Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Trầm không nghĩ tới rằng mình sẽ trùng hợp gặp được lỗ trùng chứa trùng cái cấp 3.

Đúng là buồn ngủ có người đưa gối mà, anh đang lo không tìm được nơi trút giận đây.

Hôm nay vội vàng ra ngoài không mang theo robot, thế nhưng không phải vấn đề gì lớn. Nó chỉ là con trùng cái cấp 3, anh nghĩ mình có thể giải quyết được bằng tay không. Tiêu Trầm thờ ơ nghĩ, thản nhiên đeo lên mặt nạ thợ săn.

Mặt nạ là ảo, người khác không thể nhìn thấy mặt đồng thời người đeo cũng có thể ăn uống bình thường, mỗi người thợ săn sẽ có một chiếc mặt nạ khác nhau tượng trưng cho thân phận.

Người của quân đội đã tới xử lý, robot tiến vào lỗ trùng, bên ngoài còn mấy con robot đã bị hư hại, mơ hồ có thể nhìn ra dấu vết bị ăn mòn do nọc độc của trùng tộc, còn có vài binh lính chật vật leo ra khỏi robot.

Tiêu Trầm nhíu mày, lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng. Anh vừa lấy cho Tiêu Hoài Băng không ít máu, đầu còn hơi choáng váng nên hút điếu thuốc để tỉnh táo.

Khung cảnh hỗn loạn và đẫm máu, tiếng trùng tộc kêu vù vù làm đầu óc người ta tê dại. Tiêu Trầm không để ý, xuống motor đi đến gõ gõ robot của chỉ huy, trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương nói: "Bảo người của ông đi ra đi, tôi sẽ đối phó với trùng cái, họ bảo vệ người dân."

Trong bóng đêm, tia lửa nhỏ chập chờn chiếu ra dáng người nam nhân thon dài mà vững chãi.

"Cậu là thợ săn Hắc Nghiêm!" Ðối phương kinh ngạc kêu lên, sau đó liền gõ bảng điều khiển. Trong chốc lát, từng cỗ robot bay ra khỏi lỗ trùng, Tiêu Trầm thầm nói trong lòng: Vất vả rồi.

Anh cũng không để ý nữa, khom người lấy một thanh đao từ tay robot hỏng bên cạnh rồi tiến vào bên trong, bỏ lại lời nhắc nhở của chỉ huy: "Cậu không có mặc đồ phòng hộ!"

Người lính vừa đi ra từ lỗ trùng kinh ngạc nhìn bóng dáng của Tiêu Trầm, vội vàng nói: "Trưởng quan, hắn không sử dụng robot!"

Cưỡi robot motor, không mặc đồ bảo hộ mà dám đi vào lỗ trùng chính là tìm chết đó!

Quan chỉ huy chỉ ngắn gọn nói: "Không cần lo lắng, đó là thợ săn Hắc Nghiêm."

Ðó là thợ săn chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình để chống đỡ sự tấn công của rất nhiều trùng cái cao cấp trong 3 giờ đồng hồ hả!

Tình hình bên trong lỗ trùng không mấy lạc quan, trên người trùng cái bao phủ bởi xác chết, nhìn giống như cơ thể được chắp vá từ xác chết. Những cái đầu nhợt nhạt, hư thối trên người nó lộ ra nụ cười ghê rợn, cổ quái. Trong đôi mắt chúng nhìn Tiêu Trầm không dấu được sự tham lam.

Nó say mê ngửi lấy hơi thở quyến rũ của người trước mặt. Thật muốn...thật muốn ăn hắn...

Nó liếc nhìn vòng eo thon thả và đôi chân dài được phác họa bởi chiếc quần màu đen bó sát và áo khoác da để hở của Tiêu Trầm lại càng thèm thuồng hơn.

Vô vàn xúc tu của trùng cái ngo ngoe rục rịch. Tiêu Trầm trở tay chém đứt một cái xúc tu muốn quấn lấy chân anh. Trong tiếng kêu gào của trùng cái, anh nở nụ cười khát máu, trong con ngươi hiện lên tia hung dữ giống như một con sói hoang: "Thế này mà cũng gọi là trùng cái cấp 3 à?"

Sau đó, trong lỗ trùng vang ra tiếng kêu ghê người, xác chết của trùng tộc chất lên thành núi. Tiêu Trầm giống như con ác quỷ bò ra từ địa ngục, đại sát tứ phương!

.....

Trùng cái nhanh chóng bị giải quyết, Tiêu Trầm phát tín hiệu ra ngoài, tùy ý vứt đao ra một bên, tháo mặt nạ nằm xuống bên cạnh đống thi thể, bắt đầu giả chết chờ nhân viên y tế khiêng đi.

