Chương 6: Dinh thự lúc nửa đêm (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Dinh thự lúc nửa đêm (4)

"A ——"

Tiếng thét chói tai của Nhậm Tuyết vang vọng cả tòa dinh thự, dưới cái nhìn ngạc nhiên của mọi người, cô lập tức quỳ rạp xuống đất, bị dọa đến mức không đứng dậy được, chật vật bò về phía trước.

Sau khi cô bò về phía trước, những người khác mới nhìn thấy chỗ cô đứng ban nãy có một dấu chân, chân trái bị mất một nửa, bên ngoài thấm máu, đúng y như miêu tả của Trình Tri Sơ ban nãy.

"Có quỷ! Có quỷ a —"

Cả người của Nhậm Tuyết run rẩy quỳ trên mặt đất, kêu khóc thảm thiết, Vương Kiến Minh vội vàng chạy đến bảo vệ cô ở sau mình, sắc mặt cũng trắng bệch y như cô, hàm răng đều đang va vào nhau lập cập.

Trình Tri Sơ và Lộ Văn Tĩnh cũng sợ hãi vô cùng, Lộ Văn Tĩnh giơ cây xà beng dính máu của mình lên, liều mạng quơ quào, cao giọng hét lớn: "Đừng đến đây! Đừng đến đấy!"

Dấu chân kia vẫn đứng im tại chỗ, không hiểu sao từ không trung bỗng rơi xuống những giọt máu không dứt, trên mặt đất tích tụ thành một vũng lớn, tỏa ra mùi máu tanh hôi nồng nặc.

Mọi người vô cùng khẩn trương nhìn nó chằm chằm, không ai dám tới gần, sau đó lại phát hiện dấu chân này chuyển động, "tí tách" đi từng bước về phía trước.

Trình Tri Sơ phát hiện phương hướng của dấu chân này bước đến trùng hợp lại là chỗ đứng của cậu, cơ thể cậu chợt cứng đờ, sau đó lập tức phản ứng lại, không nói hai lời liền bắt đầu chạy trốn như điên.

Cậu không biết con quỷ này có phải là Boss của phó bản không, cậu không dám làm liều, lỡ như hôn sai người, vậy cậu dám chắc rằng sẽ lập tức bị con quỷ này giết chết! Hơn nữa ra trận sớm như vậy thường không phải Boss, mà nếu không phải Boss.... vậy thì ——

"Đứng thất thần làm gì, còn không mau chạy đi!!!"

Cậu hét lên thật to, đánh thức nhóm người Lộ Văn Tĩnh đang đứng sững sờ, mọi người né ra tứ phía, Trình Tri Sơ khóc không ra nước mắt phát hiện tên quỷ kia thật sự đi về hướng của cậu, vẫn luôn đuổi theo cậu, nó vừa không ngừng phun máu ra ngoài, vừa không ngừng để lại dưới đất một chuỗi dấu chân, bước đi vặn vẹo quái dị, nhưng có thể thấy rõ ràng khoảng cách của nó và cậu ngày càng cần.

Tại sao cậu lại xui như vậy?!

Trình Tri Sơ suy sụp chạy quanh cái bàn đá lớn, rồi lại chạy quanh ghế sô pha, thở hồng hộc chạy khắp phòng khách với dấu chân, ba người Nhậm Tuyết đứng xem ngây cả người, không nhịn được chạy chậm dần, sau đó dừng hẳn lại ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn.

Ai mà ngờ dấu chân đó lại giống như cực kỳ thiên vị Trình Tri Sơ, không chút để ý đến người khác, luôn chấp nhất đuổi theo cậu không tha, Trình Tri Sơ thật sự sắp khóc tới nơi, bởi vì cậu sắp chạy không nổi nữa, hệ thống cũng đang liều mạng nhắc nhở giá trị thể lực của cậu sắp cạn kiệt.

[Giá trị thể lực còn: 3..... 2......]

Nếu rơi về con số 0, cậu thật sự sẽ không thể chạy được nữa! Vậy nên rốt cuộc con quỷ này tại sao cứ mãi đuổi theo cậu vậy? — Chẳng lẽ bởi vì trên người cậu có chiếc chìa khóa kia sao?

Trong đầu Trình Tri Sơ bỗng lóe lên sáng kiến, đang nghĩ có nên ném chìa khóa cho người khác hay không, vài người thay phiên nhau chạy vòng vòng với quỷ, sau đó lại tìm cơ hội khác chạy trốn, mãi suy nghĩ nên cậu không chú ý đến sàn nhà đã mục nát, giẫm mạnh một bước, tấm ván gỗ "cạch" một tiếng gãy ngang, chân phải của cậu lập tức rơi xuống hố.

Đm, tại sao lại còn bị thế này!

Trình Tri Sơ mờ mịt, mắt thấy bản thân sắp sửa ngã mạnh xuống đất, một cánh tay mạnh mẽ bỗng nhiên vươn tới, vững vàng ôm cậu vào lòng, đầu cậu vùi vào lồng ngực rắn chắc của đối phương, ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu.

— Là Bạch Dịch.

Vừa ngẩng đầu lên, Trình Tri Sơ liền nhìn thấy gương mặt điển trai của Bạch Dịch, đúng lúc này đối phương cũng trùng hợp cúi đầu xuống nở một nụ cười xinh đẹp với cậu, dường như đang trấn an cậu.

Trình Tri Sơ sửng sốt một chốc, sau đó lập tức nghe thấy âm thanh máu nhỏ xuống đất càng ngày càng lớn, chớp mắt dấu chân đã cách bọn họ rất gần!

Lòng cậu tức quýnh lên, Bạch Dịch là vì cứu cậu, cậu không thể liên lụy đến Bạch Dịch được, cậu lập tức không để ý đến những thứ khác nữa, lấy chìa khóa muốn ném đi, dùng cái này để hấp dẫn lực chú ý của con quỷ kia, nhưng Bạch Dịch bỗng đè tay cậu lại, khẽ nói: "Yên tâm, không sao cả."

Nói xong hắn liền ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếc về phía dấu chân kia, đôi mắt đen nhánh lộ ra ánh mắt u ám thâm thúy, tựa như vực sâu sắp cắn nuốt tất cả mọi thứ, tỏa ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm.

"Tí tách, tí tách...."

Giống như cú phanh gấp, dấu chân chợt ngừng lại, bốn phía phun đầy máu tươi. Nửa dấu chân kia mãi vẫn không chạm xuống đất, nó treo lơ lửng trên không trung, vết máu tích tụ dưới đất vừa vặn vẽ ra hình dáng lòng bàn chân.

Khóe môi Bạch Dịch cong lên, hắn mỉm cười với nó, gương mặt tuấn tú phủ một bóng đen mờ nhạt, đôi mắt càng lúc càng lạnh như băng.

"Rầm — rập!"

Ngay sau đó, Trình Tri Sơ ngạc nhiên phát hiện dấu chân kia đột nhiên đổi hướng một trăm tám mươi độ, nặng nề dẫm lên sàn nhà, dùng tốc độ nhanh nhất tháo chạy ra ngoài, nhưng nếu không phải hướng chạy của nó là chỗ của nhóm người Vương Kiến Minh, suýt nữa cậu đã thật sự nghĩ nó đang chạy trốn.

"A a a ——"

Nhìn thấy dấu chân bỗng nhiên lại chạy về phía mình, Vương Kiến Minh và Nhậm Tuyết sợ tới mức hét chói tai, bắt đầu một màn rượt đuổi quanh căn phòng hệt như Trình Tri Sơ ban nãy.

Trình Tri Sơ khiếp sợ không thôi, cậu quay đầu nhìn về phía Bạch Dịch: "Sao anh có thể làm cho nó không đuổi theo tôi nữa vậy?"

"........" Bạch Dịch im lặng chừng vài giây rồi mỉm cười nói: "Tôi có đổ chút nước thánh lên người, dọa nó chạy đi, thật ra tôi cũng không dám chắc nữa, nhưng may mà có tác dụng."

"Cậu có đồ đối phó quỷ sao không lấy ra sớm!"

Vương Kiến Minh mặt không còn chút máu hét lên một tiếng, hắn ta không thể không lăn lộn trên mặt đất, khó khăn lắm mới có thể tránh thoát dấu chân đã đuối tới phía sau mình, vừa rồi hắn còn cảm nhận được ngón tay của quỷ đã đụng tới người hắn!

"Trong ba lô có hơi nhiều đồ, tôi tìm một hồi mới thấy." Bạch Dịch chậm rãi hỏi han, "Muốn tôi lấy ra không?"

"Vô nghĩa! Chẳng lẽ cậu muốn thấy người chết —— Á!"

Đột nhiên Vương Kiến Minh cảm giác sau lưng mình bị một thứ gì đó bén nhọn cào qua, trên áo lập tức xuất hiện ba vệt máu dài khiến hắn té thảm xuống đất, sau đó bị thứ gì đó không nhìn thấy bóp chặt cổ, trên làn da hiện ra dấu tay xanh tím.

"Kiến Minh!"

Chút tức giận của Nhậm Tuyết đối với Vương Kiến Minh lập tức tan thành mây khói, cô hoảng sợ che miệng hét lên, Lộ Văn Tĩnh cũng rất hoảng sợ, cô nàng dựa vào vách tường, sắc mặt trắng đến dọa người.

"Bạch Dịch, anh còn dư nước thánh không?" Trình Tri Sơ cũng gấp vô cùng, bởi vì nếu không mau giết lệ quỷ này, chẳng những là Vương Kiến Minh, mà tất cả bọn họ đều sẽ chết ở trong này.

"Có."

Bạch Dịch gật đầu, lộ ra vẻ mặt như đang tìm kiếm thứ gì đó. Mỗi người đều có hệ thống ba lô, mỗi ba lô đều có một số ô nhất định, có thể chứa vật phẩm.

Cũng không biết trong ba lô của Bạch Dịch rốt cuộc có bao nhiêu ô vuông, hắn lục tìm hồi lâu, tận lúc những người khác thấy Vương Kiến Minh bắt đầu trợn mắt trắng, hắn mới chậm rãi lấy ra một cái chai, không nhanh không chậm đi qua đó.

Khi nhìn thấy cái chai kia, Trình Tri Sơ không khỏi sửng sốt, cậu đưa mắt nhìn theo tay Bạch Dịch —— Bởi vì dù cậu nhìn như thế nào, chai nước thánh kia cũng giống như là...... một chai nước khoáng.

Trình Tri Sơ dụi dụi mắt, xác định bản thân thật sự không nhìn lầm, lập tức sững sờ một lát.

Chai nước khoáng?? Bạch Dịch dùng thứ này đựng nước thánh???

Dưới cái nhìn đầy hoảng sợ và lo lắng của những người khác, Bạch Dịch đi tới phía trước Vương Kiến Minh đang bị quỷ bóp cổ, vặn mở chai nước khoáng ra, từ trên cao nhìn xuống đổ chất lỏng bên trong ra ngoài, đồng thới hắn dùng một âm thanh cực kỳ thấp, lạnh lùng nói.

"Ngươi nên biết nên dùng phương thức nào rời đi."

"Rào ——"

Chất lỏng rơi giữa không trung như gặp phải thứ gì đó, còn chưa rơi xuống người Vương Kiến Minh nó đã tách ra tứ phía, mơ hồ phác họa ra một dáng người, dáng vẻ đáng sợ thiếu mất đầu, trộn lẫn với chất lỏng chảy ra nhiều máu hơn, còn có cả óc, tất cả đều phun lên mặt Vương Kiến Minh.

"A a a!"

Bị chất lỏng đổ lên, bóng người đột nhiên hét một tiếng chói tai đầy thê lương, thả tay đang bóp chặt cổ Vương Kiến Minh ra, té ngã xuống đất, vừa rít lên vừa lăn lộn, dường như nó cực kỳ đau đớn, vặn vẹo còn hơn cả Vương Kiến Minh hồi nãy.

Tiếng rít gào của nó cực kỳ đáng sợ, sàn nhà và đồ đạc bị rung chuyển nhẹ, Trình Tri Sơ và mọi người đau đớn nhắm mắt bịt chặt tai lại, màng nhĩ suýt nữa đã bị phá rách.

Tiếng thét của nó kéo dài chừng vài giây rồi bỗng nhiên biến mất, sàn nhà ngừng rung chuyển, dinh thự lần nữa quay về vẻ yên tĩnh.

Trình Tri Sơ cẩn thận mở mắt ra, phát hiện Vương Kiến Minh đang nằm trên mặt đất thở hổn hển, bóng người kia cũng không thấy nữa, Bạch Dịch cúi đầu nhìn chai nước khoáng chỉ còn lại một ít chất lỏng, không biết đang suy nghĩ những gì.

"Quỷ bị tiêu diệt rồi sao....." Trình Tri Sơ nuốt nước bọt, run rẩy hỏi một tiếng.

"Chắc là vậy" Bạch Dịch ngẩng đầu cười nói, "Tạm thời chúng ta đã an toàn rồi."

"Phù....."

Nghe hắn nói như vậy, Trình Tri Sơ lập tức thở phào. Hệ thống không có thông báo gì, xem ra con quỷ kia đúng thật không phải là Boss, cũng may là không phải, nếu không cậu sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của sách tranh được.

"Hu hu hu......"

Cùng lúc đó, Nhậm Tuyết suy sụp ngã ngồi dưới đất, nhìn Vương Kiến Minh may mắn kiếm về được một mạng, cô ôm mặt khóc nức nở, đôi mắt Lộ Văn Tĩnh cũng đỏ hoe, ngồi xổm dưới đất. Cơ thể co rụt lại một góc.

"Không sao đâu, Tiểu Tuyết, em đừng lo lắng cho anh, anh rất ổn."

Vương Kiến Minh sờ mặt mình, lau chỗ óc với máu này đi, định cậy mạnh ở trước mặt Nhậm Tuyết, nhưng bởi vì cổ họng bị siết quá đau nên hắn ho mạnh vài tiếng.

Hắn lảo đảo đứng lên, uống một lọ bổ máu, vừa định đi qua an ủi Nhậm Tuyết nhưng lại nhìn thấy Bạch Dịch đứng trước mình khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm chai nước trong tay, sắc mặt lập tức tối sầm, cắn răng nói: "Tiếc nước thánh của cậu chứ gì? Cậu yên tâm, tôi sẽ không chiếm hời của cậu, nước thánh đó sau này sẽ trả lại cho cậu......"

"Không cần." Bạch Dịch lắc đầu, "Tôi chỉ muốn vứt chai nước này đi, nhưng ở đây không có thùng rác."

Vương Kiến Minh: "........"

"Đừng ném chứ." Sau khi Trình Tri Sơ nghe thấy thì lập tức ngăn hắn lại, "Không phải ở đây còn một chút nước thánh sao, đừng vứt đi lãng phí lắm, không bằng mỗi người chúng ta đổ lên người một ít đi, tôi thấy hiệu quả phòng quỷ của nó tốt lắm á."

"...... Cũng được."

Bạch Dịch mỉm cười gật đầu đưa cái chai ra, mỗi người đều cực kỳ quý trọng đổ ra một chút bôi lên da.

Đến lượt Trình Tri Sơ, cậu còn cố ý đưa miệng chai lên mũi ngửi thử một chút, nhưng kỳ lạ vô cùng, chai nước thánh này sao lại có mùi giống giống mùi của nước khoáng.......

Nhưng được Bạch Dịch cứu hết lần này đến lần khác, hiện tại Trình Tri Sơ đã cực kỳ tin tưởng Bạch Dịch, không hề nghi ngờ hắn. Cậu trả chai nước thánh lại cho Bạch Dịch, còn vô cùng chân thành và trịnh trọng nói cảm ơn với hắn.

"Vừa rồi tôi chưa kịp nói, thật sự rất cảm ơn anh, Bạch Dịch, hên là có anh ở đây, nếu không chỉ dựa vào chúng tôi thật sự khó có thể đối phó với con quỷ kia. Hơn nữa tôi được anh cứu không dưới một lần, đại ân này không lời này diễn tả hết được, tóm lại sau này nếu anh có chuyện gì muốn làm, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm, tôi nhất định sẽ giúp anh."

"Đó là cậu, cho dù không có cậu ta, chưa chắc gì chúng ta đã không đối phó được với quỷ....."

Vương Kiến Minh không phục lẩm bẩm nói, chẳng qua biểu cảm của hắn có hơi chột dạ, dù sao ban nãy hắn là người bị quỷ rượt đuổi thảm nhất.

Không ai để ý đến hắn, Bạch Dịch vô cùng dịu dàng đáp lại Trình Tri Sơ mấy câu, khiến Trình Tri Sơ càng nảy sinh cảm giác gần gũi với hắn, dù sao một người tính cách vừa tốt, vẻ ngoài vừa đẹp trai, còn lợi hại như thế, ai mà không muốn kết bạn chứ!

"Tôi thật sự cảm thấy anh rất lợi hại luôn, với lại còn bình tĩnh hơn chúng tôi nhiều." Trình Tri Sơ khâm phục nói, "Cấp bậc của anh chắc hẳn cao hơn chúng tôi nhiều đúng không, anh cấp mấy thế?"

Chạy trốn vô hạn không có yêu cầu nghiêm ngặt về sự liên kết giữa cấp bậc và phó bản, chỉ cần cấp bậc không cách nhau quá năm cấp thì đều có thể cả, nhưng người chơi tiến vào phó bản có cấp bậc thấp hơn mình, độ khó sẽ được yêu cầu cao hơn, ví dụ như người chơi cấp 10 tiến vào phó bản cấp 12 thì độ khó có thể sẽ ở mức bình thường, nhưng nếu tiến vào phó bản cấp 3 thì độ khó ít nhất sẽ ở mức khó.

Người chơi ở cùng một phó bản có thể sẽ gặp những độ khó khác nhau, cho nên Trình Tri Sơ đoán, độ khó của phó bản này đối với Bạch Dịch là mức khó, nhưng Bạch Dịch vẫn luôn mang dáng vẻ thành thạo, vậy thì chứng tỏ ngoại trừ yếu tố cấp bậc, bản thân Bạch Dịch cũng rất lợi hại.

"........." Gương mặt Bạch Dịch lập tức lộ ra một tia bối rối, hắn bỗng cười rồi hỏi ngược lại, "Em cảm thấy tôi cấp mấy?"

"Hừm..... cấp 8 nhỉ?" Trình Tri Sơ không chắc lắm.

"Ừm, đoán hay lắm, tôi cấp 8 đấy."

Bạch Dịch không chút do dự gật đầu, sau đó chuyển sang đề tài khác, nói: "Quỷ bị tiêu diệt rồi, bây giờ chúng ta có thể đi lên phòng ngủ trên lầu hai, ở đó có lẽ sẽ có chút manh mối."

—ฅ^•ﻌ•^ฅ—

Nhật ký của Bạch Dịch • Phần 6

Nó diễn khoa trương quá, dở ẹc, hại tôi suýt nữa bị nghi ngờ.

Chuyện vui khác chính là Tri Sơ nói dù cho tôi muốn làm gì, em ấy cũng sẽ giúp tôi —— Không biết em ấy có bằng lòng giúp tặng bản thân em ấy cho tôi không nhỉ?

Tôi chỉ muốn em ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net