Chương 32: Bệnh viện bỏ hoang (Xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Bệnh viện bỏ hoang (Xong)

Mạnh Khả dắt theo gấu nhỏ đi một mạch trong tầng chín rộng lớn. Trên đường, cô gặp những y tá trước đó, họ đã giết chết y tá trưởng, đang lang thang không mục đích trong không gian ảo tưởng này, nhưng Mạnh Khả đều cẩn thận né tránh họ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cô đột nhiên nhìn thấy một vùng không gian vỡ nát, giống như một tấm gương bị đập vỡ thành những mảnh nhỏ, mảnh vỡ rơi đầy dưới sàn, để lộ ra một cái hố to đen rộng lớn.

"Đó là lối ra á." Gấu nhỏ nói.

Nhìn thấy lối ra này, Mạnh Khả nhớ lại âm thanh chấn động và vỡ nát mà cô nghe thấy trước đó, kia hẳn là âm thanh của tầng chín bị phá vỡ, không có gì bất ngờ thì chắc là Bạch Dịch làm.

Bạch Dịch làm sao mà tìm đến đây được... Cô suy nghĩ một lát nhưng hoàn toàn không thể đoán được phương pháp của Bạch Dịch.

Hắn thực sự không đơn giản... Hơn nữa cảm giác vừa rồi mà hắn đem lại cho cô thật sự rất khủng bố, trong chớp mắt đã khiến cô tưởng rằng mình đã nhìn thấy Tạ Viễn Hoài.

Trong lòng Mạnh Khả cảm thấy bất an, cô nhanh chóng chạy ra khỏi tầng chín. Ánh sáng trong tầng chín sáng ngời, nhưng bên ngoài lại là tối đen, giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Cô bật đèn pin kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một lát, phát hiện ra đây là hành lang, phía sau là lối đi ngầm lúc trước, chính là nơi cô và Trình Tri Sơ đã tiến vào tầng chín.

"Có mùi máu."

Chú gấu nhỏ hít hít mũi ngửi mùi trong không khí: "Tươi quá nhỉ, không phải của xác chết, là máu của người sống."

Vậy nhất định là của Mạnh Tâm hoặc là của Quý Vân Tiêu!

Mạnh Khả lập tức lo lắng không thôi, tay chân tê cóng, cô sợ rằng Quý Vân Tiêu và Mạnh Tâm đã xảy ra chuyện: "Em có thể nhận biết phương hướng, dẫn chị đi tìm bọn họ được không?"

Gấu nhỏ nhảy xuống khỏi đầu cô, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, nhanh chóng chạy phía trước, Mạnh Khả nhanh chóng bước theo sau, trong lòng cực kỳ lo sợ.

Cả hai men theo lối đi đến tầng ba, dần dần có âm thanh ồn ào truyền đến, sau đó bất ngờ vang lên tiếng thét của cô gái và tiếng gầm gừ khủng bố vang vọng trong tầng lầu trống rỗng, chốc nữa lại truyền đến vài tiếng súng nổ.

Là Tâm Tâm!

Mạnh Khả lập tức biến sắc, cô rút ra vũ khí ra lao đến, sau khi quẹo qua một góc, cô nhìn thấy em gái Mạnh Tâm và Quý Vân Tiêu, cùng với rất nhiều xác chết nằm dưới mặt đất.

Tay Mạnh Tâm chảy đầy máu tươi, dường như cô bị thương không hề nhẹ, mặc dù đã uống thuốc nhưng vẫn đang tiếp tục chảy máu, mặt mày trắng bệch.

Quý Vân Tiêu che chở cho cô ở phía sau, anh lấy cung tên chữ thập nhắm ngay đỉnh đầu của xác chết, một mũi tên bắn ra trúng mục tiêu một cách chính xác, nhưng số lượng xác chết xung quanh rất nhiều, dù bọn họ đã đánh ngã rất nhiều tên, nhưng một làn xác chết mới vẫn tiếp tục tiến lên bao vây bọn họ.

"Chị... chị ạ?"

