Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


MARS là đồng đội do cậu và Thi Vi Vi quen được trong game.

Thi Vi Vi là người có ham muốn ăn 'gà' nhiều nhất, chơi hăng đến nỗi muốn cho cả mười đầu ngón tay đều tàn phế.

Tuy rằng kỹ thuật của cô so với người chơi khác không nổi bật lắm, nhưng sự nhiệt tình đối với việc ăn 'gà' lại càng ngày càng tăng, không chỉ có chính mình chơi, còn muốn lôi kéo cả Giang Nhất Bạch cùng nhau chơi.

Ban đầu Giang Nhất Bạch đối với trò chơi không có hứng thú, không chịu được sự quấn lấy không rời của Thi Vi Vi nên đành download một cái chơi mấy ngày, cảm giác cũng không tệ lắm, vì vậy mỗi ngày đều cùng Thi Vi Vi hai người cùng nhau lập đội đuổi bắt bọn 'gà'.

Mà nếu chỉ có hai người lập đội chơi chung thì cũng chả có ý nghĩa gì, vì để khám phá trò chơi lạc thú này, Giang Nhất Bạch cùng Thi Vi Vi mỗi đêm đều vào kênh thế giới gọi người.

"Tiểu ca ca nào có cả kỹ thuật và âm giọng xuất sắc thì liền đến với chúng tôi tổ đội ba người"

Nói đến thành viên nam về kỹ thuật thì trước tiên không đề cập tới, cái bọn họ muốn chính là âm thanh dễ nghe, chứ không phải giọng nói uể oải, giả vờ khàn khàn cổ họng với ngữ khí làm ra vẻ!

Đối với thẳng nữ Thi Vi Vi thì loại thanh âm này cô thưởng thức không nỗi, tinh khiết gay như Giang Nhất Bạch cũng không thích.

Bên trong kênh thế giới gọi tới không có người nào hợp ý, Thi Vi Vi cùng Giang Nhất Bạch liền trực tiếp xứng đôi, bọn họ kết hợp với nhau nên vận may ngược lại không tệ, lên thớt đầu tiên chính là MARS.

Giang Nhất Bạch cùng Thi Vi Vi trong lúc chơi game sẽ luôn mở miệng tám chuyện, một bên tán gẫu một bên đánh, bọn họ tán gẫu quen rồi nên đều quên hai người bây giờ không phải là lập đội hai người mà là lập đội ba người.

MARS mở miệng đối với bọn họ nói câu đầu tiên: "Có thể đừng ồn ào được không? Tôi không nghe được tiếng bước chân."

Giang Nhất Bạch vốn định cãi lại, nhưng sau khi cậu nghe được thanh âm của MARS, liền mạnh mẽ đem lời muốn nói nhanh chóng nuốt trở vào.

Một giây sau, trong ống nghe truyền đến tiếng súng kịch liệt, trước mặt Giang Nhất Bạch đột nhiên loé lên ánh sáng xanh lục của một cái hộp.

Giang Nhất Bạch giật mình, chính mình muốn mở miệng, MARS lại nói: "Còn có người, đừng nhúc nhích."

Trong lòng bàn tay Giang Nhất Bạch tất cả đều là mồ hôi lạnh, đứng tại chỗ không dám cử động. Tiếng súng kịch liệt bên ngoài cuối cùng kết thúc, MARS mới từng bước đi vô trong phòng để hồi máu, hắn nói: "Đều giải quyết xong."

Giang Nhất Bạch cùng Thi Vi Vi đồng thời dừng lại, qua nửa giây, Giang Nhất Bạch thở phào một hơi, thở dài nói: "Anh mạnh xuất sắc a!"

"Anh là một mãnh nam sao? Anh thật là lợi hại a!"

"..."

Thanh âm Giang Nhất Bạch êm tai miệng cũng ngọt, khen người ta thì liền há mồm ra, không biết đối với lời khen xuất phát từ tâm hồn có chân thành hay không này, ngược lại trông ngữ khí đúng thực là đặc biệt chân thành đi.

MARS vốn không biết nên nói như nào, mà Giang Nhất Bạch vẫn luôn khen hắn dũng cảm, lợi hại. Đối với lời khen này thì thật sự không tiện, hắn đối Giang Nhất Bạch nói: "Đừng nói nữa, tôi không lợi hại như vậy."

Khi đó Giang Nhất Bạch tâm tình không tệ, liền yêu thích đùa giỡn tiểu ca ca có kỹ thuật kiệt xuất này kèm theo đó là thanh âm lạnh như băng mà êm tai, càng không cho cậu nói cậu càng nói hăng hơn, Thi Vi Vi chỉ có thể đứng bên cạnh phụ hoạ.

