Chương 23: Tổng tài ngoài lạnh trong nóng (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Khương Ly xin nuôi mèo thì Giang Trạm đã tưởng tượng ra cảnh Khương Ly đeo tai mèo nũng nịu với hắn rồi, mới chỉ đơn thuần là tưởng tượng thôi mà hắn đã không kiềm chế nổi.

Không dừng lại ở đó, sau Giang Trạm còn lén đi tìm những mẫu trang phục tương tự vậy, rồi không tự chủ được mà đổi người mẫu thành Khương Ly. Hắn còn tính mua hết về cho cậu thử một lượt nhưng lại sợ Khương Ly nghĩ hắn biến thái nên đành nhẫn nhịn không dám ra tay.

Cho nên khi Khương Ly xuất hiện trước mắt hệt như ước mộng khiến Giang Trạm đần cả người, hắn cứ nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, mãi cho tới khi Khương Ly nắm đuôi rồi nghiêng đầu cười thì hắn mới giật mình, để mặc dây thần kinh lý chí "Phựt" một tiếng đứt lìa.

Tầm mắt Giang Trạm không khống chế nổi mà liếc xuống chiếc đuôi mèo xù xù kia.

Đuôi . . . cắm chỗ nào, Giang Trạm hắn biết rất rõ.

Tưởng tượng ra cảnh Khương Ly tự mình nhét đuôi xù vào, Giang Trạm thấy bụng dưới hắn như có cỗ nhiệt nóng rực lên, máu trong người sôi sục không ngừng, mà nơi tư mật ăn chay mấy ngày nay cũng kiêu hãnh ngẩng cao đầu chào thế giới.

Thấy ánh mắt nóng bỏng của Giang Trạm cứ chăm chú mãi ở cái đuôi, Khương Ly mặc kệ cơ thể đang khó chịu vì có dị vật nhét trong, cậu cầm lấy đuôi lắc lắc rồi khẽ nũng nịu kêu một tiếng: "Meow ~".

Tiếng kêu mềm mại câu mất hồn Giang Trạm, thành công dẫn hắn vào con đường hóa thú.

Hắn vẫy tay với Khương Ly: "Lại đây".

Khương Ly chậm rãi lại gần, tiếng chuông lanh lảnh vui tai vang lên, đuôi đung đưa lúc lắc theo từng bước chân. Sau mỗi bước chân, Khương Ly càng thêm nghe rõ hô hấp của người đàn ông trước mắt, hơi thở hắn ngày càng dồn dập, nóng bừng. Chính thế mà Khương Ly có cảm giác như mình đang đạt được thành tựu mới, bởi người đàn ông trước mắt đang hưng phấn vì cậu.

Đi tới trước mặt Giang Trạm, Khương Ly nhấc chân trực tiếp ngồi thẳng lên đùi hắn, cúi đầu rủ rỉ như đang bất mãn: "Anh còn chưa nhận xét tôi có đẹp hay không đâu đấy."

Vì ở nhà nên hai người hay mặc mỗi cái quần đùi, tư thế ngồi của Khương Ly khiến đùi dán đùi, nơi nào đó cũng khẽ cọ vào nhau.

Giang Trạm ôm eo Khương Ly, bàn tay mò về phía sau rồi nắm lấy cái đuôi vuốt ve.

". . . Lấy đâu ra?"

Lúc này giọng Giang Trạm trầm khàn lắm rồi, nghe là biết hắn đang cực lực nhẫn nại, lại thêm cảm giác mềm mại xù xù trong tay khiến hơi thở hắn càng thêm nặng nề.

"Tôi lén mua đó." Khương Ly ôm vai Giang Trạm, ghé sát tai hắn thì thầm oán giận: "Nhét đuôi vào khó chịu lắm, tại nơi đó hơi khô, phải nhờ anh . . ."

" . . ."

Hàm ý của mấy câu này quá rõ ràng, đáy mắt Giang Trạm chợt tối sầm, đến lúc này thì hắn không nhịn nổi nữa rồi, hai tay ôm lấy mông Khương Ly rồi đè cậu lên mặt bàn to rộng.

. . . . . . . .

Trong thư phòng rộng lớn vọng đầy tiếng thở dốc ái muội.

Ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ, phả xuống mặt đất như rải mật cho không khí thêm say mê ngọt ngào.

Gió đêm thoảng qua thổi bay một góc rèm, để lộ hai thân hình như ẩn như hiện mà quấn lấy nhau.

Khương Ly nằm ngửa, tấm lưng thon mảnh trần trụi tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo. Cằm cậu ngẩng cao, mồ hôi chảy một đường dọc xuống cổ rồi rơi lên bàn, đôi chân yếu ớt vòng lấy thắt lưng mạnh mẽ của người kia, trần nhà trên đỉnh đầu không ngừng đung đưa qua lại trước mắt.

Đâm chọc nhấp nhô tới mức Khương Ly choáng hết cả đầu.

" . . . Giang . . . Giang Trạm, chậm . . . chậm lại chút." Khương Ly thở hổn hển, đứt quãng nỉ non gọi tên hắn, "Khương . . . Khương Nhu Mễ . . . đang nhìn kìa . . .! ! !"

Giang Trạm liếc mắt thấy Khương Nhu Mễ đang ngồi xổm gần đó, nó ngẩng đầu lên tò mò nhìn hai người họ. Có điều vào những lúc như thế này thì Giang Trạm còn tâm trí đâu mà quản Khương Nhu Mễ, một tay hắn nắm cằm Khương Ly hôn xuống, tay kia nhéo eo cậu, nghiến răng nói: "Mặc kệ nó."

" . . . Không được, cảm giác như con trai đang xem cha mẹ nó làm tình vậy, xấu hổ lắm . . ."

" . . . Em câm miệng đi."

Giang Trạm tiện tay với lấy cái áo thun trên bàn rồi ném qua chỗ Khương Nhu Mễ, chuẩn xác che kín người nó.

Khương Nhu Mễ quá nhỏ, áo lại lớn nên nhóc tìm nửa ngày cũng không lấy lối ra nên đành ở vậy ngủ luôn.

. . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Kết quả của túng dục quá độ chính là sáng hôm sau, khi Phùng Đông gọi tới muốn đón người thì căn bản Khương Ly không dậy nổi, chỉ có thể cầm điện thoại ừm ừm à à một hồi, mắt vẫn cứ lim dim, còn cái eo thì nhức tới mức sắp đứt được thành từng đoạn.

Giang Trạm thấy thế, duỗi tay cầm lấy cái điện thoại rồi nói với Phùng Đông: "Hôm nay em ấy xin nghỉ, anh không cần tới nữa."

". . ." Phùng Đông im lặng, anh đã rõ tối qua hai người làm chuyện gì, chần chờ hỏi lại: "Nhưng đạo diễn Chu đã . . ."

"Để tôi nói chuyện với ông ấy."

Giang Trạm cúp máy, ném điện thoại sang một bên, hắn cúi đầu ngắm Khương Ly đang mơ màng nhắm mắt trên giường.

Khương Ly thích nằm sấp hoặc cuộn người lại, thỉnh thoảng còn như đứa trẻ mà ôm gối ngủ nữa.

Lúc này cậu đang ôm gối ngủ say, cánh tay lấp ló trong chăn kín dấu hôn Giang Trạm để lại tối qua.

Tối qua cả hai người đều có chút mất khống chế, xào lăn từ thư phòng sang tận phòng tắm những 3 lần, thiếu chút nữa Khương Ly bất tỉnh tại trận luôn, chân cậu cứ mềm nhũn ra đứng không vững nổi, cuối cùng tắm rửa xong là ngã ra giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự, ngay lúc Giang Trạm bôi thuốc hộ cũng chẳng động đậy gì.

Ngắm Khương Ly hồi lâu, Giang Trạm cúi đầu hôn khẽ lên trán cậu, nhẹ nhàng xuống giường không gây tiếng động. Hắn ra phòng khách gọi điện cho Chu Tấn để xin nghỉ hộ Khương Ly, sau đó lại về thư phòng dọn dẹp.

Tối hôm qua toàn bộ tài liệu trên bàn đều bị Giang Trạm quét xuống đất, trên bàn bừa bộn vô cùng, đâu đâu cũng loang lổ những vết tích ám muội.

Giang Trạm chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hắn phải điên đảo vì một người đến thế. Hôm qua hắn như hóa thành một con thú bị dục vọng khống chế, cứ mãi trầm luân vào đó không thoát ra nổi. Xưa nay Giang Trạm luôn cho rằng trầm mê tình dục không phải thứ chuyện tốt lành gì, nó rất ảnh hưởng tới khả năng suy nghĩ và năng lực phán đoán nên suốt mấy năm hắn vẫn tuân thủ mà giữ mình trong sạch.

