Chương 3: Ôm một cái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Kiệt vừa ra khỏi lớp liền thấy Cố Lễ chờ ở dưới.

Cố Lễ rõ ràng là đang chờ hắn, thấy hắn liền đi tới, liếc cốc trà sữa trong tay hắn một cái: "Uầy, uống thật?"

Hàn Kiệt bỗng nhiên bị chọt trúng tâm sự, lập tức nổ: "Hôm nay sao mày đáng ghét như vậy, cứ nhìn chằm chằm tao làm gì, nếu mày muốn uống trà sữa thì tao mời mày, làm gì mà lắm chuyện?"

Đối mặt với Hàn Kiệt tức đến nổ phổi, Cố Lễ không nhịn được cong cong mắt: "Không muốn, chỉ là có chút hiếu kỳ."

Hàn Kiệt không vui mà nhìn y chằm chằm, tư thế như thể nếu y còn dám nói thêm một câu liền nhào dô luôn.

Cố Lễ trêu tới bến mới thôi, lúc lại mở miệng thì đã là một chủ đề khác: "Không phải nói bên anh Công kia nhập xe mới về sao, đi xem không?"

"Mày tên này quả nhiên rất phiền." Hàn Kiệt trực tiếp đem trà sữa còn lại hút một hơi sạch sẽ, thiếu kiên nhẫn liếc mắt nhìn Cố Lễ một cái, ném trà sữa chén đi, nói: "Đi thôi."

Cố Lễ đi tới, giơ tay lên, theo thói quen khoát trên bả vai Hàn Kiệt, Hàn Kiệt liếc mắt nhìn, cũng không nói gì.

Hai người câu được câu chăng* rời trường.

*gốc: câu kiên đáp bối

Đột nhiên không biết ai từ phía sau đụng phải Cố Lễ một cái.

Cố Lễ dừng lại, liền thấy Omega mới vừa đụng phải y vẻ mặt kinh hoảng trừng mắt mơ màng nhìn: "Cái kia, cái kia tôi không cố ý, xin lỗi."

Hàn Kiệt không nhịn được gạt tay Cố Lễ ra, quay người một mình bỏ đi.

Cố Lễ thì lại gật đầu với cậu Omega bị dọa sợ một cái, thuận thế nhìn lướt qua thẻ tên trước ngực Omega nhỏ: Tô Khả.

Nhìn Cố Lễ bỏ đi, Tô Khả thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, trong lòng cũng có chút thất vọng nho nhỏ, y quả nhiên không nhớ mình.

Hòa Đào đến cửa hàng trà sữa, vừa bước vào liền thấy chủ quán mặt tối sầm lại.

Hòa Đào nhanh chóng cười hì hì cho qua: "Chú Bách, hôm qua cháu có chút việc, cháu chào Tiểu Hắc cái đã, khà khà."

"Cười, nhóc còn biết cười, chú đã sớm dặn cháu rồi, bảo cháu lúc nào cũng phải để thuốc ức chế trong cặp sách, sao cháu không nghe lời?"

"Chú Bách, cháu sai rồi lần sau cháu bảo đảm sẽ mang đủ mà."

Hòa Đào hai tay chắp lại trước ngực, lắc lắc, một bộ tui đáng thương như vậy tha cho tui có được không.

Đậu Diệp là bạn tốt của người cha Omega của Hòa Đào, cũng chính vì thế, y mới cho Hòa Đào làm công ở đây, cũng giúp bạn tốt chăm nom đứa con duy nhất này.

Cho nên y mới vừa nghe kể vụ kỳ phát tình của Hòa Đào liền tức giận như vậy.

Hòa Đào đối với Đậu Diệp cũng là tràn ngập cảm kích: "Chú Bách chú đừng nóng giận."

"Đây không phải là việc nhỏ, cháu nếu xảy ra chuyện gì ở trường, ba ba cháu phải làm sao bây giờ đây, Tiểu Đào, chú nói này....." Đang muốn nhắc nhở thêm vài câu, Đậu Diệp lập tức nhìn thấy băng keo dán ở gáy Hòa Đào.

Mặc dù y là một beta, y cũng biết tuyến sinh lý của Omega là ở gáy, mà giờ này Hòa Đào dán băng keo vào chỗ này, ý là thế nào?

Ánh nhìn của Đậu Diệp vừa dừng ở chỗ này, đôi mắt liền thẳng tắp nhìn cổ cậu, trong lòng Hòa Đào hồi hộp một chút.

"À thì, chú Bách, cháu không nói chuyện với chú nữa, cháu đi làm trước đã."

"Hòa Đào cháu trở lại cho chú, nói thử coi sau gáy là chuyện gì xảy ra?"

Hòa Đào giãy dụa cơ mà bị Đậu Diệp đặt trên ghế, cuối cùng không còn cách nào, không thể làm gì hơn là nói mình được một người có lòng tốt đánh dấu tạm thời.

Câu chuyện mặc dù là như vậy, về lý Đậu Diệp có thể không trở ngại, nhưng về tình cảm lại không qua được.

Vừa nghĩ tới Omega ngoan ngoãn nhà bọn họ lại bị một tên Alpha không biết từ đâu chạy đến đánh dấu, Đậu Diệp liền cảm thấy cả người không ổn.

Hơn nữa Hòa Đào có chết cũng không nói rõ đối phương là ai, ý đồ bảo vệ người ta quả thực quá rõ ràng.