Ðế quốc sẽ giúp đỡ miễn phí cho người bị thương, dù sao anh cũng đã giết cả lỗ trùng, hưởng đãi ngộ này cũng không quá đáng. Hơn nữa trước đó anh mất máu hơi nhiều, giờ lỗ trùng bị giết sạch, anh liền tranh thủ nghỉ ngơi chút.

Anh bình thản chìm vào giấc ngủ, dù sao trong khi ngủ anh cũng sẽ cảnh giác, sẽ không phải lo lắng vấn đề an toàn.

Đối với anh ngủ ở đâu cũng không quan trọng lắm, tự mình đi bệnh viện không bằng để người khác đưa đi, tiết kiệm một chuyến.

Tuy nhiên, Tiêu Trầm, người đã ngủ quên, không biết hành động của mình sẽ gây nên rất nhiều hiểu lầm.

.....

Bên kia, Tiêu Dạ Phong đang an ủi Tiêu Nhất Lam: "Chỉ là con trùng cái cấp 3, con không cần quá lo lắng."

Ông nói như vậy nhưng trong lòng cũng không chắc chắn lắm.

Cho dù Tiêu Trầm có tỏ ra mạnh mẽ thế nào thì suy cho cùng cũng chỉ là thiếu gia nhà giàu bình thường, một Omega "chân yếu tay mềm", nếu chẳng may gặp trùng cái chỉ sợ sẽ bị dọa mất mật.

Tuy nhiên Tiêu Nhất Lam vẫn khẩn trương, nói: "Lần này cuộc tấn công của trùng tộc không bình thường, cha"

Hắn hốt hoảng: "Hắc Nhiêm cũng đi."

Biểu cảm của Tiêu Dạ Phong sững sờ trong giây lát, sự bất an trong lòng càng tăng lên.

Mỗi người dân Đế quốc đều biết chiến tích của Hắc Nghiêm, thợ săn cường đại như vậy xuất hiện ở cuộc tấn công lần này chứng tỏ nó không bình thường.

Chẳng may đó là Trùng tộc đột biến thì không ổn.

Tiêu Dạ Phong ngữ khí nặng nề, không chần chừ nói: "Dùng đặc quyền của Tiêu gia, ta đi tìm nó."

Ông đột nhiên cực kỳ hối hận, tại sao hôm nay lại gọi Tiêu Trầm đến. Bọn họ vừa mới cãi nhau, Tiêu Trầm vừa rút xong pheromone còn chạy ra ngoài, nếu lần này Tiêu Trầm thực sự xảy ra chuyện gì, ông nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

"Bây giờ đi? Đã muộn như vậy rồi, trùng tộc lại nguy hiểm, hay là để con đi thôi." iêu Nhất Lam chần chờ nói.

"Không cần, để ta đi, con ở nhà chăm sóc Hoài Băng." Tiêu Dạ Phong phân phó.

"Tốt nhất là con đi với ngài, con có thể khuyên nhủ Tiểu Trầm." Tiêu Nhất Lam nói. Hắn thầm nghĩ: Với mồm miệng của Tiêu Dạ Phong cùng tính tình của Tiêu Trầm chỉ sợ sẽ tiếp tục cãi nhau, hắn vẫn là nên đi thì hơn.

Đôi cha con này vẫn luôn như vậy, trong lòng rõ ràng đều quan tâm đến đối phương nhưng cuối cùng lại vì đủ loại ý do mà cãi nhau, đôi bên đều nhất quyết không chịu nhượng bộ.

"Vậy được." Tiêu Dạ Phong nói.

.....

Robot tư nhân chạy như bay, Tiêu Dạ Phong chỉ ước nó có thể chạy nhanh hơn.

Ông không khỏi nhớ đến bộ dạng đáng sợ của trùng tộc, không dám nghĩ tới khả năng đó. Nếu Tiêu Trầm thật sự xảy ra chuyện, cuộc cãi vã kia sẽ là lần cuối cùng họ gặp mặt. Ông sẽ không còn cơ hội bù đắp cho Tiêu Trầm, con ông sẽ ôm oán khí mà chết, chết ở lỗ trùng ghê tởm.

Tiêu Trầm từ nhỏ đã cao ngạo, tính tình nóng nảy, luôn tỏ ra lo lắng(?). Trong gia đình có ba người con, hai đứa lớn là Alpha, Tiêu Trầm dường như luôn sợ mình kém hơn các anh, luôn cố gắng chứng minh mình không kém, luôn sợ hãi bị vứt bỏ.

Không biết có phải là do Omega tương đối mẫn cảm không, đứa nhỏ này luôn thiếu cảm giác an toàn, giống như con thú nhỏ luôn cẩn thận thăm dò mọi thứ.

Ông biết Tiêu Trầm khao khát sự khẳng định và bầu bạn của ông nhưng ông đã không đáp lại tình cảm ấy.

