Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Khải Phong trầm mặc nói: "Cậu sao lại ở đây?"

Ánh mắt của y chuyển qua nhìn Trịnh Thanh Nguyên bên cạnh, hỏi: "Hắn là ai?"

Nhịp tim Giang Nhất Bạch gia tăng nhanh chóng, cậu cảm giác thời gian như ngừng lại, đầu ngón tay của cậu trở nên run rẩy, mặt không tự chủ bắt đầu chậm rãi đỏ lên, đầu óc cậu không thể suy nghĩ được gì nữa.

"Tôi... Tôi cái này..."

Trước tình cờ gặp Niên Dịch Kiêu, lần đó cậu đều đã sớm chuẩn bị nên không hề bối rối, mà lần này lại là bị đương sự bắt gặp đi cùng người nam nhân khác.

Tuy rằng cả cậu và Trịnh Thanh Nguyên đúng là chả có một tí quan hệ chó má nào cả, cho nên dù có giải thích thì cậu cũng có thể tự tin giải thích một cách trót lọt, nhưng bởi vì cậu vừa mới giội Trịnh Thanh Nguyên một mặt ướt đẫm, không biết chừng bây giờ hắn lại tưởng cậu cố ý gây thêm phiền phức cho hắn.

Đúng như dự đoán, Trịnh Thanh Nguyên cũng quay đầu lại, dùng một loại giọng ám muội mà nghi ngờ hỏi cậu: "Tiểu Bạch, người này chính là?"

Giang Nhất Bạch trực tiếp đi tới bên người Lâm Khải Phong kéo cánh tay của y, dùng hành động phân rõ giới hạn với Trịnh Thanh Nguyên, sau đó mới đối Lâm Khải Phong giải thích: "Khải Phong, đây là hàng xóm ca ca của tôi, là người mà tôi đã từng sống cùng từ nhỏ đến lớn, xem như là bạn thân, tôi hôm nay là đang giúp đỡ anh ấy."

Giang Nhất Bạch không biết Lâm Khải Phong đến đây lúc nào, nghe được nhiều hay ít, nếu như Lâm Khải Phong thấy được Đường Chi Ninh lúc nãy cùng bọn họ nói chuyện, có lẽ còn có thể dựa vào điểm này mà hảo hảo giải thích cho y, nếu như Lâm Khải Phong là vừa mới đến, chỉ thấy mỗi cậu và Trịnh Thanh Nguyên, như vậy khả năng sẽ có chút khó giải thích.

Chủ yếu nhất chính là, cậu hi vọng Trịnh Thanh Nguyên còn có chút lương tâm, đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa, khuấy cho nước đục ngầu!!!

Thực hiển nhiên Trịnh Thanh Nguyên sẽ không có lương tâm mà giúp cậu, hắn sẵn sàng có thù tất báo với cái người hồi nãy dám giội hắn một mặt ướt nhẹp.

Trịnh Thanh Nguyên liền bày ra dáng dấp thương tâm cùng bộ mặt khiếp sợ, không thể tin được mà nhìn Giang Nhất Bạch cùng với Lâm Khải Phong, hắn một câu cũng không thể nói, so với nói cái gì thì chỉ cần biểu hiện như vậy đã là một lực sát thương cực lớn.

Sắc mặt Lâm Khải Phong càng ngày càng khó coi, Giang Nhất Bạch thì vừa hoảng hốt vừa tức giận.

Tâm cậu hoảng loạn, là vì sợ Lâm Khải Phong sẽ hiểu lầm, tức giận, là vì Trịnh Thanh Nguyên lại dám nhận ân trả oán!

Đồ đàn ông chó chết! Thật sự là thằng chó chết! Nếu biết vậy thì cậu chắc chắn sẽ không bao giờ giúp hắn, mà là phải giúp gã Đường Chi Ninh kia, khiến cho gã quấn lấy hắn không rời, phiền chết hắn!

Trịnh Thanh Nguyên nhìn biểu tình phức tạp trên mặt Giang Nhất Bạch chỉ cảm thấy thú vị.

Trông thấy thái độ của Giang Nhất Bạch dành cho người thanh niên bên cạnh, rõ ràng là cậu đối với vị bạn trai này rất để bụng, thế tại sao lại có thêm một người khác?

Đây thực sự là một cái vấn đề đáng giá cần phải tinh tế suy nghĩ.

"Trịnh Thanh Nguyên!" Giang Nhất Bạch cắn răng nghiến lợi nói, "Anh mau nói gì đi a!"

Trịnh Thanh Nguyên vẫn không muốn nói.

