Chương 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng tiếng gió biển đập vào bờ, như bao hàm tất cả áp lực, cảm xúc u ám đè nặng lên lòng người. Tiếng rống giận mãnh liệt của sóng biển quay cuồng như muốn đánh nát bức tường vững chãi trong tâm hồn. Ngay trên mép bờ biển, một gã trai đĩnh bạt đứng đón gió, gió biển thổi rối tung một đầu tóc đen mềm mại, tàn phá bộ quần áo gã đang mặc phất phơ hỗn độn. Nhưng dù trong tuyệt cảnh , trông gã cũng không có cảm giác chật vật hay nản lòng.

Gã trai nhìn sóng biển xô, lẳng lặng đứng yên chờ đợi. Chờ một lúc lâu, từng tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, khóe miệng gã nâng một độ cong thật đẹp. Vở kịch này cũng đã tới hồi kết, bắt đầu trên tay ai cũng nên kết thúc trên tay người đó.

Vội vàng bước đến, cuối cùng cũng nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Lần đầu tiên cảm thấy có thể gần gã như vậy, gần đến nỗi giơ tay cũng có thể với tới. Trên thương trường ai cũng biết gã với hắn như nước với lửa, mà chẳng ai biết nguyên nhân chân chính. Thương giới đấu đá lẫn nhau, tranh giành mối làm ăn của nhau, ai cũng nghĩ là do một núi không thể nào có hai hổ. Chỉ có hắn biết rõ cho tới bây giờ chỉ có mình đi khiêu khích ai đó, mục đích chỉ là muốn ai đó chú ý mà thôi.

Hiện giờ hắn đã làm được, khiến cho cấp dưới phản bội đã thành công bức gã đến đường cùng. Tuy rằng ván này thắng quá dễ dàng, thậm chí kỳ quặc, nhưng dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt được.

Từng bước một đến gần, lấy tư thái người chiến thắng đứng trước mặt gã. Hiện tại là lúc hắn nói ra tình cảm trong lòng, nghe có vẻ khó tin, nhưng những chuyện khó tin* luôn xảy ra một cách đương nhiên như vậy.

"Âu Dương Tầm, cảm giác bị con chó mình dốc lòng bồi dưỡng cắn ngược một cái có thích không?"

Nói với gã trai nọ, nhưng nói xong lại lần nữa ảo não, ban đầu cũng không tính châm chọc gã, nhưng thói quen hình thành quá lâu không kịp suy nghĩ đã buột miệng thốt ra.

"Hửm?"

Giống như không nghe thấy, Âu Dương Tầm  mỉm cười nhẹ.

"Một chút ưu thế nho nhỏ là có thể làm anh đắc ý vậy, hình như ta xem trọng anh quá rồi đấy nhỉ, Cận An Chi."

"Như vậy tôi lại muốn xem anh đối mặt với tình huống này, chuyển bại thành thắng ra sao?"

Không ngờ dù vậy đối phương vẫn thờ ơ**, Cận An Chi vô cùng bực bội.

"Chuyển bại thành thắng?"

Âu Dương Tầm lẩm bẩm, tiện đà cười cười.

"Cận An Chi, có bại đâu mà chuyển bại thành thắng."

"Cái gì?"

Cận An Chi kinh ngạc, ngay sau đó nghĩ với tác phong làm việc của Âu Dương Tầm, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác để cấp dưới cắn một cái, chẳng lẽ là gã ta cố ý, gã ta làm vậy để được cái gì?

"Đừng nóng vội, vở kịch hạ màn ngay thôi." Âu Dương Tầm cười.

Giống như để chứng minh lời gã nói, từ đâu liền vang lên một tiếng súng, ngực Âu Dương Tầm nổ ra một đoá hoa máu, mà dường như gã chẳng cảm thấy gì mà vẫn giữ khuôn mặt tươi cười.

"Khônggg..."

Mặt Cận An Chi nháy mắt biến đổi kịch liệt, coi như hắn cùng khát vọng chuyện thắng thua, nhưng hắn chưa bao giờ muốn Âu Dương Tầm chết. Nhìn mảng đỏ thắm trên ngực Âu Dương Tầm, cảm giác giống như viên đạn đồng thời bắn xuyên qua hắn, nội tâm đau đớn khôn cùng.

"Ngại quá, Cận An Chi, từ đầu đến cuối đều là ta thắng."

Nhẹ nhàng nói xong một câu xem như là di ngôn, thân thể Âu Dương Tầm không thể khống chế rơi xuống vực sâu. Lúc trước đắc tội quá nhiều người, họ đều e ngại thế lực gã không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà gã bây giờ hai bàn tay trắng, cho dù có người hỗ trợ nhặt xác, phỏng chừng sau khi nghe được tin gã chết đám kẻ thù kia tuyệt đối có khả năng tới đám tang góp vui một lần.

Táng thân dưới đáy biển, đây cũng là một kết cục không tồi.

Cận An Chi vọt lên, đáng tiếc người nọ rơi xuống quá nhanh, chỉ có thể nắm lấy không khí, trơ mắt nhìn đối phương rơi xuống biển.

Nước biển lạnh băng đến xương, miệng vết thương trên ngực đau đớn khó nhịn, nhưng Âu Dương Tầm lại cảm thấy vô cùng vui mừng. Gã biết sát thủ là do Trương Uyển Hân dắp xếp, đây là cô nàng vô cùng yêu Lam Hạo, để củng cố địa vị Lam Hạo, nàng ta sẽ không bỏ qua bất kì mồi lửa nào gây uy hiếp tới anh ta, mà gã vừa lúc là nhân vật hàng đầu cần được diệt trừ. Đã có dự kiến vì thế gã không phản kháng tùy ý để nàng đắc thủ, bên người Lam Hạo trợ thụ đắc lực, gã có thể yên tâm.

Thật ra gã cảm thấy con đường tranh đấu rất mệt nên mới buông xuôi hết thảy, tuy nhiên phản ứng của Cận An Chi chính là điểm ngoài dự đoán duy nhất. Giây phút gã rơi xuống lại nghe thấy hắn rống giận, không phải vẫn muốn thắng gã sao? Vì sao lại phản ứng như vậy? Dù sao bây giờ gã cũng không có sức lực truy cứu.

Dựa theo kịch bản của gã, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, lần này rốt cuộc có thể nghỉ ngơi cho đã cái nư, Âu Dương Tầm nhắm mắt lại tùy ý để mình đắm chìm trong bóng tối...

Chú thích:
* Thiên phương dạ đàm: Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ "thiên phương dạ đàm" chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.

** Vân đạm phong khinh(云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Lạnh quá, đây là phản ứng đầu tiên của Âu Dương Tầm sau khi khôi phục ý thức, mở hai mắt phát hiện xung quanh là một mảnh đen nhánh, chống đỡ thân thể lạnh run, giãy giụa đứng dậy. Vất vả hết sức mới sờ được tới công tắc đèn trên tường, lại phát hiện sau khi bật đèn, độ sáng thấp đến mức như không bật, bất quá có thể miễn cưỡng nhìn rõ bốn phía chứng minh cái đèn nát này ít nhiều còn có chút giá trị tồn tại.

Một cái bàn nhỏ bị què, một vật thể đen tuyền nhìn không rõ hình dạng tạm thời xem như là cái ghế, thêm vóc người vừa vặn với cái giường của gã bây giờ, là bao quát hết toàn bộ kết cấu căn phòng.

Cái chăn gã ta đắp trên người cực mỏng, căn bản không có cách nào tránh thời tiết rét lạnh, hèn chi mình bị lạnh làm tỉnh. Lạnh tỉnh? Từ từ, không phải gã trúng đạn táng thân dưới biển sâu sao? Âu Dương Tầm rõ ràng nhớ rõ ngay lúc viên đạn bắn trúng ngực lập tức bản thân đau đớn tới xương cốt, cảm giác sắp cáo biệt thế giới này vô cùng khắc cốt minh tâm, bởi vì nó thậm chí bao gồm việc gã mang tình mang nghĩa với Lam Hạo.

Tuy nói Lam Hạo phản bội gã, nhưng gã chẳng hận tí nào, anh ta là người thừa kế, tuyệt đối không thể bị tình cảm ràng buộc. Trọng tình trọng nghĩa cũng có thể hô mưa gọi gió, nhưng chắc chắn sẽ không đạt đến vị trí tối thượng, chỉ có vứt bỏ tình nghĩa hư vô mờ mịt, mới có thể trở thành bá chủ hắc đạo nắm lấy sinh tử.

Đáng tiếc cuối cùng Lam Hạo lại quá mức non nớt, mới vừa lấy được một chút thế lực đã dám bức vua thoái vị, nếu không phải gã có tâm nhượng quyền, chỉ sợ giấc mơ của anh ta mới chớm nở đã chết non. Bất quá không cần lo lắng, trên đường rèn luyện về sau chắc chắn sẽ có thể làm anh ta trưởng thành lên.

