Hẹn Ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Cừ, chờ ta công thành danh toại, trở về sẽ cưới em!" Tiểu tướng quân tiên y nộ mã (Ăn mặc đẹp, cưỡi ngựa đẹp), khí phách hướng về ca nhi đang thẹn thùng dựa ở cửa nói: "Đến lúc đó, cha em sẽ không chê ta không xứng với em nữa, ta thề, ta sẽ cho em những thứ tốt đẹp nhất trên thiên hạ này."


"Được, ta sẽ đợi ngươi." Ca nhi đã gần đến tuổi gả chồng không màng đến ánh mắt người đời, trốn ra khỏi phủ đệ bị cấm vệ canh gác nghiêm ngặt, tiễn hắn ra chiến trường, nhìn vị tướng quân trẻ tuổi ở xa, một người khí thế bừng bừng, một người cười trong nước mắt.


Trận này, đánh mười năm, ba năm trước thư được gửi về không ngừng, bảy năm sau lại bặt vô âm tín.


Ca nhi đã hai mươi bảy tuổi cầu xin phụ thân đang quản giáo binh sĩ tiết lộ một ít tin tức của tiểu tướng quân, cha cậu thế mà lòng dạ sắt đá vĩnh viễn nói không biết.


Liêu đại nhân thân làm tướng lĩnh từ trước đến giờ xem thường con nhà nghèo, nhưng ca nhi nhà ông vẫn còn yêu thương tên kia, ba lần khuyên nó gả cho Sở Cổ con Thừa tướng, lần nào Liêu Cừ cũng không chịu, cứ như vậy chờ nữa chờ mãi, chờ thành ca nhi già khọm không ai thèm lấy mất.


Liêu đại nhân tức giận, cũng không yếu thế, nói: "Giỏi, giỏi lắm, cha đây nuôi ngươi cả đời cũng được!"


Liêu Cừ không muốn như vậy, một đêm nọ, cuốn không ít ngân phiếu, mua chuộc tì nữ Ngân Hạnh đã hầu hạ mình từ nhỏ đến lớn, cả đêm đi đến tiền tuyến Biện Châu.


Biện Châu gần Tây Bắc, sa mạc nghìn dặm, giáp ranh với đất người Hồ tóc vàng mắt xanh, hai nước đang có tranh chấp, không chỉ đất đai với tiền bạc, mà còn cả quốc uy. (Danh tiếng của một nước)


Đúng là càng vào gần chiến trường, Liêu Cừ càng đồng cảm với dân chúng nơi đây, chỗ này đúng là địa ngục.


Từ Biện Châu đến phương Bắc mấy nghìn dặm người chết đói la liệt khắp nơi, khác xa với kinh thành phồn vinh hưng thịnh.


Cậu đi một đường tới, tiền đã cạn sạch, còn cứu một nô lệ người Hồ, cho ngồi chung xe đi tới Biện Châu.


Nô lệ người Hồ này còn trẻ, chắc vừa mới tròn 14, 15 tuổi thôi, thế mà khi hỏi qua thì mới hay có 12, cơ mà người Hồ sinh ra đã cao lớn uy vũ, cho nên nhìn khá trưởng thành.


Liêu Cừ vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ gầy trơ cả xương gắng sức vác than, sự kiên cường trong đôi mắt xanh như ngọc bích kia, lại lập tức nhớ tới tiểu tướng quân của cậu.


Vì vậy cậu dùng một lượng bạc chuộc lấy nô lệ người Hồ, đổi tên thành Liêu Ưng.


Liêu Ưng dùng chút tiếng Trung Nguyên sứt mẻ của mình nói với cậu: "Công tử lần này đến Biện Châu là để tìm người?"


Liêu Cừ đáp: "Đúng vậy."


"Muốn tìm ai vậy?"


Chính bản thân Liêu Cừ còn mù mờ, người cậu chờ đã mười năm không gặp, không rõ tướng mạo giờ như nào, tính nết có thay đổi không, cậu chẳng biết gì cả, chỉ biết tiểu tướng quân của cậu nói muốn cưới cậu, nhớ tới ánh mắt thâm tình của tiểu tướng quân: "Là một tiểu tướng quân... Không, hắn bây giờ hẳn là một tướng quân rất giỏi, rất uy nghiêm rồi nhỉ, tên hắn là Vệ Húc."


Cậu không nhìn thấy sắc xanh đẹp đẽ trong đôi mắt người Hồ kia tối sầm lại, vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài nói: "Ta đến nhìn hắn một chút rồi đi về, chỉ cần hắn khoẻ mạnh, ta yên tâm rồi."