Thế nhưng trải qua một đêm với Khương Ly quá sung sướng khiến hắn không muốn rời khỏi người kia, đặc biệt là sau khi hắn ý thức được rằng mình thích Khương Ly. Cảm giác được làm tình với người mình yêu thực sự rất thỏa mãn, chắc hẳn không có trải nghiệm gì sánh bằng.

Khom lưng nhặt đuôi mèo với đôi tai mèo rơi xuống đất đêm qua, Giang Trạm quay đầu, không biết Khương Nhu Mễ ngồi xổm trên giá sách từ lúc nào, đôi mắt lam sẫm đầy ẩn ý nhìn chòng chọc khiến hắn giật mình thon thót.

"Mày ngồi cao thế làm gì?"

Kệ sách cao gần 3 mét, Khương Nhu Mễ đang ngồi ở vị trí gần 2 mét, Giang Trạm sợ nó không cẩn thận ngã ra đấy thì Khương Ly sẽ không vui, đang định tới ôm nó xuống thì Khương Nhu Mễ lại đỏng đảnh ngoảnh mặt đi cho hắn ăn bơ, hiển nhiên là nó vẫn còn ghi hận chuyện tối qua Giang Trạm vứt áo thun trùm lên nó.

Vào cái ngày quyết định nuôi mèo, Giang Trạm cũng có lén tìm hiểu vài mục cần chú ý khi nuôi mèo, trong đó có một mục ghi mèo rất thù dai. Giả dụ như bạn và mèo nằm ngủ chung trên một chiếc giường, nếu nó không cẩn thận rơi xuống đất thì nó sẽ đem thù này đổ lên đầu bạn, mà đã ghim ai thì phải trả thù cho đặng, chắc chắn nó sẽ kiếm cách dẫm mặt bạn báo thù cho coi.

Thôi, dù sao đêm qua Giang Trạm vẫn là người sai trước, hắn nhẫn nại dỗ Khương Nhu Mễ xuống như giờ hắn có nói khản cả cổ thì mèo con cũng chẳng đả động gì.

Dỗ một hồi chẳng ra kết quả, Giang Trạm bực mình, cầm đuôi mèo với tai mèo của Khương Ly quơ quơ trước mặt nó khoe khoang: "Nhìn xem, ông đây cũng có mèo."

Khương Nhu Mễ: ". . ."

" . . . Anh đang làm gì thế?"

Sau lưng truyền tới giọng Khương Ly, tay đang quơ quơ đuôi mèo của Giang Trạm chợt cứng đờ, nhanh chóng quay người giấu chúng sau lưng rồi giả bộ như không có việc gì, chờ cậu lại gần.

"Không có gì". Giang Trạm ném tai mèo với đuôi mèo xuống ghế, coi như chưa có chuyện gì xảy ra rồi bước vòng qua người Khương Ly.

"Sao tai anh đỏ lên thế?" Khương Ly vội giữ Giang Trạm lại, nghi ngờ nhìn hắn, thuận miệng hỏi: "Phát sốt à?"

Không phải phát sốt, mà là phát bực.

"Không", Giang Trạm rút tay về: "Mới sáng sớm đừng câu dẫn tôi, tôi gọi người tới dọn dẹp đã."

Dứt lời cũng không nhìn cậu, Giạng Trạm lại chạy trối chết ra khỏi thư phòng hệt như tối qua.

Khương Ly nhìn mà phải che miệng nín cười, cậu tới nhặt bộ trang phục mèo hắn vứt bừa trên ghế ném vào tủ, sau đó vươn tay với Khương Nhu Mễ.

"Bảo bối ngoan, xuống đây với ba ba nào."

"Meow ~"

Khương Nhu Mễ đứng dậy nhảy phắt xuống trúng ngực Khương Ly, cậu ôm nó ra khỏi thư phòng.

Bên ngoài, Giang Trạm thấy Khương Ly ôm mèo ra ngoài, hỏi: "Đuôi với tai mèo của em đâu?"

"Ném vào tủ rồi." Khương Ly thản nhiên đáp.

Giang Trạm nhíu mày: "Thứ đó cần vệ sinh khử trùng, không được vứt lung tung như thế."

