Chương 4: Chuỗi vòng hạt gỗ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Celsius.

Chương 4: Chuỗi vòng hạt gỗ.

"Tôi có khiếu nại!" Phương Nghiên Duy dạt hết mấy quyển sách trên bàn Lộ Chấp ra.

Lộ Chấp rất tự nhiên mà lấy đề toán, chuỗi vòng hạt gỗ soàn soạt cọ lên tờ giấy nháp.

"Nói đi." Lộ Chấp mở miệng.

Phương Nghiên Duy ngồi vào bàn của Lộ Chấp, gác tay lên đùi nhìn hắn.

"Tại sao cậu lại trừ tôi tận chín điểm?"

Cậu duỗi tay đụng nhẹ cái bút chì trong tay Lộ Chấp, biểu thức số học rồng bay phượng múa trên giấy lập tức bị cắt một khúc quanh co.

"Học sinh giỏi ạ, cậu cũng lạm dụng chức quyền thật nha." Cậu nhếch miệng.

Cây bút chì lạnh lẽo quay ngược lại kề bên cổ cậu một chút, kéo khóa áo xuống, lộ ra cái áo tay ngắn màu xám bên trong, dừng lại ở trước ngực cậu.

Động tác vốn là khiêu khích của cậu như bị tạm dừng.

"Đồng phục." Cậu nghe tiếng Lộ Chấp bình tĩnh mở miệng, "Chỉ mặc mỗi áo khoác."

Cây bút chì lại gõ gõ lên đầu ngón tay cậu, "Móng tay quá dài, cào học sinh trực ban bị thương."

Phương Nghiên Duy: "......"

Đệt.

"Còn khiếu nại gì nữa?" Lộ Chấp hỏi

"Ê này, cậu ta thật sự không bao giờ phạm lỗi sao?" Phương Nghiên Duy quay đầu đi, hỏi Hà Tuế Tuế bên cạnh.

"Cậu ta là hạng nhất toàn khối, còn là tấm gương sáng về mặt đạo đức. Đừng nói là phạm lỗi, một chút suy nghĩ thử cậu ta cũng không có." Hà Tuế Tuế hâm mộ cảm thán.

Phương Nghiên Duy nghĩ nghĩ Lộ Chấp kia luôn trưng bộ mặt lạnh, nói: "Tôi muốn nhìn cậu ta làm trái nội quy trường."

"Này người Miêu Cương, cậu đúng là không hiểu gì về học sinh giỏi của chúng ta cả." Hà Tuế Tuế nói.

Phương Nghiên Duy tiếc nuối bò về nằm trên mặt bàn, đằng sau là tiếng Lộ Chấp múa bút soàn soạt.

Buổi chiều, thời điểm vừa tan học, cậu nhận được cuộc điện thoại của mẹ mình, Phương Gia Di.

"Làm học sinh mới cảm giác thế nào?" Phương Gia Di hỏi, "Lộ Chấp là một người bạn không tồi đúng không?"

Phương Nghiên Duy: "Ồ."

Vận mệnh tặng cậu một người bạn, cũng âm thầm bắt cậu trả một cái giá đắt.

Một lần trừ chín điểm, chỉ trong một ngày, tiếng tăm cậu đã vang cả khối.

"Hòa thuận với Lộ Chấp vào." Phương Gia Di nói, "Mẹ biết rõ tính khí của con là như thế nào, đừng có bắt nạt Lộ Chấp đó."

"Vâng." Phương Nghiên Duy lười nhác trả lời cho có lệ.

Cậu mải nói chuyện, hoàn toàn không để ý phương hướng, bất giác đã đi đến khu vực đình nhỏ phía sau khu dạy học.

Buổi sáng cậu đã đi tham quan thử trường học, đã nhớ rõ chỗ này có thể đến lén hút thuốc.

Cậu tắt cuộc gọi của Phương Gia Di, ngồi lên cái ghế đá, lấy trong túi đồng phục ra bao Ngọc Khê vừa mua hôm qua.

Cậu xé màng nhựa, mở bao thuốc ra, đếm đếm thử, rút một cây để trong lòng bàn tay.

Mùi vị gì đây?

Cậu cúi đầu ngửi thử mùi vị thuốc lá, liền sặc sụa ho khan vài tiếng.

Không tốt lắm.

Cái này hút như nào? Tiếp theo làm gì, trên mạng chắc có hướng dẫn ha?

"Muốn bật lửa sao?" Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng nói.

"Anh em tốt, cho tôi mượn chút." Thì ra cậu quên mua cái này.

Lòng người ấm áp nha.

Màu áo đồng phục xanh biển bước vào tầm mắt của cậu, Lộ Chấp đứng trước mặt cậu, duỗi tay về phía cậu: "Đây lấy đi."

Phương Nghiên Duy: "......"

Cái này không phải là trao chút ấm áp, mà là trao lời đưa tiễn cậu đi.

Nếu là bình thường, người cứ năm lần bảy lượt khiêu khích như thế này đã sớm bị Phương Nghiên Duy đánh.

Nhưng mà Lộ Chấp thì không được, cậu ngủ ở giường người ta còn chưa nói tiếng nào.

"Học sinh xuất sắc." Cậu đưa bao thuốc ra, duỗi tay khều khều chuỗi vòng gỗ một chút, "Muốn tôi dạy cậu hút thuốc không?"

Bàn tay của Lộ Chấp dừng lại ở không trung một chút, liền đẩy tay của cậu ra.

Phương Nghiên Duy cúi đầu, thấy ngón tay thon dài của Lộ Chấp chạm vào bao thuốc lá, nhanh nhẹn lấy đi.

Học sinh xuất sắc tay vẫn luôn cầm bút, bây giờ cầm bao thuốc của Phương Nghiên Duy cảm thấy có chút không ổn.

Công cụ gây án đã bị tịch thu, Phương Nghiên Duy cũng không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.

Lộ Chấp nhìn theo hướng cậu đi, tạm thời để bao thuốc lá vào túi của mình.

Tiết tự học buổi tối Phương Nghiên Duy cũng muốn trốn, cậu cũng đã hẹn với bọn Lâm Dữ Tống. Cậu trở về phòng Lộ Chấp, quăng vở bài tập lên bàn rồi liền mở game lên.

"Phương Đát Kỷ." Trong tai nghe vang lên tiếng của Lâm Dữ Tống, "Còn cần mấy ngày nữa để quậy thành danh trong trường hả?"

Phương Nghiên Duy: "......"

Nhờ ơn của Lộ Chấp, cậu đã được đề tên "bảng vàng".

"Đừng có nói nhảm nữa." Cậu nói, "Vào game nhanh đi."

*

Quán bar Lâm Hải, âm thanh trống Jazz xáo động, mấy vị đại ca xã hội đầu năm màu đừng quanh quầy bar hít mây nhả khói, trước mặt là một bãi chiến trường toàn rượu là rượu.

Tóc vàng cùng với một người đang kịch liệt chửi lộn, nhìn qua cửa thấy có một người đi vào, giơ tay hô to: "Anh Chấp."

Bên phía quầy bar các anh em xã hội tự giác nhích người, để ra một chỗ trống.

Lộ Chấp để đồng phục lên một cái ghế dài, cặp sách thì tùy ý quăng một bên, đôi chân dài gác lên cái ghế cao, bartender đem ra một ly rượu đặt trước mặt hắn.

"Anh Chấp." Tóc vàng mò tới, "Hôm qua cây mía kia, anh còn muốn không, em kêu người đem tới một bó."

"Không cần." Lộ Chấp nói.

"Ngày hôm qua, đó là ai vậy?" Tóc vàng xoa xoa tay, "Làm thế nào kéo được anh Chấp đi rồi, em vẫn chưa tìm ra."

Lộ Chấp không nói chuyện.

Hắn lấy di động lướt lướt, thấy mấy tin nhắn liên tiếp nhảy lên trên đầu.

[Mẹ]: Đứa con của bạn mẹ tới nhà chúng ta ở tạm, mẹ để nó ở phòng con trước.

[Mẹ]: Con đừng ở trong kí túc xá trường, hai đứa cùng nhau đi học đi.

[Mẹ]: À, đúng rồi, ông bà ngoại gần đây muốn gặp con, con cũng tới thăm ông bà đi.

Lộ Chấp tắt màn hình di động, đầu ngón tay ở trong túi ngứa ngáy, lấy ra một điếu thuốc.

Hắn tựa như đã quen thành thói châm lửa, hít sâu một hơi, mùi thuốc lá chậm rãi lan toả trong khoang miệng, đè lại cảm xúc của hắn.

Mùi vị xa lạ.

Hắn nhíu nhíu mày, nhìn lại bao thuốc trong túi.

Nhãn hiệu không đúng.

Không phải của hắn.

Đây là... của Phương Nghiên Duy.

Hắn lấy nhầm rồi.

Hình ảnh thiếu niên đứng nấp trong mấy cái cây, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi thuốc lá hiện lên trong đầu hắn.

Kiêu ngạo như vậy, tự nhận như là không chuyện ác nào không dám làm, thế mà không hút thuốc sao?

"Anh Chấp?' Tóc vàng ở một bên hỏi, "Tâm trạng anh tốt sao?"

"Không." Lộ Chấp nói.

"Tuần sau anh có qua trường trung học dạy nghề không?" Tóc vàng nhân cơ hội lấy lòng mà nói, "Bên kia mới chuyển đến một em năm hai vừa xinh vừa ngoan, còn rất hâm mộ anh Chấp nữa."

Lộ Chấp không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng châm điếu thuốc trên tay: "Không có hứng thú."

*

Phương Nghiên Duy không đánh game được bao lâu, đã bị một hồi chuông điện thoại gọi tới làm phiền.

"Có việc?" Cậu hỏi.

"Đồ của anh cùng với mấy món đồ của chó, tôi phân loại rồi đều gửi qua cho anh hết đó." Điện thoại bên kia là giọng của ba cậu, "Tôi gửi đến địa chỉ mẹ của anh đưa, giờ chắc là đến tới nơi rồi, anh nhớ thu dọn cho hết đi."

"Con biết rồi." Cậu cúp điện thoại.

Nhân vật của cậu đứng tại chỗ một lúc lâu, trò chơi hiển nhiên là đã thua.

"Không đánh nữa, tao đi tắm đây." Cậu bỗng nhiên mất sạch hứng thú, gửi cái tin cho Lâm Dữ Tống.

Cậu xuống lầu, ở chỗ cửa khu tìm thấy cái vali chuyển phát nhanh của mình, đem lên lầu, định tắm rửa xong rồi đem đi vứt.

Trong nhà có khách đến, Lộ Chấp từ quán bar đi ra không về lại kí túc xá mà trực tiếp đi về nhà của mình.

Mở đèn phòng khách sáng lên, hắn mở cửa tủ lạnh, muốn tìm bình nước trái cây.

Lộ Chấp: "..."

Lộ Chấp: "?"

Hắn thấy một tủ lạnh toàn nấm là nấm, nấm dại lớn nhỏ, loại nào cũng có.

Mí mắt hắn giựt giựt.

Hắn lên lầu hai, định vào nhà vệ sinh rửa mặt chút cho tỉnh táo, hắn mở cửa ra, phòng vệ sinh cũng sáng đèn, Phương Nghiên Duy đang níu vạt áo xám ngắn tay, chuẩn bị cởi.

Thiếu niên chân trần đứng trong phòng tắm gạch men màu đen, quần đồng phục dài vắt lên rìa bồn tắm, quần lót màu đen xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên vòng eo, để lộ sườn eo cong đẹp mắt.

Phương Nghiên Duy: "..."

Phương Nghiên Duy: "?"

Lộ Chấp nắm đấm cửa đóng lại một tiếng "bang".

Phương Nghiên Duy cho rằng đêm nay Lộ Chấp cũng sẽ không trở về.

Rốt cuộc cậu gửi lời mời kết bạn tới, Lộ Chấp vẫn không có một chút động thái nào.

Cậu hôm nay tìm đến cho Lộ Chấp không ít phiền toái, Lộ Chấp cũng khiến cho cậu ngột ngạt không ít. Bây giờ hai người gặp mặt tại đây, đều không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Cậu chỉnh vòi nước lên đến mức cao nhất, trong nhà tắm ào ào tiếng nước, hơi nước bốc lên, nhiễm đỏ một tầng gương mặt cậu.

Cậu lau khô nước trên người mình, mới phát hiện đồ ngủ cậu lấy đã rớt trên đất, bị nước thấm ướt hơn nửa.

Không ổn lắm ha.

Lộ Chấp là người văn minh, nói chuyện lịch sự nho nhã, nếu cậu cứ trần trụi “khoe hàng” đi ra ngoài, rất dễ bị lên án là đồi phong bại tục.

Cho nên cậu mở cửa phòng tắm, lộ ra một khe nhỏ.

“Học sinh giỏi ơi."

Không có tiếng đáp lại.

“Lộ Chấp.”

Vẫn không có tiếng đáp lại.

“Anh Chấp.”

“Chuyện gì?” Ngoài cửa phòng tắm xuất hiện một bóng người.

“Giúp một chút.” Phương Nghiên Duy nói, “Ngoài cửa phòng tắm có cái thùng giấy, cậu mở ra tuỳ tiện lấy một bộ đồ mặc được cho tôi với, đồ ngủ của tôi rớt xuống đất rồi."

Trong vali đều là đồ cậu thường dùng, tìm một bộ đồ ngủ chắc không thành vấn đề.

Lộ Chấp không nói chuyện, chắc là đã đi lấy rồi.

Phương Nghiên Duy đợi năm phút cũng chưa thấy động tĩnh gì.

“Cậu nhanh lên có được không thế?” Phương Nghiên Duy hỏi.

Đơn giản như vậy cũng không giúp được sao?

Lộ Chấp nhìn chằm chằm trong vali, ổ chó, đồ ăn của chó, đồ chơi của chó, dời mắt nhìn cửa phòng tắm, không nói chuyện.

“Có cái gì khó khăn hả?” Phương Nghiên Duy đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài, “Cậu ngoại trừ học tập còn làm được gì nữa không?”

"Đúng là rất khó, tôi cảm giác chỉ có cái này có thể mặc thử.” Âm thanh nghiêm túc lạnh nhạt của Lộ Chấp truyền đến, trên tay vẫy vẫy mấy cái vòng cổ, “Nếu không cậu tự đến chọn một cái?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net