Chương 10: Cậu vì sao lại tới chương trình này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Tinh Tuế sau khi nghe Thẩm Tinh Thần nói xong, đương nhiên là hoàn toàn tin tưởng.

Cậu đã là fan của Phó Kim Tiêu từ lâu. Ban đầu cậu thích giọng hát của hắn, sau đó biết đến người này và dần dần bị chinh phục bởi tài năng của Phó ảnh đế. Sau đó, cậu lại đi tìm hiểu người này, biết hắn ở giới giải trí chăm chỉ tới nhường nào, nghiêm túc với mọi việc ra sao và nỗ lực như thế nào. Bắt đầu là vì tài năng, nhưng trung thành tới tận bây giờ lại là vì nhân phẩm của hắn.

Vì thế, cậu cười nhẹ, gật đầu, rất nghiêm túc mà nói: "Đúng vậy, tôi đương nhiên biết Phó ca là một người rất tốt."

Thẩm Tinh Thần vốn chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, ai mà biết được Giản Tinh Tuế lại nghiêm túc gật đầu phụ họa như thế. Từ lúc quen biết đến giờ, thằng nhóc này luôn là một bộ dáng khiêm tốn và trầm lặng, Thẩm Tinh Thần còn tưởng thằng nhóc này là một người nhàm chán. Nhưng bây giờ, khi nhắc tới Phó Kim Tiêu, trong mắt cậu giống như lóe lên ánh sáng, trên mặt cậu hiện lên một nụ cười nhẹ, thực sự khiến trái tim Thẩm Tinh Thần lỡ một nhịp.

Thằng nhóc này chắc không phải là fan hâm mộ của Phó ca đâu nhỉ?

Đùa à......

Chỉ mới nói chuyện được một lúc, phần trình diễn mở màn của các vị cố vấn đã kết thúc, tất cả các cố vấn đều đã ngồi vào ghế giám khảo. Phó Kim Tiêu có thâm niên, hơn nữa cũng có địa vị cao trong giới, đương nhiên là sẽ ngồi ở vị trí chính giữa. Bên cạnh anh là ngôi sao ca hát và nhảy múa người Pháp, Đồ Nhã. Hai bên là Lưu Sảng chuyên về hip-hop và rap cùng với Lý Trạch Minh.

Lý Trạch Minh là diễn viên hài kịch, nhưng anh đã có kinh nghiệm thành lập nhóm từ thời còn trẻ. Lần này, một nửa trách nhiệm của anh là đảm nhận vai trò người dẫn chương trình, anh nói: "Cảm ơn mọi người đã đến với《 Tinh Quang 》. Việc các bạn biểu hiện như thế nào đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai của chính các bạn. Các vị cố vấn của chúng tôi sẽ dựa vào trình độ của bạn để đánh giá cấp bậc và khán giả cũng sẽ bình chọn cho màn trình diễn của các bạn. Nhân sinh cũng chỉ có vài lần như vậy, hy vọng mọi người ở trên sân khấu của riêng mình có thể nỗ lực mà thể hiện bản thân mình một cách trọn vẹn nhất, không để lại bất kỳ sự nuối tiếc nào!"

Sân khấu nóng lên, các thí sinh sôi nổi vỗ tay.

Vì thế, nhóm người đầu tiên bắt đầu nhanh chóng biểu diễn trên sân khấu. Nhóm đầu tiên lên sân khấu là một nhóm nhạc thần tượng, nhưng mà bọn họ lại biểu hiện tương đối giống nhau, cho nên nhóm cố vấn cho bốn bậc F.

Điều này gây ra không ít chấn động.

Nó cũng khiến nhiều thí sinh chưa biểu diễn càng lo lắng hơn.

Nếu biểu diễn như vậy mà chỉ được cấp bậc F, vậy phần lớn những người kia phỏng chừng cũng chỉ có thể là cấp bậc F.

Ôn Sanh Ca đáng yêu ngồi bên cạnh Giản Tinh Tuế nhẹ giọng nói: "Năm nay các vị cố vấn nghiêm khắc thật đấy."

Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ có Thẩm Tinh Thần sau khi nghe xong thì cười nhạo một tiếng: "Không có năng lực là không có năng lực. Người có năng lực vẫn sẽ đạt được cấp bậc A cho dù người cố vấn có nghiêm khắc đến đâu "

"......"

Đúng là dám nói.

Nhưng sự thật đúng là như thế, hậu trường công ty của nhóm này không lớn, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng bình thường giống nhau, có thể vào được đây để tham gia đã là may mắn, càng chưa bàn đến cấp bậc. Giản Tinh Tuế cũng hiểu rõ, vận mệnh của chính mình đến lúc đó chắc chắn cũng chính là như vậy, phù dung sớm nở tối tàn đi ngang qua sân khấu. Có lẽ sau hôm nay, Phó Kim Tiêu ngay cả tên của cậu cũng sẽ không nhớ rõ, nhưng vậy là đủ rồi, cứ như vậy cũng tốt.

Sau khi liên tục qua mấy nhóm, cuối cùng cũng đến lượt người mà Giản Tinh Tuế quen, Lý lão sư cao giọng hô một câu: "Tiếp theo chính là giải trí Phượng Tường, nhóm TH Tiểu Phi Tượng!"

Là nhóm của An Nhiễm.

Đã có những người lót đường lúc trước, khi nhóm của An Nhiễm vừa bước ra, bọn họ đều có kỹ năng ca hát và vũ đạo rất tốt. Đặc biệt là An Nhiễm, bản thân cậu ta có vẻ ngoài rất tuấn tú, những bài hát cậu ta biểu diễn trên sân khấu cũng rất êm tai.

Người xem cũng rất ngạc nhiên:

"Anh trai nhỏ này thật đáng yêu."

"Hắn hát nghe thật hay."

"Nhảy cũng ổn ghê."

Các vị cố vấn hiển nhiên cũng có chút vừa lòng. Tiếp theo chính là phần tự giới thiệu của các thí sinh. Sau khi Chu Tầm và một số thành viên khác trong nhóm lần lượt giới thiệu, liền đến lượt An Nhiễm, cậu ta thở phì phò khom lưng chào mọi người: "Chào các vị lão sư, em là An Nhiễm, năm nay 25 tuổi*, đang đọc tại Học viện múa nghệ thuật thành phố F......"

* Ở chỗ này tác giả ghi là 20 tuổi nhưng thế thì nó bị vô lý í. Vì AN phải bằng tuổi với GTT thì mới bị tráo đổi thân phận, chứ người 20 người 25 thì bị cấn nên mình tự chỉnh theo ý mình ạ.

Lý Trạch Minh cầm micro nói: "Bạn chơi đàn không tồi, học mấy năm rồi."

"Dạ, em học hơn mười năm rồi." Khi An Nhiễm trả lời câu hỏi này, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên: "Khi em chín tuổi có đi ngang qua một cửa hàng bán đĩa nhạc. Lúc ấy điều kiện trong nhà rất khó khăn, em chỉ có thể đứng ở bên ngoài và nhìn những người khác chơi ở bên trong. Sau đó khi không có việc gì làm, em sẽ đứng ở bên ngoài nghe. Cho đến khi em mười tuổi, sinh nhật em năm đó, mẹ đã mua cho em......"

Âm nhạc của toàn bộ sân khấu trở nên nhẹ nhàng và trữ tình, thiếu niên theo đuổi ước mơ với trái tim ngây thơ, mấy chục năm chăm chỉ cùng nỗ lực, khiến trên người cậu ta giống như tỏa ra ánh sáng.

Người xem cũng dần dần cảm động:

"Anh trai nhỏ thật vất vả."

"Thật là một thí sinh nghiêm túc, yêu yêu, tôi phải bình chọn cho anh ấy."

"Tên là An Nhiễm sao, vẻ ngoài cũng đẹp, thực lực cũng rất tốt!"

