Chương 35: Hiện thực (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Hiện thực (6)

Sau khi giúp em gái Trình Linh Linh chụp hình hoạt động xong, Trình Tri Sơ thay lại quần áo của mình, sau khi đưa cô rời khỏi phòng xong lúc này mới thở phào một hơi.

Cậu không ngờ Cố Chân lại gọi điện thoại cho Linh Linh, trước đó quả thật bọn họ đã rất lâu không liên lạc với nhau rồi.

Từ ngày đó về sau, Trình Tri Sơ không muốn có bất cứ liên quan nào với Cố Chân nữa, bởi vì đối với cậu mà nói đây là một ký ức không thoải mái chút nào, thế nên cậu xóa và chặn hết những phương thức liên lạc với Cố Chân, Cố Chân đến tìm cậu, cậu cũng trốn tránh không gặp, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn bấy nhiêu.

Cũng may Cố Chân không đến nhà cậu để tìm, thỉnh thoảng chỉ đến trường học tìm cậu, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay, bởi vì bình thường Cố Chân rất bận rộn, năm nay hắn học năm tư lại còn phải làm việc trong công ty nhà mình, rất ít khi quay về trường, một lần cũng không tìm thấy cậu.

Một khoảng thời gian trước Trình Tri Sơ còn nghe nói sang năm Cố Chân định đi ra nước ngoài tiếp tục học lên, sau khi tốt nghiệp sẽ ở đó thêm vài năm, về sau có lẽ thật sự sẽ không gặp lại nhau nữa.

Tuy rằng thỉnh thoảng nhớ lại chuyện trước kia, tức giận thì tức đấy nhưng đồng thời trong lòng cậu lại có một chút buồn bã, nhưng nhiều hơn là nhẹ nhõm, nghĩ rằng bọn họ cuối cùng cũng hoàn toàn không có liên hệ gì nữa.

Ai có thể ngờ rằng, hóa ra Cố Chân đã sớm gọi điện cho em gái cậu từ lâu......

Trình Tri Sơ bĩu môi, quyết định không nghĩ đến Cố Chân nữa, bằng không sẽ rất bực bội, dù sao cũng không gặp, Cố Chân không thể làm gì cậu.

Lúc này gấu nhỏ lén trốn sau rèm cửa ló cái đầu ra, ngó qua ngó lại rồi nhảy ra ngoài. Vừa rồi Trình Linh Linh vào phòng, nó liền nhanh chóng trốn đi, đợi đến khi cô rời đi mới dám chui ra ngoài.

Gấu nhỏ tò mò hỏi: "Bây giờ mẹ hết thích cái tên kia rồi ạ?"

"Thật ra cũng chưa tính là thích......... Lúc trước anh đối với anh ta cùng lắm là ngưỡng mộ mà thôi, căn bản chưa có tâm tư gì, lúc sau chưa kịp nảy sinh tình cảm đã bị bóp chết rồi."

Trình Tri Sơ nhún vai, sau đó ho khan, sủa đúng cho gấu nhỏ: "Còn nữa, Tùng Quả à, anh đã nói với cưng bao nhiêu lần rồi, anh là đàn ông, em phải gọi anh là ba."

"Nhưng mẹ là mẹ của con mà." Gấu nhỏ chớp chớp mắt, "Mẹ ơi, sau này mẹ sẽ không vứt bỏ ba chứ?"

"....." Trình Tri Sơ có chút nhức đầu, câu này có nhiều cái vô lý quá, cậu cũng không biết nên trả lời Tùng Quả thế nào, "Cưng không được nói như vậy, anh với chú Bạch chính là bạn tốt. Nếu lần sau cưng còn nói sai, anh sẽ...... sẽ cắt giảm đùi gà của cưng."

"Ỏ......."

Gấu nhỏ tỏ vẻ tủi thân, Trình Tri Sơ thấy vậy thì liền không đành lòng, bản thân cần gì phải so đo với một con gấu bông, cậu lập tức dỗ dành nói vài câu, hứa với nó là sẽ không cắt giảm chân gà, sau đó ẵm nó đi tắm rửa.

Sau khi tắm rửa xong, Trình Tri Sơ nằm lại lên giường, cậu mở quyển sách minh hoạt Boss ra, trang giấy lại được thắp sáng thêm một trang, chính là Tạ Viễn Hoài.

[Số thứ tự: 029]

[Danh tính: Tạ Viễn Hoài]

[Xuất xứ: Bệnh Viện Bỏ Hoang]

[Độ khó: Khó]

[Thuyết minh: Là một linh hồn quanh quẩn trong bệnh viện, khi còn sống mắc bệnh tim bẩm sinh, thể chất suy yếu, tâm trạng không thể xúc động vì thế tính cách trở nên lạnh nhạt yên tĩnh.

Sau khi qua đời, người nhà không chấp nhận chuyện hắn tử vong, giữ di thể của hắn bên trong bệnh viện, linh hồn của hắn cũng bị giữ lại, không thể rời khỏi bệnh viện, cũng không ai cảm nhận được hắn.

Hắn sớm biết bản thân không thể sống lâu nên luôn đè nén tình cảm của mình, không dám nảy sinh bất kỳ quyến luyến nào với thế giới, quen cô độc một mình nên không cảm thấy tịch mịch.

Hắn không có vướng bận gì, cũng không biết nguyên nhân và ý nghĩa việc bản thân lưu lại là gì.

Nhưng từ sau khi bạn xuất hiện, hắn nghĩ, có lẽ sự tồn tại của hắn chính là vì để gặp bạn.

Khi còn sống hắn chưa bao giờ có được khát vọng và dục niệm, sau khi trái tim ngừng đập những ý nghĩ đó lại không kìm được mà nảy mầm.

Bạn khiến hắn được sống chân chính.

Chỉ là gặp nhau ngắn ngủ nhưng hắn lại cảm ơn bạn, yêu bạn, luôn chờ đợi bạn.]

"Haiz...."

Xem hết trang sách minh họa, Trình Tri Sơ không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng có chút buồn bã.

[Chẳng lẽ cậu yêu Tạ Viễn Hoài rồi à?]

Hệ thống cười khanh khách một tiếng, giọng điệu nghe thế nào cũng giống như thiếu đánh: [Tôi biết ngay cậu là cái tên đồng tính mà, chậc chậc, thế mà còn có bạn trai cũ, còn tự xưng trai thẳng để làm gì.]

"Cút, tôi bị Cố Chân lừa được chưa!" Trình Tri Sơ tức giận nói, "Hơn nữa anh ta cũng không phải là bạn trai cũ gì, tôi không có yêu đương gì với anh ta."

[Cậu nói xạo chứ gì.] Hệ thống chẹp miệng nói, [Vế sau nếu Bạch Dịch biết thì cậu phải làm sao đây.]

Trình Tri Sơ biến sắc: "Cậu đừng có trù tôi chứ!"

[Chỉ cậu? Cậu mà còn cần người khác trù à? Xem ra cậu không tin vào vận khí của mình cho lắm.]

Hệ thống châm chọc cậu một câu, sau đó nói.

[Có vẻ tôi không nhắc nhở cậu một chút thì không được nhỉ, mắc công sau này cậu lại bị đùa chết. Cái vũ khí lúc cậu hợp nhất mảnh vũ khí lại, chính là cái "Đồng xu của chú hề", tốt nhất là cậu đừng có chạm vào nó, món đồ đó tà dị lắm, nói như thế nào ta, tôi cảm thấy căn bản nó không được coi như vũ khí mà hẳn là vật nguyền rủa mới đúng."

Trình Tri Sơ hết hồn: "Nói gì cơ?"

[Thuộc tính của vật nguyền rủa cậu cũng biết mà, nó có "Tính độc nhất", mỗi một vật nguyền rủa chỉ có một cái duy nhất, không có cái thứ hai.]

Hệ thống nói: [Nhưng vũ khí thì không, chúng không có tính độc nhất đó, chúng giống như sản phẩm sản xuất hàng loạt, theo như tôi biết dù cho là vũ khí cấp S thì cũng không chỉ có duy nhất một cái, ít nhất cũng phải có hai cái tồn tại.]

[Nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ nghe nói trong vũ khí lại có cái tiền xu này, hình như nó chỉ có một cái duy nhất, chính là đồng xu trong tay cậu.]

[Hơn nữa mô tả liên quan tới nó cậu cũng thấy rồi đấy, sử dụng nó có thể sẽ mang đến một hệ quả nghiêm trọng, thậm chí có thể làm phó bản sụp đổ, dựa vào vận khí của cậu, gặp phải chuyện xác suất thấp như vậy không phải là không có khả năng."

Giọng điệu của nó nghiêm túc, dường như cực kỳ chắc chắn suy nghĩ này, Trình Tri Sơ nghe xong trong lòng không khỏi ngột ngạt.

[Thậm chí tôi còn nghi ngờ nó là vật nguyền rủa, bên trong nó ký sinh một loại năng lực dụ dỗ và lừa gạt rất đáng sợ, nó còn lừa được cả trung tâm hệ thống phân loại đạo cụ, khiến trung tâm phân nó thành vũ khí.]

[Cậu phải biết tốc độ lưu thông của vũ khí sẽ nhanh hơn vật nguyền rủa một chút, hơn nữa người chơi bình thường sẽ không nghĩ rằng vũ khí có thể làm chết người, họ sẽ thả lòng cảnh giác, cho rằng chỉ cần uống thêm nước may mắn là có thể tùy ý sử dụng nó.......]

"Tôi sẽ không chạm vào nó nữa."

Trình Tri Sơ nghe thấy thì ứa mồ hôi lạnh, cam đoan thề thốt: "Thật ra tôi vốn không định đụng tới nó, lần trước sử dụng là vì thật sự không còn cách khác."

Cũng may lần trước hiếm khi cậu gặp may một lần, bằng không cậu và Mạnh Khả nhất định sẽ chết ở nơi đó.

[Cậu hiểu được chuyện đó là được rồi.]

Tuy hệ thống miệng thúi nhưng vào những lúc quan trọng vẫn rất đáng tin cậy: [Bây giờ điểm sinh tồn của cậu cũng không thiếu, có thể mua thẻ bài tấn công, trước khi có vũ khí mới thì tạm dùng thẻ bài để đối phó đi.]

"Tôi có rất nhiều điểm sinh tồn à?"

Trình Tri Sơ có hơi ngạc nhiên, cậu mở ra trang thuộc tính của mình, chuẩn bị nhìn xem bản thân có bao nhiêu điểm sinh tồn.

Tuy rằng sau khi thông qua phó bản, cậu có thêm 1500 điểm sinh tồn, nhưng thẻ bài là đạo cụ có hơi đắt, cái rẻ nhất cũng tốn 500 điểm sinh tồn, có thẻ bài tấn công ít nhất cũng lên tới 1000 điểm, đây không phải là lúc cậu có thể tiêu pha nhiều như vậy.

[ID người chơi: Trình Tri Sơ

Chế độ chơi: Chế độ chân thật

Cấp bậc: 13

Lượng máu: 170

Giá trị thể lực: 65

Điểm sinh tồn: 6613

Năng lực: 1 [Xem chi tiết]

Kỹ năng: 2 [Xem chi tiết]

Vật nguyền rủa: 3 [Xem chi tiết]

Vũ khí: 1 [Mảnh vũ khí x0]

Thẻ bài: 0

Vật phẩm: Sách minh họa boss x1 [cố định], đèn pin x1, thuốc bổ máu sơ cấp x3, Vòng cổ Joshua, Nhẫn máu, Đồng xu của chú hề, đồ chơi gấu Teddy.

Ô ba lô: 9

Đánh giá cấp bậc: C, đỡ gà hơn nhưng vẫn còn rất gà.

Lời bình: Nhóc đồng tính, có thể kết nối với hệ thống K29 đáng yêu như vậy chính là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của cậu, nhưng nhớ đừng có yêu nó đấy.]

"Đánh giá cấp bậc của tôi tăng lên rồi hả?"

Trình Tri Sơ cảm thấy vô cùng vui vẻ, cũng hiểu được tại sao bản thân đột nhiên lại có nhiều điểm sinh tồn như vậy.

Cấp bậc của người chơi tăng lên sẽ được thưởng một số lượng lớn điểm sinh tồn, lại có thẻ giảm giá trong khu mua sắm, từ cấp D đến cấp C sẽ được thưởng 3000 điểm, phần lớn kỹ năng và đạo cụ trong khu mua sắm đều sẽ được giảm giá 20%.

[Hừ, đúng vậy, cậu còn không mau cảm tạ đại ân đại đức của tôi?] Hệ thống hừ nói.

"Cảm ơn cảm ơn!"

Lúc này Trình Tri Sơ thật lòng cảm ơn hệ thống, dù sao chuyện tăng cấp mang đến cho cậu lợi ích rất lớn, chẳng qua giọng điệu của cậu chân thành quá, ngược lại làm cho hệ thống ngại ngùng, nửa ngày không hé răng, hình như là đã trốn đi rồi.

Trong lòng Trình Tri Sơ sướng vô cùng, cậu đếm điểm sinh tồn của mình như thần giữ của, sao đó bỗng nhiên nhận ra điểm sinh tồn của mình lại tăng thêm vài đơn vị.

Đây là......?

Cậu ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới bài đăng chiến lược tấn công lúc trước cậu đăng được đại thần Hàn Chi Lạc Bạch trả lời, rất nhiều người chơi đến vây xem đại thần đã mất tích hai năm đều nhấn vào bài post đó của cậu, hơn sáu ngàn điểm sinh tồn trừ đi số điểm thưởng vượt ải và tăng cấp thì cơ bản đều từ bài post này ra.

Đệt, đúng rồi, cậu được Hàn Chi Lạc Bạch trả lời, ở trong phó bản lâu quá cậu quên mất chuyện này luôn rồi!

Trình Tri Sơ nằm ngửa trên giường như cá chép, chộp lấy điện thoại trên bàn, xem bình luận của bài post.

Bởi vì lúc trước thông báo trên diễn đàn đến quá nhiều, điện thoại run liên hồi, cậu thấy phiền nên để chế độ im lặng, trong thời gian này, bài đăng đã nhanh chóng nhận được hơn mấy trăm bình luận, còn có mấy chục lời mời kết bạn, hơn nữa số lượng còn đang tiếp tục tăng lên.

Cậu mở lời mời kết bạn ra xem, nhìn thấy hai chị em Mạnh Khả và Quý Vân Tiêu đều đã chủ động gửi lời mời kết bạn, cậu lập tức chấp nhận lời mời của bọn họ, còn trò chuyện với chị em Mạnh Khả vài câu.

Quý Vân Tiêu chưa trả lời tin nhắn của cậu, có thể anh đang bận việc khác, dù sao Trình Tri Sơ nhớ lúc Quý Vân Tiêu tiến vào phó bản vẫn còn đang làm tạo hình, có thể anh đang ghi hình, không có thời gian xem điện thoại.

Về phần lời mời kết bạn của những người khác, bởi vì không biết bọn họ, càng không biết những người này có đáng tin cậy hay không nên Trình Tri Sơ không có chấp nhận, xóa bỏ từng lời mời, cậu tiếp tục cuộn xuống dưới nhưng khi nhìn thấy một ID, cậu bỗng ngây ngẩn cả người

[Hàn Chi Lạc Bạch gửi lời mời kết bạn cho bạn.]

Trình Tri Sơ: "??!!"

Khoan, ai chứ? Là ai gửi lời mời kết bạn cho cậu cơ?!

Cậu dùng sức lau màn hình, nhìn đi nhìn lại vài lần, sau khi xác nhận mình không nhìn lần mới hưng phấn kêu lên một tiếng, nằm lăn lộn trên giường, cậu không chút do dự dùng tốc độ nhanh nhất chấp nhận lời mời kết bạn.

Đại thần kết bạn với cậu!

Đại thần thế mà lại kết bạn với cậu?!

Trình Tri Sơ cười đến nỗi cơ mặt mỏi nhừ, mặc dù cậu tự nói với mình rằng không chừng đại thần lỡ trượt tay, hoặc nhiều nhất chỉ là đại thần muốn hỏi một chút chuyện phó bản, dù sao đại thần cũng có nhắn là phó bản kia rất thú vị, tuy không có liên quan gì đến cậu nhưng vẫn không thể ngăn cậu vui đến nỗi muốn bay lên.

Hơn nữa càng khiến cậu thụ sủng nhược kinh hơn chính là sau khi cậu chấp nhận lời mời kết bạn, Hàn Chi Lạc Bạch đã nhắn tin ngay cho cậu.

[Hàn Chi Lạc Bạch: Xin chào.]

[Nước ép cam tươi: !!]

[Nước ép cam tươi: Là Hàn Chi đại thần! Thật sự là đại thần!]

[Nước ép cam tươi: Xin chào Hàn Chi đại thần ạ!!]

Trình Tri Sơ gõ chữ lia lịa, nhanh chóng chào hỏi với Hàn Chi Lạc Bạch, cậu sợ mình lạnh nhạt với đại thần nên liền gửi đến rất nhiều lời ca ngợi Hàn Chi Lạc Bạch, khích lệ đại thần lợi hại như thế nào, bài đăng chiến lược của đại thần đã giúp đỡ cậu rất nhiều.

Thái độ của Hàn Chi Lạc Bạch rất nhã nhặn, cũng rất thân thiết, đối với sự nhiệt tình của Trình Tri Sơ, hắn lịch sự cảm ơn, nói rằng hắn chỉ muốn giúp mọi người mà thôi.

Có thể tiếp xúc gần gũi như vậy với đại thần, hơn nữa bản thân đại thần lại còn dễ gần như vậy, hảo cảm của cậu đối với Hàn Chi Lạc Bạch nháy mắt tăng không ít, đồng thời cũng rất tò mò, tại sao đại thần im lặng suốt hai năm bỗng xuất hiện trở lại, việc đầu tiên làm lại chính là bình luận bài đăng của cậu.

Chẳng qua đây là chuyện riêng tư của Hàn Chi Lạc Bạch, Trình Tri Sơ không dám tùy tiện hỏi, mà hỏi một vấn đề khác đứng đắn hơn.

[Nước ép cam tươi: Lúc trước đại thần có bình luận bài đăng của em, nói là phó bản "Dinh thự lúc nửa đêm" rất thú vị, tại sao vậy ạ? Phó bản này có gì đặc biệt ạ?]

[Hàn Chi Lạc Bạch: Đúng vậy, phó bản này có một tính chất rất là đặc thù, tình huống chi tiết tôi không tiện nói, nhưng có thể tiết lộ với em một chút: Phó bản này không phải người nào cũng có thể vào, cần người đặc biệt mới có thể mở ra."

Người đặc biệt?

Trình Tri Sơ ngẩn ra, không khỏi nghĩ tới Bạch Dịch.

Đương nhiên cậu sẽ không mặt dày tới mức nghĩ rằng mình là người đặc biệt, nên chỉ còn lại bốn người đồng đội, Vương Kiến Minh, Nhậm Tuyết, Lộ Văn Tĩnh đều đã qua đời, tuy rằng họ có thể nhưng người có khả năng nhất vẫn là Bạch Dịch, dù sao hắn cũng rất mạnh, hình như cũng rất thần bí, nói không chừng có liên quan gì đến cái phó bản kia.

[Hàn Chi Lạc Bạch: Lúc trước không có ai có thể đi vào phó bản này, em và đồng đội của em là nhóm đầu tiên, hơn nữa tôi đoán đây cũng là nhóm cuối cùng, sau này sẽ không có người chơi nào tiến vào phó bản đó nữa."

[Hàn Chi Lạc Bạch: Phó bản đặc biệt như thế không chỉ có một cái, tôi vẫn luôn tìm kiếm manh mối, nhưng thu hoạch không nhiều lắm, nếu em có phát hiện gì, hy vọng em có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ trả thù lao tương ứng cho em."

[Nước ép cam tươi: Ngại quá, phó bản này em cũng không có nhiều manh mối cho lắm, cơ bản đã kể hết trong bài đăng chiến lược rồi, không thể giúp đỡ gì anh, em xin lỗi nhá.]

Nhìn thấy tin nhắn của Hàn Chi Lạc Bạch, Trình Tri Sơ hơi nhíu mày, cảm thấy bản thân không nên kể hết mọi chuyện ra, ví như chuyện có được vật nguyền rủa và một vài chuyện trải qua trong phó bản.

Đây là cảnh giác cơ bản, tuy rằng Hàn Chi Lạc Bạch là đại thần nhưng lại thích chia sẻ bài đăng công lược, nhìn sơ thì là một người có tính cách không tồi, nhưng bộ mặt thật của hắn như thế nào thì lại khó nói, bọn họ chỉ vừa mới quen, Trình Tri Sơ cũng không hiểu biết về hắn, đương nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng hắn được, phải có đề phòng với hắn.

Trong lòng cậu cũng có chút hối hận, nếu mà cậu biết phó bản Dinh thự lúc nửa đêm đó đặc biệt thì cậu sẽ cân nhắc lại chuyện đăng bài, nhưng mà do trước đó cậu không biết, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa.

Hơn nữa, nếu Bạch Dịch là người mở ra phó bản đặc biệt, nói không chừng phó bản Bệnh viện bỏ hoang lần này cũng là phó bản đặc biệt, trước khi biết rõ Hàn Chi Lạc Bạch là người như thế nào thì cậu sẽ không đăng bài, lát nữa cậu cũng phải nói với chị em Mạnh Khả và Quý Vân Tiêu là đừng đăng.

[Hàn Chi Lạc Bạch: Như vậy à? Không sao cả, có lẽ em không nhớ rõ, sau này nếu nhớ ra gì đó thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.]

[Nước ép cam tươi: Được, nếu mà em nhớ ra cái gì thì em nhất định sẽ nói cho đại thần!]

......

Mấy ngày kế tiếp, Trình Tri Sơ lên kế hoạch sử dụng điểm sinh tồn, mua thuốc, tăng kỹ năng mới và thẻ bài, toàn bộ số điểm sinh tồn gần như thấy đáy, chỉ còn lại một số điểm sinh tồn đủ để bảo đảm tính mạng.

Đồng thời cậu cũng nói với chị em Mạnh Khả và Quý vân Tiêu đừng đăng bài chiến lược tấn công, nguyên nhân cụ thể thì cậu không có nhắc tới nhưng cả ba người đều hiểu ý lập tức đồng ý ngay, hơn nữa còn không hỏi gì thêm.

Mấy ngày nay Trình Tri Sơ cũng thường xuyên nói chuyện với Bạch Dịch, nhưng tạm thời không có nhắc đến chuyện của Hàn Chi Lạc Bạch.

Một là cậu không biết đối với chuyện người mở ra phó bản đặc biệt thì Hàn Chi Lạc Bạch có thái độ gì, có lẽ người ta thật sự xuất phát từ lòng tốt, cho nên cậu không muốn để Bạch Dịch lo lắng nhiều, dù sao hắn bị nhốt trong chế độ tử vong, vô cùng nguy hiểm.

Hai là có thể Bạch Dịch cũng biết chuyện phó bản đặc biệt, có bí mật riêng của mình, Trình Tri Sơ lo là nếu mình tùy tiện hỏi, lỡ đâu hỏi trúng chuyện gì không nên hỏi.

Mấy ngày ngay Hàn Chi Lạc Bạch vẫn tiếp tục duy trì liên lạc với Trình Tri Sơ, có lẽ vì muốn bày tỏ thành ý, hắn sẽ chủ động hỏi Trình Tri Sơ có thắc mắc gì không, hắn có thể giúp cậu.

Ban đầu Trình Tri Sơ uyển chuyển từ chối ý tốt của Hàn Chi Lạc Bạch nhưng sau mấy lần đối phương đề cập, cậu có chút do dự, cuối cùng vẫn hỏi vài chuyện liên quan đến chế độ tử vong.

Cậu hỏi về chế độ tử vong, ngoại trừ do bản thân tò mò thì cậu cũng muốn biết bản thân có thể giúp gì cho Bạch Dịch hay không. Thật ra cậu cũng không sợ Hàn Chi Lạc Bạch hoài nghi bởi vì chính Hàn Chi Lạc Bạch cũng chơi chế độ tử vong, cậu có thể nhắc tới đề tài này một cái tự nhiên.

[Hàn Chi Lạc Bạch: Rất ít người chơi lựa chọn chế độ tử vong, tuy rằng có thể kiếm được nhiều điểm sinh tồn nhưng suy cho cùng thiệt nhiều hơn lợi, người lựa chọn chế độ này bình thường đều do có một số lý do khiến họ không thể không chọn nó.]

[Hàn Chi Lạc Bạch: Bản thân tôi cũng vậy.]

[Hàn Chi Lạc Bạch: Nguyên nhân phổ biến nhất chính là người chơi trong hiện thực đang ở trong trạng thái sắp chết, chỉ cần trở lại hiện thực sẽ lập tức tử vong.]

[Hàn Chi Lạc Bạch: Người như vậy không thể trở lại hiện thực, chỉ có thể lựa chọn chế độ tử vong, đến khi vượt hết ải trong trò chơi mới có thể sống lại ở hiện thực.]

[Nước ép cam tươi: Hóa ra là thế......]

Trình Tri Sơ có chút ngạc nhiên, lúc trước cậu từng hỏi Bạch Dịch tại sao lại lựa chọn chế độ tử vong, Bạch Dịch không trả lời ngay mà chỉ nói nguyên nhân phức tạp, chẳng lẽ hắn cũng là tình huống như thế này?

Mang theo cảm giác lo lắng, cậu buông điện thoại xuống, nằm trên giường một hồi, cuối cùng ngủ quên rồi nằm mơ một giấc mơ quỷ dị.

Cảnh trong mơ, cậu đứng ở trong bóng tối, bàn tay nắm chiếc đồng tiền bạc kia.

Hết lần này đến lần khác cậu ném tiền xu, lần nào cũng ra mặt chú hề, mỗi lần ném cậu lại được thỏa mãn một nguyện vọng, tiền tài, danh dự, địa vị, gái đẹp..... Chỉ cần ném đồng tiền xu, cậu sẽ đạt được một ước muốn.

Hôm nay cũng như thế, sau khi liên tục ném đồng tiền xu, cậu có được tất cả, đang muốn ném đồng tiền xu một lần nữa, thỏa mãn tâm nguyện cả đời thì bỗng nhiên bị cái gì đó cọ cọ lên mặt, cậu lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

"Ô......"

Gấu nhỏ phát ra âm thanh rất khẽ, nó vỗ vỗ mặt cậu, thấy cậu tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra rồi nhảy lên đầu giường mở đèn, ý bảo cậu nhìn vào trong tay của mình.

Trình Tri Sơ mới nhìn qua, vốn còn chút ngáy ngủ nháy mắt đều bay sạch —— Trong tình huống thần không biết quỷ không hay, chiếc đồng xu chú hề kia lại chạy tự mình chạy ra ngoài, lẳng lặng nằm bên cạnh tay cậu, tựa như ngay sau đó sẽ bị cậu đụng tới.

Mẹ nó cái đồ quỷ gì thế......

Cậu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, rụt người lại trong giường, căn bản không dám đụng vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net