Cuối cùng, Giang Nhất Bạch ngữ khí dịu lại, ăn nói khép nép mà đối Trịnh Thanh Nguyên xin lỗi: "Ca, em sai rồi, em vừa rồi không nên giội ướt mặt anh, hiện tại em đã ghi nhớ được ý thức sai lầm của mình, anh có thể hay không giúp em giải thích một chút?!"

Dừng một chút, Giang Nhất Bạch liền bồi thêm câu: "Van xin anh."

"Được rồi, anh không đùa nữa." Trên mặt Trịnh Thanh Nguyên lộ ra ý cười, hướng Lâm Khải Phong tự giới thiệu mình: "Xin chào, anh tên Trịnh Thanh Nguyên, là hàng xóm của Giang Nhất Bạch, anh đúng là có nhờ em ấy giúp anh một việc."

"Anh và em ấy... chẳng có một tí quan hệ nào cả."

Trịnh Thanh Nguyên đối Lâm Khải Phong đưa tay ra.

Lâm Khải Phong rũ mắt, do dự mấy giây rồi mới nắm lấy: "Chào anh."

Nhìn hai người nắm tay nhau hoà thuận, tâm lý Giang Nhất Bạch liền thở phào nhẹ nhõm, nỗi lòng lo lắng vẫn luôn tích tụ bên trong rốt cuộc cũng có thể xả ra.

Cuối cùng cũng coi như là Trịnh Thanh Nguyên còn có tính người, không có chó đến cùng.

Sau khi bắt tay nhau xong, Trịnh Thanh Nguyên cũng không muốn lãng phí thêm thời gian ở chỗ này, nhìn bộ dạng Giang Nhất Bạch bây giờ chắc cũng không cần hắn phải mang về nhà. Trịnh Thanh Nguyên mỉm cười gật đầu, nói: "Anh còn có việc nên đi trước, ngày khác nếu có thời gian liền trò chuyện tiếp."

Giang Nhất Bạch nhanh chóng nói tiếp: "Hảo, hẹn gặp lại, em chúc anh thuận buồm xuôi gió."

Trịnh Thanh Nguyên rời đi, Lâm Khải Phong cùng Giang Nhất Bạch cũng đi ra ngoài.

Giang Nhất Bạch vẫn luôn kéo cánh tay của Lâm Khải Phong, y có khả năng vẫn còn bận lòng chuyện khi nãy, cũng không nói gì cả, lại càng không chất vấn cậu.

Giang Nhất Bạch cắn cắn môi, đem cánh tay Lâm Khải Phong nắm chặt hơn một chút, bầu không khí trầm mặc trong nháy mắt liền bị cậu thay đổi ngữ khí mà trở nên vui vẻ, cậu hướng Lâm Khải Phong giải thích tất cả mọi chuyện vừa mới phát sinh.

Giang Nhất Bạch líu ra líu ríu nói một đường, rốt cuộc cũng coi như là giải thích xong ngọn nguồn cho Lâm Khải Phong. Tuy nhiên biểu tình của Lâm Khải Phong vẫn là bình thản, đối với sự giải thích của Giang Nhất Bạch chẳng có một chút phản ứng nào.

Giang Nhất Bạch sau khi nói xong, chậm chạp chờ y cũng không nhận được một câu đáp lại, thâm tâm vì thế mà từng chút từng chút chìm xuống đáy, thanh âm cũng trở nên trầm thấp.

Cậu do do dự dự nói: "Tôi...tôi đều đã giải thích xong hết rồi, cậu không có lời nào muốn nói với tôi ư?"

Lâm Khải Phong vẫn là không nói chuyện.

Giang Nhất Bạch dừng bước, cậu buông lỏng cánh tay của Lâm Khải Phong, đứng tại chỗ nhìn y.

Lâm Khải Phong dường như không phát hiện, vẫn như cũ đi về phía trước.

Giang Nhất Bạch vẫn còn đứng yên đó, nhìn bóng lưng của Lâm Khải Phong càng ngày càng rời xa, viền mắt chậm rãi chua xót, nước mắt liền như thuỷ triều muốn tràn mi mà ra, hình ảnh trước mắt hoàn toàn trở nên mơ hồ, như bị sương mù che chắn tầm mắt.

Cậu thật sự rất oan ức.

Cậu là bị ép, không phải như vậy cố ý, hơn nữa cậu một chút cũng không yêu thích Trịnh Thanh Nguyên, tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi, tại sao Lâm Khải Phong lại không chịu tin lời giải thích của cậu! Ngay cả một câu y cũng không nói với cậu.

