054: Tôi muốn tu yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Thủy Nguyệt

Chỉnh sửa: Thủy Nguyệt┃Đọc kiểm: Bí Đao

«Chương 054»

«Tôi muốn tu yêu»

Làm ngược lại (1)

Nhân Ngư tuổi thọ dài, thọ nhất có thể sống ngàn năm, đổi lại họ không có linh hồn, sinh sôi cũng khó khăn.

Lại thêm tính cách hung tàn hiếu chiến, số lượng Nhân Ngư không ngừng giảm bớt, đến ngày nay chỉ rất ít.

Hiếm đến mức con người hiện đại đều coi Nhân Ngư chỉ là sinh vật trong truyền thuyết.

Liv kể lại, cô sinh ra ở vùng biển phía bắc, khác với những Nhân Ngư hăng hái đùa bỡn con người, cô từ nhỏ đã có dã tâm lớn hơn nhiều.

Cô thích ca hát, nhưng những sinh vật chưa mở linh trí trong nước không thể chân chính thưởng thức giọng ca của cô, nên cô có một tâm nguyện, mong càng nhiều người có thể nghe được tiếng hát của mình càng tốt.

Cô muốn nắm giữ trái tim của thật nhiều người.

Liv biết xã hội loài người khoa học kỹ thuật phát triển, tiếng hát có thể được thu lại lan truyền, ca sĩ nổi tiếng thậm chí có thể bán đĩa nhạc của mình ra khắp thế giới, thu được vô số người hâm mộ.

Cô rất muốn được như vậy, thế là quyết định lên bờ, trở thành ngôi sao ca nhạc.

Nhưng như vậy cô không thể không đối mặt với vấn đề trăm ngàn năm qua bó buộc tộc Nhân Ngư – Nhân Ngư không có chân để đi trên mặt đất.

Cũng may đám người lớn điên rồ đã cho cô rất nhiều kinh nghiệm để tham khảo.

Liv mạo hiểm tìm được một vị Vu sư, dùng sắc đẹp đổi lấy đôi chân.

Xã hội loài người thực tế quá mức tưởng tượng của Liv, cô có chân nhưng không có sắc, dù giọng ca nhanh chóng được công ty nhạc yêu thích nhưng công ty sợ ngoại hình của cô ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ, yêu cầu cô không được lộ diện.

Kế hoạch của công ty nhạc rất thuận lợi, tiếng ca của Nhân Ngư được trời ưu ái, album đầu của Liv vừa ra mắt đã vang dội khắp Châu Âu, trở thành nữ ca sĩ có lượng tiêu thụ lớn nhất năm.

Đồng thời công ty cũng nghiêm phòng tử thủ bảo vệ diện mạo của Liv, trừ người đại diện cùng quản lý cấp cao, đến cả nhân viên công ty cũng không biết mặt cô.

Nếu không có gì ngoài ý muốn Liv hẳn có thể từng bước thực hiện giấc mộng của mình, tiếp tục ra ca khúc mới, trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng thế giới.

Ngoài ý muốn là Hà Tự Thanh.

Khi đó Hà Tự Thanh là sao thần tượng nổi tiếng nhất Trung Quốc, tuấn lãng, khí phách, còn có sự ôn tồn lễ độ đặc biệt của người Phương Đông.

Khi Hà Tự Thanh được mời tới tham dự hoạt động ở Châu Âu, Liv vô tình gặp anh ta, vừa gặp đã yêu.

Nhân Ngư là loại sinh vật vô cùng cố chấp, tình yêu điên cuồng khắc sâu trong gen của họ, vì yêu họ có thể trả bất cứ giá nào, kể cả thứ đã từng là mộng tưởng.

Nói đến đây Liv ngừng lại một lát, nhẹ nhàng cười, không biết là đang cười nhạo Hà Tự Thanh hay chính mình.

"Vì muốn Hà Tự Thanh yêu tôi như cách tôi yêu anh ấy, tôi lại tìm đến Vu sư, dùng tiếng ca đổi lại dung mạo,"

Không nghĩ tới còn có uẩn khúc như vậy, Tiết Thẩm vừa bội phục vừa tiếc hận: "Rất dũng cảm, không hề tầm thường... Chỉ là không đáng."

Một trong những truyền kỳ về Liv là từ lúc ra mắt chưa từng lộ diện, người ngoài vẫn luôn suy đoán cô ắt hẳn rất xấu xí, đến tận khi cô xuất hiện trước mắt công chúng cùng Hà Tự Thanh công khai tình cảm, mọi người mới bị mỹ mạo kinh diễm của cô vả nát mặt.

