Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Nhất Bạch trì hoãn một chút rồi mới bắt đầu cầm điện thoại di động lên.

Tuy trông thấy thông báo tin nhắn từ khung chat của Niên Dịch Kiêu, nhưng cậu lại lười mở ra xem.

Cậu đối với Niên Dịch Kiêu quả thực rất qua loa, Giang Nhất Bạch nghĩ, khả năng là thật sự bị chiều chuộng đến không có chút nào sợ hãi, cậu chắc hẳn cũng đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí cùng sự yêu thích chân thành nhất của người thiếu niên ấy, nó giống như là chính bản thân cậu đều có được trong tay nhiều khối bảo thạch trân quý nhất, nhưng lại buồn bực ngán ngẩm mà đem từng món từng món ném hết ra ngoài.

Giang Nhất Bạch không muốn nghĩ tiếp về Niên Dịch Kiêu, cũng không nguyện nghĩ lại về Trịnh Thanh Nguyên. Cậu chỉ nhớ tới Lâm Khải Phong.

Thật sự kỳ quái, thời điểm mỗi khi cảm xúc của cậu trở nên buồn bực bất an, thì Giang Nhất Bạch sẽ luôn nhớ tới Lâm Khải Phong.

Trước khi chưa yêu đương với Lâm Khải Phong, cậu đều cảm thấy Lâm Khải Phong quá mức cao lãnh, biểu tình vĩnh viễn không chút cảm xúc, sóng lớn có ập tới cũng sẽ không kinh sợ, cứ như là trên thế giới dù cho có phát sinh chuyện gì cũng không thể nào khiến y sinh lòng gợn sóng, hầu hết đa số nữ sinh ở trên diễn đàn đều nói Lâm Khải Phong giống như vương tử, tính cách tự phụ, vừa mạnh mẽ vừa thông minh. Tuy nhiên Giang Nhất Bạch lại cảm thấy Lâm Khải Phong càng giống như là một người kỵ sĩ.

Mạnh mẽ trung thành mà ôn nhu.

Lời này tuy có hơi đáng ghét, nhưng Giang Nhất Bạch thật sự cảm nhận được Lâm Khải Phong chính là đối với cậu cực kỳ ôn nhu.

Hiện tại đều đã có ba nam nhân ở bên cạnh cậu, Trịnh Thanh Nguyên phúc hắc, Niên Dịch Kiêu nhiệt tình, cuối cùng là Lâm Khải Phong ôn nhu. Nếu như chỉ là tính toán một cách khách quan để cân nhắc thì ba từ này, Giang Nhất Bạch không phải phân ra từ ưu và khuyết điểm để gắn mác như vậy, mà là trong lúc yêu đương cùng với bọn hắn. Thế nhưng Giang Nhất Bạch vẫn luôn thích nhất là Lâm Khải Phong, điều này chưa bao giờ thay đổi.

Giang Nhất Bạch trước đây đều coi sự ôn nhu như một thứ vô vị, cậu cũng cho rằng sự nhiệt tình đều đã bị làm cho hao mòn gần như không còn, nhưng trên thực tế là 'nó' đang được tích luỹ từng ngày một cách ôn tồn, như sóng yên biển lặng, khiến cho cậu không thể nào nhận ra. Giang Nhất Bạch cũng từng có lúc hối hận, hối hận tại sao lại chấp nhận yêu đương qua mạng cùng với Niên Dịch Kiêu, hối hận tại sao lại có thể cùng với Trịnh Thanh Nguyên trở nên thân mật như vậy, nếu như khi đó cậu trực tiếp hướng Lâm Khải Phong mở rộng cửa lòng, có lẽ cũng sẽ không có khả năng xuất hiện nhiều sự tình lung ta lung tung đến thế.

Có hối hận cũng đã vô dụng, bởi vì khi ấy cậu chính là cảm thấy Lâm Khải Phong quá mức vô vị, liền nguyện ý cùng Niên Dịch Kiêu mập mờ không rõ, kết quả là tạo thành cái cục diện hiện tại rối như tơ vò này.

"Haizz!" Giang Nhất Bạch than thở một tiếng.

Bây giờ đứng ở đây nhìn lại quá khứ cự nhiên cũng phải biết được lựa chọn như nào mới là tốt nhất, tuy có muốn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nhưng bản thân vẫn mãi mãi là người trong cuộc.

Giang Nhất Bạch không muốn nghĩ tiếp để cho mình hối hận càng nhiều thêm, có nghĩ thế nào cũng vô dụng, ngược lại nếu như cậu đã chạy được đến bước đường này, vậy thì đi được tới đâu hay tới đó đi.

Giang Nhất Bạch mở ra khung chat của Lâm Khải Phong, gửi vài tin ngữ âm qua.

"Cậu đang làm gì thế?"

"Vì sao hai ngày nay không hề liên hệ với tôi?"

"Cậu có nhớ tôi hay không?"

Có khả năng là bởi vì vừa mới phát tiết xong, âm thanh của Giang Nhất Bạch vẫn còn có chút khàn, âm cuối như là được móc nhỏ lên, làm cho lời nói mang theo một loại dục vọng khó có thể diễn tả.

Cách nửa phút sau, điện thoại di động đột nhiên chấn động, là Lâm Khải Phong hồi âm lại đây.

Chỉ gửi đơn giản một chữ "Nhớ" liền làm cho Giang Nhất Bạch sinh lòng ngọt ngào.

Giang Nhất Bạch ôm điện thoại di động nở nụ cười, vì lười nhắn nên cậu mới gửi ngữ âm qua để tán gẫu, mỗi cái ngữ âm đều nói có phân nửa, điều này làm cho Lâm Khải Phong trực tiếp gọi đến cho cậu.

Trong chốc lát đường dây điện thoại liền được kết nối.

Âm thanh của Lâm Khải Phong có chút kỳ quái: "Này, Tiểu Bạch?"

"A?" Giang Nhất Bạch vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cuộc phone sex vừa rồi cùng với Niên Dịch Kiêu, cho nên bây giờ nghe thấy giọng nói của Lâm Khải Phong thì trong lòng không hiểu sao liền tuôn ra loại cảm giác xấu hổ không thể tả nổi, ngay cả thanh âm cũng trở nên dịu nhẹ trầm thấp, "Cậu đang làm gì vậy?"

"Mới vừa cơm nước xong, giờ chuẩn bị đi đọc sách." Lâm Khải Phong ngữ khí nhàn nhạt.

"Ân, là như vậy à." Giang Nhất Bạch vốn là định hỏi bản thân mình có phải đang quấy rối Lâm Khải Phong học tập hay không, mà lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, y lại hỏi: "Em từ hôm qua đến hôm nay đều không có liên hệ với tôi, em lúc đó đang làm gì, có nhớ đến tôi hay không."

"Tôi ngày hôm qua cùng bạn học đi chơi với nhau", dừng một chút, Lâm Khải Phong còn nói, "Tôi vẫn luôn chờ đợi tin nhắn của em"

Giang Nhất Bạch quên mất, cậu ngày hôm qua cùng Niên Dịch Kiêu hẹn hò, rồi lại cùng Trịnh Thanh Nguyên tại trong thang máy mãnh liệt hôn môi, đều đã sớm đem Lâm Khải Phong cùng việc nhắn tin cho y quên sạch sành sanh.

Vì vậy nỗi hổ thẹn trong lòng càng sâu, Giang Nhất Bạch cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Đi chơi vui không?"

"Vẫn tốt, cùng bạn học lúc trước hẹn nhau ăn cơm."

"Vậy được rồi..."

Giang Nhất Bạch thật sự là không muốn tán gẫu cái gì mà đi chơi với bạn bè cùng Lâm Khải Phong, cậu hướng về phía đối diện làm nũng nói: "Em rất nhớ anh, em luôn nghĩ muốn tới gặp anh, chúng ta hai ngày nữa hẹn hò đi, đi xem phim được không?"

Lâm Khải Phong đáp lại rất bình thản, y chỉ là phụ hoạ "Ừ" một tiếng.

Giang Nhất Bạch cũng nhận ra được thái độ không đúng của Lâm Khải Phong, cậu trực tiếp hỏi hắn: "Cậu làm sao vậy? Làm gì mà ngữ khí nghe cứ quái quái? Là không thoải mái sao?"

"không phải."

"Vậy cậu hiện tại là như nào, là không muốn nói chuyện với tôi sao?"

"Không phải đâu Tiểu Bạch, tôi chỉ là..." Lâm Khải Phong suy tư một trận, mới chậm rãi nói rằng, "Tôi ngày hôm qua cùng bọn họ đi ra ngoài uống chút rượu, mãi cho tới bây giờ phản ứng đều có chút trì độn."

"Xin lỗi..." Lâm Khải Phong áy náy nói thẳng.

Y bất thình lình xin lỗi khiến cho Giang Nhất Bạch cảm thấy luống cuống, tâm tình cậu nguyên bản đều đang nhảy nhót vui vẻ một chút liền nhanh chóng trở nên yên lặng, thế nhưng lại cố giả vờ nâng cao tinh thần mà đánh ra cái ngữ khí vui vẻ đối Lâm Khải Phong nói: "Không cần xin lỗi a, tôi không có trách cậu, tôi chỉ muốn quan tâm cậu thôi mà..."

"Tiểu Bạch," Lâm Khải Phong đánh gãy lời nói của Giang Nhất Bạch, ngữ khí của y thật sự rất kỳ quái, mà Giang Nhất Bạch lại không thể nói ra được là nơi nào kỳ quái, lòng cậu trầm xuống, như đang có một cục đá đè nặng trong ngực, đến cả việc hô hấp đều cảm thấy khó khăn.

"Tiểu Bạch, tôi bên này còn có việc, tôi..."

"Không sao, tôi vừa vặn cũng có chuyện, tôi muốn đi...tôi muốn đi rửa chén, cúp trước, bye bye."

Giang Nhất Bạch không đợi Lâm Khải Phong nói tạm biệt liền cúp điện thoại, trong lòng cậu đang rất đau, khó có thể chịu đựng, cậu có một chút muốn khóc.

Mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay hết thảy đều không đúng lắm, Giang Nhất Bạch nghĩ, cậu cần phải hảo hảo ngủ một giấc, chờ sau khi tỉnh lại sẽ có thể tiếp tục nghĩ đến những việc này, có vài chuyện lẽ ra có thể nghĩ rõ ràng một chút.

Lâm Khải Phong nghe thấy tín hiệu cắt đứt từ trong ống nghe điện thoại truyền đến, tâm trạng cũng không dễ chịu.

Y nhớ tới ngày hôm qua khi đi chơi cùng với bạn học, trong bữa tiệc mọi người đều đang tán gẫu, có người là học cùng trường đại học cho nên cũng sẽ biết đến câu chuyện yêu đương của Lâm Khải Phong, không nhịn được liền hỏi về Giang Nhất Bạch.

Một vị bạn học nam nghe được cái tên Giang Nhất Bạch, ngữ khí khoa trương hỏi Lâm Khải Phong: "Ngươi như thế nào lại cùng Giang Nhất Bạch nói chuyện yêu đương?!"

Lâm Khải Phong nghe ngữ khí của gã như vậy, trong lòng liền không thích, hỏi gã: "Làm sao vậy?"

Bạn học nam nói: "Ngươi thật không biết hắn sao? Thời cấp ba hắn rất là nổi tiếng, tôi thật không nghĩ tới hắn và ngươi lại cùng học chung một trương đại học."

Lâm Khải Phong mày nhíu càng sâu.

Bạn học nam tiếp tục nói: "Giang Nhất Bạch có phải là cái người học ở lớp 14 tại trong trường đại học của ngươi?"

Lâm Khải Phong gật gật đầu, y và Giang Nhất Bạch đều sinh sống ở đường số 1 trong thành phố, cấp ba y học tại trường Nhất Trung, Giang Nhất Bạch ở bên trong lớp 14, sau đó hai người cùng học chung một trường đại học, duyên phận cũng xảy đến từ lúc này.

Bạn học nam vỗ tay một cái: "Như vậy là được rồi! Thời điểm học cấp ba thì Giang Nhất Bạch hẹn hò với rất nhiều người, tuy nói đều là người khác theo đuổi hắn, nhưng hắn tổng là vẫn đồng ý yêu đương ngọt ngào trong vòng hai ngày, sau đó liền nói chia tay, quả thực chính là đang đùa bỡn tình cảm của người khác, rất nhiều người đều bị hắn lừa gạt tình cảm, ta lúc trước cũng từng có một người anh em học ở bên trong lớp 14 kia..."

Bạn học nam đang nói, người bên cạnh liền dùng đầu gối đụng vào chân gã, ra hiệu mà nháy mắt với gã hai cái.

Bạn học nam lúc này mới phản ứng lại, gã nhìn sắc mặt của Lâm Khải Phong một chút, âm thanh thấp xuống, mang theo hai phần ý cười lúng túng: "Thật ra chuyện này, đều chỉ là tin đồn, việc này... việc này..."

Lâm Khải Phong biểu tình nhàn nhạt, không có trả lời, những bạn học bên cạnh khác lập tức lên tiếng điều chỉnh bầu không khí, chuyện này mới xem như được trôi qua.

Bữa tiệc sau khi kết thúc thì những người khác lại muốn đi KTV để tiếp tục cuồng hoan, Lâm Khải Phong chỉ có thể từ chối nói mình còn có việc nên sẽ không tham gia.

Sau khi về nhà y lập tức lấy điện thoại di động ra nhìn, vẫn không nhận được tin gì từ Giang Nhất Bạnh, vừa định tắt màn hình thì liền thấy được một tin nhắn xin lỗi của bạn học nam lúc nãy gửi tới, gã còn nhắn tiếp một điều cuối cùng nữa, đó chính là.

"Hãy nghe lời khuyên của anh em, đừng hãm quá sâu."

Lâm Khải Phong chưa hề trả lời.

Y cầm điện thoại di động, do dự một lúc lâu, đến cùng cũng không có nhắn gì cho Giang Nhất Bạch.

"Tiểu Bạch, tôi muốn gặp em." Lâm Khải Phong ở trong lòng nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC