Chương 37: Ngày mưa ế hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù việc làm sinh ý có nhiều thêm khoai tây miếng cùng rong biển, mà hai loại đồ ăn này đều là vốn ít tiền lời cũng ít, một ngày bán từ sáng đến tối nếu tối mới chỉ có thể thu thêm trên dưới năm mươi văn lợi nhuận.

Ngày hôm đó sau khi Thẩm Lâm thu sạp trở về, ba người ngồi cùng một chỗ đối chiếu sổ sách. Bọn họ mở sạp trừ bảy, tám ngày đầu mỗi ngày chỉ bán ba mươi cân lạp xưởng, về sau lượng tiêu thụ đều là năm mươi cân. Sinh ý vịt hàng là nửa tháng gần đây mới thêm vào, cho nên cũng không kiếm lời được số tiền lớn gì.

Mà mặc dù như vậy, Thẩm Mặc vẫn vô cùng cao hứng, nếu trong tay không có mười thỏi bạc chỉnh tề, thì hắn sẽ hoài chính mình tính sai sổ sách rồi.

" Cảnh ca, này vẫn chưa tới hai tháng, chúng ta liền kiếm được lợi nhuận ròng là ba mươi lượng!". Thẩm Mặc lấy ra một thỏi bạc mười lượng, cảm thấy hiếm lạ lóng ngóng thao túng mà lăn qua lộn lại cầm ở trong tay. Lần trước bán son môi tuy rằng có đến năm mươi lượng, nhưng cầm trên tay còn chưa đủ ấm, ngủ một đêm liền thấy như là chưa có. Lần này là của cải chính mình kiếm được, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Lâm cũng là vui vẻ cười khúc khích: " Đại ca, ca phu, chúng ta có muốn mua đất hay không, ruộng nước tốt nhất trong thôn một mẫu chỉ hai mươi lăm lượng, hay là mười lăm lượng một mẫu ruộng cạn cũng được. Ta không sợ khổ cực, chúng ta có thể cùng lý chính thương lượng khai hoang, tuy nói khai hoang một mẫu thu mười lượng bạc, mà năm đầu đất không màu mỡ, cần phải nuôi dưỡng, thu hoạch chắc chăn sẽ không nhiều, cũng may tiền thuế là phi thường ít, nhiều nhất là phí công mấy năm đầu, mà về sau nuôi dưỡng đất màu mỡ lên là tốt rồi".

Người nông dân bản tính là yêu quý đất đai, Thẩm Mặc xuất thân là nông hộ, đối với đất đai khát vọng đồng dạng là rất mãnh liệt.

Mắt hắn ba ba mà nhìn Chu Cảnh, trong hai mắt tràn đầy ánh sáng, ánh sáng khát cầu. Dáng dấp như vậy có điểm vô cùng đáng thương, như là lúc đòi xương cốt từ chủ nhân, chó con sẽ lộ ra loại biểu tình đơn thuần mà khát cầu kia, không những không đáng ghét mà đồng thời làm cho người ta cảm thấy được phi thường đáng yêu.

Chu Cảnh nhịn không được, giơ tay ở trên mặt tiểu phu lang xoa nhẹ mới cười nói: " Ngươi nếu muốn, chúng ta nhất định sẽ mua, cho nên ta nghĩ bằng không trước hết giữ bạc ở trong tay, trên phương diện làm sinh ý cũng có cái để quay vòng vốn, mà tiền lời chúng ta kiếm được trong một năm này, năm sau lại mua cũng khá là giàu có".

Thẩm Mặc gật đầu nói: " Chỉ cần có thể mua được, năm sau mua cũng giống như vậy".

Bạc Chu gia vẫn luôn là Thẩm Mặc quản lý, Chu Cảnh lấy ra mười lượng, số còn lại Thẩm Mặc để trong một cái hộp liền đem cất bên trong ám cách.

" Tiểu đệ, mười lượng bạc này là ta và ca ngươi đã thương lượng xong chia tiền hoa hồng cho ngươi, ngươi cầm đi".