Cú plot twist này đã trở thành kinh điển, thậm chí nhiều năm sau người ta vẫn nói về nó say sưa.

Hóa ra năm đó Liv không lộ diện thực sự vì ngoại hình không dễ nhìn.

Chuyện cuối cùng Liv làm trước khi đổi lại diện mạo là dùng tiếng ca thiên phú của người cá mê hoặc những người ở công ty âm nhạc biết mặt mình, khiến họ nghĩ cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, đồng thời ký vào biên bản thanh lý hợp đồng, trả lại tự do cho cô.

Sau đó Liv và Hà Tự Thanh tổ chức họp báo công bố yêu nhau, cũng vì vậy mà giải nghệ, vì cô đã mất đi giọng nói mê hoặc, không còn cách nào tiếp tục ca hát.

Giản Lan Tư chợt hiểu: "Vậy nên khi nãy cô mới không dùng tiếng ca tấn công chúng tôi."

Vừa rồi anh cũng nghi ngờ vì sao Liv không dùng giọng hát mê hoặc bọn họ, rõ ràng đây là chiêu mà Nhân Ngư am hiểu nhất.

Lúc cô nổi giận dù tiếng kêu rất kinh khủng nhưng đa phần vẫn là tấn công vật lý, giọng hát không có lực lượng mê hoặc siêu nhiên, thậm chí còn chẳng dễ nghe.

Chuyện đã đến nước này Liv không còn gì để giấu nữa, cô gật đầu: "Đúng vậy."

Cô cười lạnh: "Nếu không phải vì tôi không thể hát thì mấy người chưa chắc bắt được tôi."

Tiết Thẩm đăm chiêu suy nghĩ, nghiêm túc đáp: "Khó nói được, tôi cảm thấy tốc độ tôi ra quyền hẳn là nhanh hơn tốc độ cô lên tiếng."

Liv: "..."

Cô hạ giọng, nụ cười cũng hiền lành hơn nhiều: "Tôi chỉ đưa ra giả thiết thôi."

Giản Lan Tư: "..."

Tất cả yêu quái dù phách lối đến mấy đứng trước Tiết Thẩm đều trở nên ngoan ngoãn nghe lời.

Hà Tự Thanh vẫn luôn im lặng ở bên cạnh nghe chuyện triệt để ngớ người.

Chỉ chớp mắt ông ta nhớ lại rất nhiều chuyện quá khứ.

Khi ông ta còn là thiếu niên hăng hái thì album của Liv đã được bày bán ở Trung Quốc, ông ta ngay lập tức say mê giọng hát của cô, rất có thiện cảm với nữ ca sĩ thần bí này, cũng vì Liv chưa từng lộ diện mà tiếc nuối.

Không ngờ sau này lúc đi Châu Âu lại có vinh hạnh gặp Liv, càng không ngờ Liv xinh đẹp tuyệt trần như vậy lại yêu mình.

Khi đó Hà Tự Thanh thấy mình như người trúng số may mắn nhất trên đời, ông ta không màng công ty phản đối, kiên trì kết hôn với Liv khi đang hot nhất.

Hà Tự Thanh chưa từng ngờ tới Liv vì ở bên mình mà trả giá nhiều đến vậy.

Không chỉ là sự nghiệp, không chỉ là quê hương.

Đây là người vợ đã bên mình hai mươi năm, nếu ban nãy còn chút sợ hãi thì sau khi biết chuyện chỉ tràn ngập cảm động.

"Liv, em thật ngốc." Hà Tự Thanh xúc động nói: "Em căn bản không cần vì anh mà từ bỏ âm thanh, anh yêu là con người em, dù ngoại hình của em có ra sao anh cũng sẽ yêu em, cùng em kết hôn..."

"Nói láo, đến lúc này rồi anh còn bốc phét." Liv mắng to, móng tay vung qua để lại trên bàn trà mấy vết cắt sâu hoắm: "Hà Tự Thanh, anh biết tại sao tôi lại tìm Vu sư đổi lại dung mạo không?"

Cô bỡn cợt: "Có thể anh không nhớ, năm đó khi mới tới Châu Âu mình từng gặp một cô gái bên bờ sông, cô ấy nhìn anh rất lâu, còn hát cho anh nghe..."

Lời cô nói khiến Hà Tự Thanh dần nhớ lại chuyên năm đó, đột nhiên ông ta nhận ra điều gì, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ..."