Nhớ lại lúc Lam Hạo đối xử với gã lạnh nhạt vô tình, thậm chí đuổi tận giết tuyệt gã cảm thấy hết sức vui mừng, ít nhất công sức gã dạy dỗ Lam Hạo mấy năm nay không tới mức quẳng cho chó ăn. Có Trương Uyển Hân càng làm Lam Hạo như hổ thêm cánh, Âu Dương Tầm cảm thấy lúc này hoàn toàn không còn gì để tiếc nuối.

Trước hết xoay đi xoay loại nhìn thân thể mình, vị trí gã rơi xuống chắc chắn không thể nào có ai vớt lên được, nhiệt độ nước biển cực thấp, ở trong nước thời gian dài cũng sẽ hít thở không thông, cho dù gặp được tỷ lệ cực nhỏ được nước biển xô tới bờ, gã cũng không thể kiên trì đến lúc đây, lại còn có vết thương súng bắn trí mạng. Khả năng được cứu hoàn toàn bằng không, khả năng đó số lượng trên đời này cũng không nhiều nên chắc chắn cũng sẽ không linh như vậy nên điều mỏng manh này căn bản không tồn tại.

Mà bây giờ cơ thể gã cũng vô cùng hoàn hảo không bị gì, cơn lạnh ban nãy cùng lắm là phản ứng sinh lý bình thường. OK, sau một phen suy đoán, Âu Dương Tầm không thể không thừa nhận, gã phi thường "may mắn" có được kỳ ngộ trong truyền thuyết.

Trọng sinh, xuyên qua, hoặc là mượn xác hoàn hồn, Âu Dương Tầm cười khổ, xem ra gã làm chuyện xấu tới nỗi ông trời cũng ghét bỏ linh hồn gã dơ bẩn, tiện đà chọn cách trục xuất gã về nhân gian gột rửa một phen.

Rầm, rầm.

Một trận phá cửa cắt ngang suy nghĩa của Âu Dương Tầm.

"Lâm Kỳ, thằng nhóc mày có phải chết ở trỏng rồi hay không, lập tức lăn ra đây cho tao. Đừng tưởng rằng trốn là sẽ không có việc gì, không giao tiền thuê tháng này ra thì cút đi lập tức."

Âm thanh thô lỗ từ ngoài cánh cửa truyền vào, hẳn là chủ nhà.

Lâm Kỳ, xem ra đây là tên của nguyên chủ cơ thể này, sống chẳng ra làm sao, nếu không cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh này. Ngay lúc Âu Dương Tầm đang ngây người, tiếng phá cửa càng lúc càng lớn, phảng phất đã biết có người trong phòng, chủ nhà như thề sẽ không bỏ qua.

Âu Dương Tầm tùy ý tìm một bộ quần áo, tuy rằng vô cùng không hợp gu của mình, nhưng bây giờ không phải lúc kén cá chọn canh.

"Chuyện gì?"

Âu Dương Tầm mở cửa lạnh nhạt hỏi.

"Tiền thuê nhà tháng này chừng nào đưa?"

Chủ nhà là một thằng cha dữ tợn mập mạp, thô tục bất kham, vừa thấy liền biết không phải người chủ hiền lành gì.

"Hơn hai ngày nữa."

Âu Dương Tầm thuận miệng nói, trước mắt đầu tóc gã còn chưa chỉnh chu, căn bản không rảnh nói nhảm với thằng cha mập.

"Cái gì?"

Thằng mập trừng mắt, bàn tay to đầy dầu mỡ đánh một cái tát.

"Nhãi ranh chán sống rồi sao, dám ra điều kiện với lão tử, lão tử cũng không phải làm từ thiện cho mày ăn."

Nhưng mà bàn tay tát đâu trúng đó của chả nửa đường bị gã cản lại, ngay sau đó tay chả như bị kìm sắt kẹp lại, đau đến kêu hừ hừ.

"Tôi nói rồi, hai ngày."

Âu Dương Tầm nhìn chằm chằm khuôn mặt buồn nôn của thằng mập mà ra lệnh, lặp lại từng câu từng chữ một lần. Mặc kệ nguyên chủ Lâm Kỳ là dạng người gì, bây giờ gã là Âu Dương Tầm, có thể để đứa một nghèo hai trắng kêu gào trước mặt gã, nhưng tuyệt đối không để gã tới nông nỗi bị người khác khinh khi.

"Đau đau đau, mày, mày, mau...... Mau buông tay, ui da......"

Mập mạp kêu rên lên. Hừ lạnh một tiếng, Âu Dương Tầm buông lỏng tay ra, trở lại trong phòng đóng cửa lại không hề để ý tới thằng mập.