Lúc này Mạnh Tâm như cảm nhận được gì đó, chỉ thoáng liếc mắt đã nhìn thấy chị mình, nhất thời vừa sợ vừa mừng, khóc lóc cười nói: "Chị còn sống, em biết chị vẫn còn sống mà...... huhu......"

Nhìn thấy bọn họ còn sống, trong lòng Mạnh Khả cũng vui mừng, nhưng hiện tại tình hình nguy cấp, không để cô nghĩ nhiều, cô đã dứt khoát rút vũ khí ra, định lao vào đống xác chết.

Nhưng vào thời điểm này, gấu nhỏ bỗng nhiên kêu một tiếng "Ngao", những xác chết này nghe thấy âm thanh của nó thì đồng loạt quay đầu nhìn, sau khi thấy ác ma nhỏ xinh này, bọn chúng liền hoảng sợ kêu la thảm thiết, không thèm để ý đến những người sống mình vất vả truy đuổi một lúc lâu nữa mà đồng loạt tan ra bốn phía chạy trốn.

"Ngào!!"

Gấu nhỏ háo hức đuổi theo một con trong số đó, một cước liền đập vỡ cái đầu của xác chết, rút cái xương sườn đang dính thịt ra để ăn.

Tuy nhiên nó kịp đưa vào miệng thì cái xương đột nhiên biến thành bột, tan biến trong không khí, nó nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào hai cái chân trước trống rỗng của mình, hơi hơi khó hiểu, lại ngước lên dòm những cái xác chết khác, nhưng lại phát hiện chúng nó đều không còn chút dấu vết nào.

[Xin chúc mừng người chơi đã tiêu diệt Boss, hoàn thành toàn bộ tuyến nhiệm vụ chính, thông qua phó bản "Bệnh viện bỏ hoang".]

[Vượt ải thưởng: Điểm kinh nghiệm x2000, điểm sinh tồn x1500.]

[Sau khi rời khỏi bệnh viện sẽ hoàn thành phó bản.]

Cùng lúc đó, cả ba người Quý Vân Tiêu đều nghe thấy thông báo tự động từ hệ thống của mình, thông báo rằng họ đã hoàn thành phó bản này.

Mạnh Tâm còn đang yếu ớt bỗng mở to mắt, quả thật rất khó thể tin được: "Cái, cái này vậy là xong rồi sao?"

Rõ ràng cô cảm giác còn chưa đâu vào đâu, bây giờ cũng chỉ mới biết boss cuối rất có thể là Tạ Viễn Hoài, thậm chí ngay cả quần áo của hắn cô còn chưa chạm tới, làm sao mà giết chết hắn được?

"Có phải là Bạch Dịch không........." Mạnh Khả ngẩn người, bỗng cô phản ứng lại, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng.

Là Bạch Dịch đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn đã giết Tạ Viễn Hoài, còn cứu cả Trình Tri Sơ!........ Đương nhiên cũng có thể là Trình Tri Sơ tự giải ra, đồng xu bạc của cậu cực kỳ lợi hại, có thể giết chết cả boss.

Tóm lại, bây giờ họ đều sống sót vượt qua ải này, có thể rời khỏi chỗ này rồi!

"Bạch Dịch sao?"

Mạnh Tâm lẩm bẩm, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.

Cô nhớ lại lúc chị gái và Trình Tri Sơ biến mất, biểu cảm của Bạch Dịch nháy mắt đã trầm xuống, hắn không thèm nhìn đến cô và Tiêu Tiêu lấy một cái, chỉ bỏ lại bọn họ rồi đi thẳng một hướng, như thể cả hai người họ không hề liên quan gì đến hắn vậy

Họ muốn đuổi theo Bạch Dịch, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ mới chớp mắt mà Bạch Dịch đã biến mất không chút dấu vết, như thể biến mất trong không khí. Lúc ấy, cô và Tiêu Tiêu còn lo không biết Bạch Dịch có phải gặp chuyện gì không, nhưng bây giờ nhìn lại, xem ra Bạch Dịch chỉ đơn giản cảm thấy bọn họ kéo chân sau mà thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy có hơi không thoải mái, nhưng vì Boss đã chết, chứng tỏ Bạch Dịch thật sự mạnh mẽ, cô không có quyền tranh luận với hắn.

Huống chi vừa rồi cô và Tiêu Tiêu........... Tuy rằng gặp nguy hiểm nhưng Tiêu Tiêu vẫn luôn bảo vệ cô, ôi trời ơi, lúc trước có nằm mơ cô không bao giờ dám tưởng tượng mình sẽ được thần tượng của mình bảo vệ, thật sự đời này của cô đã mãn nguyện, cô không hề ủng hộ sai người.....

Cuối cùng cũng vượt qua phó bản, tâm trạng của ba người đều có hơi kích động. Hai chị em ôm nhau, cùng an ủi cho nhau, kể lại những gì mình vừa mới trải qua cho đối phương nghe.

"Vậy có nghĩa là Bạch Dịch đã đi cứu Trình Tri Sơ à?"

Mạnh Tâm nghe chị gái kể xong, lo lắng nói: "Cũng không biết hai người họ có sao không, chúng ta đi tìm bọn họ đi?"

"Ừm." Mạnh Khả gật đầu, cúi xuống nói với gấu nhỏ, "Tùng Quả, có thể dẫn tụi chị đi tìm họ được không?"

"Đừng có quên đùi gà của bé đấy."

Gấu nhỏ chóp chép miệng, vừa rồi không ăn được xương nên nó cảm thấy có hơi tiếc nuối, nhưng ra ngoài sẽ có nhiều đùi gà rán để ăn, không ăn được cũng tốt, nó sẽ để dành bụng để thưởng thức bữa tiệc lớn sau.

"Tất nhiên, chị sẽ không quên đâu!"

......

Bạch Dịch ôm lấy eo Trình Tri Sơ, cúi đầu dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, Trình Tri Sơ bị hắn ôm chặt chỉ có thể nắm lấy vạt áo của hắn, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm lại, lông mi khẽ run lên, để mặc cho hắn hôn khiến trái tim Bạch Dịch tan chảy thành một ao nước xuân.

Nếu có thể, anh thực sự muốn hôn cậu thật mạnh, nhưng không được, bây giờ hắn đang vờ như không biết Tri Sơ đang bị mất khống chế, cho nên Tri Sơ muốn hắn hôn, anh liền hôn theo ý cậu, lúc đó có thể nói dối rằng bản thân mình tưởng thứ cậu muốn hôn là hôn môi.

Nhưng như vậy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể chạm môi dịu dàng, nếu hắn thật sự hôn sâu.......... Tri Sơ nhất định sẽ bị hắn doạ sợ.

Nghĩ như thế, động tác hôi môi Trình Tri Sơ của Bạch Dịch hết sức nhẹ nhàng, chỉ đơn giản là dùng môi mình để vuốt ve cánh môi của đối phương.

Nhưng với hắn, sức hút của Tri Sơ thật quá lớn, giống như nam châm hút chặt lấy hắn, chỉ cần hơi thở gần nhau, môi chạm vào nhau cũng đủ khiến hắn trầm mê không dứt, căn bản không nỡ thả người ra.

Qua một lúc lâu, Bạch Dịch cuối cùng cũng dừng lại, hắn rời khỏi môi của Tri Sơ. Ánh mắt dịu dàng nhìn người trong lòng, nhưng khi nhìn thấy đôi má đỏ ửng của Tri Sơ thì hắn liền hối hận, tại sao lúc nãy không hôn nhiều hơn chút nữa, vì thế hắn hạ thấp giọng xuống, tràn đầy dịu dàng, hỏi: "Còn muốn nữa không?"

"........."

Hai tai Trình Tri Sơ đỏ bừng, cậu nhẹ cắn môi dưới, lặng lẽ gật đầu.