"Đúng vậy, đó chính là tôi khi chưa lấy lại dung mạo." Liv càng nói càng thấy nực cười: "Dù đã bao nhiêu năm trôi qua tôi vẫn nhớ như in lời anh nói với tôi lúc ấy, anh nói tôi hát rất hay, đáng tiếc ngoại hình không đẹp, anh còn nói... Hy vọng Liv mà anh thích không phải dạng này."

Từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim Hà Tự Thanh.

Hà Tự Thanh im bặt, mặt tím đỏ, xấu hổ đến mức chỉ hận mặt đất dưới chân không nứt ra một cái kẽ để chui vào.

Tiết Thẩm lắc đầu thở dài: "Đóng kịch giỏi thật!"

Không khí càng thêm lúng túng.

Cũng may rồng bọn họ xưa nay không thích giả vờ, thích cái đẹp thì cứ thoải mái nói là thích thôi.

Nghĩ tới đây cậu nhịn không được lại nhìn Giản Lan Tư.

Không thể không nói mỹ mạo của đàn anh đúng là được trời ưu ái, so với Nhân Ngư cũng không hề kém cạnh.

Ngoại hình của Nhân Ngư chính là cao nhất trong Thủy tộc đấy!

[Rồng, rất thích.jpg]

Giản Lan Tư đang chăm chú nghe Liv nói đột nhiên nhận được ánh mắt khẳng định của Tiết Thẩm.

Giản Lan Tư: ?

"Hà Tự Thanh, tôi không quan tâm anh yêu tôi vì bề ngoài, người Trung Quốc các người có câu nói ai cũng thích cái đẹp, tôi cảm thấy rất chính xác, dù sao ngay từ đầu tôi là vì dung mạo anh đẹp mới yêu anh từ cái nhìn đầu tiên." Giọng nói yếu ớt của Liv chất chứa hận ý vô tận, cô gằn từng chứ: "Nhưng anh không nên vi phạm lời thề với tôi."

Nhân Ngư sinh sôi khó, cùng nhân loại còn có cách li sinh sản, Liv ở bên Hà Tự Thanh cũng có nghĩa gần như không có khả năng có con.

Cách li sinh sản là các trở ngại (trên cơ thể sinh vật) sinh học ngăn cản các cá thể giao phối với nhau hoặc ngăn cản việc tạo ra con lai hữu thụ ngay cả khi các sinh vật này cùng sống một chỗ.

Vì thế lúc Hà Tự Thanh cầu hôn Liv nói cô theo chủ nghĩa DINK, cả đời không có con.

Hà Tự Thanh đồng ý với nguyện vọng của Liv.

Sau đó chính là phiên bản được lan truyền rộng rãi trên internet.

Hai mươi năm trôi qua, tình yêu của Hà Tự Thanh và Liv trở thành khuôn mẫu trong giới giải trí, là tình ca được ca ngợi nhiều nhất. Hà Tự Thanh là độc đinh, vì Liv từ bỏ sinh dục hậu đại cũng trở thành tấm gương sáng cho đàn ông đương thời.

Giờ xem ra Hà Tự Thanh cũng không kiên trì được đến cùng.

Truyện cổ tích bắt đầu bằng tình yêu cuối cùng lại có kết thúc không hạnh phúc.

Tuổi thọ của Nhân Ngư rất dài, kế hoạch của Liv là đợi sau khi Hà Tự Thanh chết già sẽ trở về hải vực phương bắc ẩn cư, cô không còn đuôi, không thể về đại dương, nhưng vẫn có thể ở lại một ngôi làng ven bờ biển.

Nhưng hai tháng trước cô đột nhiên phát hiện người chồng mà mình từ bỏ tất cả để ở bên lại có bồ nhí, không những vậy bồ nhí còn mang thai mấy tháng rồi.

Nhân Ngư hận nhất là phản bội, Liv không hề do dự quyết định giết chết Hà Tự Thanh, mang trái tim anh ta về Châu Âu tìm Vu sư đổi lại đuôi cá.

"Vị kỵ sĩ kia chắc cũng biết, Nhân Ngư trung thành với người yêu nhất, trái tim mà Nhân Ngư tự tay móc ra quý giá đến cỡ nào, dùng nó đổi lấy một cái đuôi cá không hề quá đáng." Liv cười nhạt.

Chỉ là đây cũng không phải chuyện dễ, Liv đã mất đi giọng hát mê hoặc tâm trí con người, lại là một minh tinh sống trong tầm mắt công chúng, nếu cô trực tiếp ra tay sợ là chưa kịp tới sân bay đã bị bắt rồi.

