Chương 5: Lão Trung Nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lynn

Beta: Bống

Cuối cùng thì ánh mắt của Giản Tà mới vô tình rơi vào tấm thiệp rơi ở một bên.

Vừa rồi, do cậu chỉ chăm chăm chú ý vào chiếc bánh nên cậu mới không để ý có thứ gì đáng nghi như lá thư có khả năng sẽ giúp cậu biết được danh tính người đã tặng quà.

Vì thế Giản Tà không chút chần chừ mà vươn tay cầm lấy tấm thiệp xem bên trong có gì.

Bên trong lá thư cũng chẳng có gì đặc biệt nó giống như mấy tấm thiệp mẫu bên ngoài mấy hàng bán bánh kem thường tặng kèm ở bên trong mỗi hộp bánh, bên trên thiệp còn in hình hoa Bách Hợp, nhìn qua thì cũng chả bất kì thông tin để điều tra.

Giản Tà lật tấm thiệp lại thì thấy có một dòng chữ được in rõ ở mặt trước tấm thiệp.

— Sinh nhật vui vẻ, có quà đấy.

Phần chữ ký cũng không có ghi rõ thông tin gì của người gửi vì sau lười chúc cũng không có chữ ký bằng tên của người gửi quà, mà chỉ viết đơn giản là "ngày kỷ niệm một năm".

Nhưng mà kỷ niệm một năm cái gì vậy...?

Còn món quà...

Ý là cái đồng hồ hả?

Giản Tà có hơi giật mình.

Cậu chợt nhớ đến tin đồn mà ba tên kia đồn bên cậu.

Thật ra thì Giản Tà cũng chả có có hứng thú với mấy món đồ xa xỉ này, bởi vì kể cả khi cậu chỉ cần mặc một chiếc cái áo có giá 9,9 tệ cộng thêm freeship mà vẫn trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn của mọi người, thì cho dù có là quần áo hay những phụ kiện hàng hiệu xa xỉ kia cũng sẽ không còn quan trọng nữa.

Phần lớn mọi người sẽ chỉ đổ dồn sự chú ý vào khuôn mặt của cậu.

Việc ba tên kia biết về hoàn cảnh gia đình của Giàn Tà không tốt giống như là cá mập ngửi thấy mùi máu tanh vậy, bọn họ đã đi rêu rao khắp nơi là cậu luôn có những hành động mờ ám, có khả năng sẽ đi ăn trộm ăn cắp này nọ.

Nói chung là có cái chuyện gì mà khiến cho người khác ghét thì bịa ra để nói, bọn họ mặc kệ người nghe có tin hay không, miễn sao bọn họ cảm thấy nó vui thì tiếp tục bịa ra.

Lần gần đây nhất là bọn họ nói Giản Tà đã ăn trộm đồng hồ của bọn họ.

Mặc dù cậu đã phớt lờ mấy câu nói vô nghĩ kia của bọn họ rồi nhưng vẫn bị cái lão già giáo viên kia làm phiền kiếm chuyện liên tục mấy lần trong tiết tiếng Anh. Chính vì vậy, Giản Tà đã viết trong vở của mình một câu...

... Có điện thoại thì cần đồng hồ làm gì, mấy người nghĩ tôi cần chắc.

Giản Tà: "..."

Cậu chắc chắn là mình không có nói mấy lời này với bất cứ ai.

Dù có như thế thì mấy dòng chữ này ở trong vở Giản Tà đều là dùng bút chì để viết, vừa viết xong thì cậu cũng đã tẩy đi rồi, với lại cạnh bàn cậu cậu cũng không có ai ngồi cùng cậu thì làm sao có chuyện bị nhìn lén.

Bánh ngọt chắc chắn là loại đặt làm, trên mặt bánh được phủ đầy bơ và các loại hoa quả tươi nhìn có vẻ rất ngon.

Nói không ngoa thì giá của chiếc bánh này cũng khoảng chừng vài trăm.

Giản Tà suy nghĩ một lúc lâu rồi cầm chiếc điện thoại lên gọi cho số được in trên tấm thiệp.