Thẩm Lâm đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vừa uất ức lại có chút chua xót bi thương nói: " Đại ca, ngươi đây là muốn cùng ta xa lạ mà! Không thì làm sao trước kia đưa tiền công cho ta, hiện tại lại cho ta tiền lãi, đây coi ta là người ngoài sao? Tiểu đệ ta làm sao dám quên chính mình là do đại ca nuôi nấng lớn lên, bây giờ ăn ở cũng là ở trong nhà đại ca".

Thẩm Mặc bị ngữ khí thương cảm của Thẩm Lâm làm cho trong lòng đồng dạng thập phần khó chịu, nhanh chóng giải thích: " Tiểu đệ, ngươi nói cái gì đó, nếu đại ca thật coi ngươi là người ngoài làm sao lại cho ngươi nhiều bạc như vậy. Lúc trước đại ca đưa cho ngươi tiền công đã nói qua, tình cảm huynh đệ ta sẽ không thay đổi, nhưng là cũng không thể thiếu cho người khoản này. Không nói cái khác, rất nhiều gia đình trong thôn chúng ta, huynh đệ khi còn bé vô luận thế nào, lớn rồi thời điểm cùng nhau làm sinh ý, liền đinh là đinh mà mão là mão, này là phải".

Thẩm Lâm nói: " Nhưng chúng ta là không giống, quan trọng là tất cả mọi chủ ý đều là ca phu nghĩ ra, nếu tính ra, bất quá ta nhiều nhất là một người làm giúp. Lấy hai mươi văn tiền công còn tính là hợp lý, nếu là tiền lãi ta tuyệt không dám muốn".

Thẩm Mặc không khuyên nổi Thẩm Lâm, chỉ có thể cầu viện mà nhìn Chu Cảnh. Chu Cảnh đối với phản ứng này của Thẩm Lâm rất hài lòng, đây mới là tình thân giữa huynh đệ nên có, mà không phải là thấy lợi quên nghĩa.

" Quyết định chia hoa hồng cho ngươi cũng là có nguyên nhân. Một trong số đó là mấy ngày này ca của ngươi bị bệnh, sạp hàng trên trấn ta đều không nhìn tới, tất cả đều là chính ngươi làm, bằng không hiện tại đừng nói chúng ta còn có thể ngồi ở đây tính sổ điếm bạc, e sợ là quần áo mới còn không giữ nổi".

Thẩm Lâm mở miệng không biết muốn nói cái gì, bị Chu Cảnh đánh gãy.

" Thứ hai huynh đệ các người cùng người khác bất đồng. Đại ca ngươi từ nhỏ đối đãi ngươi nói là xem như con cũng tuyệt không quá phận. Cho dù chi tình là như vậy, tự nhiên cùng huynh đệ khác bất đồng. Hơn nữa, tiểu đệ, tối hiện thực chính là ngươi là một cái song nhi, không quản thế nào cũng phải lập gia đình. Ta và đại ca ngươi có thể làm cũng chỉ là để cho ngươi tự do chọn lựa, không bức bách ngươi gả cho người ngươi không thích".

" Mà song nhi thuỷ chung vẫn là những người yếu thế, khó thai nghén tiểu tử, khiến rất nhiều hán tử cũng không muốn cưới song nhi. Mà những hán tử còn lại nếu nhân phẩm không quá tốt thì chính là điều kiện gia đình quá kém, không thể nói được cô nương. Nếu là người trước ca của ngươi chính là tán thành nuôi ngươi cả đời cũng không thể gả ngươi đi, người sau tuy rằng nghèo, mà nếu là một hán tử chịu làm việc, ta và ca ngươi cũng đều sẽ nguyện ý".

" Chúng ta hiện tạicó sinh ý, chỉ cần hai ngươi cố gắng phấn đấu, ngày tháng sau đó chắc chắn sẽkhông kém. Mà chỉ sợ là hán tử kia thời điểm nghèo là bị bất đắc dĩ lựa chọnngươi, như vậy sau này ngày trải qua tốt hơn, có thể hay không sẽ sinh ra tâm tư khác. Hắn muốn cưới vợ lẻ hay thậm chí là thú bình thê thì làm sao bây giờ, nếu các ngươi còn sống cùng nhau một ngày, ta và ca ngươi liền không làm gì được hắn một ngày. Có thể hay không, một tờ giấy hưu ngươi hắn cũng không chịu cho, sau đó liền phải làm sao, ngươi chẳng phải sẽ lẻ loi một người sống hết đời à!"

" Ngày ấy, đại ca ngươi nói nỗi lo lắng trong lòng với ta, ý nghĩ của ta chính là, sinh ý của chúng ta ban đầu chính là ba người chúng ta làm nên, tuy rằng chủ ý là của ta, mà sau khi mở sạp hàng nếu không có hai người các ngươi thì cũng không thành được. May mà liền đem sinh ý xem thành ba người chúng ta cùng nhau mở, ba người chúng ta đều là lão bản, vì thế ba người chúng ta chia đều. Coi như ta và ca ngươi chiếm bảy phần còn ngươi ba phần đi. Như vậy có ba phần lợi nhuận này đều là ngươi dựa vào chính mình khổ cực kiếm được, cũng không phải là chúng ta trắng trợn cho không ngươi, cầm lấy tâm cũng không thiệt thòi. Hơn nữa hiện tại có ba phần lợi nhuận này, tiểu đệ ngươi sau này sẽ không sợ tìm được hán tử thay lòng đổi dạ hoặc là vì ngươi không sinh được tiểu tử mà bạc đãi ngươi. Bởi vì chúng ta có thể kén rể!"

" Kén rể!" Thẩm Lâm ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng nghĩ sẽ đi tới bước này, quan hệ này đến mở ra con đường nhân sinh cho hắn. Hắn rõ ràng hiểu được ý tứ của ca phu cùng đại ca hắn, biết được cứ như vậy, hắn có cây đại thụ kề bên người, cho dù sau này ở trước mặt hán tử không sinh được nhi tử cũng sẽ không bị làm khó dễ. Trong lúc nhất thời, Thẩm Lâm suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng vẫn là muốn, Thẩm Lâm nói: " Đại ca, ca phu ân tình này tiểu đệ suốt đời khó quên, phần thành tiểu đệ nhận lấy thì ngại, cho nên liền dập đầu lạy tạ đại ca ca phu, sau này tiểu đệ nhất định sẽ báo đáp đại ca cùng ca phu".

Thẩm Mặc cuống quýt đi tới dìu hắn lên.

" Trước kia chính là hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ngươi sống tốt, đại ca cũng buông xuống một cọc tâm sự".

Thẩm Lâm thu bạc, nhưng chuyện lúc trước vẫn chưa quên liền lấy hai lượng bạc trả lại cho Chu Cảnh.

" Ca phu, hai lượng bạc này là tiền ngươi đã mua ta, ban đầu ta nghĩ là sẽ dành dụm tiền công trả lại cho ngươi, hiện tại nếu ngươi chia cho ta lợi nhuận, tiền này ta có thể trả lại".

Chu Cảnh cũng không từ chối, thẳng thắn nhận lấy.

Ban đêm, tiếng sấm bỗng nhiên mà tới, đem cái âm u hắc trầm của bầu trời đêm phách đến sáng như ban ngày. Thẩm Mặc từ trong giấc mộng bị thức tỉnh, bất an nhìn ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ mơ hồ có thể thấy được bên ngoài sấm vang chớp giật, ầm ầm tiếng vang đến hù người, như là bất cứ lúc nào cũng có thể từ bên ngoài phách vào trong nhà.

 Thẩm Mặc nhớ tới lời đồn lúc trước trong thôn, nói có một loại lôi trời, âm thanh đặc biệt vang đặc biệt hung ác, sự xuất hiện của nó không phải bởi vì mưa rào tầm tã mà là Thiên Lôi cùng Lôi mẫu dùng nó để phách người xấu làm chuyện đuối lý.

Càng nghĩ Thẩm Mặc lại càng sợ. Chuyện của Chu Cảnh trước kia là một đạo vết sẹo trong lòng Thẩm Mặc, quá sâu, vĩnh viễn cũng không thể nào phai được.

Thẩm Mặc quay đầu nhìn Chu Cảnh nằm tại bên người, tình cờ tia chớp hạ xuống rọi sáng gương mặt Chu Cảnh, hắn đang ngủ thực trầm, hô hấp đều đặn, giống như không cảm giác được tiếng sấm đáng sợ này. Càng như vậy, Thẩm Mặc lại càng sợ.

