Chương 14: Hiện thực (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Hiện thực (1)

Lúc này Trình Tri Sơ đang ở phòng ngủ trong nhà, cậu ngồi dựa vào đầu giường, tập trung dùng app ghi chú để biên tập bài đăng chia sẻ chiến lược trong phó bản "Dinh thự lúc nửa đêm", cậu định sau khi viết xong sẽ đăng lên diễn đàn "Chạy trốn vô hạn".

Hai hôm trước, cậu và Bạch Dịch thông qua phó bản "Dinh thự lúc nửa đêm" và quay về hiện thực. Tuy đây đã là lần thứ hai cậu vượt ải phó bản thành công, nhưng vì thời gian giữa hai lần cách nhau quá ngắn, thế nên hiện tại cậu vẫn có chút cảm giác không chân thật.

Sau khi trở lại hiện thực, việc đầu tiên cậu làm chính là tiêu 1000 điểm sinh tồn để mua công cụ nhắc nhở "Thời gian thực mở ra phó bản", tuy rằng tổng cộng cậu mới có được 2350 điểm sinh tồn, nhưng một lần tiêu hết 1000 điểm vẫn khiến lòng cậu đau như cắt, tuy nhiên đặt mua công cụ này có thể giúp bản thân cậu biết chính xác khi nào sẽ mở ra phó bản tiếp theo để tiện chuẩn bị.

Thật ra trước khi đặt mua cậu cũng có chút do dự, bởi vì cái này hệt như một cuộc thi, nhìn thấy ngày vào phó bản sắp tới, lúc đó nhất định sẽ vô cùng dày vò, nhưng không ngờ dịch vụ này lại có tác dụng xoa dịu cảm xúc, ví dụ như hiện tại cậu biết rõ thời gian mở ra phó bản tiếp theo là một ngày sau, thế mà tâm trạng cậu vẫn bình tĩnh như trước, không hề có chút khẩn trương nào.

Tiếp đó cậu lại tiêu 150 điểm sinh tồn để mua dịch vụ mai táng cho đồng đội cũ, kể từ đó hệ thống sẽ sửa chữa trí nhớ của người thân người chết, khiến bọn họ cho rằng người chết đã qua đời từ nhiều năm trước, như vậy dù cho người đó đã qua đời, người nhà cũng sẽ không đau khổ đến mức không chấp nhận nổi.

Nếu có một ngày cậu cũng chết, hy vọng lúc đó sẽ có người lo hậu sự cho cậu.........

Tưởng niệm cho ba người đồng đội xong, tâm trạng của Trình Tri Sơ có chút chùng xuống, nhưng tính cậu trời sinh đã lạc quan, rất nhanh cậu đã xốc lại tinh thần, chuẩn bị lên hệ thống bạn bè trong diễn đàn để tìm kiếm ID của Bạch Dịch rồi kết bạn với hắn.

Nếu có thể, đương nhiên là cậu không muốn chết rồi! Cho nên vì để có thể sống lâu hơn, cậu phải ôm chặt cái đùi Bạch Dịch mới được.

Mặt dày nghĩ như vậy, Trình Tri Sơ tìm được ID "Niệm Nhất" rồi nhấn gửi lời mời kết bạn.

ID trên diễn đàn là duy nhất, chỉ cần không gõ sai chữ thì sẽ không sợ tìm nhầm người, chẳng qua cậu vẫn theo thói quan mở thông tin cá nhân của nick Niệm Nhất ra xem để xác nhận một chút, nhưng sau khi nhìn thấy thông tin cậu liền giật mình, bắt đầu nghi ngờ không biết bản thân có phải đã tìm lộn người rồi không.

Ở sau tên Niệm Nhất, cậu nhìn thấy một ký hiệu hình đầu lâu nền đỏ, đây là ký hiệu dành cho người chơi chọn "Chế độ tử vong".

Khác với lựa chọn của cậu, một khi người chơi lựa chọn chế độ tử vong thì tương đương với việc trước khi kiếm đủ một triệu điểm sinh tồn thì không thể quay về hiện thực, họ chỉ có thể không ngừng đi vào phó bản, tuy rằng lựa chọn chế độ này có thể nhận được thêm 30% điểm sinh tồn nhưng vẫn có rất ít người chơi chọn chế độ này.

Một phần là người chơi có thể chịu áp lực tinh thần lớn như vậy không có tới mấy người, phần còn lại là vì đa phần người chơi trong phó bản đều không thể sử dụng diễn đàn, chỉ có một số rất ít là ngoại lệ, nhưng người chơi thuộc dạng này đều là người chơi đại thần đỉnh cấp, ví dụ như Hàn Chi Lạc Bạch, chế độ hắn chọn là chế độ tử vong, hơn nữa hắn vẫn có thể sử dụng diễn đàn ngay trong phó bản.

Nếu chế độ mà Bạch Dịch chọn là chế độ tử vong, không có cách nào sử dụng diễn đàn thì có lẽ hắn đã nói trước với cậu rồi, nhưng lúc ấy hắn lại không có ý nói gì cả, thậm chí còn chủ động thêm bạn tốt với cậu, cho nên chắc hẳn là cậu tìm nhầm người rồi.

Trình Tri Sơ khẽ nói thầm, cậu đang định thử lại chữ "Nhất (一)" trong "Niệm Nhất(念一)" thành chữ "Nhất (壹)" xem có được không thì điện thoại bỗng nhiên hiện lên ô nhắc nhở thông báo yêu cầu kết bạn đã được chấp nhận, bạn mới của cậu lập tức gửi tới một icon mặt cười, chào hỏi với cậu một tiếng.

Trình Tri Sơ: "?!" Đệt, đây là ai vậy, tại sao chọn chế độ tử vong rồi mà còn có thể sử dụng diễn đàn vậy??

[Nước ép cam tươi: ??]

[Nước ép cam tươi: ...... Bạch Dịch à?]

[Niệm Nhất: Đúng vậy, tôi là Bạch Dịch đây. Sao thế, sao em ngạc nhiên vậy?]

Vừa thấy câu trả lời, xác nhận đối phương đúng thật là Bạch Dịch, Trình Tri Sơ suýt nữa giật bắn lên, cậu trợn tròn mắt, cực kỳ ngạc nhiên điên cuồng bấm điện thoại gõ chữ.

[Nước ép cam tươi: ?? Đợi đã??? Sao anh lại lựa chọn chế độ tử vong vậy??]

[Nước ép cam tươi: Hơn nữa sao anh còn có thể sử dụng điện thoại trong phó bản vậy?? Sao anh có được quyền hạn này thế??]

[Niệm Nhất: Chế độ tử vong không thể sử dụng diễn đàn sao?]

[Niệm Nhất: ......]

[Niệm Nhất: À tôi nhớ rồi, hình như là không thể sử dụng được thật, do một lần ngoài ý muốn nào đó nên tôi mới có được quyền hạn này đấy.]

[Nước ép cam tươi: Lần ngoài ý muốn gì thế? Còn có chuyện tốt vậy à?]

Trình Tri Sơ hâm mộ suýt khóc, ngoài ý muốn mà được vậy thì cậu cũng muốn nữa! Nếu có thể sử dụng diễn đàn trong phó bản, có thể vào xem chia sẻ chiến lược hoặc đi giao dịch những vật phẩm cần thiết với người khác, vậy thì chẳng khác nào là bật hack cả, vậy thì độ khó của trò chơi sẽ giảm xuống rất nhiều.

[Niệm Nhất: Em đoán thử đi.]

[Nước ép cam tươi: Chẳng lẽ là mở gói quà tân thủ? Hay là rút thưởng?]

"Chạy trốn vô hạn" được gọi là trò chơi, vì thế đương nhiên nó cũng có rất nhiều thứ tương đồng với những trò chơi khác, có thể tiêu điểm sinh tồn để rút thường, Trình Tri Sơ vẫn chưa thử cái đó, một là vì lúc trước không có thời gian, hai là vì cậu không tin tưởng vận may của mình, bản thân cậu chơi trò nào cũng vô cùng đen đủi.

[Niệm Nhất: Em thông minh quá, tôi rút thưởng ngẫu nhiên nhận được đấy.]

[Nước ép cam tươi: Daddy! Âu hoàng*! Đại lão! Xin hãy nhận một tiểu đệ một lạy!]

*Âu hoàng: Người chơi có vận may cực kỳ cao.

[Nước ép cam tươi: Nhưng mà đợi tí, tôi rất tò mò, nếu anh lựa chọn chế độ tử vong, không thể quay về hiện thực, vậy anh sạc pin điện thoại thế nào? Không phải điện thoại rất nhanh sẽ hết pin sao?]

Bên kia gửi tới một biểu cảm rất đáng yêu.

[Niệm Nhất: Điện thoại năng lượng hạt nhân, vĩnh viễn có pin.]

[Niệm Nhất: Vì thế em có thể nhắn tin cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ nhìn thấy nó ngay lập tức.]

[Nước ép cam tươi: Nhưng như vậy lỡ quấy rầy anh chơi phó bản thì sao? Lỡ như lúc quỷ đến điện thoại vang lên thì..... ừm...... có phải bây giờ tôi đang làm phiền anh không?]

[Niệm Nhất: Không có, em yên tâm. Tôi đang tham gia phó bản cá nhân, đơn giản lắm. Nếu có chuyện thì tôi sẽ trả lời tin nhắn chậm một chút, em không cần lo lắng cho tôi.]

[Nước ép cam tươi: Vậy thì được!]

[Nước ép cam tươi: Tôi có thể hỏi anh một câu không, tại sao anh lại chọn chơi chế độ tử vong vậy? Là vì anh muốn kiếm được nhiều điểm tích phân để sớm được thoát khỏi trò chơi sao?]

[Niệm Nhất: Cũng không phải. Chỉ là xuất phát từ cá nhân tôi thôi, tôi không thể rời khỏi trò chơi, cũng không thể trở lại thế giới thật, cho nên tôi mới lựa chọn chế độ tử vong.]

[Niệm Nhất: Giải thích ra thì có chút phức tạp, sau này nếu có cơ hội sẽ nói tiếp cho em nghe.]

[Nước ép cam tươi: Được thui! Vậy trước mắt không nói nữa, anh nhanh chóng hoàn thành phó bản đi, tôi không quấy rầy anh nữa, lát nữa lại nhắn tiếp.]

Đợi sau khi Bạch Dịch nhắn lại một icon mặt cười, Trình Tri Sơ mới đóng khung thoại lại, đối với việc Bạch Dịch chọn chơi chế độ tử vong cậu vẫn còn cảm thấy rất ngạc nhiên, hơn nữa có hơi lo rằng không biết tốc độ thăng cấp của Bạch Dịch có nhanh quá không, nếu cấp bậc giữa hai bọn họ kém nhau quá xa thì sau này sẽ không có cách này cũng chơi phó bản nữa.

Nhưng suy cho cùng, người đáng tin nhất cũng chỉ có bản thân mình, mặc kệ thế nào cậu cũng phải cố gắng để tăng thực lực của mình lên mới được, dù cho là đi ôm đùi, cậu cũng không thể làm gánh nặng rước thêm phiền phức cho Bạch Dịch.

Trình Tri Sơ âm thầm hạ quyết tâm, quyết định trong thế giới thực phải rèn luyện cơ thể, đồng thời tận dụng hết thời gian rảnh để nghiên cứu chiến lược và phó bản, đây là những chuyện hiện giờ cậu có thể làm được.

Trong thời gian đó, cậu rời khỏi trường học, định nhân dịp cuối tuần để về nhà một chuyến, dành nhiều thời gian cho gia đình hơn.

Cậu là sinh viên địa phương, từ trường về nhà mất khoảng chừng hai tiếng đồng hồ, bình thường tầm hai tháng cậu mới về nhà một lần. Tháng trước vốn dĩ cậu đã về nhà rồi, hiện tại vẫn chưa đến lúc cần về, nhưng giờ không biết chừng nào cậu sẽ chết, cho nên cậu muốn về nhà ở cùng với gia đình nhiều hơn một chút, miễn cho lúc chết vẫn còn chuyện hối tiếc.

Ngồi trên xe, Trình Tri Sơ lại mở diễn đàn ra xem mấy bài đăng, chuẩn bị nghiên cứu xem 1300 điểm sinh tồn còn lại của mình nên dùng như thế nào, sẵn tiện tìm kiếm mấy bài đăng chiến lược liên quan đến tên phó bản trong sách minh họa Boss.

Bài đăng chiến lược dành cho tân thủ của Hàn Chi Lạc Bạch viết cậu vẫn chưa xem xong, lần này cậu lại thấy được một nội dung mới, nó nói về những công dụng khác của điểm sinh tồn.

Một là có thể sử dụng như lượng máu tạm thời. Khi lượng máu của người chơi về không, trong tình huống sắp tử vong, người chơi có thể chọn chuyển hóa điểm sinh tồn thành thời gian sống sót, 1 điểm sinh tồn có thể duy trì hai giây sống sót, nếu điểm sinh tồn về không, người chơi sẽ hoàn toàn tử vong.

Cách sử dụng thứ hai vẫn là tiền, đặc biệt còn nhắc rằng điểm sinh tồn có thể mua tất cả mọi thứ ngoài vũ khí, bao gồm cả vật nguyền rủa cũng nằm trong phạm vi giao dịch.

Chẳng qua không ai mua bán vật nguyền rủa cả, một là nếu có vật nguyền rủa hữu ích, nhất định sẽ không ai muốn đem ra giao dịch, hai là "vũng nước' giao dịch vật nguyền rủa quá sâu, đâu ai biết cuối cùng bản thân sẽ mua về vật nguyền rủa gì, rất có thể ngay cả bản thân mình chết như thế nào cũng không biết.

Về phần vũ khí, chúng không phải là vật phẩm có thể giao dịch mà chỉ có thể dùng mảnh vũ khí của mình để hợp thành mà thôi, nhưng trừ phi tiêu hao một số lượng lớn mảnh vũ khí nếu không vũ khí hợp thành đều sẽ yếu hơn sức mạnh của vật nguyền rủa, vì thế tất cả mọi người đều thích vật nguyền rủa hơn.

Xem đến đây, Trình Tri Sơ đột nhiên nhớ tới mình cũng có một vật nguyền rủa, chính là chiếc vòng cổ phỉ thúy tự tay Joshua đeo cho cậu, sau đó cậu cất vào ba lô, nó ngầm đồng ý cho cậu đem ra phó bản, trở thành vật nguyền rủa của cậu, hiện bây giờ đang nằm trong ba lô của cậu.

Cậu mở bảng hệ thống ra để xem lại thuộc tính của vòng cổ, phát hiện lần này nó có thêm một ghi chú mới, "Vật phẩm cố định, người sở hữu không thể vứt bỏ, giao dịch hay tặng lại cho người chơi khác."

Nói cách khác, vòng cổ này cậu không thể bán ra, chỉ có thể tự cậu dùng..... Sắc mặt Trình Tri Sơ trở nên khổ sở, vòng cổ của Joshua để lại cho cậu bóng ma tâm lý không hề nhỏ, bây giờ nó lại nằm trong tay cậu, thật sự khiến cậu rất hãi.

Nhưng mà cậu không thể bán đi, bằng không sẽ không được tính là tự tay Joshua tặng, chiếc vòng nguyền rủa này sẽ hại chết người sở hữu đó, cậu cũng không thể hại người khác như vậy được.

Xem ra kiếm điểm sinh tồn thông qua phương pháp buôn bán vật nguyền rủa coi bộ không còn hy vọng nữa, ánh mắt Trình Tri Sơ lại quay trở về màn hình điện thoại, tiếp tục xem bài đăng, ánh mắt từ từ sáng lên.