Bạch Dịch thầm vui mừng trong lòng, đang định cúi đầu xuống hôn cậu tiếp, thì bỗng nhìn thấy Trình Tri Sơ vốn dĩ phải thẹn thùng đột nhiên lại thay đổi, cơ thể cậu cũng trở nên cứng ngắc, lùi lại một bước thoát khỏi ôm của hắn, lắc tay liên tiếp nói: "Đừng... Bạch Dịch, dừng lại!"

Mất khống chế đã kết thúc rồi sao?

Bạch Dịch cảm thấy có hơi tiếc nuối, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả vờ không biết Trình Tri Sơ đã bị mất khống chế, âm điệu hơi nâng cao lên, ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Ánh mắt của hắn vô cùng trong trẻo, bị hắn nhìn như vậy, Trình Tri Sơ lập tức mặt đỏ tai hồng, cậu che miệng không nói được thành lời, thậm chí ngay cả ý định tự sát cũng có, sao cậu lại hôn môi với Bạch Dịch nữa vậy......

Đối với Bạch Dịch, cậu hoàn toàn không nghi ngờ gì cả, dẫu sao cậu cũng không thể tưởng tượng Bạch Dịch sẽ có bất cứ tâm tư gì với mình, huống hồ còn là cậu trong tình huống mất khống chế đã chủ động yêu cầu Bạch Dịch ôm hôn mình.

Nhưng khi cậu đưa ra yêu cầu ngớ ngẩn đó, cậu tưởng rằng Bạch Dịch sẽ nhận ra cậu đã bị mất khống chế, nhưng có lẽ Bạch Dịch quá tin tưởng cậu, lại còn đối xử với cậu rất tốt, cho nên hắn không hề từ chối, cậu nói gì Bạch Dịch liền làm cái đó.........

Thậm chí là hôn môi......... Tại sao Bạch Dịch lại chính trực như vậy, hoàn toàn không nghĩ đến việc hôn ở những chỗ khác, chỉ ngoan ngoãn để mặc cậu vấy bẩn hắn...........

Trình Tri Sơ suýt khóc tới nơi, cậu cảm thấy bản thân thật cầm thú, ngay cả bạn thân mình mà vẫn ra tay được, sao cậu lại có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế này.

Cố tình lúc này Bạch Dịch còn nói như thế.

"Có phải tôi làm chưa tốt không?" Người đàn ông anh tuấn hiện lên vẻ mất mát, có chút đáng thương, khẽ nói: "Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi hôn môi với người khác, nếu làm cho em không vui thì cho tôi xin lỗi nhé."

......Còn, còn là lần đầu hôn môi........

Cậu thế mà đã cướp đi nụ hôn đầu của Bạch Dịch?!

Trước mắt Trình Tri Sơ tối sầm, thiếu chút nữa là ngất đi, bước chân cậu hơi lảo đảo, mắt thấy sắp không thể giữ thăng bằng, vẫn là Bạch Dịch đỡ lấy, cậu mới không ngã xuống đất.

"Không phải do anh không tốt, là... là vừa rồi tôi mất khống chế cho nên mới làm như thế với anh.........."

Sắc mặt cậu trắng bệch, ăn nói lộn xộn hết lên.

"Nhưng tôi vẫn xin lỗi anh, tôi chính là một tên khốn khiếp..... Bây giờ chắc là anh cảm thấy rất khó chịu, hay là anh đánh tôi cho hả giận đi, đánh như thế nào cũng được, càng mạnh càng tốt!!!"

Cậu cảm thấy áy náy vô cùng, cậu cúi đầu nước mắt lưng tròng, thật sự sắp khóc lên, Bạch Dịch thấy mình bắt nạt người ta quá nên cũng đau lòng, vội vàng sờ sờ đầu cậu để an ủi, giọng điệu dịu dàng dỗ dành.

"Không sao đâu Tri Sơ, tôi không tức giận, em không cần lo lắng như thế."

"Nhưng tôi thật sự...... không được, anh phải đánh tôi! Nếu không, tôi sẽ áy náy suốt đời!!"

Chuyện nào có nghiêm trọng như vậy...

Bạch Dịch hơi bật cười, vừa vui vẻ vừa bất lực, chuyện khiến hắn vui chính là Tri Sơ rất coi trọng hắn, nhưng trong đầu Tri Sơ lại chỉ lo lắng vì mình đã làm sai chứ không hề có dấu hiệu rung động với hắn......... Thôi thì không bài xích cũng đã tốt lắm rồi, hắn không thể quá tham lam được.

Hắn tiếp tục dỗ dành Trình Tri Sơ một lúc nữa, khiến Trình Tri Sơ không khỏi cảm động, cũng không còn cảm thấy xấu hổ và áy náy như vừa rồi nữa.

Đối diện với ánh mắt dịu dàng của Bạch Dịch, cộng với nụ hôn vừa rồi, gương mặt Trình Tri Sơ bỗng nhiên có chút ửng đỏ, cậu bất giác nghĩ, nếu Bạch Dịch là nữ hoặc bản thân cậu là nữ, có lẽ cậu đã sớm rung động với Bạch Dịch từ lâu, nhưng tiếc là cả hai bọn họ đều không phải............

.......... Hử? Tại sao cậu lại cảm thấy tiếc nhỉ.......?

"Trình Tri Sơ, Bạch Dịch!"

Đúng lúc này, Trình Tri Sơ đột nhiên nghe thấy có người gọi bọn họ, cậu quay đầu nhìn liền thấy gấu nhỏ nhảy nhót vui vẻ xuất hiện. Nhìn thấy cậu, đôi mắt đen như hạt đậu của nó lập tức tỏa sáng long lanh, lao vào lòng ngực cậu. Đi theo sau là ba người Quý Vân Tiêu, người gọi tên bọn họ chính là Mạnh Khả.

"May quá, hai anh đều không có chuyện gì!!"

Mạnh Khả vô cùng vui mừng, Mạnh Tâm và Quý Vân Tiêu cũng mỉm cười.

Thấy ba người họ đều bình an, đương nhiên Trình Tri Sơ cũng rất vui mừng, cậu lập tức quên đi chút tiếc nuối vừa rồi, chỉ có Bạch Dịch là thu nụ cười lại, ánh mắt hờ hững liếc nhìn ba người họ.

"Trong hai anh ai là người giết chết boss thế? Lợi hại quá, em chỉ mới đứng trước mặt hắn ta thôi mà đã cảm thấy rất sợ hãi rồi, nhưng các anh lại có thể giết hắn ta..."

Mạnh Khả đang phấn khích nói, mọi người thảo luận hồi lâu, sau khi biết được là Trình Tri Sơ đã giết boss, cả hai chị em dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cậu, khen cậu giỏi một hồi, khiến Trình Tri Sơ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Các cô nào biết rằng, cậu đâu có giết chết Tạ Viễn Hoài, cậu là.......... hôn.......

"Lần này cũng phải cám ơn Tùng Quả, em ấy thật sự đã giúp đỡ chúng em rất nhiều."

Mạnh Khả cười cười, nói với Trình Tri Sơ: "Anh cho em ID trên diễn đàn của anh đi, sau khi ra ngoài chúng ta kết bạn nhé, tốt nhất là cho em số điện thoại của anh luôn, em đã hứa sẽ mua rất nhiều đùi gà rán cho Tùng Quả."

"ID của anh là 'Nước ép cam tươi'." Trình Tri Sơ nháy mắt và nói, "Nhưng đùi gà rán thì chắc không cần đâu, chúng ta chắc cũng không cùng một thành phố nhỉ?"

"Không sao đâu anh, tụi em có thể bỏ tiền đầu tư vào một cửa hàng gà rán ở gần nhà của anh." Mạnh Tâm nói cười, "Dù sao chỉ cần có tiền thì không thành vấn đề mà."

Thì ra hai cô em gái này là bạch phú mỹ* à???

*Bạch phú mỹ: Trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp.

Nghe thấy giọng điệu nhẹ như gió thổi mây bay, Trình Tri Sơ ngẩn người, bỗng nhiên cậu cảm thấy toàn thân mình đều đang toả ra mùi nghèo nàn.