Hắn duỗi ra một cánh tay lặng lẽ giở ra chăn đang che kín Chu Cảnh, chạy vào ổ chăn nóng hầm hập, nhưng như vậy Thẩm Mặc nghe bên ngoài sấm vang chớp giật vẫn cảm thấy sợ, liền muốn thò tay nhỏ vào một chút, ngay tại lúc vói đi vào... Cuối cùng cũng tìm được bàn tay có thể dễ dàng bao lấy tay hắn, đem tay nhỏ của mình nhét trói vào tay Chu Cảnh mới hơi hơi cảm thấy an lòng một chút.

Hắn tự cho là tất cả nhưng việc mình làm đã rất là cẩn thận, nhưng không nghĩ lúc ngẩng đầu lại bị bắt thấy rõ ràng.

" Ta đem ngươi đánh thức" Thẩm Mặc áy náy nói.

Đang ngủ ngon giấc liền bị tiểu phu lang dằn vặt tỉnh, Chu Cảnh không buồn, ngược lại âm thanh ôn nhu lại ngầm cố ý đùa giỡn nói: " Ngươi đã làm gì với ta?" âm thanh Chu Cảnh còn chưa có tỉnh ngủ mang theo mông lung, trầm thấp ngột ngạt mà từ tính, lại đặc biệt gợi cảm.

Dù cho mỗi ngày đều có thể nghe được, Thẩm Mặc vẫm cảm thấy say mê, hơi hơi hoảng thần, trời đất liền quay cuồng. Là bị Chu Cảnh đem từ ổ chăn của hắn kéo vào trong ổ của chính mình.

Chu Cảnh nửa áp nửa ôm Thẩm Mặc, thổi khí vào lỗ tai hắn nói: " Đã sớm nói với ngươi, kêu người làm một cái giường lớn, ngươi lại không muốn, hiện tại lại lén lút chui vào ổ chăn ta câu dẫn ta".

Thẩm Mặc mặt đỏ tới mang tai ngay cả thính tai đều đỏ lên, vội vàng giải thích: " Ta không có!"

" Ngươi không cần cãi chày cãi cối nữa, đã bị ta bắt được. Làm sao cho tốt đây, mị lực lớn như vậy, tiểu phu lang chính mình nửa đêm tỉnh giấc lại không chịu nổi mê hoặc nhất định phải câu dẫn ta, ngươi nói ta nên làm gì đây? hay vẫn là nên phối hợp hả?"

" Ta...Ta không..." Thẩm Mặc nửa câu nói sau bị chặn ở trong cổ họng rốt cuộc nói không ra.

Nửa đêm về sau cuối cùng cũng an tĩnh lại, rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng sấm nữa.

Giằng co Thẩm Mặc một trận, người vẫn là ngủ thiếp đi, sáng sớm Chu Cảnh tỉnh dậy, Thẩm Mặc vẫn còn đang ngủ. Chu Cảnh liền nhẹ nhàng xuyên quần áo, ở trên môi tiểu phu lang hạ xuống một cái hôn mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Chu Cảnh mới bước vào nhà bếp, đã nhìn thấy Thẩm Lâm đang chờ ở nơi đó.

Thẩm Lâm buổi tối suy nghĩ rất nhiều, ngủ không được vững vàng, trời còn chưa sáng đã thức dậy , người nhìn rất tiều tuỵ.

" Ca phu bên ngoài mưa rất lớn, ta sợ ngày hôm nay chắc không thể nào ngừng được, lạp xưởng sẽ không luộc".

Chu Cảnh đẩy mở cửa sổ, liếc nhìn bên ngoài mưa như đang trút nước, đem bầu trời ép tới âm u giống như là buổi chiều tối.

" Ân, mưa này hôm nay là không dừng được, mưa lớn như vậy chúng ta cũng không thể mở sạp hàng, lạp xưởng trước thả ở trong hầm, ngày mai nói sau đi".

" Ừm".

Chờ Thẩm Mặc tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Chu Cảnh ngồi ở phía dưới bên cạnh bàn đọc sách, hắn ngồi dậy hỏi: " Tiểu đệ đi?"

Chu Cảnh dừng lại bút, lắc đầu nói: " Không có, mưa bên ngoài hạ rất lớn, e sợ hôm nay là không dừng được".

Thẩm Mặc đem cửa sổ đẩy ra một cái khe, nước mưa gục thổi vào rót đầy đầu đầy mặt hắn. Chu Cảnh từ phía sau đi tới đem cửa sổ đóng lại, đồng thời lấy khăn tử trong tay lau mặt cho hắn.

Thẩm Mặc nhận lấy tự mình chà xát hai lần, liền lo lắng nói: " Cảnh ca, mưa này hạ lớn như vậy, cũng không biết ngày mai có thể dừng hay không?".

Chu Cảnh hỏi: " Tại sao lại hỏi như vậy, nơi này của chúng ta mưa to thường thường sẽ hạ liên tiếp mấy ngày hay sao?"

Thẩm Mặc gật đầu nói: " Đúng, cái này cũng là nguyên nhân tại sao nơi này của chúng ta rõ ràng dựa vào núi, ở cạnh sông mà vẫn còn nghèo. Mấy năm qua nước mưa cũng coi như bình thường, trong thôn mới hoãn lại đây chút, đầu mấy năm đều giống nhau vào lúc này đều hạ mưa lớn như vậy, thường thường một chút chính là nửa tháng, đợi mưa tạnh, hoa màu đều muốn ngập úng, cuối năm thu hoạch tổn thất hơn phân nửa".

Chu Cảnh chỉ có thể an ủi: " Đừng lo lắng, e rằng hai ngày nửa mưa liền ngưng".

Nhưng mà trời khôngchiều lòng người, mưa liền hạ xuống liên tiếp ba ngày, không chút ý tứ nào muốnđình lại. Mặc dù lạp xưởng đều đặt ở bên trong hầm, nhưng ngày hạ nóng bức cũngchứa không được bao lâu, đây đã là cực hạn. Kỳ thực, nhóm lạp xưởng đầu tiên đã có mùi, nếu là mưa lại muốn tiếp tục hạ xuống không ngừng, đám lạp xưởng này chỉ sợ đều phải thu vào tay.

" Cũng không biết mưa này còn muốn hạ bao lâu?" Thẩm Mặc cắn đũa lo lắng nói: " Lạp xưởng cùng vịt hàng của chúng ta tiền vốn cũng gần năm lượng bạc, đây cũng không phải là con số nhỏ!"

Trước mắt tổng tài sản của bọn họ bất quá trên dưới bốn mươi lượng, tổn thất năm lượng bạc coi là không nhiều, nhưng cũng là không ít.

Thẩm Mặc gấp đến độ trong miệng nổi lên mấy cái phao, mấy ngày nay nuốt cũng không trôi cơm.

Bỗng nhiên, Thẩm Mặc nói: " Cảnh ca, ngày như vậy ngược lại chúng ta không thể mở sạp hàng, lạp xưởng nắm ở trong tay đều sẽ bị thiu, không bằng tiện nghi chút bán cho người trong thôn thế nào?"

Ném cũng là ném, có thể kiếm về một văn thì đỡ một văn.

" Biện pháp này có thể được".

Chu Cảnh lập tức nấu lạp xưởng, ba người xuyên áo tơi đi từng nhà mà bán.

Bọn họ tách ra từ đầu thôn bắt đầu hành động, mỗi người đều phụ trách nhà khác nhau, tranh thủ mỗi gia đình đều hỏi. Có nhà người bên trong cũng là lo lắng tương tự, vừa nghĩ tới trong đất đều muốn ngập úng, e sợ trong nhà nhiều năm liên tục tiền hàng đều không bỏ ra nổi, thì không nỡ mua lạp xưởng loại đồ ăn tinh tế này, mặc dù bọn họ bán giá rất tiện nghi.

HẾT CHƯƠNG 37 

Yu đã trở lại rồi đây! Sorry cả nhà vì trễ hẹn, lẽ ra đầu tháng này là Yu có thể up chương mới rồi, nhưng Yu lại có xíu việc nên tới nay mới có thể up lên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net