Rõ ràng đã có vài vị cố vấn cũng rất cảm động. Hầu hết các thí sinh ngồi trên ghế cũng rất xúc động. Giản Tinh Tuế nhìn biểu hiện của mọi người, ánh mắt cậu cũng vô thức rơi trên người Phó ảnh đế đang ngồi trên ghế giám khảo. Người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm thực ra cũng không nói gì nhiều, lười biếng mà dựa vào ghế dựa, trên tay không chút để ý mà xoay bút, nhưng hiển nhiên là hắn vẫn có chút thưởng thức đối An Nhiễm.

Giản Tinh Tuế biết, Phó Kim Tiêu thích người nỗ lực và nghiêm túc. Đây cũng là một trong những lý do mà vai chính thụ ở kiếp trước có thể gây ấn tượng mạnh và thu hút sự chú ý của hắn. Đời này phỏng chừng cũng sẽ không ngoại lệ.

Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh lại nhỏ giọng nói: "Cái người An Nhiễm kia, trong nhóm bọn họ vừa mới có người không hát một nửa bài. Cậu chờ xem, Phó ca nhất định sẽ nhắc đến."

Dưới cái nhìn của mọi người, Phó ảnh đế cầm lấy micro. Một số nhóm đầu tiên thậm chí chỉ được trực tiếp cho điểm mà không có nhận xét nào. Nhưng nhóm này hắn lại cầm lấy micro, đủ để thấy được thực lực của nhóm này. Ánh mắt của mọi người cũng bị hấp dẫn theo, cho rằng Phó ảnh đế đang muốn khích lệ An Nhiễm, nhưng lại không nghĩ rằng, Phó Kim Tiêu mở miệng: "Trong nhóm các bạn, ai vừa không hát."

Trên sân khấu có năm người, mọi người đều vô thức mà đem ánh mắt dừng ở trên người Chu Tầm. Trên thực tế, người này là con nhà giàu căn bản không phải là thực tập sinh, hơn nữa trong quá trình tập luyện cũng chỉ vây quanh An Nhiễm, không có chăm chỉ luyện tập nên lúc này mới dẫn đến sai sót.

Giản Tinh Tuế nhớ rõ, kiếp trước trong tiểu thuyết, Chu Tầm không có tham gia biểu diễn trên sân khấu, mà An Nhiễm cũng nhận được nhiều lời khen ngợi vì màn trình diễn tuyệt vời trên sân khấu. Nhưng đời này không biết vì lý do gì, bỗng nhiên lại lòi ra một người vốn đã bị loại ở vòng tuyển chọn - Chu Tầm. Không biết vì nguyên nhân gì khiến gã một hai phải cùng nhóm với cậu ta, chẳng lẽ vì gặp được cậu trong buổi tuyển chọn?

Giản Tinh Tuế hoài nghi không biết hiệu ứng cánh bướm lại xuất hiện ở đâu.

"Là em." Chu Tầm từ trong hàng bước ra. Gã cúi đầu, sau đó lúng túng giải thích: "Lúc ấy em có chút khẩn trương, sau đó tai nghe lại có vấn đề, cho nên em không hát được. Thực xin lỗi."

Phó Kim Tiêu nhướng mày, nhếch khóe miệng: "Tai nghe hỏng thì không hát nữa?"

Những lời này rõ ràng không mang theo lực sát thương nào, nhưng lại mang theo sự áp lực không giải thích được, khiến cho mọi người vô cùng căng thẳng.

An Nhiễm tính tình tốt bụng, nhìn thấy Chu Tầm bị nói đến mức xấu hổ, vội vàng nói: "Lão sư, thực xin lỗi. Em là đội trưởng, mà trước khi lên sân khấu lại không làm tốt việc tư vấn tâm lý cũng như kiểm tra tai nghe giúp đồng đội, là trách nhiệm của em."

Chu Tầm lập tức nói: "Nhiễm Nhiễm, việc này không liên quan gì đến em hết."

An Nhiễm lắc đầu, ý bảo chính mình muốn gánh vác trách nhiệm.

Thật ra chuyện này đúng là không liên quan gì đến cậu ta, nhưng có tinh thần trách nhiệm như vậy cũng khiến rất nhiều người xem lau mắt mà nhìn, ngoại trừ...... Vài vị lão sư đang ngồi đằng kia.

Phó Kim Tiêu híp đôi mắt lại, những người quen của hắn đều biết việc này đại biểu cho tâm trạng của ảnh đế đại nhân đang không tốt. Hắn lặp lại lời nói của An Nhiễm một lần nữa: "Trước khi lên sân khấu không tư vấn tâm lý tốt và không kiểm tra tai nghe?"

Tim mọi người như bị treo lên, có thể cảm nhận được áp lực trong giọng nói của hắn.

Phó Kim Tiêu thong thả ung dung mà cười: "Tai nghe hỏng thì không hát. Vậy nếu hôm nay quần áo của bạn bị bẩn thì có phải cũng không nhảy nữa không? Nếu bạn khẩn trương và có thể mắc lỗi, thì những người đã luyện tập vô số lần trước khi lên sân khấu và dành mười năm làm việc trên sân khấu đều là kẻ ngu ngốc à?"

Những lời này của An Nhiễm đã vi phạm điều tối kỵ của hắn.

Mọi người trong giới đều biết, Phó Kim Tiêu thật sự là một người rất có nguyên tắc, hơn nữa có một điểm mấu chốt chính là hắn coi trọng sự chuyên nghiệp và tính cách của một người nghệ sĩ nhất.

Quả nhiên, sắc mặt Chu Tầm có chút tái nhợt, ngượng ngùng mà nói: "Thời gian luyện tập của em khá ít, cho nên mắc phải sai sót. Nhưng cũng bởi vì sau khi tai nghe gặp vấn đề nên đã quá khẩn trương, hơn nữa em cũng hơi quên lời một chút, cho nên mới không hát nữa. Thật xin lỗi lão sư"

Cuối cùng cũng chịu nói thật.

Phó Kim Tiêu buông micro, không có nói thêm cái gì nữa, chỉ nói một câu cuối cùng: "Thành thật và thẳng thắn thành khẩn, mới là sự tôn trong cơ bản nhất đối người xem."

Thật là trớ trêu khi một sân khấu vốn dĩ rất xuất sắc lại có chút xấu hổ bởi vì sự cố này, nhưng nhóm cố vấn lại ủng hộ Phó Kim Tiêu vô điều kiện. Bọn họ cũng cảm thấy tai nghe hỏng không hát được là vấn đề không lớn cũng không nhỏ, nhưng thái độ của người biểu diễn là rất quan trọng. Vì vậy, đánh giá cuối cùng cho ba người còn lại là bậc F, mà An Nhiễm vốn nên là người đầu tiên nhận được bậc A, lại chỉ đạt được cấp bậc B.

Mặc dù tổ đạo diễn sớm đã định cho cậu ta cấp bậc A, nhưng trên ghế giám khảo ngồi, Phó ảnh đế lưu loát viết xuống một chữ cái viết hoa B, không ai dám nói gì.

......

Sau khi qua hai nhóm tiếp theo, là đến lượt Giản Tinh Tuế.

Ánh đèn trên sân khấu nhấp nháy, người dẫn chương trình bắt đầu gọi tên thí sinh. Giản Tinh Tuế vẫn luôn đợi lên sân khấu bước vào. Trước đó cũng có những người xuất sắc ở các nhóm trước, tất cả đều đáng chú ý, nhưng có vài vị cố vấn rõ ràng cũng không có hứng thú. Nhưng đáng ngạc nhiên chính là, khi người dẫn chương bắt đầu đọc tên Giản Tinh Tuế, bầu không khí tại bàn giám khảo đột nhiên có chút vi diệu.

Phó Kim Tiêu vốn đang lười biếng ngồi ở trên ghế nghịch bút, bỗng dừng lại cây bút trong tay, nâng mí mắt nhìn về phía sân khấu. Mà Đồ Nhã vốn không có hứng thú bỗng nhiên ngồi thẳng dậy. Hai vị cố vấn bên cạnh đã sớm nghe qua thí sinh này được hai ông lớn nhắc đến, cũng không khỏi tập trung tinh thần.

Khán giả cũng chú ý tới điểm này:

"Làm sao vậy làm sao vậy?"

"Là thí sinh có thực lực sao?"

"Là ai đây?"

Ánh đèn trên sân khấu nhấp nháy, chậm rãi xuất hiện một thiếu niên tóc ngắn mặc quần jean và áo sơ mi trắng bước ra. Khác với những người khác đều mặc trang phục sặc sỡ quý giá, cậu giống như là đang trên đường mua đồ ăn về nhà thì thuận đường tới tham gia chương trình này. Điều duy nhất đáng nói chính là, thiếu niên tóc ngắn này có làn da trắng nõn, hơn nữa ngũ quan lại sắc sảo. Ở ngay trước ống kính phát trực tiếp, cậu cư nhiên không có góc chết, ngược lại bởi vì khuôn mặt sạch sẽ cho nên không bị bóng dầu, cảm giác thật sự rất tươi trẻ và thoải mái.

Giản Tinh Tuế có chút khẩn trương mà khom lưng chào: "Chào các vị cố vấn, em tên là Giản Tinh Tuế."

"......"

Toàn bộ hiện trường trong nháy mắt rơi vào yên tĩnh.

Đồ Nhã là người đầu tiên cười ra tiếng, cô hỏi: "Không còn nữa?"

Giản Tinh Tuế có chút nghi hoặc mà nhìn cô, sau đó lại nhìn Phó Kim Tiêu đang ung dung ngồi bên cạnh. Nhìn thấy ánh mắt của thần tượng đang dừng trên người mình, có chút thấp thỏm mà nói: "Không còn ạ."

Đồ Nhã che môi bật cười.

Các thí sinh khác đều hận không thể dùng thời gian tự giới thiệu để khen chính mình từ mặt đất lên bầu trời. Còn Giản Tinh Tuế thì giỏi rồi, chỉ nói một cái tên rồi kết thúc, giống như nói nhiều hơn một chút là sẽ chết.

Lưu Sảng, một cố vấn vĩ đại trong giới hip-hop cũng mở micro: "Bạn có thể nói cho chúng tôi lý tưởng của bạn, hoặc là bạn am hiểu tài năng gì. Giới thiệu bản thân cho chúng tôi, hoặc là nói bạn vì sao lại tới sân khấu này, có muốn theo đuổi cái gì không."

Theo đuổi?

Lý tưởng?

Giản Tinh Tuế cảm giác sau lưng mình đổ mồ hôi lạnh. Cậu tới nơi này chính là vì tiền, sau đó lấy được hai vạn tệ rồi chuyển ra khỏi cửa hàng bánh gạo mà thôi. Nhưng mà nếu nói ra nguyên nhân này thì sợ sẽ bị cười chết nhỉ?

Hay, hay là bịa ra nguyên nhân khác?

Nói là mình theo đuổi ước mơ? Hoặc là thích biểu diễn trên sân khấu?

Nhưng cái này không phải là nói dối sao. Nhớ tới mấy lời lúc nãy Phó ảnh đế mang sắc mặt nghiêm túc mà nói ra, thành thật và thẳng thắn thành khẩn mới là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với sân khấu và người xem. Trong lòng Giản Tinh Tuế lại bắt đầu luống cuống, nhỡ đâu đến lúc đó tổ đạo diễn vạch trần cậu, thế thì cơ hội duy nhất thấy được thần tượng này của cậu sẽ là để lại hình tượng dối trá trong lòng hắn sao?

Cậu không muốn.

Kỳ thật, cậu có thể chấp nhận việc mất mặt trước vai chính thụ, cậu thậm chí không nghĩ đến việc sẽ thể hiện tài năng của mình, cũng không mong đợi sẽ được Phó Kim Tiêu nhớ kỹ. Nhưng điều cậu không muốn nhất, chính là để lại ấn tượng xấu ở trước mặt thần tượng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net