Cậu không phải chờ máy quá lâu, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy lên: "Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho bạn?"

Giản Tà đọc dòng số in trên tấm thiệp.

Giản Tà hỏi luôn "Cho hỏi, ai là người đã đặt chiếc bánh này vậy?".

"Chào anh, xin anh vui lòng đợi chúng tôi một lát, chúng tôi sẽ nhanh chóng kiểm tra lại hệ thống đặt hàng." Một lát sau, bên trong điện thoại vang lên giọng nói có chút hoang mang: "... Vâng, thưa anh, số điện thoại dùng để đặt đơn hàng là số điện thoại anh đang gọi đến cho chúng tôi đấy ạ."

... ?

Giản Tà cảm ơn đối phương, cậu cúp máy rồi lục tìm nhật ký cuộc gọi trên điện thoại xem có cậu cuộc gọi nào mà mình không nhớ hay không.

Cậu vừa mới lướt xuống một đoạn thì dừng lại.

... Thế mà lại có thật.

Đã thế còn gọi vào lúc 10 giờ 30 phút.

Nhưng rõ ràng là khi đó cậu đang nằm ở trên giường rồi nhỉ...?

Chiếc điện thoại này của cậu đúng là quá tuyệt vời rồi, thế mà nó có thể tự bỏ tiền ra tặng quà sinh nhật sinh nhật bất ngờ cho chủ nhân của nó.

Nếu không phải vì cậu biết rõ giá của chiếc đồng hồ này lên đến sáu con số không, có khi cậu còn phải đi mượn thêm mấy chục triệu để tự mua ấy chứ, nếu như không nhớ nhầm thì tiền ở trong thẻ ngân hàng của cậu cũng chỉ có mất triệu.

Chắc chiếc đồng hồ này chỉ là hàng giả mà thôi.

Giản Tà cứ ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, cho đến khi cậu lên trang web chính thức của nhiều thương hiệu xa xỉ rồi thử nhập số serial in ở trên hộp đồng hồ để kiểm tra.

Giản Tà không cần nhìn những con số hiện lên ở bên trên màn hình điện thoại khiến cậu cứ thế bấm theo bản năng không, một, hai, ba, bốn, năm, sáu...Cậu vẫn là không nên nhìn nữa,cậu cứ cảm thấy có chút đáng sợ.

Giản Tà cứ thế mà nhập tên nhãn hàng của chiếc đồng hồ vào máy.

Đây... là hàng thật ư.

Tay của cậu cầm điện thoại hơi run.

"..."

Điện thoại bất ngờ đổ chuông, đập tan không gian yên tĩnh ở bên trong phòng.

Giản Tà đang bận đắm chìm trong nhiều dòng suy nghĩ của mình, cậu cuối cùng cũng giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy.

Cậu đưa mắt nhìn qua màn hình điện thoại thì cậu chợt nhận ra đây là số điện thoại của anh quản lý ở chỗ cậu đi làm thêm ngày hôm nay. Đồng hồ cũng sắp chỉ đến tám giờ rồi, ấy thế mà cậu lại quên mất giờ đi làm.

Giản Tà chưa bao giờ đi muộn cả, cũng là vì nếu đi muộn thì sẽ bị trừ lương.

Có lẽ vì giá của chiếc đồng hồ này đã gây chấn động quá lớn cho Giản Tà, kèm thêm việc mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng khiến cho người ta chả thể hiểu có chuyện gì xảy ra, mải nghĩ ngợi quá mà cậu cũng quên mất hôm nay cậu còn phải đi làm thêm.

Thôi quên đi, dù sao thì cũng không nghĩ ra được nên thôi cứ để đấy.

Kể từ sau khi vụ tai nạn xảy ra Giản Tà cậu cũng đã gặp không ít chuyện kì lạ rồi, bây giờ có thêm một chuyện nữa cũng không ảnh hưởng gì quá nhiều đến cậu cả.

Thật ra, thì cậu cũng thấy do cách suy nghĩ của bản thân cậu nhiều khi cũng không được bình thường cho lắm.