Một trận kia của MARS đã mang Giang Nhất Bạch cùng Thi Vi Vi nằm thắng.

Kể đến thời điểm Giang Nhất Bạch gửi lời mời tổ đội, MARS cự nhiên cũng đồng ý, Giang Nhất Bạch lén lút đối Thi Vi Vi giải thích, tuy rằng MARS ngoài miệng muốn cậu không nên nói nữa, nhưng thực chất nghe cậu khen chắc chắn tâm lý cũng nhiều thêm chút vui sướng.

Thi Vi Vi thì lại thở dài nói: "Tôi vốn đang cho rằng hắn là một thẳng nam, nhưng hiện tại xem ra phỏng chừng cũng là gay."

Tuy rằng ở trong game MARS vẫn như cũ lạnh băng không thích nói chuyện, mà Giang Nhất Bạch lại đùa giỡn người ta đến nghiện, chung quy luôn nói hai câu tạo lời trêu chọc hắn một chút, MARS tuy rằng trên mặt lạnh như băng không thích nói chuyện, nhưng tâm trạng lại cực kỳ tốt nên sẽ bảo vệ Giang Nhất Bạch một đường dẫn cậu ăn 'gà'.

Nhiều lần lập đội đánh cùng nhau, một cách tự nhiên liền tăng thêm một người trong danh sách bạn bè, đương nhiên đây là Giang Nhất Bạch chủ động thêm hắn.

Tại vì MARS trong hiện thực cùng trong game đều lạnh nhạt nên vòng bạn bè cũng rất đơn giản. Cố tình Giang Nhất Bạch lại trúng phóc, không có việc gì là phát một hai cái tin nhắn trêu chọc đối phương một chút. Lúc thường thì nhắn tin tán gẫu, muộn thì rủ nhau chơi game. Trải qua thời gian dài, lạnh nhạt như MARS cũng chậm rãi tan chảy.

Thi Vi Vi trước đó vài ngày phải chuẩn bị cho kì thi nên đã xóa trò chơi, vì vậy Giang Nhất Bạch cùng MARS đương nhiên bắt đầu lập đội hai người chơi chung với nhau, mối quan hệ càng thêm tốt đẹp.

Sau bao lâu quen biết, Giang Nhất Bạch mới biết được MARS nam nhân rất không thích nói chuyện này cự nhiên lại là học sinh cấp ba. Giang Nhất Bạch đối niên hạ thì không có ý kiến gì, hơn nữa khi đó cậu đã đem Lâm Khải Phong đuổi tới tay, MARS đối với cậu mà nói liền trở thành một công cụ thú vị giúp tăng thêm khí vị sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày.

Cùng MARS tán gẫu làm Giang Nhất Bạch cảm nhận được sự sung sướng cùng thả lỏng, nhưng đây chỉ là giới hạn trên internet, nên dù cho có vô luận trò chuyện thân thiện nhiều đến mức phát ra tia ám muội thì cũng không tính là người yêu của nhau.

Có một lần MARS hỏi Giang Nhất Bạch bọn họ như vậy được gọi là gì, Giang Nhất Bạch hỏi ngược lại hắn: "Cậu cảm thấy chúng ta như vậy được gọi là gì?"

Cách rất lâu MARS mới hồi lại một tin nhắn.

"Yêu qua mạng?"

Giang Nhất Bạch vừa nhìn thấy hai chữ này liền nở nụ cười, yêu đương thì yêu đương, yêu qua mạng tính là gì? Mà thật ra nói tới yêu đương thì cậu đã có Lâm Khải Phong, ngoài ra thanh âm MARS êm tai kỹ thuật chơi game cũng tốt, cậu còn có chút không nỡ bẻ cong hắn.

Không giống như yêu qua mạng, ngược lại dù có là giả dối thì cũng không cần chịu trách nhiệm cái gì, có gọi cậu là bảo bối thì cũng không phải là bảo bối chân chính của hắn, buông lời tán tỉnh dụ dỗ, phù trợ nhau cũng không mất mát gì.

Giang Nhất Bạch cấp tốc phân tích một phen, sau đó chấp nhận ý nói yêu qua mạng của MARS.

Yêu qua mạng chỉ xoay quanh trong một vòng tròn luẩn quẩn đến chán nản, cậu nên làm gì mới có thể gấp rút chạy thoát a!

Giang Nhất Bạch có chút mất tập trung.

"Làm sao vậy?" Lâm Khải Phong nhận ra được Giang Nhất Bạch không đúng, quan tâm nói.

Giang Nhất Bạch đầu tiên là lắc đầu, sau đó tiến lên trước, oan oan ức ức nói: "Tôi giống như có chút không thoải mái."

"Bị cảm?"

"Đầu có chút choáng, ho khan vẫn còn."

Lâm Khải Phong khẽ cau mày: "Vậy cậu có thuốc không? Phòng ngủ của tôi có chút thuốc cảm cúm, một phút chốc nữa sẽ đưa cho cậu."

Giang Nhất Bạch nằm nhoài lên bả vai của Lâm Khải Phong, thở ra nhiệt khí bên tai hắn, vừa ẩm ướt vừa ngứa: "Lão công anh hôn nhẹ em là em tốt liền."

Gương mặt của Lâm Khải Phong căng chặt như sắp vỡ, vành tai đã dần dần biến đỏ, hắn nhẹ nhàng đẩy vai Giang Nhất Bạch, nói: "Tiểu Bạch, đừng nghịch."

Lại như vậy! Một chút ý tứ cũng không có! Giang Nhất Bạch ngồi thẳng người căm giận nghĩ. Hành động của cậu có mục đích là muốn tăng tiến một chút tình cảm, mà Lâm Khải Phong mỗi lần như vậy đều nói "Đừng nghịch", không rõ phong tình như cái mảnh gỗ.

Giang Nhất Bạch không vui, Lâm Khải Phong cũng có chút luống cuống: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Giang Nhất Bạch ủ rũ than, "Chính là có chút không quá thoải mái."

"Vậy cậu đêm nay uống thuốc nghỉ sớm một chút."

Nghỉ ngơi cái quỷ! Giang Nhất Bạch phẫn hận nghĩ, trên mặt vẫn là ngoan ngoãn gật đầu: "Hảo, đêm nay nhất định ngủ sớm."

Dừng một chút, cậu còn nói: "Lão công, anh thật sự không muốn ngủ cùng với em sao?"

Vành tai Lâm Khải Phong dần dần đỏ lên lại: "Chúng ta đang ở nhà ăn."

Lâm Khải Phong do dự vài giây, đang chuẩn bị muốn hôn thì Giang Nhất Bạch tiến tới, nhanh chóng ở trên môi hắn hôn một cái, phát ra một tiếng "Chụt" rất nhỏ.

"Anh không ngủ cùng với em, kia em liền hôn anh."

Lâm Khải Phong khàn tiếng "Ừ" một chút.

Buổi chiều Lâm Khải Phong còn có lớp, hai người sau khi cơm nước xong liền dựa vào nhau một hồi, sau đó tách ra đứng lên trở về ký túc xá.

Sau khi Giang Nhất Bạch trở lại ký túc xá mới đưa tay lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn.

Cùng MARS tán gẫu qua lại, hắn liền nhắn: "Cuối tuần em đi tìm anh."

Giang Nhất Bạch nhìn hàng chữ này, cảm thấy hơi đau đầu.

Suy tư rất lâu, cậu chậm rãi đánh chữ: "Em tìm anh làm gì a?"

MARS: "Muốn gấp rút được nhìn thấy anh."

Giang Nhất Bạch: ...

Giang Nhất Bạch: "Em thật muốn đến?"

MARS: "Không được sao?"

Giang Nhất Bạch: "Nếu không thì em đừng đến?"

MARS: "Tại sao?"

Giang Nhất Bạch: "Không phải em có kì thi sao?"

MARS: "Thi xong tới tìm anh."

Nhưng tôi không muốn gặp cậu a! Giang Nhất Bạch ở trong lòng gào thét.

Cậu còn đang bận bấm phím nhập chữ, đối phương liền nhắn tới một tin nhắn.

"Anh không muốn gặp em sao?"

Chính xác. Giang Nhất Bạch mặt không thay đổi đánh chữ: "Không phải, cuối tuần này có khả năng anh không ở trường học, có chút việc bận ..."

MARS: "Không có chuyện gì, em chờ anh."

Thực sự là muốn tạo nghiệt, Giang Nhất Bạch chần chừ một hồi không biết làm sao, đơn giản là cậu sẽ không về trường, đối phương cũng không còn nhắn gì nữa.

Giang Nhất Bạch liền ấn tắt điện thoại di động, ném nó lên giường, chính mình cuối cùng nằm xuống.

Gặp hay là không gặp, này không còn là vấn đề, không gặp, kiên quyết không gặp!!!

Có thể còn có lý do nào để nói, liên tưởng đến việc đệ đệ và Lâm Khải Phong có khả năng đánh nhau nếu thấy mình lừa dối cả hai yêu đương với người khác, đây mới thực sự là vấn đề.

Phiền a!!! Thật là phiền!!!

Giang Nhất Bạch ho khan hai tiếng, gay go, hắn giống như thật sự bị cảm!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC