Chương 22: Thị trấn cổ tích|6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Tôi muốn thông quan thế giới này

Editor: Myself

Tới thế giới này đều là người chơi sơ cấp, có thể có một kiện chế phục phòng thân đã là cực hạn, đâu còn cái mạng thứ hai.

Một phát súng này, người cũng chết hẳn.

Tạ Tịch và Tống Thích không kịp làm gì.

Thôn dân cùng nhau tiến lên, không thèm để ý máu tươi đầy đất, ba chân bốn cẳng nâng thi thể lên, trong miệng hô to: "Hiến cho Long Thần, hiến cho Long Thần!"

Bọn chúng rời đi, thần kinh căng cứng của Tạ Tịch và Tống Thích mới hơi thả lỏng .

Trên trán Tống Thích đầy mồ hôi lạnh: "Nơi này mẹ nó không phải thế giới cấp D sao? Sao lại hung hiểm như thế!"

Tạ Tịch rũ mắt: "Tối hôm qua bị thiêu chết hẳn cũng là người chơi ."

Lúc ấy cách khá xa, người kia khi đó cũng đã bị bao bởi lửa, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thống khổ.

Tống Thích tê dại: "...Bởi vì mặc chế phục cho nên mới đốt lâu như vậy sao? Thực sự quá tàn khốc, miễn dịch vết thương trí mạng không có nghĩa là miễn đau vết thương trí mạng, anh ta bị hỏa thiêu thống khổ, thật vất vả mới chết được, lại thêm một cái mạng, lại phải chịu thêm lần nữa..."

Tạ Tịch nói: "Những thôn dân này hiểu rất rõ người chơi."

Tống Thích đâu còn muốn biết những cái này, cậu sợ muốn chết: "Tịch ca, chúng ta tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhanh rời đi đi!"

Tạ Tịch nhìn cậu ta: "Muốn giải tán tiểu đội sao?"

Tống Thích không kịp phản ứng.

Tạ Tịch bình tĩnh nói: "Nhiệm vụ của tôi không có đầu mối, khẳng định sẽ tốn thời gian, nhiệm vụ của cậu còn có thể hoàn thành, tôi vẫn còn định thân phù và kính tìm kiếm, có thể cho cậu dùng."

Định thân phù là đạo cụ xếp chồng, mười cái tính một bộ, chỉ chiếm một ô, mà kính tìm kiếm thì có số lần sử dụng, còn lại bốn lần.

Tống Thích bị lời nói của cậu làm kinh hãi.

Hoàn toàn chính xác, có kính tìm kiếm và định thân phù, nhiệm vụ của cậu... rất nhẹ nhàng liền có thể hoàn thành.

Cậu không cần phải đi trộm đồ lót người ta đang mặc, hoàn toàn có thể dùng kính tìm kiếm để định vị, tìm phòng không người để ẩn vào, nếu như bị người ta phát hiện, còn có định thân phù có thể kéo dài thời gian, một phút là đủ để cậu rời khỏi thế giới này. Về phần nhiệm vụ nhánh, vốn cũng không nhất định phải hoàn thành.

Mặc dù phẩm cấp nhiệm vụ này rất thấp, nhưng độ khó lại không cao. Nhiệm vụ của Tạ Tịch phẩm giai cao, đồng dạng độ khó cũng cao. Nếu như thế giới này rất nguy hiểm, đúng là khó mà nói là ai vận khí tốt hơn.

Tống Thích hỏi: "Vậy cậu phải làm sao giờ?"

Tạ Tịch nói: "Tự tôi có thể làm." Cái trò chơi rác rưởi "Tình yêu bên trái hay bên phải" cậu cũng gắng gượng qua được mà, vấn đề không lớn.

Tống Thích cắn răng nói: "Không được, tôi không thể vứt đấy mặc kệ cậu được!"

Tạ Tịch khẽ giật mình.

Tống Thích nói: "Mặc dù tôi không có bản lãnh gì, nhưng nhiều người nhiều mắt, có thể giúp cạu coi chừng sau lưng."

Tạ Tịch nhắc nhở cậu: "Tiểu trấn này rất nguy hiểm, thôn dân mười phần hiểu rõ người chơi, lại còn tổ chức săn giết."

"Vậy tôi càng không thể đi!" Tống Thích nói, "Nếu không nhờ cậu, tôi còn đang bị nhốt trong địa lao, ai biết sau này bọn chúng có bắt tôi đi hiến tế không!"

Tạ Tịch đã quen độc lai độc vãng, thật sự không ngại tự mình làm nhiệm vụ: "Cậu không cần phải..."

Tống Thích ngắt lời cậu: "Cầu phú quý trong hiểm nguy, tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ nhánh!" Nói đến vậy, Tạ Tịch cũng không còn lý do khuyên cậu rời đi.

Tạ Tịch nhìn về phía cậu, nói rõ ngọn ngành: "Tôi muốn thông quan thế giới này."

Thanh âm bình tĩnh lại giống như chùy nặng đập vào não Tống Thích.

Cậu hiểu ý Tạ Tịch.

Thông quan không chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, thông quan là phong tỏa thế giới này, để người chơi không cách nào tiến vào nữa.

Không cần biết thôn dân vì nguyên nhân gì lại săn giết người chơi.

Chỉ cần thông quan thế giới này, sẽ không có người chơi tiến vào, có thể ngăn lại giết chóc!

Trong lúc đó, một cỗ nhiệt huyết khó mà hình dung bùng lên trong tim, Tống Thích cảm thấy nội tâm trào dâng chưa từng có: "Tôi giúp cậu, giúp cậu thông quan thế giới này!"

Nhiệm vụ chính tuyến của Tạ Tịch có thể là nhiệm vụ hạch tâm, chỉ cần hoàn thành thêm nhiệm vụ nhánh, khả năng thông quan cao tới tám mươi phần trăm.

Đáng giá thử một lần! Tống Thích mù quáng tin tưởng, nếu như là Tạ Tịch, nhất định có thể thông quan!

"Đi thôi, chúng ta đi tìm...." Tạ Tịch còn chưa dứt lời, bỗng dừng lại.

Một nam nhân lấy tốc độ cực nhanh đi tới phía sau bọn họ, Tống Thích từng cường hóa thân thể, đột nhiên giật mình, đang muốn phòng bị.

Tạ Tịch nhanh chóng mở miệng: "Kim ca."

Người tới chính là Trọng Kim, hắn nhìn thấy Tạ Tịch liền thở phào: "Tìm thấy cậu rồi."

Tạ Tịch cũng thở phào: "May mà anh không có việc gì."

Trọng Kim cười nói: "Có chế phục, không chết được!"

Tạ Tịch cũng cười theo .

Lúc này Tống Thích quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Trọng Kim liền sửng sốt: "Lưu ca?"

Tạ Tịch nhìn chằm chằm Trọng Kim, nhạy bén bắt được kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt hắn, rất nhanh rất nhẹ, cho dù cậu thấy cũng nhịn không được hoài nghi là ảo giác.

"Ngươi là?" Trọng Kim nghi hoặc hỏi lại.

Tống Thích nói: "Là ta, Tiểu Tống, lúc vừa tới thế giới này ta còn được ăn thịt nướng của ngươi!"

"Thịt nướng?" Trọng Kim cười to, "Ta uống dịch dinh dưỡng suốt, lấy đâu ra thịt nướng."

Tống Thích chớp chớp mắt.

Tạ Tịch nói: "Cậu nhận lầm người rồi, Kim ca tiến vào trò chơi cùng tôi."

Tống Thích nói: "Vậy khẳng định là tôi nhận lầm, chúng ta khác đợt."

Trọng Kim kinh ngạc nói: "Cậu là người chơi trước?"

Tống Thích gật đầu: "Phải, tôi đến trước chừng ba bốn ngày."

Trọng Kim cau mày: "Mới ba bốn ngày... Tỷ lệ tử vong nhóm các cậu đã cao đến tám mươi phần trăm?"

Tống Thích vội vã cuống cuồng: "Có lẽ chỉ còn lại một mình ta."

Trọng Kim nhăn chặt mi tâm: "Lại nói, thế giới này chắc chắn có vấn đề," hắn quay sang Tạ Tịch, hỏi, "nhiệm vụ của cậu là gì?"

Tạ Tịch cười khổ nói: "Thu thập Lang Nha bổng của Tôn đại nương."

Trọng Kim sững sờ, cũng cười: "Cái này..."

Tống Thích phản ứng rất nhanh, cậu nhăn mặt nói: "Tôi còn thảm hơn, nhiệm vụ của tôi là thu thập đồ lót thiếu nữ..."

Trọng Kim bật cười: "Nhiệm vụ của các cậu..."

Tạ Tịch nói: "Đúng vậy, sao lại có dạng nhiệm vụ kì quặc vậy chứ."

Trọng Kim cười nửa ngày, nói: "Nhiệm vụ của người thu thập là như vậy, tương đối cổ quái kỳ lạ, nhưng nhiệm vụ như vậy cũng tốt, tương đối dễ hoàn thành."

Tống Thích giật giật miệng: "Không có dễ đâu, lần thứ nhất tôi đi trộm đã bị giam vào địa lao."

Trọng Kim nói: "Không sao, tôi giúp các cậu, rất nhanh liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy các cậu liền có thể rời khỏi thế giới này."

Tống Thích hỏi: "Kim ca, nhiệm vụ của anh là gì?"

Trọng Kim nghiêm mặt nói: "Tôi là người thám hiểm, nhiệm vụ là thăm dò hang động sau núi."

Tống Thích oa một tiếng: "Nhiệm vụ Kim ca khẳng định phẩm cấp rất cao."

"Cũng không tốt." Trọng Kim nói, "Phẩm cấp cao độ khó lớn, tôi sợ là không dễ rời đi."

Tạ Tịch nói: "Chỉ là thăm dò hang động, không khó lắm đi."

Trọng Kim lắc đầu: "Thăm dò không phải vào xem là được, phải đi đến cùng, tôi hoài nghi nơi đó ẩn giấu ác long."

Tống Thích nói tiếp: "Là Long Thần trong miệng bọn chúng sao?"

"Có khả năng." Trọng Kim nói, "Các cậu nhất định phải cẩn thận, cái trấn nhỏ này rất không bình thường, cư dân đều điên rồi, chỉ cần thấy người ngoài liền giết chết làm tế phẩm hiến cho ác long."

Tống Thích lòng còn sợ hãi: "Chúng tôi vừa nhìn thấy một người bị bắn chết."

Trọng Kim sắc mặt ngưng trọng nói: "Đừng chậm trễ thời gian, tôi mang các cậu đi hoàn thành nhiệm vụ đã."

Tạ Tịch nói: "Nhiệm vụ của Kim ca còn khó hơn, vẫn đừng lãng phí thời gian giúp chúng tôi thì hơn."

Trọng Kim lắc đầu nói: "Các cậu đều không có kinh nghiệm gì, tôi không yên lòng."

Tống Thích liếc trộm Tạ Tịch một chút.

Tạ Tịch nói: "Thế này thật ngại quá."

Trọng Kim nói: "Khách khí cái gì? Đều là người được chọn, hỗ trợ nhau là đương nhiên."

Tạ Tịch cười cười.

"Đi thôi!" Trọng Kim nói, "Tôi dẫn cậu tới nhà Tôn đại nương tìm Lang Nha bổng."

Bọn họ cùng đi ra, Trọng Kim nói với bọn cậu: "Đừng quá khẩn trương, càng khẩn trương càng dễ bại lộ, tự nhiên một chút."

Tạ Tịch hỏi: "Người chơi bị thôn dân nhận ra là bởi vì quá khẩn trương sao?"

Trọng Kim nói: "Phần lớn là dạng này."

Tống Thích nhăn mặt: "Xong, hai người nói vậy, tôi còn khẩn trương hơn!"

Trọng Kim cười nói: "Nếu không cậu đợi ở đây, tôi trước giúp Tạ Tịch tìm Lang Nha bổng, lại giúp cậu..."

Tống Thích lắc đầu: "Không không, tôi không muốn đợi đâu, sợ lắm."

Mắt Trọng Kim loé lên, nói: "Đi thôi, có lẽ nhà Tôn đại nương cũng có đạo cụ nhiệm vụ của cậu."

Tống Thích giơ ngón cái: "Tôn đại nương khẳng định không phải thiếu nữ, đương nhiên có lẽ bà có con gái..."

Miệng quạ đen của Tống Thích thế mà lại nói trúng.

Trọng Kim so với bọn cậu thản nhiên hơn nhiều, còn dám hỏi đường thôn dân, có lẽ thật sự là vấn đề thái độ, thôn dân đối với Trọng Kim rất tốt, còn chỉ đường cho hắn.

Họ không chút khó khăn liền đi tới nhà Tôn đại nương.

Nhiệm vụ Tạ Tịch dĩ nhiên không phải tìm Lang Nha bổng. Cậu nói nhiệm vụ này cũng không phải không có chút căn cứ, trước đó Tống Thích có than vãn với cậu đã xoát hơn một trăm nhiệm vụ nhánh, trong đó có một cái chính là thu thập Lang Nha bổng của Tôn đại nương.

Cho nên đi vào nhà Tôn đại nương cũng không hoảng hốt, nhiệm vụ này thực sự tồn tại, không sợ lộ tẩy.

Ai ngờ vừa tới, một người đàn bà da dẻ lỏng lẻo khô gầy như củi cầm dao phay lao ra: "Bạch Hạ! Tên dâm tặc nhà ngươi còn dám bước vào cửa nhà ta!"

Tống Thích giật mình, Tạ Tịch lại nhanh chóng nhìn về phía Trọng Kim, Trọng Kim hơi tái mặt, lui về phía sau một bước.

Rõ ràng Tôn đại nương mắng chính là Bạch Hạ, đối mặt cũng là Tạ Tịch, Trọng Kim lại hốt hoảng như vậy...

Khó trách cậu cảm thấy Bạch Hạ trong tấm ảnh nhìn rất quen mắt.

Tôn đại nương kêu to: "Cái tên bạch nhãn lang, đồ lang tâm cẩu phế, làm bẩn Vân nhi trong sạch lại đi thẳng một mạch, ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!"

Bà đánh tới, Tạ Tịch cố ý tranh sau lưng Trọng Kim, Tôn đại nương liền lao về phía Trọng Kim.

Trọng Kim sắc mặt đại biến.

Tôn đại nương nộ khí trùng thiên: "Trả Vân Nhi lại cho ta, tên cặn bã này, trả Vân Nhi lại cho ta!"

Một thanh âm tinh tế vang lên: "Nương! Đừng làm tổn thương Bạch Hạ ca ca!"

Thiếu nữ thon gầy như giấy mỏng lao tới, gắt gao ôm lấy cánh tay người đàn bà.

Thịt lỏng trên mặt Tôn đại nương run rẩy kịch liệt: "Đứa nhỏ ngốc nhà ngươi, hài tử ngốc này!"

Tôn Vân Nhi khóc nói: "Bạch Hạ ca ca tới đón con, anh ấy muốn dẫn con đi, anh ấy đã đáp ứng con rồi, sẽ mang con đến thế giới anh ấy, nương, chúng ta đều có thể đến thần..."

Nghe như thế, con mắt Tạ Tịch lạnh xuống.

Trọng Kim giữ chặt Tạ Tịch nói với Tống Thích: "Rời đi đã!"

Tạ Tịch và Tống Thích theo sát phía sau, ba người cùng ra khỏi tiểu trấn, dừng ở một chỗ yên tĩnh.

Trọng Kim thở khẽ lấy hơi.

Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn hắn: "Bạch Hạ là ai?"

Kỳ thật lúc vừa tiến vào thế giới, những thôn dân kia đã hô tên Bạch Hạ, lúc ấy Trọng Kim chịu vết thương trí mạng, đoán chừng không có dư lực nghe rõ lời bọn chúng, dù sao chế phục miễn dịch vết thương trí mạng lại không miễn đau.

Lúc ấy tràng diện hỗn loạn, nhiều người biết thì bí mật khó giữ, hắn đang phục hồi thân thể, nghe không rõ cũng bình thường.

Trọng Kim hơi biến sắc mặt.

Tạ Tịch ép hỏi: "Bạch Hạ là anh sao?"

Trọng Kim quay đầu nhìn cậu, tươi sáng cởi mở trong mắt dần dần rút đi.

Tạ Tịch tiếp tục nói: "Quả nhiên đây là lần thứ hai anh tiến vào thế giới này."

"Cậu đã sớm nghi ngờ." Trọng Kim tháo bỏ ngụy trang, lộ ra vẻ mặt lãnh khốc tàn nhẫn.

.

Tác giả có lời muốn nói: 
Tạm thời không ai đoán được kịch bản, mừng thầm ~

.

Editor có lời muốn nói:

Bên Tấn Giang các độc giả Trung đã nghi ngờ tên Trọng Kim này từ chương vừa vào nó đã lăn ra chết cơ ∑ (O_O;)

Là do các bác ý thông minh hay do mình ngố vậy (ಥ﹏ಥ)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net