Người ta hay gọi đây là suy nghĩ thoáng thì phải.

Nếu người bình thường mà biết đến chuyện quái vật cấp B, dù họ có chưa rõ ngọn ngành như nào hay nó có nguy hiểm hay không, thì họ chắc chắn sẽ nhận sự bảo vệ của Cục Quản lý Siêu nhiên, nhưng còn cậu thì không.

Còn thêm ông bác sĩ tâm lý nhận chữa bệnh sau vụ tai nạn cho cậu nữa, cứ nghĩ là do cộng đồng giúp đỡ cậu, đã thế ông ta còn nói chuyện cứ lặp đi lặp lại, mọi hành động đều chả giống người bình thường chút nào.

Đa số mọi người khi gặp một ông bác sĩ có hành động kì lạ như thế một là họ sẽ có thái động tò mò hoặc là sẽ kì thị ông ta, cũng có thể không dám đối diện trực tiếp với ông ta, còn Giản Tà, sau khi cậu biết loại thuốc mà cậu uống trước giờ chỉ là kẹo vitamin thì cậu cũng chỉ thờ ơ chẳng mấy quan tâm đến nó nữa.

Nhưng cũng sẽ chẳng có ai điên rồ đến mức đặc biệt tặng cho cậu một chiếc đồng hồ đắt tiền chỉ vì muốn làm hại cậu đúng không?

Nếu như thế thật thì đúng là quá tốn kém rồi.

Nếu người đó có nhiều tiền như vậy thì quan tâm đến một học sinh bình thường như cậu để là gì?

Chẳng hợp lý chút nào, bảo cậu đi nằm mơ thấy có một nàng tiên ốc sống trong nhà nghe còn thấy hợp lý hơn.

Dù nghĩ trong đầu cậu nghĩ như thế, nhưng tay Giản Tà vẫn đặt chiếc đồng hồ vào bên trong hộp, đậy nắp lại cẩn thận cất nó vào bên trong ngăn tủ duy nhất có khóa ở trong phòng ngủ của cậu.

Sau khi đem món đồ có giá trị cao ấy cất đi, Giản Tà mới đi kiểm tra lại toàn bộ căn nhà thêm một lần nữa, rồi cậu đem chiếc bánh cất vào trong tủ lạnh.

Sau đó cậu cầm theo chiếc điện thoại đi đến bên cửa ra vào.

Cậu vừa đi được mấy bước, ánh mắt lỡ đãng của cậu vô tình lướt qua cửa sổ, bước chân của cậu ngừng lại rồi từ từ xoay người nhìn cửa sổ.

Cửa sổ ở trong phòng khách không kéo rèm, nắng chiều tà màu vàng cam ấm áp chiếu xuyên qua từng lỗ hổng trên khung cửa sổ chiếu lên người cậu, bóng dáng cậu kéo dài trên sàn nhà.

...Khi này có phải cậu gặp ảo giác đúng không?

Hình như cái bóng của cậu vừa mới biến mất.

Giả Tà dừng lại một chút rồi híp mắt nhìn, rồi cậu vờ như khi nãy không có chuyện gì xảy ra, cậu cậu cứ thế xoay người đi ra ngoài.

— — — — — — — — —

Đây là đơn cuối rồi.

Trời cũng đã muộn rồi, bên ngoài chỉ còn mối ánh sáng vàng mờ ảo của đèn đường, không đủ sáng để chiếu rõ người qua đường, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen mở ảo không rõ hình người.

Giản Tà dừng xe ở một cửa hàng ven đường, cậu cởi mũ bảo hiểm rồi lấy túi đồ ăn đã được gói sẵn từ phía sau thùng hàng.

Vài phút trước cậu đã gọi điện thoại cho vị khách này, dù bên kia rất nhanh nhấc máy nhưng hình như có vẻ đường truyền không được tốt cho lắm, giọng nói của người kia truyền qua loa nghe rất khó nghe rõ, cậu chỉ có thể nghe được bên kia là một giọng nữ nói nghe được có mấy chữ, còn lại thì toàn tiếng mèo kêu.

