Sơn Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người Tiểu Triệu theo chân tổng biên tập tới vùng núi nọ, đi mãi mà chẳng tìm được trấn nhỏ mà bọn họ muốn tìm hiểu.

Nghe đồn trấn nhỏ kia tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, khiến cho người ta một khi đã bước chân vào rồi sẽ quên luôn cả ý muốn quay về với cuộc sống thực tại, cho dù có phải làm một tên nông dân tầm thường cũng cam tâm tình nguyện.

Ngạc nhiên hơn nữa trấn nhỏ kia là Bách Tuế trấn, nghĩa là mỗi một người sống ở đó tuổi thọ đều một trăm năm mươi có hơn.Lúc nghe được tin này phản ứng đầu tiên của Tiểu Triệu là: Điêu toa phét lác.

Bây giờ có quá nhiều tin đồn nhảm, có thể tổng biên tập lại chẳng nghĩ như vậy, ông ta lại cảm thấy hứng thú vô cùng nên gọi một nhóm toàn tinh anh tới để lùng sục nơi đó, nghe đâu ông ta có một người bạn sống ở đấy, nên rất chắc kèo là nơi đó tồn tại, chẳng qua là khó tìm thôi, với lại trấn kia người ta còn không thích tiếp xúc với bên ngoài nữa.

Đúng là nơi đó bài xích người ngoài thật, căn bản bọn họ sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với người ngoài, còn mặc trường sam giống như người cổ đại, nam nữ ai cũng để tóc dài, hơn nữa vẫn còn duy trì một số hoạt động cúng tế cổ xưa. . .

Tiểu Triệu đi bộ sắp gãy cả chân, nghe thấy tiếng oán thán của mấy người bên tổ quay phim, hắn cũng chẳng nói gì, tìm cũng đã được hai ngày rồi, tổng biên tập lại bảo tìm thêm một ngày nữa cũng chẳng sao, sao phiền phức thế kia chứ?

Bọn họ một nhóm bốn người, thêm hai con chó săn, giờ phút này ngồi trong sơn động chờ màn đêm buông xuống, cái sơn động này lại lớn không tưởng, đi tới đi lui cũng chẳng nóng tẹo nào, ngược lại mát mẻ vô cùng, tổng biên tập liền bảo: "Hôm nay nghỉ chân ở đây đi, sáng mai, cứ theo đường cũ mà về."

Mấy thanh niên bên cạnh Tiểu Triệu đang chịu không nổi phấn chấn tức thì, tổng biên tập thì cô đơn nằm xụp xuống, cơm tối cũng không động, Tiểu Triệu một người ngồi ngoài động ngắm sao, suy nghĩ cái trấn nhỏ kia có thực sự tồn tại hay không, nếu như có, không biết cảnh vật như nào nhỉ? Thực ra bản thân hắn ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng lại rất muốn được mở mang tầm mắt một chút.

Một đêm trôi qua, Tiểu Triệu mơ mơ màng màng đứng lên định đi kêu mọi người dậy, nhưng trong động lại chẳng có một bóng người, Tiểu Triệu sợ đến toát mồ hôi hột, bên chân hắn chỉ còn mỗi cái máy ảnh, trong túi thì có mỗi chocolate, không đủ thức ăn hắn không thể nào ra khỏi ngọn núi này được.

Trong lòng thấp thỏm lo âu, sắc mặt không tốt mà đi dọc theo con suối nhỏ, kết quả hiện lên trong mắt hắn cái nơi vốn là một dãy núi lớn lại biến thành trấn nhỏ cổ kính được dãy núi bao quanh!

Tiểu Triệu dụi mắt, không thể tin nổi, nhưng giây tiếp theo nhiệt huyết trong người hắn liền sôi trào, hắn phi xuống.

Trên trấn rất náo nhiệt, phố nhỏ dày đặc hai bên đường, có khoảng một nghìn người, nhưng hình như hôm nay tổ chức lễ hội gì đó nên ai ai cũng mặc quần áo đỏ thắm.

Những người này trông thấy Tiểu Triệu cũng chẳng phản ứng gì, dường như đã quen thuộc với bộ dạng ngu ngơ của mấy người ngoại lai sau khi đi vào đây, không những vậy mà còn rất khinh bỉ nhìn cái áo cộc tay và quần short của hắn, lầm bầm hắn không thấy lạnh à.

Tiểu Triệu tôi đây đang kích động muốn rớt nước mắt được không? Bị nói mấy câu cũng chẳng thấy có gì mà không chịu được, hắn bắt đầu đi khắp nơi mà chụp ảnh, chụp được vài ba tấm thì nhận ra pin không còn bao nhiêu, liền quyết định tiết kiệm pin đến khi nào có chỗ đẹp hơn thì chụp.

Hắn bắt đầu đi theo đoàn người, cuối cùng phát hiện mọi người đều phấn khích đứng đợi bên cạnh một bức tượng, hắn chả hiểu mô tê gì, hỏi người bên cạnh, người kia cũng chẳng muốn nhiều lời với hắn, vẫn may có thằng bé tết tóc đuôi sam cười tít mắt nói cho hắn: "Sơn Thần phu nhân trở về rồi."