Đậu Diệp cảm thấy phổi của y đều sắp tức đến nổ rồi.

Hòa Đào thấy sắc mặt y không tốt, cũng rất lo lắng, biết Đậu Diệp là thật tâm đối xử tốt với mình.

Mau chóng tới giúp Đậu Diệp vuốt lưng: "Chú Bách cháu rất khỏe mạnh mà, không có chuyện gì, cũng chỉ là đánh dấu tạm thời, rất nhanh liền qua."

Đậu Diệp cũng biết là như vậy, chỉ là lòng dạ không thuận, nhưng cũng không nỡ để Hòa Đào lo lắng cho mình, đành bảo: "Được, chú biết rồi, cháu đi giúp đi."

"Vậy chú Bách cứ nghỉ ngơi trước đi đã, có việc gọi cháu nha."

"Ừm."

Nhìn Hòa Đào rời đi, Đậu Diệp thở dài, cũng không biết vận mệnh đứa nhỏ Hòa Đào này có giống cha nó hay không, bấp bênh như vậy, tốt nhất là đừng.

"Tiểu Hắc, có đơn đặt hàng không?"

Hòa Đào đến gần anh đẹp zai đứng ở trong quầy, hỏi.

Người bị kêu Tiểu Hắc là một beta cao to, tuy rằng lớn lên rất đẹp nhưng tính cách có hơi u ám: "Có một phần đưa đến quảng trường Thế Kỷ, có chút xa, hiện tại lại là giờ cao điểm, nhân viên giao đồ ăn còn không biết lúc nào mới đến, phỏng chừng đối phương không kịp đợi liền rút đơn rồi."

Giọng điệu Tiểu Hắc tùy ý, khiến Hòa Đào rất khó chịu: "Tui đi đưa!"

Tiểu Hắc nhún nhún vai, quay đầu liền đi làm việc của mình.

Hòa Đào chuẩn bị đơn đặt hàng thật tốt, chào Đậu Diệp xong, liền chạy đi giao đồ ăn.

Hàn Kiệt ngồi xổm trước một chiếc moto màu đen, kỳ thực hắn không thường lái, nhưng lại rất thích sưu tầm. Trong gara của hắn đã để vài chiếc, đều là moto mẫu mới nhất, mà giờ nghe tới mấy mẫu xe sắp ra thị trường này, vẫn là nhịn không được muốn mua.

Cố Lễ ngắm một vòng lại trở về đứng trước mặt Hàn Kiệt, hai người họ không giống nhau.

Hàn Kiệt là nhìn bên ngoài thì rất khó ở chung, thật ra người thân cận đều biết, Hàn Kiệt rất nhẹ dạ, sở thích moto cũng không giống y.

Y là người bề ngoài thoạt nhìn rất dễ ở chung, nhưng thực chất rất ít người có thể thật sự đi vào trong lòng, thích moto nhưng không mua về để sưu tập, mà là thật sự để dùng.

"Mày thấy chiếc bên trong thế nào?"

Cố Lễ vỗ vỗ vai Hàn Kiệt.

Hàn Kiệt gật gật đầu: "Hình dơi, rất đẹp."

Cố Lễ vừa nghe hắn nói như vậy, liền nở nụ cười.

Hiển nhiên Hàn Kiệt lúc chọn moto chỉ nhìn bề ngoài, chẳng hề chú trọng tính năng cũng không quan tâm tốc độ.

Cái tính cách này Cố Lễ đã sớm từ bỏ hi vọng có thể thay đổi hắn: "Khiến mày vui vẻ là được rồi."

Hàn Kiệt thưởng thức đủ rồi đứng lên: "Anh Công đâu?"

"Mày định mua cái này à?" Cố Lễ nhìn hắn móc túi tiền, không nhịn được nói.

"Không mua thì để giữ ăn tết à?" Hàn Kiệt nhướng mày.

Cố Lễ còn có thể nói cái gì, chỉ có thể bội phục gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên với Hàn Kiệt.

Y không phun tào Hàn Kiệt, Hàn Kiệt lại phun tào y: "Tao không giống mày, đua xe nhiều như vậy."

"Đó là do mày chưa trải nghiệm loại tốc độ kia thôi."

"Không, tao cóc cần trải nghiệm, mạng mới quan trọng."

Hàn Kiệt vỗ ngực một cái, một bộ ông đây sợ chết.

Tần Công lúc này từ trong đi ra: "Chọn xong chưa, Kiệt Tử?"

"Rồi, quẹt thẻ luôn đi, sau đó đưa đến nhà em nhé"

Tần Công vừa nghe lời này liền nở nụ cười, vẫn là phong cách cũ.

"Được, khách hàng quen, ưu đãi 8%."

"Thật sự không thử à?" Cố Lễ không nhịn được khuyên nhủ.

"Xe mới, không nỡ." Hàn Kiệt ngược lại rất thẳng thắn, một câu trực tiếp khiến Cố Lễ nghẹn đến nói không ra lời.

Mua xe rồi, Hàn Kiệt lại như giải được một mối phiền, hoàn toàn thanh tĩnh lại, cùng Cố Lễ một trước một sau ra khỏi cửa hàng.

Chỉ là vừa ra ngoài liền thấy, Omega nhỏ hôm qua mới vừa được hắn cứu kia lại bị một tên Alpha to con cưỡng ép ôm vào trong ngực.

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Kiệt: Bây giờ ông đây đang khó chịu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net