"Đói, tôi đói lắm... Cậu giao nhanh lên... "

"Tôi muốn được ăn... "

Giản Tà cau mày: "Được rồi, tôi sẽ giao đến cho cô ngay..."

Dù cậu không biết vì sao, sau khi cậu nói thế thì đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một lúc, rồi sau đó cười khúc khích vài tiếng rồi đột ngột cúp máy.

Giản Tà vừa đi đến sảnh của chung cư vừa gọi điện cho khách hàng lần nữa.

Địa chỉ giao hàng cho vị khách này là ở một khu chung cư, số phòng là 104 tầng 20, nếu khách hàng không muốn xuống nhận hàng thì Giản Tà sẽ phải tự mang hàng lên tận phòng giao cho họ.

Bây giờ Giản Tà cũng đã gọi hai cuộc rồi như đối phương vẫn không nhấc máy, thứ câu được nghe cũng chỉ có giọng nói của bên tổng đài truyền lại từ đầu dây bên kia" Do người nhận đang bận hiện tại không thể nhấc máy xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Cậu đang chuẩn bị cất điện thoại, thì có người gọi đến.

Giản Tà nhận điện thoại, lần này thì giọng nói truyền ra từ điện thoại bên kia nghe rõ hơn hẳn.

Cô ta có giọng nói nhẹ nhàng đến kì lạ, so với giọng nói khàn khàn khi nãy thì giọng nói này hoàn toàn khác hẳn, tiếng mèo kêu cũng không còn nữa.

"Anh đang đứng ở đâu? ...Có cần tôi ra đón anh không?"

Ực.

Cô ta hình như đang nuốt nước bọt.

Khoảng không gian yên tĩnh của đầu điện thoại bên kia càng khiến cho giọng nói của cô ta trở nên đặc biệt hơn, làm cậu cũng cảm thấy cô ta đang rất đói.

Cậu đang định trả lời thì vừa hay cửa thang máy mở ra, dù ở bên trong không thấy có ai.

Giản Tà ngưng giọng một lúc rồi nói tiếp: "Không cần đâu."

"Anh có thể cứ để máy như này được không? Dù sao thì anh cũng sẽ đến phòng tôi sớm thôi đúng chứ...." Cô ta cố nói với giọng mềm mại: "Bởi vì tôi đói quá..."

......

Giản Tà hơi cau mày, cậu bước đến đứng ở trước cửa thang máy vừa hay xoay người lại thì nhìn thấy toàn bộ hành lang của tòa nhà, phía bên ngoài của khu chung cư chuyển thành một vùng có màu đen đặc, đèn đường vốn đang chiếu sáng đường đi cũng đồng loạt bị tắt.

Đường đi về cũng dần biến mất hòa vào màn đen đặc kia.

Oh.

Giản Tà đâu có ngu, cậu nhìn thế đã nghĩ ngay đến khoảng không gian có màu đen đặc mà được tạo ra bởi con quái vật cấp B cậu gặp lần trước, đây giống như là một không gian được tạo ra tách biệt hoàn toàn với với thế giới bên ngoài. Cậu chắc chắn là bây giờ cậu có bỏ chạy thì cũng chả thể thoát ra khỏi đây được.

Vì thế Gỉản Tà chình đành quay lại nhìn về phía hành lang tầng một.

"Sao anh còn không đi lên? Tôi bảo anh là mang đồ ăn lên cho tôi...!" Cô ta gầm khi thấy Giàn Tà cứ im lặng, cô ta dường như không muốn giả vờ nữa: "Tôi đang đợi anh đấy!!"

Giản Tà nghe thấy thế thì khựng lại một lúc, rồi thản nhiên trả lời cô ta: "Ừ, được rồi đợi tôi."

Cô ta nghe thấy cậu đồng ý thì giọng nói quay trở lại nhẹ nhàng như trước: "Anh nhanh chân một chút đi."