Xoa tay đau nhức, thằng mập cực kỳ bực bội, con thỏ bị bức đến nóng nảy cũng có lúc cắn người, thằng nhóc này ngày thường vâng vâng dạ dạ mặc cho đánh cho chửi, không nghĩ tới lúc hung ác lên xuống tay so với bất cứ ai khác càng độc hơn nhiều.

Mập mạp nói thầm đồng thời đột nhiên nhớ tới đây vẫn là vẫn là địa bàn của mình, sao lại để cho thằng nhóc kia đảo khách thành chủ như vậy? Nhớ tới vừa rồi mình bị doạ đất uất ức, tên mập liền phát điên, vốn định lại phá cửa đòi lại nợ cũ nhưng nháy mặt lại nhớ ra ánh mắt như hung thần ác sát của thằng nhóc kia nên lửa giận vừa bùng lên liền không còn dũng khí nào nữa mà tắt ngỏm. Được, để cho thằng nhóc mày đắc ý hai ngày, đây dù sao cũng là địa bàn của ông mày, hai ngày sau còn không giao tiền thuê nhà ra lập tức cuốn gói cút đi. Thằng mập hung hăng phun nước miếng lên cười, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Lắng nghe động tĩnh ngoài cửa biến mất, Âu Dương Tầm nhẹ nhàng thở ra, lấy lại tinh thần mới phát hiện đã ướt đẫm mồ hôi. Thân thể này thật sự quá mức gầy yếu, dùng hết toàn bộ sức lực mới miễn cưỡng doạ thằng chủ nhà mập kia đi, nếu lá gan thằng cha đó to, nói không chừng người ăn hành là gã. Tuy rằng gã cũng không sợ hắn, nhưng là làm ầm ĩ lên mình cũng không được gì. Cũnh may thằng mập kia miệng cọp gan thỏ, nếu không đêm nay khả năng cao gã phải nằm ngủ ngoài đường cái.

Bàn tay dầu mỡ của thằng mập làm Âu Dương Tầm hết sức ghê tởm, dùng khăn lau đến mức trầy da mới chán ghét đem khăn ném qua một bên.

Lục tung căn phòng tìm kiếm một phen, Âu Dương Tầm không khỏi thở dài, nguyên chủ đúng là một thằng nghèo rớt mồng tơi, tài sản trong phòng toàn bộ đều không đáng một đồng, điều duy nhất đáng vui mừng chính là chứng minh thư quan trọng đã tìm được rồi, mình cũng không đến mức không có hộ khẩu.

Mượn ánh đèn tối tăm, Âu Dương Tầm nhìn kỹ chứng minh thư, trên ảnh là một chàng trai gương mặt còn vương chút sự trẻ con, ngạc nhiên chính là giữa hai hàng lông mày cư nhiên có vài phần giống gã, xem ra nguyên chủ có chút duyên phân với mình, Lâm Kỳ, 18 tuổi, vốn đang là tuổi đi học, trong phòng lại không có cặp sách gì, đồ dùng giấy bút cũng không có, có thể thấy được nguyên chủ tuổi còn nhỏ đã bắt đầu tự lập bươn chải. Ngoài việc ở đây không có đồ vật gì đáng giá, gã cũng chẳng thèm quan tâm đến thân phận của nguyên chủ.

Âu Dương Tầm không thèm suy xét, đây chính chính là ưu thế lớn nhất của gã, gã không cần cố ra vẻ trước mặt người quen, từ lúc ban đầu cũng có thể làm chính mình. Thân thế của cậu chàng này như thế nào, gã không quan tâm.

Cuộc sống của Âu Dương Tầm căn bản cũng không do gã định đoạt, cho nên gã cũng không tiếc hết thảy thậm chí trả giá sinh mệnh để giải thoát, không nghĩ tới ông trời lại cho gã một cái kinh hỉ siêu lớn, bây giờ gã có thể mượn thân phận người khác thân phận làm lại từ đầu.

Lâm Kỳ, tuy rằng không biết vì sao ta lại trọng sinh trong cơ thể của cậu, cũng không biết linh hồn cậu đi đâu, bất quá nếu chúng ta có duyên, ta sẽ thay thế cậu sống sót thật tốt. Âu Dương Tầm nhìn hình Lâm Kỳ trên căn cước lẩm bẩm tự nói.

Âu Dương Tầm đã táng thân dưới đáy biển, không còn xương cốt. Từ giờ trở đi, ta chính là Lâm Kỳ. Âu Dương Tầm đem thẻ căn cước gắt gao nắm trong tay, yên lặng nói với bản thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net