông phải là dạng người chịu uỷ khúc. Có thể không phải là người có tính cách nhẫn nhục chịu đựng thì tại sao bị nguyên thân đánh cho cả người thương tổn, còn bị buộc chính mình bụng đói cũng phải đưa đồ ăn cho nhà Vương lão thái.

Kỳ thực cái này là Chu Cảnh không xem lại chính mình, hắn vẫn luôn dùng ánh mắt của người hiện đại nhìn Thẩm Mặc, hắn không biết tại thời đại này là gả gà theo gà, gả cho chó thì phải theo chó, bị các hán tử đánh mắng một chút là chuyện thập phần bình thường. Trái lại, nếu phu lang, tức phụ nhà ai dám vì như vậy cùng hán tử sảo, sẽ bị hưu, bị mắng là người đàn bà đanh đá!

Dù cho Thẩm Mặc không phải người nhẫn nhục chịu đựng thì còn có thể làm sao, đã gả cho Chu Cảnh, lại không tốt, cũng hơn là bị hưu về sau sống sẽ càng khó khăn khổ sở hơn.

Thẩm Mặc tầm mắt trong nháy mắt như hoảng loạn, tuy rằng rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn bị Chu Cảnh bắt gặp. Chu Cảnh làm bộ giống như không phát hiện ra, dời tầm mắt đi, khoé mắt liếc thấy Thẩm Mặc thần sắc tựa hồ thở ra một hơi.

Cửa nhà Chu Cảnh quả thực bị người đá văng. Một cái hán tử nghênh ngang đi tới, tự tiện giống như đang tiến vào nhà của chính mình.

" U! Chu Cảnh, ăn gà a! vừa vặn ta bây giờ ở nơi này ăn". Nói một cách hiển nhiên, cũng không e dè mà ngồi xếp bằng ở bên giường, hai mắt trực tiếp nhìn chằm chằm Thẩm Lâm.

Lúc này, nam nữ trẻ tuổi là bất đồng bữa ăn. Người nông gia không để ý nhiều như vậy, không phải là không muốn chú ý, mà là không có cái điều kiện đó. Nhưng là chưa nghe nói hán tử nhà ai dám không gõ cửa liền ngông nghênh trực tiếp xông vào nhà người khác, còn dám làm càng như vậy trắng trợn nhìn chằm chằm một cái song nhi chưa lấy chồng, này là không thua gì đùa giỡn lưu manh mà!

HẾT CHƯƠNG 3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net