"Tôi hiểu." Tiết Thẩm nghe vậy nhịn không được đồng cảm nói: "Sống ở xã hội loài người không dễ, cần phải luôn ghi nhớ tuân thủ pháp luật, cô vất vả rồi."

"..." Liv cảm thấy chỗ nào quái quái nhưng vẫn nói: "Cảm ơn cậu đã hiểu."

May mà Nhân Ngư là tộc loài nửa người nửa sinh vật biển, trong những năm tuổi thọ dài đằng đẵng đã học được cách dùng thân cá bắt chước tiếng người.

Liv quyết định dạy kỹ xảo này cho loài cá khác.

Cô mua hai con cá Ngân Sa về, dốc lòng dạy bảo chúng, để chúng có thể phát ra âm thanh của con người.

Loại âm thanh này dù không thể mê hoặc nhân tâm như tiếng ca của Nhân Ngư nhưng có thể cộng hưởng thẳng vào đầu, khiến người nghe thống khổ, thần kinh suy nhược.

Mà người giới giải trí rất mê tín.

Kế hoạch ban đầu của Liv là chậm rãi tra tấn Hà Tự Thanh, khiến ông ta nghi thần nghi quỷ, ăn không ngon ngủ không yên, chậm rãi suy kiệt mà chết.

Nếu có thể phát bệnh tim lại càng tốt.

Vì thế cô còn nghiên cứu chuyện ma Trung Quốc, tạo cho Hà Tự Thanh một trải nghiệm bóng đè vô cùng sống động.

Đáng tiếc sắp đến đích lại thất bại, khiến cá tức chết mà.

Giờ mọi nguyên nhân đã sáng tỏ.

Hà Tự Thanh hốt hoảng hối hận, vội nói: "Liv, em nghe anh giải thích, anh không cố ý, là do anh không còn cách nào khác, mẹ anh đã hơn tám mươi tuổi rồi, tâm nguyện cả đời của bà chính là được bế cháu trai, anh thực sự không đành lòng..."

"Anh chưa từng nghĩ sẽ phản bội em, anh đã thương lượng với cô gái kia xong, sau khi cô ta sinh con anh sẽ cho cô ta tiền, hai bên không còn liên quan!"

"Từ đầu tới cuối trong tim anh chỉ có em, anh chỉ nhất thời hồ đồ, em tha thứ cho anh có được không? Dù em là Nhân Ngư cũng không sao, anh không để ý..."

"Anh có tư cách gì để ý?" Liv lạnh lùng cắt ngang: "Anh cho rằng tôi vẫn yêu anh sao?"

Hà Tự Thanh mờ mịt nhìn cô, tựa như không hiểu lời cô nói có ý gì.

Ông ta biết Liv hận mình, nhưng không phải vì yêu mới sinh hận sao?

Giản Lan Tư đột nhiên nói: "Chú Hà, có khả năng chú không hiểu rõ, Nhân Ngư đối với tình yêu rất cực đoan, không phải yêu chính là hận, không có ở giữa."

Nói cách khác, từ giây phút Liv phát hiện Hà Tự Thanh phản bội cô thì tình cảm của cô với ông ta chỉ còn có hận nên cô mới không hề do dự quyết định giết chết Hà Tự Thanh.

"Không... Không có khả năng..." Hà Tự Thanh thì thào: "Chúng ta đã bên nhau hai mươi năm, Liv, hai mươi năm, em không thể cho phép anh phạm sai lầm một lần sao?"

Gương mặt Liv không chút gợn sóng, dứt khoát: "Không thể."

Hai chữ lạnh như băng đập nát hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của Hà Tự Thanh, ông ta điên cuồng, run rẩy nói: "Anh biết sai rồi, bây giờ anh lập tức bảo cô ta phá thai, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, chúng ta lại giống như trước kia..."

Nói chưa dứt lời đã bị đấm bay vào ghế sô pha.

Tiết Thẩm chửi ầm lên: "Đồ thần kinh!"

Rồng cũng nghe không lọt nữa!

Cậu dù không thật sự là người nhưng Hà Tự Thanh lại thật sự là chó.

Liv không ngờ Tiết Thẩm sẽ ra tay, nhất thời hơi ngoài ý muốn, cô gật đầu nói: "Cảm ơn!"

Liv nhìn Hà Tự Thanh: "Anh may mắn tìm được người có thể cứu mình, dù tôi không giết được anh nhưng từ nay về sau chúng ta cũng không còn liên quan gì nữa."

Nói xong cô cười nhận mệnh, hỏi Tiết Thẩm: "Mấy người muốn xử trí tôi như thế nào?"