Tiểu Triệu mặt ngơ ngác: "Cái gì cơ?" Chẳng lẽ nơi này giống như thời cổ đại đi thờ phụng thần linh một cách ngu muội?

Đứa trẻ cười khúc khích mong chờ mà chen chúc chung một chỗ với người lớn, không nói chuyện với Tiểu Triệu nữa, bị Tiểu Triệu dính lấy mới bực bội nói: "Nhà ngươi thật dốt nát, chẳng trách Sơn Thần không thích mấy người ngoại lai, cũng chỉ có phu nhân mới thấy các ngươi tốt, phu nhân đúng là thiện lương quá rồi, ài, không biết có phải lại mang thai không nữa, muốn sờ sờ một cái quá đi thôi..."

Tiểu Triệu cho rằng có tên nào đó giả thần giả quỷ đang lừa gạt người dân chất phác nơi đây, nhân dịp này hắn tố giác luôn, rồi mượn cớ này ở lại đây.

Vạch xong kế hoạch Tiểu Triệu cầm máy ảnh lên muốn chụp những cảnh này.

Kết quả chờ tới chờ lui, chờ đến sắp ngất vì đói, cái tên giả thần giả quỷ kia hãy còn chưa tới, hắn lo lắng muốn thăm dò xem có chuyện gì, lời còn chưa ra đến miệng thì nghe thấy xung quanh bỗng ồn ào lên: "Tới rồi tới rồi! Phu nhân trở về rồi kìa!"

Lời nói vừa dứt, thì có người đốt pháo, mà cách đó không xa, một cỗ kiệu tinh xảo không biết từ đâu tới chậm rãi đến gần. . .Có tám kiệu phu, hai mươi cô nương dung mạo xinh đẹp đi theo phía sau, tám mươi tên hộ vệ chia ra vây quanh cỗ kiệu màu trắng, đúng lúc đó rèm cửa bị gió thổi lên, Tiểu Triệu lập tức nhìn thấy dáng dấp người bên trong. Là một nam nhân có diện mạo tuấn tú nho nhã!

Nam nhân cũng nhìn thấy hắn, khẽ mỉm cười với hắn."Chờ đã!" Tiểu Triệu không khống chế được mà xông ra ngoài, không biết lấy sức ở đâu, tức giận mà tách đoàn người kia ra, vén rèm cửa lên, bắt lấy tay nam nhân ở trong, lập tức kéo ra ngoài, "Anh..."

Tiểu Triệu lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy phần bụng bộ y phục trắng tinh, thêu hoa văn phức tạp của nam nhân nhô lên hệt như người mang thai tám tháng, tức thì thôn dân trong trấn hoảng sợ mắng nhiếc, nói cái gì mà nếu chạm vào Sơn Thần phu nhân, Sơn Thần đại nhân sẽ nổi giận.

Phảng phất như đáp lại những lời này, đất núi liền rung chuyển, mà tay hắn đau đớn như bị ăn mòn, làm hắn phải vội vã buông tay nam nhân kia.

Sau đó Tiểu Triệu hốt hoảng nhìn thấy thần linh từ trên trời giáng xuống, thân thể vị thần kia lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo, nhưng vẫn rất uy nghiêm đáng sợ, ánh mắt kia nhìn hắn lạnh buốt đến kinh người, nam nhân kia kéo kéo tay áo thần linh, vừa lắc đầu vừa vội vàng nói: "Phu quân đừng mà..."

Chớp mắt qua, Tiểu Triệu phát hiện mình lại ngủ trong sơn động, hắn gượng bò dậy, đi về phía trong sơn động, nhận ra tổng biên tập với mấy anh em bên đoàn quay phim vẫn ở đó, căn bản là họ chẳng hề biến mất, vậy là...

Những chuyện vừa rồi tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao?

Trái tim vốn còn kinh hãi của Tiểu Triệu dần dần bình tâm lại, hắn chán nản ngồi sụp xuống, ngẩn người một lúc lâu mới bắt đầu mở máy ảnh ra, nhưng khi thấy những bức ảnh được chụp trong đó, tim hắn lại bắt đầu đập thình thịch.

Trong bức ảnh là quang cảnh trấn nhỏ, sau đó còn có một đoạn video mà hắn vô tình quay lại được, nuốt nước miếng cái ực, mở video:

Đầu tiên là đoàn người thần bí kia trở về trấn, tiếp đó là cảnh hắn xông tới bắt lấy tay vị "Phu nhân" nọ, ngay lúc sắp thấy được diện mạo phu nhân thì trong nháy mắt, hình ảnh lại loạn hết lên...

Tiểu Triệu chưa từ bỏ ý định, xem lại lần nữa, nhưng video đã bị cắt toàn bộ, có một thanh âm xa lạ mà tràn đầy uy quyền không biết từ nơi nào vọng tới, nói: "Cút."

Tiểu Triệu bị doạ đến nỗi làm máy ảnh rơi xuống đất, nát tan.

Mà tổng biên tập và mấy người kia cũng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Tiểu Triệu ngây ngốc ngồi ở bên, hỏi hắn làm sao, Tiểu Triệu kinh hoàng giơ lên cánh tay phải đã bị cụt...

========================

Tên chương này mình tự đặt thôi, vì chẳng thấy tác giả ghi gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net