Khi nuôi nấng Tiêu Trầm, ông đã không còn cảm giác mới mẻ khi được làm cha và thời thiếu niên ngây ngô non nớt, ông trở nên trầm ổn hơn, càng không biểu hiện hỉ nộ ái ố ra ngoài. Ông phải duy trì hình tượng người cha uy nghiêm, phải dành nhiều thời gian cho sự nghiệp và nhiều thứ khác, ông vẫn luôn đưa Tiêu Trầm cho người làm chăm sóc, đưa cho Tiêu Nhất Lam vẫn còn non nớt, ông hoàn toàn không biết mọi thứ về đứa trẻ này.

Giấy khen, ảnh chụp và tất cả dấu vết trưởng thành của con cả và con thứ đều được ông cất cẩn thận trong một căn phòng, bên ngoài phòng cũng bày ảnh của chúng. Thế nhưng hình như ông chưa thấy qua ảnh chụp của Tiêu Trầm, càng đừng nói là ảnh chụp chung của hai người.

Ông bận quá, cũng không biết là bận việc gì, nhưng ông vẫn luôn bận đến mức không có thời gian quan tâm đến đứa nhỏ này. Ông hình như chưa từng thấy qua lần đầu tiên đi đứng, lần đầu tiên cai sữa ăn thức ăn lỏng, lần đầu tiên nói chuyện của con út... iống như không biết tại sao đứa nhỏ đã trưởng thành. Bây giờ ông mới nhớ quay lại tìm kí ức về quá trình trưởng thành của đứa nhỏ, thế nhưng nó đều trống rỗng.

Trong nhà này không có bao nhiêu dấu vết của Tiêu Trầm, trong ký ức của ông cũng không có bao nhiêu, giống như đứa nhỏ này sinh ra từ không khí...

Ông luôn nói rằng mình nợ Tiêu Hoài Băng rất nhiều nhưng ngẫm kĩ lại chẳng phải ông cũng nợ Tiêu Trầm rất nhiều sao?

Thời điểm ông muốn bồi thường cho Tiêu Trầm, Tiêu Hoài Băng lại xuất hiện. Hoài Băng quá mức yếu ớt, ông không thể không dời chú ý sang Tiêu Hoài Băng.

Thân thể Tiêu Hoài Băng không tốt, tình cờ phòng Tiêu Trầm ở có suối nước nóng nhân tạo, ông liền cho Tiêu Hoài Băng vào ở. Ông không hề biết rằng đối với Tiêu Trầm đã không phải thiếu gia nhà họ Tiêu có ý nghĩa như thế nào. Tiêu Trầm cũng quật cường, từ đêm đó rời đi Tiêu gia không trở lại, mãi đến bây giờ cũng ở nơi khác.

Trước tiên ông muốn chăm sóc thân thể của Tiêu Hoài Băng cho tốt rồi mới bồi thường cho Tiêu Trầm. Ông biết con út rất yêu ông thế nên mới không suy xét chu toàn.

Bọn họ là người nhà, cũng không có thâm thù đại hận. Cuối cùng họ sẽ làm lành, sẽ tha thứ cho nhau giống như rất nhiều lần cãi nhau khác.

Nhưng ông không biết, lần này đã hoàn toàn khác, Tiêu Trầm đã không còn là người của Tiêu gia, làm sao sẽ trở về đây?

Tiêu Dạ Phong đắm chìm trong hồi ức cho đến khi nhìn thấy Tiêu Trầm được đưa ra khỏi lỗ trùng, nửa khuôn mặt đã nhiễm máu.

Đứa nhỏ bất tỉnh nằm ở đó, lồng ngực phập phồng không thấy rõ, ông bỗng cảm thấy bên tai ù ù.

Ông chưa từng thấy Tiêu Trầm ngoan ngoãn như vậy, anh luôn có bộ dáng cáu kỉnh, luôn lo sợ bất an, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy anh trầm tĩnh, bình thản như đang ngủ, ngay cả đôi lông mày vẫn luôn cau có cũng giãn ra.

Con vẫn luôn mệt mỏi như thế sao? Tiêu Dạ Phong thầm nghĩ.

Làm sao lại thế này?

Ông còn muốn bù đắp cho Tiêu Trầm, tại sao lại không còn thời gian nữa?

Ông luôn có những việc phải làm, đầu tiên là công việc của công ty sau đó là chuyện của Tiêu Hoài Băng, Tiêu Trầm vẫn luôn không phải là người ông quan tâm.

Ông luôn luôn nghĩ: Làm xong mấy việc kia rồi sẽ vẫn còn thời gian, Tiêu Trầm sẽ luôn đợi ông.

-------

Lời của editor: Không hiểu sao đăng lên wattpad toàn bị lỗi phông chữ, bạn nào có cách giúp tui với!!! Mất bao nhiêu thời gian soát chữ mệt muốn chít


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net