Giản Tà không trả lời, nhưng cũng vì không muốn mạo hiểm ngắt điện thoại chọc tức cô ta nên cậu đành để máy thoát ra khỏi khung thoại, nhắn một tin gửi cho Trình Lý.

Dù không biết Trình Lý có nhận được tin nhắn hay không nhưng cứ nhắn một tin báo cho anh thì vẫn tốt hơn.

Sau khi gửi tin nhắn thì Giản Tà đưa điện thoại lại gần bên tai, rồi bước vào bên trong thang máy vẫn đang mở cửa đợi cậu từ khi nãy một cách kì lạ, cậu vươn tay nhấn nút lên tầng hai mươi.

Khi đi vào thang máy, điện thoại bình thường sẽ không thể duy trì được tín hiệu tốt, thế mà bây giờ điện thoại của cậu lại không hề bị ngắt quãng. Quả nhiên đây không phải là thế giới thật.

Trong không gian khép kín này chỉ có mình Giản Tà ở bên trong, ở đầu dây bên kia truyên đến tiếng hít thở đầy nặng nề, hình như nó cảm nhận được khoảng cách giữa cô ta và Giản Tà càng ngày càng gần nên mới kích động mà phát ra những tiếng mài răng ken két.

"Đúng rồi, đúng như vậy, chính là như thế..." Giọng nói kèm theo tiếng cười khúc khích từ bên kia truyền lại.

Lúc thanh máy chuẩn bị đến tầng hai mươi, thì Giản Tà đang đứng yên cậu bắt đầu di chuyển.

Bàn tay thon dài của cậu nhanh chóng bấm vào số mười chín.

Ngay khi cửa thang máy được mở ra, Giản Tà nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, sau lưng cậu cánh cửa thanh máy chầm chậm kép lại. Giản Tà đi lại gần phía cầu thang rồi nhanh chóng chạy bộ lên tầng hai mươi.

Lúc nãy khi đứng ở dưới sảnh của chung cư cậu có để ý đến bố cục xung quanh của tòa nhà này.

Thang máy ở đầu bên này, thì cầu thang bộ sẽ nằm ở đầu bên kia, hay đầu cách nhau một khoảng hành lang dài.

Cậu sao có thể ngu đến nỗi mà đi thẳng trực tiếp lên tầng hai mươi chả khác nào tự mình chui thẳng vào miệng của cái thứ đó chứ. Nhưng cậu cũng sẽ không vì thế mà chạy đi mất trong khi đối phương có khả năng cảm nhận rõ ràng được vị trí của cậu đang ở đâu.

Lúc cậu sắp đến gần tầng hai mươi, Giản Tà đi chậm dần, bước chân cậu di chuyển khéo léo,nhẹ nhàng giống như loài mèo khi di chuyển không phát ra bất kì tiếng động nào.

Đến nơi, Giàn Tà liếc nhìn xung quanh từ đầu đến cuối hành lang.

Cậu bắt gặp thấy có một bóng dáng vừa cao vừa gầy đứng đợi ở trước cửa thang máy. Tay chân nó gầy guộc vặn vẹo, phần cổ thì vừa thô vừa dài một cách đáng sợ, nó giống như một đống bột được nặn thành từng thanh dài xếp thành hình ở trong khay. Nhưng người nó cao quá, nên cái đầu nhỏ bị ép đến biến dạng, người nó cứ xiên xiên vẹo vẹo mà dán vào trần nhà.

Một bàn tay của nó thì cầm nắm điện thoại, nước dãi từ trong miệng cứ không tuôn ra cứ thế rơi lộp độp như mưa ở trước cửa thang máy, nước dãi của nó rơi xuống đọng lại thành một vũng chất lỏng có mùi tanh tưởi màu vàng.

Chắc nó đã đứng ở trước cửa thang máy đợi cậu từ lúc cậu gọi cuộc gọi đầu tiên cho nó.

Giản Tà: "..."

Sao mà cậu cứ cảm thấy con quái vật này kinh tởm kiểu gì ấy nhỉ?

Chẳng hiểu sao cậu lại thấy con quái vật rết này mạnh hơn con quái vật cấp B trước đó rất nhiều.

