Chương 16: Đừng giội nước lạnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hướng Dương

Beta: Tịch

Tịch: Mình cũng chịu không biết là "dội nước" hay "giội nước" nữa :))))

_____________________

Hàn Kiệt quả thực rất lợi hại nha, chỉ một lát đã làm cho cái móc lớn kia gắp được con thỏ bông lên, trong mắt Hòa Đào lúc này tràn đầy kinh ngạc.

Một khắc này Hàn Kiệt lập tức cảm thấy bay bổng, hắn thò tay xuống hộc chứa lấy con thỏ bông ra nhét, vào trong lòng Hòa Đào: "Nè, cho cậu."

Hòa Đào ngạc nhiên ôm lấy con thỏ lớn, nháy nháy mắt: "Thật sự là cho tôi sao?"

"Chứ không thì sao? Ở đây cũng chẳng còn ai khác, còn nếu như cậu không thích nó thì có thể vất đi, tôi gắp cho cậu một con khác". Hàn Kiệt nói xong liền muốn thò tay lấy đi con thỏ trong ngực Hòa Đào, cậu vội ôm chặt lại: "Tôi thích, thích lắm mà."

Hàn Kiệt thấy cậu che chở cho con thỏ bông như vậy, trong lòng hài lòng khủng khiếp.

"Cậu còn thích cái nào, tôi còn có thể gắp thêm được 1 lần nữa."

Hàn Kiệt đưa tay sờ sờ mũi, đè xuống nội tâm đang phấn khởi.

"Lại còn có thể được chọn sao?" Hòa Đào không nghĩ tới hôm nay lại có nhiều kinh hỉ như vậy.

"Quả đào bên kia có được không?"

Hàn Kiệt gật đầu dẫn theo Hòa Đào qua đó. Nhìn qua cửa kính thủy tinh bên trong là mấy quả đào lớn màu hồng nhạt, nội tâm hắn có chút ảo não, vì sao lúc nãy không nhìn thấy chứ.

Hòa Đào ôm con thỏ trong ngực nhịn không được chăm chú xem Hàn Kiệt gắp đào.

Cậu không biết vì sao mà hôm nay Hàn Kiệt đối xử với cậu lại tốt như vậy. Là vì muốn đền bù chuyện hôm qua sao?

"Được rồi, đi ra thôi, cậu còn muốn gì nữa không?" Hàn Kiệt đem quả đào kia đưa cho cậu, mong chờ tiểu Omega sẽ khoa trương khen mình một cái, lại chờ cả buổi cũng không nghe được cậu phát ra bất kỳ âm thanh nào, lúc nhìn qua thì thấy Hòa Đào đang ngẩn người. 

Nghe hắn nói, Hòa Đào giật mình, mới theo bản năng thò tay lấy quả đào lớn kia: "Cảm ơn"

Hàn Kiệt bĩu môi bày ra dáng vẻ bình thường, hỏi cậu: "Cậu muốn trượt băng không?"

Hàn Kiệt nhìn thấy ở sân patin đối diện có tốp năm tốp ba người tụ lại, không nhịn được lên tiếng.

Hòa Đào lắc đầu: "Không chơi, tôi phải về rồi", Hòa Đào biết rõ cậu nói như vậy sẽ làm hắn mất hứng nhưng trong lòng cậu thật sự tâm tình bất ổn. 

Đôi mắt chờ mong của Hàn Kiệt tối xuống: "Được, để tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, tự tôi về là được rồi, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều" - Hòa Đào tự dưng lại xấu hổ vò vò hai món đồ trong tay. - "Chỉ là, hai con thú nhồi bông này, cậu cảm ơn thật nhiều."

Hàn Kiệt nghe cậu nói xong, đành thỏa hiệp mà nắm tay Hòa Đào dẫn đi: "Thì về."

Tuy Hòa Đào nói không cần nhưng Hàn Kiệt vẫn đưa cậu một đường tới cửa tiệm trà sữa. Nhìn Hòa Đào về rồi, trong lòng Hàn Kiệt không khỏi có cảm giác trống rỗng. Hắn cảm thấy mình như vậy có chút không tốt lắm.

Hòa Đào ôm hai món đồ trở về, Tiểu Hắc vừa nhìn đã kinh ngạc : "Ơ, hắn không chỉ đi tìm cậu mà còn tặng đồ à?"

Hòa Đào cẩn thận đem hai món đồ đặt qua một bên: "Cậu lại đang nói linh tinh gì đó?"

"Tớ nói gì, tớ nói là không phải hắn tới tìm cậu sao, lại tặng cậu quà luôn."

Hòa Đào thấy Tiểu Hắc giống như nhìn ra gì đó, đôi má bắt đầu hồng lên: "Làm sao mà cậu biết?"

"Tớ làm sao lại biết á?" Tiểu Hắc vuốt mũi "Còn không phải là tớ nói cho hắn biết sao, bằng không thì cậu cảm thấy làm sao hắn biết được?"

"Ý cậu là cậu ấy cố ý đi tìm tớ?"

Tiểu Hắc nhìn bộ dạng mong chờ của Hòa Đào thì nói rõ luôn: "Chứ cậu nghĩ thế nào?"

Hòa Đào đạt được đáp án mình mong muốn, lập tức nhịn không được bật cười.

Tiểu Hắc im lặng nghiêng đầu sang chỗ khác: "Tớ khuyên cậu đừng vội vui mừng quá sớm, hắn vừa nhìn đã biết không phải một người bình thường, không chừng chỉ là muốn cùng cậu vui đùa mập mờ một chút."

Hướng dương: nói chiện nghe phũ dị Tiểu Hắc (▰˘︹˘▰)

Hòa Đào trừng mắt liếc Tiểu Hắc một cái, cái tên này cũng thiệt là, cậu thật vất vả mới cao hứng một chút, y không thể không giội nước lạnh* cậu sao?

* ý là đừng làm bé Đào mất hứng á

Làm sao cậu lại không biết, cậu kỳ thật biết rất rõ rằng bọn họ vốn dĩ không hợp nhau.

Thật sự không chịu nổi mà, cậu thật sự thích hắn. Trải qua thời gian dài vậy, Hòa Đào đã không thể lại tự lừa gạt mình nữa, cậu quả thực là thích Hàn Kiệt. 

Biết rõ là không thể nhưng suy cho cùng thích vẫn là thích, cậu cũng không còn biện pháp nào nữa.

Hàn Kiệt về đến nhà đã thấy Lâm Hàn ngồi ở phòng khách, tâm tình đang tốt thoáng cái đã lạnh xuống: "Ông vào bằng cách nào?"

"Chỉ cần nghĩ đến là tự nhiên có cách, ngược lại là con, được nghỉ không ở nhà đọc sách lại đi đâu?"

Lâm Hàn một bộ dạng bề trên làm Hàn Kiệt bực bội lên.

"Ra ngoài có chút chuyện, ông tới đây có chuyện gì?"

Hàn Kiệt quay đầu rót một ly nước, không thèm quay lại nhìn Lâm Hàn một cái.

"Con có biết năm nay con đã cấp ba rồi không, con cứ định chơi bời như vậy tiếp?"

Lâm Hàn một bộ dạng chỉ hận rèn sắt không rèn thành thép làm cho Hàn Kiệt cảm thấy phát phiền.

Ly nước 'cộp' một tiếng đập trên bàn: "Ông tới cùng là có chuyện gì, nếu chỉ vì muốn sắm vai một người cha tốt thì tôi không cần."

Lâm Hàn bị nói như vậy gương mặt thoáng cái liền trở nên khó nhìn: "Tiểu Kiệt, cho dù con có không thích ba đi chăng nữa cũng không thay đổi được sự thật ta là ba con, ta nói như này cũng chỉ muốn tốt cho con thôi."

"Được rồi, tôi đã biết, còn chuyện gì nữa không?"

Hàn Kiệt đều là một bộ nghe không lọt nữa, ông còn gì muốn nói không thể một lần nói hết à?

Lâm Hàn biểu tình thay đổi, hạ giọng: "Con trai của chú Trương sắp đến ngày sinh nhật, con nên đi tham gia thử xem, nó là một Omega nhỏ hơn con hai tuổi, hình như là cũng học ở trường con, con cùng nó tiếp xúc nhiều một chút, đến lúc hiểu rõ rồi có lẽ...."

"Ông nay là đổi nghề thành dẫn mối rồi à?" Hàn Kiệt lãnh đạm giật giật khóe miệng: "Cha tôi biết không?"

"Con là con của ta, hắn biết hay không có liên quan gì, chẳng lẽ ta lại còn có thể hại con sao?"

"Ông tất nhiên sẽ không hại tôi, nhưng mà lại rất biết lợi dụng tôi nha, để tôi đoán xem, Trương thúc kia có phải là có hạng mục gì hợp tác nên ông mới nhớ tới tôi?"

Hàn Kiệt nhìn thoáng qua ánh mắt lóe lên của Lâm Hàn liền biết mình đoán hơn phân nửa đã đúng.

"Con cũng đã lớn như vậy rồi, cũng đến lúc nên cân nhắc về vấn đề này, không phải sao? Ta cũng là giúp con đưa ra một chủ ý, con xem Trương gia điều kiện cũng không tệ, con hẹn hò với nó cũng không có mất mát gì."

Nhìn Lâm Hàn một bộ dạng ba vì con mà suy tính, Hàn Kiệt gật gật đầu:

"Nếu như người kia ưu tú đến vậy, không bằng ba gả đi, ba so với tôi không phải còn hợp hơn sao?"

(Hướng Dương: chỗ này mình thay đổi xưng hô một chút là vì mình cảm thấy Kiệt Tự Vả như đang chế giễu Lâm Hàn nên để như này để mang ý giễu cợt ý)

"Hàn Kiệt! Đây là thái độ mà con dùng để nói chuyện với ba sao?"

Hàn Kiệt quả thực cũng bị Lâm Hàn làm cho tức giận, cười nói: "Tôi cùng ai ở cùng một chỗ đều dp tự mình quyết định, không cần người khác phải nhúng tay vào."

"Hàn Kiệt, ta là ba của con"

"Ông là ba ba của tôi không sai, nhưng ngoại trừ sinh tôi ra, lợi dụng tôi, ông có còn vì tôi làm cái gì khác không?"

Hàn Kiệt nhìn y lên án, quay đầu bình ổn lại tâm tình: "Ra ngoài nhớ đóng cửa lại, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói với cha."

Lâm Hàn nhìn Hàn Kiệt quay người liền đứng dậy: "Con đừng có đem Hàn Sâm ra uy hiếp ta, ta đã không còn sợ hắn nữa rồi, hắn từ lâu đã không còn không chế được ta nữa rồi."

Đáp lại tiếng gào thét của Lâm Hàn là tiếng Hàn Kiệt bạo lực đóng cửa lại.

(Hướng Dương: cái gia đình này tên toàn Hàn không, đọc mà lẹo lưỡi)

___________________

Lời tác giả:

Hàn Kiệt: Tôi lại không vui, cầu ôm ôm hôn hôn nâng cao cao (。•́︿•̀。)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net