Hà Tự Thanh gấp gáp nói: "Hai vị đại sư, hai người đừng tổn thương Liv..."

"Chú đang dạy tôi làm việc?" Tiết Thẩm đập ông ta thêm một quyền, sau khi xác định người đã ngậm chặt miệng mới đi hỏi Giản Lan Tư: "Bình thường kỵ sĩ mấy anh xử trí Nhân Ngư như nào?"

Ngân ngư là yêu quái ngoại quốc, nên tôn trọng điều lệ quản lý của bạn bè quốc tế.

Giản Lan Tư suy nghĩ chốc lát, nói: "Chúng tôi chỉ đuổi bắt Nhân Ngư làm hại con người."

"Nếu là như vậy thì không sao." Tiết Thẩm nói: "Hà Tự Thanh không phải người, Liv làm tổn thương ông ta không tính là hại người, anh thấy như vậy có đúng không?"

Giản Lan Tư: "..."

Cũng không thể nói không đúng.

Dù sao Liv thực sự không nằm trong phạm vi đuổi bắt của kỵ sĩ, hành vi ác liệt nhất của Nhân Ngư là dùng giọng ca mê hoặc nhân loại đi vào biển sâu sau đó tiến hành tàn sát.

Liv không có tiếng ca, hậu quả tạo thành cũng có hạn.

Hơn nữa còn rất tuân thủ luật pháp.

Tiết Thẩm thấy Giản Lan Tư không phản đối (?) nên tự mình quyết định: "Chuyện này coi như xong."

Liv không ngờ hai người họ bỏ qua cho mình dễ dàng đến thế, cô vô cùng cảm kích tạ ơn không ngừng.

Cuối cùng thì oán hận trừng mắt nhìn Hà Tự Thanh: "Đáng tiếc không thể lấy mạng anh ta."

"Được rồi, được rồi." Tiết Thẩm dùng khẩu khí của rồng khuyên nhủ: "Không nên vì một tên đàn ông cặn bã mà vào tù, tuổi thọ của Nhân Ngư dài như vậy, lỡ bị phán tù chung thân thì lỗ nặng."

"Cậu nói đúng." Liv vẫn không cam lòng: "Tôi chẳng qua là thấy làm người không có ý nghĩa, muốn về lại biển, nhưng tôi đã không còn đồ để đổi lại đuôi cá."

Cô vì Hà Tự Thanh từ bỏ tất cả, cuối cùng lại mất đi tất cả.

Giao dịch với Vu sư cần phải trả giá, cô dùng dung mạo đổi chân, lại dùng âm thanh đổi dung mạo, giờ rất khó đổi lại cả giọng nói và cái đuôi.

Tiết Thẩm suy tư chốc lát rồi đề nghị với Liv đang buồn rầu: "Không thì cô tu yêu đi?"

Liv: "... Hả?"

"Vu sư của mấy người năng lực nghiệp vụ quá kém, chỉ là một đôi chân người cũng bắt lấy đồ vật đến đổi, đúng là thương nhân lòng dạ hiểm độc." Tiết Thẩm khịt mũi coi thường: "Thủy tộc ở địa bàn chúng tôi tự tu luyện cũng có thể hóa thành hình người."

Liv nháy mắt mấy cái: "Tôi xem phim trên TV đã từng thấy chuyện này... Đó không phải truyền thuyết sao?"

Tiết Thẩm im lặng: "Cô không nhớ mình cũng là truyền thuyết à?"

Liv: "Ừ nhỉ."

Sau đó cô khiếp sợ hỏi: "Cá chỗ mấy người thực sự không cần giao dịch với Vu sư vẫn có thể có hai chân?"

"Có thể có được hình dáng con người, gọi là hóa hình." Tiết Thẩm đính chính: "Chỉ cần tu luyện thành công là sẽ hóa thành hình người, còn có thể biến về nguyên hình bất cứ khi nào."

Thủy tộc luôn cố gắng tu luyện hình người, Liv thì có thể làm ngược lại, tu luyện từ chân thành đuôi.

"Tốt quá!" Liv kích động đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, ý chí sục sôi: "Tôi muốn tu yêu! Một lần nữa làm cá!"

Giản Lan Tư: "..."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Quốc tế hóa, quốc tế hóa.

Linh cảm của chuyện này chắc mọi người đều thấy rất quen, chính là 'Nàng tiên cá', tác giả rất oán niệm với kết cục của truyện, cảm giác đặt vào bối cảnh Trung Quốc sẽ có kết thúc khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net