"ID của em là 'Mộng Khả Khả', còn em gái em là 'Mộng Tâm Tâm', mộng đang nằm mộng í."

Mạnh Khả suy nghĩ một lúc, rồi lại nhìn về phía Bạch Dịch, "Bạch Dịch, ID của anh là gì thế? Chúng ta cũng kết bạn nhé?"

Bạch Dịch cười nhạt, "Tôi chơi 'Chế độ Tử Vong, không thể sử dụng điện thoại và diễn đàn."

"Chế độ Tử Vong?"

Cả hai chị em và Quý Vân Tiêu đều rất ngạc nhiên, Trình Tri Sơ cũng nhịn không được liếc nhìn Bạch Dịch một cái.

Cậu biết Bạch Dịch có thể sử dụng diễn đàn, không những có thể sử dụng mà dường như hắn còn sử dụng rất thường xuyên nữa, luôn luôn trả lời tin nhắn của cậu ngay lập tức. Nhưng nếu Bạch Dịch đã nói như vậy, chắc là hắn không muốn trao đổi thông tin liên lạc, dù không rõ lý do tại sao nhưng Trình Tri Sơ tất nhiên sẽ không can thiệp.

Tuy nhiên nếu nhớ lại, ngoại trừ cậu ra thì Bạch Dịch dường như có hơi lạnh lùng với những người khác.

Trình Tri Sơ sờ sờ cằm, cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật Bạch Dịch không hay nói nhiều với những người khác, chuyện này khiến cậu cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng nhiều hơn lại là vui vẻ, dù sao cũng là đãi ngộ đặc biệt, ai mà lại không thích cơ chứ.

Hai chị em Mạnh Khả có hơi ngạc nhiên một chút, ban đầu còn định hỏi thêm một số chuyện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Dịch đã chuyển sang phía khác, hình như hắn không muốn nói chuyện nữa nên họ chỉ có thể nhịn xuống không hỏi nữa.

Hai cô cảm thấy hơi lạ, bởi vì Bạch Dịch và Trình Tri Sơ rõ ràng là quen biết nhau, nếu Bạch Dịch chơi chế độ tử vong, vậy thì có nghĩa là không thể kết bạn với Trình Tri Sơ, cũng không có cách nào để liên lạc, thế thì hai người họ làm sao có thể tiến vào cùng một phó bản?

Chẳng lẽ có phương pháp đặc biệt nào sao?

Suy nghĩ này chỉ xuất hiện thoáng qua trong tâm trí họ, hai người không nghĩ nhiều thêm, dù sao trong thế giới trò chơi có rất nhiều vật phẩm kỳ lạ, có thêm chức năng như vậy cũng không có gì quá ngạc nhiên.

"ID của anh là Chameleon." Quý Vân Tiêu hơi nhút nhát nói, "Là tiếng Anh, có ý nghĩa là 'Tắc kè hoa'."

"Anh đồng ý kết bạn với tụi em sao?"

Hai mắt của cặp chị em sáng rực lên, họ không ngờ Quý Vân Tiêu sẽ chịu tiết lộ ID của mình, càng chẳng ngờ có một ngày họ lại có thể có phương thức liên lạc của thần tượng mình, tuy rằng đó chỉ là trên diễn đàn game.

Các cô nhớ lại lúc đầu mình muốn xin phương thức liên lạc nhưng lại bị Đại Cao ngăn cản, cũng vì nguyên nhân đó mà ban đầu hai cô rất ghét cái người vệ sĩ to con lạnh lùng kia, nhưng bây giờ người cũng đã mất, lúc nhắc tới phương thức liên lạc, trong lòng các cô không khỏi chùng xuống.

Còn về việc tại sao Quý Vân Tiêu lại chọn cái ID này, các cô cũng đoán được một phần —— Quý Vân Tiêu rất thích động vật, nhưng thú vị hơn chính là loại động vật anh thích nhất không phải là chó mèo như bình thường mà là tắc kè hoa với mấy loại động vật bò sát.

....... .Tuy là các cô cảm thấy khí chất của Quý Vân Tiêu sẽ hợp với mấy con chó mèo dễ thương hơn, nhưng nếu đó là sở thích của anh, bọn họ đương nhiên sẽ tôn trọng.

Ngoài Bạch Dịch ra, tất cả mọi người đã trao đổi ID, chuẩn bị sau khi quay trở lại thế giới thực sẽ thêm bạn bè. Còn về việc ai sẽ viết chiến lực tấn công của phiên bản thì bọn họ quyết định sau khi quay về thế giới thực sẽ thương lượng sau, bây giờ bọn họ chỉ muốn dành thời nghỉ ngơi cho tốt trước.

"Nếu còn cơ hội, lần sau chúng ta sẽ cùng nhau tham gia phiên bản tiếp."

Mạnh Khả nháy mắt, nói với gấu nhỏ: "Chị sẽ không quên đùi gà đã đồng ý với cưng đâu!"

"Ấu~" Gấu nhỏ khẽ đáp lại một tiếng.

"Chúng ta cũng đi thôi."

Khi thấy Quý Vân Tiêu và hai chị em đã rời khỏi bệnh viện, Trình Tri Sơ cũng quay đầu sang nói với Bạch Dịch một câu.

"Ừ." Bạch Dịch khẽ gật đầu, hắn nhìn cậu một cái, khóe môi hơi cong lên để lộ một nụ cười như có như không, cố ý nói: "Đúng rồi, Tri Sơ, chuyện vừa rồi em thật sự không cần để trong lòng đâu........."

"!!!"

Hắn còn chưa dứt lời, vừa mới nhắc tới, trên đầu Trình Tri Sơ lại bắt đầu bốc khói, gương mặt đỏ bừng lên, ấp úng nói không nên lời.

Bạch Dịch sợ mình đùa cậu quá mức, lập tức trấn an cậu vài câu, cực kỳ đứng đắn khuyên cậu không cần để tâm, cuối cùng mỉm cười nói: "Đi thôi, sau này đừng quên liên lạc với tôi nhé, hẹn gặp em trong phó bản tiếp theo."

"...Được." Trình Tri Sơ không dám nhìn hắn, cậu cúi đầu nhỏ giọng đáp lại, cuối cùng rời khỏi bệnh viện, trở lại thế giới hiện thực.

Ý thức chìm xuống một lát, Trình Tri Sơ cảm thấy mình có hơi choáng váng, lúc mở mắt lần nữa, cậu nhận ra bản thân đã quay trở lại căn phòng ngủ của mình. Trong phòng sáng sủa, được trang trí đơn giản và ấm cúng, khiến cậu cảm thấy cực kỳ an tâm.

"Hở?"

Gấu nhỏ bò ra khỏi túi áo của Trình Tri Sơ, nó tò mò nhìn xung quanh, dường như cảm thấy rất hài lòng, đang muốn nhảy lên giường của Trình Tri Sơ thì bỗng bị cậu tóm lại lại.

"Không được, Tùng Quả, cưng phải tắm cho sạch sẽ rồi mới được lên giường." Anh chọt chọt cái mũi của gấu nhỏ, hai tai của nó hơi run lên, gật gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn nói.

"Nhưng mà quần áo của con cũng bị dơ nữa......"

Cậu cúi đầu nhìn bộ quần áo dơ bẩn của mình, khi nhìn thấy gương mặt điển trai của Quý Vân Tiêu trên áo thun, cậu đột nhiên biến sắc.

Chết rồi, cậu vừa nhớ ra trước khi vào phó bản, cậu đang giúp em gái chụp ảnh, bây giờ em gái đi ra ngoài gọi điện thoại, nếu lát cô quay lại mà nhìn thấy bộ quần áo tiếp ứng quý báu của cô bị làm dơ thành như vậy, chắc chắn cô sẽ giết cậu mất!!

[Chuyện này không phải là vấn đề gì lớn cả, trong khu mua sắm có dịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net