Công dụng cuối cùng của điểm sinh tồn chính là rút thưởng, đồng thời cũng có rất nhiều mức rút thường khác nhau, từ 100 điểm mười lần tới 1000 điểm mười lần đều có cả, nhưng người chơi sẽ được giảm giá cho lần rút thưởng đầu tiên, có thể tiêu 100 điểm đổi lấy mười lần rút thường của một loại bất kỳ trong mấy loại giải thưởng.

Vậy thì đương nhiên cậu phải thử xem rồi! Ở đây còn chú thích rằng giải thưởng sẽ được đảm bảo không thể thấp hơn mức cực tiểu, dù cho rút mười lần không được gì thì cuối cùng vẫn sẽ gửi tặng một ít đồ xem như là quà đảm bảo, có thể là hoàn lại một số điểm sinh tồn, cũng có thể là vũ khí, vật nguyền rủa, thẻ bài,... Nói tóm lại là rất có lời, là quá tốt cho những người xui xẻo như cậu!

Trình Tri Sơ lập tức tiêu 100 điểm sinh tồn đổi lấy mười lần rút thưởng ở giải thưởng cao nhất, nhưng kết quả thì suýt chút nữa hại cậu hộc cả máu —— Vận may của cậu vẫn cực kỳ tệ như lúc trước, mười lần rút thế mà toàn bộ đều thất bại, không rút ra được bất cứ cái gì.

.......... Còn có thể xui hơn nữa không hả!

Nghĩ đến chuyện Bạch Dịch có thể dễ dàng rút ra quyền hạn cao nhất của diễn đàn, Trình Tri Sơ quả thật rất muốn khóc, nếu có thể, cậu thật sự muốn đề Bạch Dịch đến rút thưởng thay cho cậu, nhưng cậu biết chuyện này là chuyện không thể nào.

Bây giờ chỉ có thể xem quà đảm bảo gửi lại là cái gì thôi....... Hy vọng là vũ khí, hy vọng là vũ khí, cho dù là cây dao thái thôi cũng được nữa.....

Trình Tri Sơ khẩn trương nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện, sau đó lựa chọn mở "Phần thưởng đảm bảo" ra, nhưng giây tiếp theo sau khi cậu nghe thấy hệ thống thông báo thì trái tim lập tức kéo căng, sắc mặt trở nên trắng bệch, suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

[Vật nguyền rủa xuất hiện, nguy hiểm, xin hãy chú ý!]

—ฅ^•ﻌ•^ฅ—

Nhật ký của Bạch Dịch • Phần 14

(Tiếp tục phần trước)

Tôi không nói rõ với Tri Sơ rằng tôi có người mình thích hay chưa, nếu tôi nói có, tôi sợ em sẽ hiểu lầm tôi thích người khác, nhưng đồng thời tôi cũng không thể nói dối được, em đang đứng trước mặt tôi, làm sao tôi có thể nói mình không có người mình thích được cơ chứ?

.......

Chỉ tưởng tượng đến chuyện sau này Tri Sơ có thể sẽ hôn một "Tôi" khác ở trước mặt tôi, tôi lập tức muốn giết chết toàn bộ bọn họ, thậm chí hủy diệt cả chính tôi, khiến bọn họ cùng chết với tôi, nhưng tôi không làm được, tôi chỉ có thể chịu đựng.

Nếu bọn họ chết hết, Trình Tri Sơ sẽ không thể thu thập Boss, em ấy sẽ bị nhốt trong trò chơi này mãi mãi, đây là chuyện tôi không thể chấp nhận được.

Tôi rất muốn cùng em ấy thoát khỏi nơi này, khiến em ấy yêu tôi, bằng lòng ở bên tôi suốt quãng đời còn lại, cho nên..... Nếu em ấy thật sự chỉ thích phụ nữ, có phải tôi nên cân nhắc đến việc đi... chuyển đổi giới tính không.....

(tay lại bắt đầu run rẩy)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net