Giang Nhất Bạch càng nghĩ càng khổ sở, cậu cũng không muốn đứng ngốc ở chỗ này, Giang Nhất Bạch đi tới chiếc ghế dài bên cạnh ngồi xuống, đầu cúi xuống rất thấp, người người qua lại cũng không thể nào trông thấy được biểu tình của cậu.

Bên trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một đôi giày, ai đó đang đứng ở trước người cậu, cũng không nhúc nhích.

Giang Nhất Bạch chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt di dời lên trên.

Là Lâm Khải Phong quay trở lại.

Lâm Khải Phong từ trên cao nhìn xuống Giang Nhất Bạch, đem vẻ mặt của cậu thu hết vào đáy mắt.

Hai người liền cứ như vậy mà trầm mặc nhìn nhau, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện.

Tâm tình của Giang Nhất Bạch hiện đang rất tệ, dù nước mắt đã trực trào muốn khóc nhưng lại không rơi giọt nào, chỉ có vành mắt là hồng hồng tủi thân, một mặt oan ức.

Cậu nắm ống tay áo của Lâm Khải Phong, nhẹ giọng nói: "Anh tại sao lại không nói lời nào? Anh có phải là đang giận em?"

Thấy Lâm Khải Phong không trả lời, lại bắt đầu xin lỗi: "Em sai rồi, em không nên giúp hắn, đáp ứng hắn cùng hắn diễn kịch,... em... xin lỗi"

Lâm Khải Phong thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống.

Lần này đổi thành Giang Nhất Bạch nhìn xuống Lâm Khải Phong.

Giang Nhất Bạch phát hiện cậu nhìn có chút không hiểu cảm xúc trong mắt Lâm Khải Phong, thế nhưng cậu có thể cảm giác được nỗi thương tâm của Lâm Khải Phong.

"Xin lỗi." Giang Nhất Bạch lại một lần nữa xin lỗi, tiểu tâm cậu dực dực muốn nắm lấy tay của Lâm Khải Phong.

Lâm Khải Phong lần này cũng không tránh khỏi tay cậu, ngược lại phối hợp đem tay của chính mình đưa tới cho Giang Nhất Bạch nắm chặt.

Y chậm rãi nói: "Tôi không phải bởi vì cậu diễn kịch cùng với anh trai cậu mà tức giận."

"Vậy tại sao cậu lại tức giận?" Giang Nhất Bạch nhẹ giọng hỏi.

"Tôi tức giận là bởi vì" Lâm Khải Phong dừng một chút, mới nói, "...em gạt tôi."

"Em..."

Giang Nhất Bạch không có lời nào để nói.

Cậu nhớ lại, hình như cậu đúng là có nói với Lâm Khải Phong tuần này trong nhà có việc, nhất định phải trở về một chuyến.

"Tiểu Bạch, tín nhiệm đối phương là cơ sở cốt yếu cần phải có trong tình yêu." Lâm Khải Phong chậm rãi nói, "Tôi tin tưởng em, em đối với tôi nói cái gì tôi cũng đều tin, nhưng một khi tôi phát hiện em gạt tôi, sự tín nhiệm tuyệt đối này sẽ từng chút một mà hao mòn, đợi đến lúc bị hao mòn hầu như không còn, khi đó em nghĩ chúng ta phải làm sao?"

Giang Nhất Bạch đuối lý, muốn biện giải cái gì đều không nói ra được, chỉ có thể cúi thấp đầu xin lỗi.

"Xin lỗi, em sai rồi."

"Em thật sự sai rồi."

Lâm Khải Phong nắm chặt lại tay của Giang Nhất Bạch, ngữ khí cũng biến thành ôn nhu dịu dàng: "Tôi không phải đang giáo huấn em, cũng không có giận em."

"Em lần này gạt tôi, tôi tha thứ cho em."

Giang Nhất Bạch nghe Lâm Khải Phong nói như vậy, thế mà trong lòng vẫn không thật sự thoái mái.

Lâm Khải Phong lại hỏi: "Em còn có sự tình nào khác gạt tôi không?"

Trong nháy mắt Giang Nhất Bạch rất muốn đem sự tình của Niên Dịch Kiêu khai ra, nhưng cậu vẫn là không dám nói.

Giang Nhất Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không có."

"Thật sự không có."

_______________________________

Trích lời nói từ Tiểu Bạch: Hiện tại ta chính là hối hận, phi thường hối hận khi đồng ý giúp đồ chó Trịnh Thanh Nguyên này một tay, nhưng không giúp cũng chả thể sống yên ổn.

Đều là do Trịnh Thanh Nguyên! Tất cả đều do hắn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC