🍃Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thời Thư cúi đầu chạy ra khỏi cửa thì trời chỉ vừa tờ mờ sáng, lối đi nhỏ giữa những luống cày vẫn chưa rõ ràng, kéo dài về phương xa như ruột dê.

Trang trại Chu gia ngói xám tường trắng, phân bố xen lẫn khắp các cánh đồng, dòng suối và cây tùng.

Thời Thư tay trái xách roi, trong lòng ôm một bé cừu con trắng nõn, lảo đảo chạy qua cầu gỗ bên cạnh nhà tranh, lùa cừu đến đồng cỏ xanh mướt.

"Ăn đi ăn đi, bọn mày mau ăn đi, lát nữa Lý Tứ lùa bò đến rồi lại dọa chúng mày chạy nữa."

"Tao đúng là xui xẻo, chả hiểu sao lại xuyên đến thời đại này, cũng không biết khi nào thì ngày tháng này mới kết thúc đây, muốn về nhà quá."

Đám cừu con rải rác trong bụi cỏ, cỏ ngải cứu đã được gặt chất đầy trong gùi, Thời Thư vẫn còn cảm giác mới mẻ đối với công việc đồng áng, cứ như đang tham gia chương trình thực tế X-Change của đài Hồ Nam vậy.

Có điều chưa được mấy tiếng đồng hồ cơn buồn ngủ đã ập tới, Thời Thư đang nằm giữa chạc cây vô ý ngủ mất.

Hạt mưa rơi lên trán cậu, lạnh buốt.

Thời Thư bỗng mở to mắt, phản ứng đầu tiên chính là: "Cừu của ta! Cừu của ta..."

Cậu nhảy vọt xuống cây quét mắt nhìn cả núi, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy...nửa đàn cừu dính mưa run rẩy vùi đầu trong cỏ xanh, nửa còn lại không biết nổi hứng kiểu gì, lác đác bò qua đỉnh núi, đã vượt qua triền núi.

"Ai bảo chúng mày chạy xa vậy hả? Quay lại! Tiểu Hỉ, Tiểu Mỹ, Tiểu Lãn, Tiểu Phí, Tiểu Noãn...Quay lại đây!"

Thời Thư ba chân bốn cẳng phi nước đại chạy về phía đỉnh núi.

Trong đàn luôn có vài khứa cừu con chuyên gây họa, chúng vô cùng thông minh hoạt bát, nhiều lần chạy loạn khắp nơi. Đại hoàng theo sau mông Thời Thư, vung vẩy bốn chân, mắt đuổi theo đám cừu con.

Cừu con tên "Tiểu Hỉ" là thông minh nhất, nó không đi theo con đường bình thường mà lựa chọn lủi thẳng vào rừng trúc, lúc Thời Thư chạy xuống núi, cậu nhìn thấy nơi song song giữa dãy núi xuất hiện một đội ngũ chỉnh tề.

--Giữa núi rừng rộng lớn rậm rạp, có thể dùng hai từ 'chói mắt' để hình dung.

"Gì vậy, nhà ai đang tổ chức tang sự sao, hôm nay hạ huyệt à?"

Diễn tấu sáo và trống, đằng trước có thị vệ cầm cờ gõ chiêng dẹp đường, nam nô tay bưng vật dụng và thực phẩm thông thường, tỉ như chậu đồng, đệm, bánh ngọt bánh xốp, dầu vừng, đèn cầy, giấy đỏ giấy vàng; tỳ nữ nâng lọng che đứng hai bên hầu hạ; còn có thái giám áo lam đi chậm như rùa bò.

Sự oai nghiêm của dòng dõi hoàng gia quý tộc toát ra tứ phía thông qua lá cờ mà võ tướng đi đầu giương cao, bao phủ toàn bộ núi rừng, võ tướng mặt mày trang nghiêm, kẻ hầu người hạ đều cúi gằm mặt, đi đứng nhẹ nhàng chậm chạp dáng vẻ quy củ, hiển nhiên đã từng chịu qua đặc huấn cực kỳ nghiêm khắc, nên lúc đội ngũ nhìn thấy Thời Thư hệt như linh hồn lao nhanh giữa núi rừng như đang thoát ly khỏi bể khổ nhân gian, mặt mày ai nấy đều kinh ngạc không thôi.

"Không đúng." Thời Thư tự nhủ.

Xuất phát từ am hiểu sâu sắc về lễ nghi từ nhỏ đến lớn, lòng Thời Thư chợt dâng lên một linh cảm cực kỳ mơ hồ, nhưng đại hoàng bên cạnh đã phóng một bước dài lên phía trước, sủa ầm lên như bị kẻ địch xâm chiếm lãnh thổ.

"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu..."

"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!"

Tiếng sủa này suýt chút nữa sủa cho hồn vía Thời Thư bay biến!

"Sao còn sủa nữa, mày không muốn sống nữa à! Mau quay lại đây! Lai Phúc, quay lại đây!"

Thời Thư ra sức hô hoán gọi nó về.

Nhưng đã muộn. Chiếc kiệu được mười sáu người nâng chịu phải chấn động, đám ngựa mập mạp giật mình đi tới đi lui, đội hình vốn đang chỉnh tề lập tức rối loạn, tiếng 'xuy xuy' ghìm ngựa vang lên, thái giám, tỳ nữ, tôi tớ, võ tướng, môn khách, lễ quan, hòa thượng rối ren như nồi cháo, mọi ánh mắt đều hướng về phía Thời Thư trong rừng trúc-

Thời Thư một tay cầm roi trúc, mắt cá chân trắng nõn lộ ra khỏi xiêm y bằng vải gai bần hèn, dáng dấp gầy gò mỏng manh, đôi mắt hạnh tròn xoe thanh tú đẹp đẽ, trông cực kỳ không hợp tình hình.

"Nghe ta giải thích -" Thời Thư còn chưa dứt lời.

"Có thích khách!"

Não Thời Thư 'ong' một tiếng. Tới rồi tới rồi, cảnh tượng không chết cũng bị thương trong phim truyền hình cổ trang tới rồi!

"To gan! Điêu dân phương nào lại dám xúc phạm đội nghi trượng của thế tử điện hạ, mắt mọc dưới mông à, đằng trước đã có tướng sĩ mở đường, thế nào lại còn chạy từ trên núi xuống?"

Thế tử? Chưa bị kinh động đúng không?

Trong hỗn loạn còn xen lẫn tiếng chó sủa của Lai Phúc: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

"..." Thời Thư ôm chặt đại hoàng vỗ vỗ đầu nó, bụm chặt mõm nó, "Im miệng!"

Rồi lại nói: "Các vị đại ca, không liên quan đến ta, chỉ là đi ngang qua thôi, sau này không gặp lại..."

"Ể?!" Một cây giáo dài lạnh lẽo kề sát cổ cậu, thân đen bóng loáng, cán giáo thô to mạnh mẽ như bàn tay lớn chọc Thời Thư ngã xuống đất.

"Sao lại trực tiếp động tay?" Thời Thư nổi giận, "Có nói đạo lý không, có còn vương pháp..."

"Người ngươi chọc chính là vương pháp!"

Tiếng sét nổ tung bên tai, võ tướng theo sau sải bước về đến bên kiệu mười sau người nâng, quỳ xuống bẩm báo: "Bẩm thế tử điện hạ, đã bắt được thích khách kinh động đến lũ ngựa, tên này ngụy trang thành người chăn cừu mưu đồ hành thích, ngài muốn xử lý thế nào ạ?"

Bên cạnh kiệu mười sáu người nâng, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng bất ngờ ập tới này dọa cho choáng váng, tiếng bàn luận nhao nhao vang lên.

Sau khi trải qua hỗn loạn ngắn ngủi, đội ngũ lại khôi phục đội hình ban đầu. Vài vị tùy tùng trung niên sắc mặt ngưng trọng, tới sát kiệu nói: "Dân huyện Trường Lạc phản nghịch, khu vực đại lộ Hoài Nam thất thủ, giáo phái Phẩm Hỏa thành lập mấy ngôi miếu tà chuyên gieo rắc lời nói không căn cứ đả động lòng người khắp nơi, khó đảm bảo kẻ này không phải đồng đảng của đám điêu dân có mưu đồ ám sát thế tử, hay là cứ nhốt vào đại lao trước, tra khảo tường tận xem còn đồng phạm nào không?"

Một tùy tùng khác nói: "Ta lại thấy hắn giống tên chăn cừu của gia đình bình thường không cẩn thận đụng phải đội quân xuất hành của điện hạ hơn..."

"Gia đình bình thường? Hừ, trách mạng hắn không tốt."

Trong mành truyền ra tiếng nói.

Lúc giọng nói hụt hơi yếu ớt này vang lên, tất cả mọi người đều không dám thảo luận nữa, cúi đầu thần sắc cung kính tập trung lắng nghe. Một đôi tay của thái giám nhanh chóng kéo một góc lụa ra.

"Thế tử điện hạ."

Đôi mắt hẹp dài túng dục quá độ lộ ra dưới ánh nắng mặt trời. Người trong kiệu thò nửa người ra, hình dáng gương mặt dài gầy, thân hình như hạc, trường bào xanh nhạt che phủ cần cổ thon dài, hắn ta ăn vận không quá rườm rà nhưng màu sắc trang phục lại cực kỳ trang nhã, nhất định không phải phàm vật.

Thế tử Lương vương Đại Cảnh - Sở Duy, hắn ta giương mắt lười biếng liếc nhìn Thời Thư như liếc một con kiến.

"Bổn thế tử theo ngự chỉ của hoàng huynh, phụng mệnh đến chùa Già Nam cầu phúc, xúc phạm hoàng mệnh đã là phạm phải tội chết. Chỉ là một điêu dân thấp hèn cần gì phải do dự? Chém chết tại chỗ, không cần nhiều lời."

Thời Thư: "?"

"???"

"..."

Đũy mọe nó.

"Ý gì?" Thời Thư thử hỏi lại.

"Các ngươi, muốn giết ta?"

Thời Thư còn chưa kịp hồi thần, bả vai đã bị thiết thủ vuốt đồng của võ tướng tóm lấy: "Không biết lễ nghi, tên thôn phu thấp hèn! Thế tử bảo ngươi canh ba chết, ai có thể giữ ngươi đến canh năm, xem như bản thân xui xẻo đi, lần sau đụng phải xe ngựa của quý nhân hay quan lớn thì nhớ đi đường vòng, cút được bao xa thì cút đi bấy xa!"

"Mẹ kiếp, các người muốn giết thật á?" Thời Thư khổ sở nghĩ, vất vả cực khổ suốt ba tháng trời mới duy trì được mạng sống, vậy mà giờ lại sắp bị đem đi chém đầu.

"Buông ta ra! Buông ta ra!" Thời Thư vặn thiết chưởng đang nắm chặt cổ tay cậu.

"Ta không phải cố ý, huống chi vì sao đụng phải đội nghi trượng thì phải chết! Chỉ vì ngươi là thế tử? Người ban chỉ là hoàng đế?"

Trận náo động này đã sớm thu hút toàn bộ đội ngũ vây xem, trong quân ngũ vang lên không ngớt tiếng xì xào khe khẽ.

Lúc nhìn thấy đại đao bóng loáng đen kịt kia, hiểu biết hạn hẹp về xã hội cổ đại của Thời Thư đã sớm biến thành cơn phẫn nộ chân thật, lập tức nổ tung: "Má! Xã hội phong kiến chết tiệt!"

Tuyệt vọng cùng khiếp sợ tràn ngập đầu óc Thời Thư, cậu nhịn không được hét lên: "Hu hu hu có bản lĩnh thì giết ta đi, đúng lúc ông đây cũng không muốn sống nữa!"

"..."

Động tĩnh ồn ào truyền đến sau lưng đám người.

Trong đám người theo sát phía sau kiệu lớn mười sáu người nâng cách đó không xa dấy lên náo động khe khẽ, có người hối hả đi tới, giơ tay ra hiệu tạm dừng.

"Khoan đã, đại sư chùa Tương Nam tìm thế tử điện hạ thưa lời."

Đao phủ nói: "Chùa Tương Nam?"

"Vừa hay, đúng lúc gặp nhau ở đây."
Thái giám phất tay áo nói, "Nếu đã đến chùa Già Nam cầu phúc, tự nhiên sẽ có các tu sĩ chùa Tương Nam tiếp đón. Thiếu niên chăn cừu này phúc lớn mạng lớn, có hòa thượng nhân từ đảm bảo, có lẽ có thể sống sót."

Thời Thư ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy vài vị hòa tượng cạo trọc áo bào lam nhạt đang vây xung quanh kiệu, thấp giọng thảo luận. Đám hòa thượng kia cổ đeo phật châu, tay lần tràng hạt, tất trắng giày trơn chân đạp bể khổ trần gian, thân hình thon gầy, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, trên người mang theo hơi thở thế ngoại cao nhân.

Đao phủ chậc lưỡi: "Một đám hòa thượng, có thể khiến thái tử gia nghe lời?"

"Chậc," Thái giám khinh thường nói, "Nghe khẩu âm nơi khác của ngươi, khó trách không hiểu. Từng nghe qua mười vạn trượng hồng trần nội thành Đông Đô chưa, chùa Tương Nam có được thiên nhãn, nhìn thấu chúng sinh chư vật. Nam Triều có 480 ngôi chùa, chùa Tương Nam đứng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất. Chưa kể đến những phú thương giàu có, quan chức hàn lâm, ngay cả hoàng thân quốc thích thậm chí là đương kim thánh thượng cũng thường xuyên qua lại với các tu sĩ trong chùa! Bách tính trong thành lễ phật thắp hương, xin xăm xem bói, tới lui tấp nập, còn lập cả thị xã quanh chùa Tương Nam. Không chỉ thần minh linh nghiệm mà uy thế càng vô song hơn, ai dám nói gì đám phật sống này một chữ? Lúc cầu thần lễ phật dù là thế tử gia cũng chẳng khác gì người thường lễ phật."

"Càng đừng nói, đám tu sĩ này đều là cao tăng được chọn ra trong vạn người, tâm sáng như gương, đạm nhiên xuất trần, tính cách sạch sẽ, nào phải hoà thượng bình thường!"

Đao phủ nổi lòng kính nể: "Hóa ra là vậy."

Trong chốc lát, kết quả dường như đã được định. Trong đám người lộn xộn, một giọng nói vang lên.

"Thỉnh cầu đao hạ lưu nhân."

"Ta phụng mệnh thái tử điện hả tới hỏi chuyện vị thí chủ này."

Giọng nói du dương êm tai, mang theo chút trầm khàn, âm sắc thuộc về người trưởng thành thành thục.

-Vị tu sĩ này sao lại không cạo đầu, lạ thật.

Thời Thư nghe tiếng nhìn sang, đây chính là phản ứng đầu tiên của cậu.

Bộ tăng phục hải thanh tương phản với rừng tre trúc, tu sĩ trẻ tuổi một tay cầm phật châu, tướng đi phân hoa phất liễu, thong thả từng bước đi về phía cậu. Đợi khi đến gần mới phát hiện hắn cao lớn sừng sững, trái ngược với bộ tăng phục thanh đạm thẩm thấu hương khói, trông hắn tựa như một thanh kiếm lạnh lẽo ánh bạc ẩn chứa tài năng được giấu trong chiếc hộp xấu xí rơi xuống đầm đá.

Tu sĩ trẻ tuổi chưa chịu giới luật, tóc đen như thác nước, chuỗi hạt bồ đề được mài đến bóng loáng, vướng trên xương cổ tay thô to nhô đầy gân xanh, vẻ mặt hắn lạnh lùng.

Khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi tài giỏi, một thân tăng phục mộc mạc, đơn độc đứng đó.

"Đại sư, mời." Thái giám lui xuống.

Người tới cách Thời Thư vài bước, ánh mắt nhìn cậu từ đầu đến chân, trong con ngươi toát ra hai tia sáng yếu ớt, sống mũi thẳng tắp.

Phản ứng đầu tiên của Thời Thư: anh đẹp trai, lớn lên trâu bò đấy.

Phản ứng thứ hai: lông mày ép mắt, nguy hiểm.

Phản ứng thứ ba: huynh đệ, ánh mắt này của ngươi, đang nhìn chó hả?

Sự việc có khả năng rẽ sang hướng khác, Thời Thư đơ mặt nói: "Ta không phải thích khách, chỉ đuổi theo một con cừu thôi, đúng lúc băng ngang qua đây."

Người tới thuận theo nhìn sang: "Con cừu đó có tên không?"

"Cừu Vui Vẻ, sao thế?"

Người tới im lặng một lúc, con ngươi đen kịt tựa hố sâu đánh giá cậu từ trên xuống dưới như đang tìm tòi, lát sau lại nói: "Học tập tư tưởng mới."

Thời Thư: "?"

"Học tập tư tưởng mới." Người tới nhắc lại.

Thời Thư: "...?"

Ngay lúc Thời Thư cho rằng mình nghe nhầm, đối phương xoay người hình như muốn đi, Thời Thư bỗng hét to lên: "Đấu tranh làm thanh niên mới!"

Sáu chữ này, trong lòng Thời Thư như nhận được lời vẫy gọi của tổ quốc, dòng nước mắt cậu kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng tràn ly, viền mắt không nhịn được nóng lên, xúc động ê hề: "Đấu tranh làm thanh niên mới. Học tập tư tưởng mới, đấu tranh làm thanh niên mới, thanh niên học tập tốt!"

"Người anh em ngươi cũng là sinh viên đại học đúng không! Trời xanh có mắt, hu hu hu cuối cùng cũng có một đồng loại rồi! Ta khổ quá mà..."

"..."

Mấy vị tướng sĩ mặt đầy khó hiểu, âm thanh quá lớn khiến các tu sĩ cách đó không xa cũng đưa mắt nhìn sang.

Gì vậy? Thần chú à?

Giữa núi rừng hoang vu, trong đội nghi trượng của Lương vương thế tử, lời vừa thốt ra hiển nhiên không phù hợp với tình cảnh hiện tại, khiến người ta vô cùng khó hiểu, những người khác cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Người tới mi mắt đen sẫm, mặt không cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu: "Dám hỏi tôn tính đại danh?"

"Ta? Ta tên Thời Thư. Ngươi thì sao?"

"Tạ Vô Sí. Lát nói tiếp."

Sau đó, tăng phục lướt nhẹ qua, hắn xoay người bước đi từng bước, bước chân vững vàng nhưng không hề chậm rãi, lộ ra vẻ trầm tĩnh như nắm chắc mọi việc trong tay, trở về với các tu sĩ chùa Tương Nam trước kiệu lớn của thế tử, một vị tu sĩ trung niên thấy Tạ Vô Sí giơ tay ụp lòng bàn tay xuống, liền gật đầu đi đến cạnh kiệu lớn.

"Này tiểu tử, ngươi giữ được mạng rồi!"

Không bao lâu sau, tùy tùng nhanh chân bước tới: "Thế tử đã nói, hôm nay đến chùa cầu phúc vốn là một việc đẹp tích đức, tên chăn cừu nhà ngươi không cẩn thận kinh động đến điện hạ, nhưng tội không đáng chết. Bồ Tát từ bi, tha cho ngươi một mạng, tích góp ân đức, bỏ qua chuyện vặt vãnh, biết đâu đây cũng là một thử thách mà Bồ Tát đưa ra. Tha cho ngươi đó."

"..."

Gương mặt trắng nõn của Thời Thư lấm lem bùn đất, lúc bò dậy lau mặt sau lưng cậu đã đầy mồ hôi, lúc nãy cậu tức tới mức đổ cả mồ hôi lạnh, xiêm y dính mưa ướt nhoe nhoét dính vào sống lưng.

"Lại còn 'tha cho ngươi đó', chậc chậc chậc." Thời Thư nói thầm: miệng thì toàn lời từ bi, bố đây không chọc gì mày, mày lại xém giết chết bố, còn nói mày lòng dạ lương thiện tha cho bố một mạng? Má nó chứ đang đi đường cũng bị chó cắn một cái, đường này là nhà mày mở chắc? Nói thế lẽ nào còn muốn bố cảm tạ mày?

Vừa oán thầm vừa xoa mông đứng sang một bên, đội ngũ lại tiếp tục tiến về phía trước, cừu con Vui Vẻ đang rầm rì cắn cắn măng non quanh bụi tre, tham ăn đến mức không buồn chạy tiếp nữa.

Tu sĩ trẻ tuổi để lại danh tính, khoác tăng phục sóng vai đi cùng một lão tăng cao tuổi đã trải qua bao thăng trầm cuộc đời.

Nhìn thấy hắn, Thời Thư vội vã hét: "Này! Tạ, Tạ gì đó ơi, Tạ Vô Sí! Ngươi đợi chút!"

"Tạ - Vô - Sí!"

"Đệ tử nói với cậu ta vài câu." Tạ Vô Sí nghe tiếng, mặt không cảm xúc hành lễ với lão tăng.

Hôm nay có mưa nhỏ, đường sá lầy lội. Tạ Vô Sí mang đôi ủng đen, bên trong là tất trắng sạch sẽ, giẫm trên đất ngược lại không dính bùn, một tay cầm ô giấy dầu chưa bung, đứng dưới đám trúc cao thẳng trải dài.

Thời Thư run giọng hỏi: "Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc, ngươi cũng xuyên không tới?"

"Ừ." Ánh mắt Tạ Vô Sí như đầu lưỡi nóng rực, phút chốc liếm qua gương mặt trắng nõn của Thời Thư, giây tiếp theo liền biến mất không chút tăm hơi, khôi phục lại dáng vẻ thu liễm thanh đạm của tu sĩ.

"Ta cũng thế."

--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net