Đương nhiên là nó cũng xấu hơn rất nhiều.

Có lẽ là do... Có sức mạnh càng mạnh thì càng xấu.

Đèn xanh ở phía trên cửa thang máy đột nhiên bật sáng, thang máy đã đến tầng hai mươi, cơ thể con quái vật đột nhiên chuyển động, khi cửa thang máy dần mở ra, nó không nhịn được mà cứ thế muốn xông thẳng vào chiếc hộp nhỏ, cách ăn uống của nó vừa vội vàng lại vừa xấu ghê gớm.

"..."

Nhưng khi cửa thang máy mở ra hoàn toàn, nó bất ngờ vì bên trong lại không có ai.

"Ở đâu, rốt cuộc mày đang ở đâu ....Chết tiệt?!" Con quái vật không thể ngờ đến việc con mồi của nó sẽ chạy trốn. Nó điên cuồng gào thét, nó đói đến mức tự giật bắp thịt của mình ra rồi mà nhấm nháp, nó rít gào qua điện thoại với bên kia: "Tao đói, đói quá...!"

Ngay khi cửa thang máy bắt đầu mở ra, Giản Tà đã nhanh chóng tắt máy.

Con quái vật lê lết thân thể nặng nề của nó đi xung quanh, như thể nó không tìm được con mồi đang ở đâu. Giản Tà thở phào nhẹ nhõm bước lùi lại về phía sau một chút.

Bất ngờ một cái miệng khổng lồ bốc mùi hôi thối, tanh tưởi xuất hiện ở chỗ cậu vừa mới đứng!

Nếu không phải vì Giản Tà tự dưng muốn lùi lại một chút thì có khi nó đã có thể đánh lén cậu thành công rồi.

Một lần đánh không thành, trên khuôn mặt sưng tấy của con quái vật lộ rõ vẻ căm ghét. Giản Tà nhanh chóng biết được lý do tại sao cậu không nghe thấy tiếng bước chân của nó rồi - thân thể của nó vẫn ở chỗ đó, chỉ là cái cổ của nó kéo dài ra đến chỗ của cậu.

Cảnh tượng này đúng là khiến cho người ta sởn hết cả tóc gáy.

... Mẹ kiếp.

Làm gì có ai có số hưởng đón sinh nhật đầy kích thích như cậu đâu.

"Thơm quá...Thơm quá, tao từ hành lang bên kia cũng đã ngửi được mùi thơm rồi, mấy con mồi kia không có con nào thơm như mày đâu, tao muốn xé mày ra từng mảnh một rồi từ từ nhâm nhi từng miếng một, sau đó mày sẽ là một phần trong cơ thể tao..."

Con quái vật liếm môi, ánh mắt tham lam đầy thèm thuồng của nó thiếu nước nữa là dính hẳn lên trên người Giản Tà.

Giản Tà: "..."

Sao nó muốn ăn thịt người mà có cần phải nói mấy cái lời cầu kì như thế không?

Rõ ràng là con quái vật cổ dài này đang muốn trêu đùa với Giản Tà cho đến khi cậu mệt thì thôi. Nó nói xong thì lau nước dãi bốc mùi tanh tưởi đang chảy dài ở bên khóe miệng, mắt nó trợn lên rồi lập tức vươn cái cổ dài ra vọt đến.

...!

......?

Một lát sau Giản Tà trợn to hai mắt nhìn khoảng không gian trống rỗng ở trước mắt.

Nó biến mất rồi.

Nó cứ thế trực tiếp biến mất sao...?

【 Rác rưởi không có mắt. 】

Tai cậu bỗng nhiên hơi ngứa, một giọng nói trầm ấm vang lên, giọng nói nghe có vẻ đầy miệt thị lọt vào tai cậu tựa như ảo giác, miệt thị như là vừa mới phải nhìn thấy gì đó ghê tởm đến mức làm cho người ta phải cười khinh.

Giản Tà: "......"

Vừa mở miệng là thấy giống một lão già trung nhị đang bị bệnh rồi đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net