Liêu Cừ quyết tâm muốn gặp tướng quân của mình, cậu nói sẽ đưa đứa trẻ về quê, để Liêu Ưng có một cuộc sống thật tốt, cảm giác tha hương xứ người này không ổn chút nào, vậy nên, muốn sống tốt, chỉ cần bản thân bình an vui vẻ là được.


Đứa trẻ người Hồ kia khí chất phi phàm, ngồi ở bên nghe cậu nói chuyện, vô thức mỉm cười, nói một câu cậu nghe không hiểu.


Những chuyện sau này tất cả đều nằm ngoài suy tính của cậu, cậu tìm rất nhiều cách để gặp tiểu tướng đang ở trong doanh trướng vui vẻ với hồ cơ bị bắt tới, ngồi chờ ở ngoài, để người bẩm báo, tướng quân bị chen ngang thì giận dữ, nói không biết cậu, mau đuổi về đi.


Liêu Cừ đứng dưới ánh mặt trời, nhưng lại như rơi xuống hầm băng, ngay cả dũng khí xông vào để chất vấn cũng không có, giờ cậu mới hiểu ra, có lẽ bảy năm trước khi không có thư hồi âm chắc cũng là thời khắc quyết định rồi, chẳng qua do cậu không hiểu, trì hoãn đến tận bây giờ nên đã tạo ra mớ hỗn độn này.


Liêu Cừ vội vã rời khỏi doanh trại, không dám về nhà, cũng chẳng có nơi nào để đi, muốn kiếm cho bản thân chút việc làm, quyết định đưa Liêu Ưng về nước, nhưng cậu không dám đặt chân lên đất người Hồ, trong khi hai nước giao chiến, không hề tổn thương đến cậu, nhưng cậu không phải dân thường, cha làm quan, vậy nên cậu không dám đánh cược rằng người Hồ ai cũng lương thiện hết.


Không có mục đích, Liêu Cừ chậm rãi đưa Liêu Ưng về nước, dọc đường thân là ca nhi cùng với tiểu tử Liêu Ưng và Ngân Hạnh bọn họ còn có thể giúp đỡ dân lưu vong, sau đó, Liêu Cừ cũng nghèo đến mức không có tiền mua thuốc, bệnh tật nằm khóc thầm trong xe ngựa suốt đêm, Ngân Hạnh đau lòng thiếu gia nhà mình, khuyên Liêu Cừ về nhà, Liêu Cừ không muốn, chân cậu còn được đứa trẻ người Hồ sức khoẻ còn tốt hơn nhiều ủ vào trong ngực.


Sau nửa đêm, Liêu Cừ không còn sốt nữa, liền nhận ra mình thất thố, ngượng ngùng cười nói với thiếu niên người Hồ: "Chê cười rồi."


Trong mắt thiếu niên người Hồ đầy ý cười, nhưng cũng không nói lời nào.


Liêu Cừ lại nói: "Phía trên kia không thể đi vào, ngươi đi qua cái trấn nhỏ đó, sẽ đến được nơi ngươi và ta miêu tả, sáng mai ta đưa ngươi đi, sau đó ngươi hãy mạnh khoẻ về nhà, đừng để bị bắt tới đây nữa, nếu như... Nếu như ngươi cũng nhìn thấy người Trung nguyên bị bắt tới đây, hãy giúp đỡ họ được không?"


"Ừm, ta nói nhiều như vậy, chắc ngươi nghe cũng chẳng hiểu." Liêu Cừ nhớ ra thiếu niên này chỉ biết vài từ đơn giản.


Ngày thứ hai, tiễn Liêu Ưng đi, còn đưa ngọc bội đắt giá cho hắn để làm lộ phí. Liêu Cừ đi tới toà thành gần đó, xác minh thân phận của mình với quan huyện đại nhân, nghỉ ngơi cho lại sức một tuần thì nhận lấy xe ngựa và mười mấy nô bộc quan huyện đại nhân đưa tới để quay về kinh thành.


Liên Cừ bỏ nhà đi đã nửa năm, khi về tới, nhìn thấy hai bên tóc mai trắng xoá của phụ thân, hai người ôm nhau, nói A Cừ bất hiếu, Liêu đại nhân vẫn rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất đau lòng, hai tháng sau, Liêu đại nhân lần nữa nhắc tới việc muốn gả Liêu Cừ cho Sở Cổ con Thừa tướng, Liêu Cừ đồng ý.