"Hả?" Khương Ly nhướn mày, nhìn hắn đầy ẩn ý: "Giang tổng, anh hiểu biết nhiều quá nhỉ~"

Giang Trạm: ". . ." Khương Ly, em im miệng được rồi đấy.

Giang Trạm thay Khương Ly xin nghỉ một ngày, có điều vì quay gameshow ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn làm phim khiến Khương Ly áy náy nên chỉ nghỉ ngơi một buổi sáng rồi chiều tới phim trường luôn.

Trùng hợp rằng Giang Trạm cũng phải tới công ty nên tiện đường chở cậu qua.

Để không thu hút sự chú ý, Khương Ly xuống xe ở con phố cách gần phim trường rồi đi một mình vào.

Nhìn bóng lưng Khương Ly qua đường, Giang Trạm đóng cửa sổ lại rồi phân phó Kỷ Thư lái xe tới công ty. Vừa tới công ty thì Thẩm Ngọc Chi đã gọi điện thoại tới, rủ tối nay tụ hội ở Phoenix Coast, tiện thì mang Khương Ly theo luôn, nay có cả Triệu Quân Vũ và Tôn Trạch Lâm tới chơi nữa.

"Mang theo Khương Ly?" Giang Trạm ngừng lật văn kiện, nhớ tới chuyện mấy ngày trước Thẩm Ngọc Chi còn vạ miệng kêu muốn bao dưỡng Khương Ly, giọng điệu hắn trùng xuống: "Cậu tính làm gì?"

"Cậu đừng hiểu lầm!" Thẩm Ngọc Chi vội vàng giải thích: "Tụi tôi chỉ muốn gặp vị thiên sứ khai trai cho cậu thôi, không có âm mưu gì hết!"

"Tụi tôi chỉ muốn xem cậu ấy có đẹp như trên TV không thôi mà."

"Mấy ngày nay cậu như rồng thấy đầu không thấy đuôi, cứ lủi suốt, có sắc quên bạn cũng đừng quên triệt để vậy chứ?"

Tôn Trạch Lâm với Triệu Quan Vũ cũng hùa theo mắng Giang Trạm, ba người thay phiên nhau oán trách hắn thấy sắc quên bạn, TRA NAM! ! !

Giang Trạm nghe mà đau hết cả đầu, nhưng phải công nhận rằng lâu lắm rồi hắn cũng không gặp bọn họ, thế nên hắn đồng ý, nhắn tin cho Khương Ly kêu cậu tối nay đi cùng hắn.

Khương Ly nhận được tin nhắn cũng là lúc cậu đang trang điểm chuẩn bị quay, cậu nhắn lại rồi đưa cho Phùng Đông giữ hộ.

Hôm nay phân cảnh cần diễn không nặng nhưng có vài diễn viên mãi không nhập vai được thế nên dây dưa mãi đến tận 8 giờ tối mới xong. Khương Ly tẩy trang và thay đồ xong, đi cùng với Giang Trạm tới club thì cũng đã 10 giờ tối.

Trước khi bước vào phòng riêng, Giang Trạm đột nhiên dừng bước, nắm lấy tay Khương Ly. Khương Ly sững sờ một lúc mới phản ứng lại, cậu khẽ cười rồi để yên cho hắn nắm, đẩy cửa vào.

Trong phòng, ba người Thẩm Ngọc Chi, Tôn Trạch Lâm với Triệu Quan Vũ đã chờ tới mức chán ốm cả người, chẳng còn tâm tư uống rượu hát hò gì hết. Cửa đột nhiên bật mở, ba người đồng loạt nhìn về phía cửa chính, đập vào mắt là cảnh Giang Trạm dịu dàng dắt Khương Ly vào.

Rõ ràng là mang người tình nhỏ tới tụ hội, không hiểu sao Giang Trạm lại bày ra cái thế như thể sếp lớn đang dắt phu nhân tới thị sát công việc thế này?

Thẩm Ngọc Chi: ". . ."

Tôn Trạch Lâm: ". . ."

Triệu Quan Vũ: ". . ."

Mẹ kiếp, chói mù mắt chó hợp kim của bọn họ rồi.

 (o_O) ! ! ! ! ! ! ! !

@Krystal: Mỗi xíu nước thịt, khum có tý thịt nào luôn á (。T ω T。)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net