Chương 1: Mạnh mẽ bắt giữ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Faraheit.

Chương 1: Mạnh mẽ bắt giữ.

Trường Trung học Lộ Dữ, diễn đàn học sinh, tìm từ khóa "Lộ Chấp", kết quả hiện lên 301 bài đăng.

Bài đăng mới nhất:

【 Chúc mừng bạn học Lộ Chấp trường chúng ta đạt được danh hiệu Học sinh ba tốt cấp thành phố! 】

【 Tôi cá là lần thi tháng này Lộ Chấp lại đứng hạng nhất toàn khối, thế cục chưa định nhưng mà cậu ta là hắc mã, còn tôi là trâu ngựa. 】

Bình luận mới nhất:

"Bạn học Lộ Chấp lớp 11-1, mình thích cậu!"

"Cmn, thứ hai là phiên trực của Lộ Chấp, ông đây phải cẩn thận chút, cậu ta là quỷ hay sao, ngồi xổm trên sân thượng có một chút mà cậu ta cũng bắt được!"

"Bằng lòng chi số tiền lớn để sao chép bộ não của Lộ Chấp."

"Cái gì mà lung tung rối loạn hết cả lên vậy." Trong văn phòng, Phương Nghiên Duy dựa cửa sổ, thoát khỏi diễn đàn, "Lộ Chấp này thật đúng là học sinh giỏi nổi tiếng."

Năm phút trước, Phương Nghiên Duy nhận được điện thoại của mẹ cậu từ nước ngoài, Phương Gia Di.

"Đến nơi rồi phải không, mẹ đã tìm được cho con một nhà tốt." Phương nữ sĩ nói, "Lát nữa con dọn qua đó cho mẹ."

"Trực tiếp ngả bài luôn à?" Phản ứng đầu tiên của Phương Nghiên Duy là thế này, "Mẹ bán con lấy bao nhiêu tiền?"

"... Còn nói hươu nói vượn nữa, mẹ xé miệng con bây giờ" Phương nữ sĩ trách cứ, "Con trai của bạn mẹ, Lộ Chấp, thành tích rất tốt lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lúc học ở đảo Lộ, con ở nhà người ta đi."

Nói tóm lại, trong nhà có gen học giỏi, chỉ cần Phương Nghiên Duy do dự một chút thì chính là không tôn trọng việc học tập.

Sau một hồi nén giận nói chuyện, cậu không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Cậu tiếp tục lên diễn đàn tìm kiếm, muốn xem ảnh chụp của bạn học này.

Đúng là cậu tìm thấy một cái.

【 Bạn học Lộ Chấp lớp 11-1: Lời nói lịch sự, hành động văn minh, ảnh chủ đề sẽ là một ảnh thu nhỏ.】

Ảnh chụp từ xa không rõ mặt, chỉ có thể mơ hồ thấy nam sinh đứng trên đài, khoá đồng phục kéo kín cổ, ăn mặc ngay ngắn.

Cái kiểu bảo thủ này, các thầy cô giáo thích nhất là hình tượng mọt sách nói chuyện văn nhã, giọng điệu nhẹ nhàng.

So với cậu, thể loại học sinh kém chẳng theo kịp tiến hoá của nhân loại, chỉ là một người qua đường.

"Bạn học Phương Nghiên Duy, đây là đồng phục mùa xuân và hè của em, nhớ mặc đầy đủ nhé." Lão Trần đưa túi cho cậu, lại rút một quyển sách thật dày ra từ trong ngăn kéo, "Đây là nội quy trường học của chúng ta, nhớ kĩ."

Thiếu niên dựa cửa sổ, toàn thân bất động, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, nghiêng người vác theo một cái cặp sách cũng màu đen.

Trên gò má trắng nõn có vài vết thương, cằm vênh lên nghiêng nghiêng có dán một cái băng cá nhân, đuôi mắt bị trầy da ửng đỏ, tóc màu nâu nhạt, mái tự nhiên rũ xuống, lông mi rất dài, ánh mắt thoạt nhìn chẳng mấy ngoan ngoãn.

Phương Nghiên Duy nhận quyển "Nội quy trường Trung học Lộ Dữ", cầm bằng một tay, một tay lật qua lật lại: "Ít thế này thôi ạ?"

Lão Trần trong lòng lộp bộp một tiếng: "... Không đủ sao?"

Lão Trần dạy qua năm sáu lứa học sinh, ít nhiều cũng có kinh nghiệm nhìn người. Học sinh trước mặt này chính là đại ca học đường trong truyền thuyết.

Nội quy trường học mười hai cuốn, cuốn nào cũng có ghi kiểu học sinh này.

"Không phải ạ, em chỉ hỏi vậy thôi." Phương Nghiên Duy nói, "Nếu không còn việc gì, em xin phép đi trước ạ."

"A, em khoan đã." Lão Trần ngăn cậu lại, "Thầy sẽ thêm em vào nhóm Wechat của lớp 1, có việc sẽ thông báo ở trong nhóm, nhưng ngày thường đi học thì không được chơi điện thoại."

Ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên cầm lấy điện thoại, chìa một cái mã QR ra, trong lòng bàn tay còn có một vết thương chưa khép miệng.

Mí mắt lão Trần giật giật.

Vài phút sau, trong nhóm chat lớp 11-1 Trung học Lộ Dữ.

[Lão Trần chủ nhiệm] mời [Chàng trai thanh thuần cực phẩm] vào nhóm.

[Mạc Lị]: ?

[Trần Thắng]: ??

[Ngô Quảng]: ???

[Dương Hoa]: @Lão Trần chủ nhiệm, Thầy bị trộm tài khoản ạ?

[Hà Tuế Tuế] @Chàng trai thanh thuần cực phẩm, Một đêm bao nhiêu tiền vậy?

Lão Trần: "..."

"Cái tên này của em..." Ông cố gắng tìm từ ngữ thích hợp, "Nghe thật đặc biệt."

"Có cái thằng ranh con... Có đứa bạn đùa dai sửa ạ." Phương Nghiên Duy nói, "Không đủ ba tháng thì không đổi được."

Cậu sửa biệt danh trong nhóm chat thành ba chữ "Phương Nghiên Duy" rồi xoay người ra khỏi văn phòng.

Thấy cậu đi xa rồi, các thầy cô đang chấm chữa bài thi hàng tháng tròn mắt nhìn nhau.

"Đứa nhỏ này, nhìn vậy nhưng mà không dễ dạy đâu." Chủ nhiệm lớp bên cạnh nói, "Tôi nghe nói em ấy chuyển trường là bởi vì đánh nhau với anh trai kế, còn dùng cả dao hả?"

"Mẹ của em ấy là Phương Gia Di, học sinh đáng tự hào của trường chúng ta." Trần Tang Du nói, "Cứ từ từ xem xét."

"Lại là con trai học sinh ưu tú của trường, lớp ông đã có Lộ Chấp rồi, sao mà vẫn hơn thua thế." Chủ nhiệm lớp bên cạnh nói, "Giữ ổn định vị trí số một toàn khối, bỏ xa hạng hai, còn rất nghe lời bố mẹ thầy cô, cũng chẳng quậy phá với những học sinh cá biệt. Năm trước cậu ấy chuyển đến lớp của ông, ông đúng thật là nhặt được kho báu."

"Ha ha ha." Lão Trần hòa nhã cười vài tiếng, "Lộ Chấp đúng thật là không tồi, tư tưởng rất tiến bộ, ví dụ như cuối tuần người khác đều ra ngoài chơi, thì thời gian ấy nó chắc chắn sẽ học tập nghiêm túc ở thư viện."

*

Ngõ nhỏ cạnh trường Trung học Lộ Dữ.

Mấy đại ca xã hội đầu nhuộm năm màu tóc đang bao vây một học sinh mặc đồng phục cấp ba ở giữa.

Người nghe thấy thương, người xem rơi nước mắt.

Người qua đường sôi nổi ngó nhìn, mặt lộ vẻ không đành lòng, tránh đi đường tắt này.

Đại ca xã hội đen cầm đầu nhuộm màu tóc vàng chói, thân hình đầy cơ bắp rắn chắc, cánh tay có một hình xăm rất lớn, miệng cười ngậm thuốc lá, giơ cánh tay lên cao...

Giúp người trước mặt phủi đi bụi bám rơi ra từ vách tường cũ.

"Anh Chấp, đại ca." Tóc vàng ăn nói khép nép, "Buổi tối thứ bảy tuần sau có trận đánh nhau, đánh với mấy tên ngu ngốc trường Trung học nghề, anh có đến không?"

Người được gọi "anh Chấp" là một nam sinh có vóc dáng rất cao, thân hình cân đối mảnh khảnh.

Hắn mặc đồng phục màu trắng và xanh biển của trường Trung học Lộ Dữ, hai tay đút trong túi, đôi mắt màu đen nhìn có chút lạnh lùng.

"Không có hứng thú, không tới." Hắn nói.

"Không tới thật ạ?" Hoàng Mao có chút tiếc nuối, "Năm trước anh Chấp nắm cổ áo đại ca của bọn nó dồn vào góc tường, ra tay rất tàn nhẫn, một trận thành danh, chỉ có các nữ sinh mới lên không biết thôi, trong khu trường học cũ này có còn ai không biết tên Lộ Chấp."

Bên cạnh có người vội vàng hát đệm: "Đúng vậy, anh Lộ, anh đi đi, chúng ta chẳng cần đánh cũng thắng."

Mặt trời tháng ba không chiếu được vào sâu trong ngõ nhỏ, Lộ Chấp đứng ở nơi ánh sáng chiếu vào, cất tiếng cười nhàn nhạt, ý cười nơi khóe miệng không rõ ràng: "Tôi không đánh nhau, các cậu tìm người khác đi."

*

"Ông chủ, cho một bao thuốc." Phương Nghiên Duy đứng ở quầy bán quà vặt đối diện trường học, nhìn nhìn kệ đựng thủy tinh."

"Lấy loại nào?"

"Loại nào cũng..." Cậu đang nói thì cửa quầy bán quà vặt bị đẩy ra, một đám lưu manh xã hội đi vào.

"Ông chủ, cho một bao Ngọc Khê." Người nọ đặt tiền lên quầy bán trước.

"Tôi muốn một bao Ngọc Khê." Phương Nghiên Duy nói, "Cho tôi lấy trước."

Cậu cất bao thuốc vào trong túi, đẩy cửa đi ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy vị đại ca xã hội đen kia quẹo vào một con hẻm nhỏ.

Cậu nhìn thế nào cũng thấy, ở đó giống như đang có...

Một đám đại ca xã hội, cùng với một góc áo đồng phục màu xanh biển.

Đại ca cầm đầu tóc vàng như cỏ khô, miệng mấp máy, biểu cảm dữ tợn, trông như đang thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, trong tay hình như còn cầm một cây côn dài!

Phương Nghiên Duy: "?"

Gì đây, bắt nạt bạn cùng trường Trung học Lộ Dữ à?

Trong hẻm, Lộ Chấp dựa lưng vào tường, nghe tóc vàng thêm mắm dặm muối giảng giải căn cơ nguyên nhân của trận đánh nhau này.

"Lộ Chấp, anh Chấp." Tóc vàng tiến thêm một bước, "Nếu anh không đánh, thì đi trấn thủ cho bọn em được không?"

"Không." Lộ Chấp lãnh đạm nói.

"Anh nhìn cây mía này đi, em mới chặt về đấy, ngọt cực kỳ, đặc biệt dành để hiếu kính anh Chấp." Tóc vàng giơ cao cây mía tỏ vẻ lấy lòng.

Mọi người xung quanh mồm năm miệng mười thuyết phục.

Lộ Chấp mở miệng: "Cậu..."

Tóc vàng vẫy vẫy tay, chung quanh lập tức yên ắng trở lại, đợi Lộ Chấp lên tiếng.

Nhưng mà ánh mắt Lộ Chấp lướt qua bả vai tóc vàng, dừng ở đầu hẻm, dưới ánh nắng mặt trời.

Ở đó có một thiếu niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc màu nâu nhạt dưới ánh nắng có chút đỏ, cậu mặc áo hoodie màu đen, trên mặt cũng đeo khẩu trang màu đen, bởi vì da bị trầy đến ửng đỏ nên đuôi mắt thoạt nhìn rất dài.

Tóc vàng nhìn theo ánh mắt của hắn, xoay người, thấy thiếu niên ở đầu hẻm.

"Chậc, nhìn gì mà nhìn?" Tóc vàng rống lên tức giận, "Nhìn nữa tao móc mắt bây giờ."

Gã rống lên thật sự rất đáng sợ, mười phần hung dữ, người bình thường lúc này chắc chắn sẽ rút lui ngay.

Thế nhưng người đứng đầu hẻm, hình như không phải người bình thường.

"Ông đây xem mày muốn chết thế nào." Thiếu niên đứng đầu hẻm nói.

Tóc vàng: "?"

Lá gan lớn đấy.

Ánh mắt Lộ Chấp không di chuyển, vẫn nhìn chằm chằm nơi đầu hẻm.

Thiếu niên với mái tóc sáng màu, kiêu ngạo đến mức trông như một con hồ ly đang diễu võ giương oai.

Tóc vàng đã đắc tội nhiều người, nhất thời không nhớ được người này có địa vị như thế nào.

Chưa kịp nghĩ xong đã bị đá một cước vào mông, gã rên rỉ, "ai da" một tiếng.

Trong nháy mắt, nơi cổ tay áo Lộ Chấp xuất hiện một bàn tay, ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên nắm chặt cổ tay hắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn.

Rồi trợn trắng.

"Cậu bị ngốc à? Không chạy đi, còn chờ bị bọn họ đánh?"

Lộ Chấp: "..."

"Thật ngu ngốc, mày đang nói chuyện với ai vậy?" Tóc vàng chửi ầm lên, "Tôn trọng ông đây một chút đi."

Sau đó hắn trơ mắt nhìn thiếu niên mặc áo hoodie đen nắm lấy cổ tay của đại ca mình, kéo người đi về hướng đầu hẻm.

Tóc vàng: "???"

Cmn cái quái gì?

Đại ca của bọn họ đang định lên tiếng, thì bị người cưỡng chế bắt đi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net