Liêu đại nhân vui vẻ yên tâm lắm, nhưng ngay ngày tổ chức hôn lễ, hoa đào nở đỏ thắm mười dặm kinh thành, khi Liêu Cừ mặc áo cưới đỏ thẫm chờ Sở Cổ cưỡi con ngựa cao lớn ôm mình vào kiệu là lúc, thánh chỉ truyền tới, muốn Liêu Cừ liên hôn với đệ đệ ruột của quốc vương người Hồ.


Sở Cổ trước nay luôn tao nhã lịch sự, y chờ hôn lễ này đã mười năm rồi, người y hằng đêm mơ ước đang ở ngay trước mắt, làm gì có chuyện chấp tay dâng người lên, dù có là thánh chỉ cũng không!


Vậy nên Sở Cổ không thèm để ý tới, đẩy cửa phòng tân hôn Liêu Cừ đang ngồi đợi ra, trực tiếp ôm lấy Liêu Cừ bế lên kiệu hoa.


Ai mà ngờ được vừa mới bước chân ra khỏi Liêu phủ, đã thấy kiệu hoa cùng hàng ngũ đón dâu của nước khác ở đó từ lúc nào, đi đầu là thiếu niên tóc vàng mắt xanh khôi ngô cưỡi tuấn mã trắng như tuyết.


Thiếu niên tiêu sái xuống ngựa, cướp dâu, làm liền một mạch.


Liêu Cừ thấp thỏm không thôi, cách khăn trùm đầu hỏi: "Ngươi là ai?"


Ánh mắt thiếu niên người Hồ tựa như ngọc bích phản chiếu hình dáng Liêu Cừ khi mặc áo cưới, không thạo tiếng Hán, nói: "Phu quân của em."


Liêu Cừ không nhịn nổi, chẳng màng quy củ, vén khăn che lên, đối diện chính là đối mắt tựa ngọc bích, kinh ngạc mở to mắt: "Liêu Ưng?"


Thiếu niên người Hồ được gọi là Liêu Ưng hôn lên mi mắt Liêu Cừ, lại dùng tiếng Hồ nói cái câu Liêu Cừ nghe không hiểu kia lần nữa, giọng điệu rất đỗi dịu dàng.


Liêu Cừ không hiểu: "Ngươi nói gì vậy?" Trước kia cậu nghe những lời này cũng không hiểu gì hết.


Thiếu niên Người Hồ nhẹ giọng nói: "Ta nói, em thật đáng yêu, ta không chịu nổi, phải cưới về nhà mới được."


........


"Vệ tướng quân, Liêu công tử đã kết hôn được ba năm rồi, ngươi còn xem mấy lá thư này thì có ích gì, bản thân ngươi cũng không muốn."


Vệ Húc được triệu về kinh thành, trừ những lúc làm việc thì cả ngày ngồi thừ trong nhà đọc thư, ngắm chữ A Cừ viết cho hắn.


Bị bạn tốt kiêm phụ tá của mình giễu cợt như vậy, hắn cũng không tức giận, chẳng qua là nghe được tin A Cừ sinh cho tên Vương gia người Hồ kia một đôi lân nhi, vẫn rất không cam lòng.


Phụ tá cũng cảm thấy bất bình thay tướng quân, gã biết tướng quân bị tên tướng lĩnh người Hồ kia dùng mưu huỷ đi hạ bộ, trong lúc hỗn chiến vật kia bị chém đứt một nửa, không còn cương lên được nữa, khiếm khuyết khiến người ghét bỏ, gã thấy tướng quân yêu người nọ quá mà, nếu là gã, dù thế nào cũng sẽ không buông đối phương ra, còn giả vờ như mình hoang dâm vô độ, ngược đãi ai đây?


Thật đáng buồn mà.


Càng làm cho gã không phục chính là, gã luôn cảm thấy tên Vương gia người Hồ kia rất giống với tên tướng soái người Hồ đã chỉ huy binh mã năm đó!


Như này là sao nhỉ?


Phụ tá não bổ lên vở kịch máu chó về việc người mình yêu kết hôn với kẻ thù của mình, càng nghĩ càng sởn gai ốc, nhưng mà ba nhân vật chính trong vở kịch lại cứ khăng khăng không biết cơ, gã cũng không cần tọc mạch làm chi...


====================

Sr mấy chế, hôm qua đăng đêm, mắt tôi nhập nhèm không nhìn kĩ nên đăng thiếu =))) đọc cmt mọi người xong check lại mới biết =))) Chúc mọi người 1 ngày vui vẻ =3=

======================

Hehe, thanks mn check dùm, tôi đã sửa rồi nha. Có chỗ nào sai mn báo tui với. Lò vé =3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net