Chương 18:Nó nói:"Tao muốn sống! Tao muốn sống! Tao muốn sống!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngư tỷ

Truyện chỉ đăng trên Wattpad TieuNgukhaai.

Chưa beta
Ơ tôi tải truyện bị lỗi mọi người ạ, đăng buổi tối mà hôm nay vô thấy trống trơn:'))

..........
Khi Chung Thịnh trở về nhà, thứ hắn nhìn thấy là một tờ giấy ghi chú, biểu cảm khuôn mặt hắn sầm lại.

Hắn gỡ tờ giấy ghi chú ra, đọc lại vài lần,  cuối cùng dán mắt vào hình ảnh khuôn mặt tươi cười do Giang Nhất Minh vẽ.

Vẻ mặt âm trầm của hắn hơi dịu đi hai phần, cuối cùng biến thành một cái lắc đầu bất đắc dĩ, hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Thật là tiểu tổ tông không làm người ta bớt lo.”

Khi Giang Nhất Minh bước vào tòa nhà đổ nát quen thuộc, y hắt hơi một cái đem tất cả đèn cảm ứng trong toà nhà đều bật sáng.

“Nhất định là Rapunzel nhớ ta.” Giang Nhất Minh khóe miệng nhếch lên, hất cằm.

Khi Giang Nhất Minh đến khu chung cư kiểu cũ này cũng đã khoảng bảy giờ tối, đáng lẽ là lúc mọi nhà đều thắp đèn nấu cơm, nhưng ngoài dự đoán là khu chung cư tối nay lại yên tĩnh đến không ngờ.

Giang Nhất Minh ngay từ bước đầu tiên bước vào tòa nhà dân cư đã cảm thấy có gì đó không ổn, phảng phất cả tòa dân cư giống như đã chìm vào giấc ngủ say.

Y đi thẳng đến cửa phòng Thanh Ô, cánh cửa phòng khép hờ, thời điểm gió thổi qua mang theo từng mảng vải trắng.

Ngay khi Giang Nhất Minh vừa đặt tay lên tay nắm cửa, dư quang khóe mắt y nhìn thấy ai đó ở phòng bên cạnh tựa hồ đang vẫy tay gọi mình.

Y quay đầu nhìn sang, quả nhiên là đại thẩm hôm trước nói máy điều hòa trong nhà hỏng, bà đang yếu ớt trong phòng vẫy tay với y, ánh sáng xung quanh quá mờ, Giang Nhất Minh không thể thấy rõ rốt cuộc đối phương đang muốn diễn đạt ý gì.

Giang Nhất Minh cau mày nhìn xung quanh, do dự một lát sau đó nhấc chân đi đến chỗ đối phương bên đó.

Khi y đi đến nơi, đại thẩm vẫn đang vẫy tay với y từ trong cửa như bảo y cứ vào đi.

Giang Nhất Minh đột ngột dừng lại bước chân, đồng tử hơi nheo lại, y có thể thấy đôi mắt của đại thẩm đờ đẫn vô hồn giống như một người mù, bà đang quay mặt ra cửa, nhưng thân thể của bà gần như bị vặn thành chín mươi độ so với đầu, dùng một loại tư thế cực kì quái dị không thoải mái mà ngồi.

Y thả chậm hơi thở, qua khoảng nửa phút, một người đàn ông khác từ trong phòng chậm rãi đi ra, chính là chồng của đại thẩm.

Người đàn ông đi đến trước mặt vợ mình, ngồi xuống nghiêng người sang một bên, sau đó từ từ quay đầu lại, giống như vợ ông ấy, thân thể và đầu vặn thành một góc chín mươi độ, mặt không biểu tình vẫy tay với Giang Nhất Minh.

Da đầu Giang Nhất Minh tê dại, y lùi lại một bước và nhíu mày nhìn cặp vợ chồng trước mặt.

Rõ ràng là y đã giấu tấm bùa trừ tà ở đầu giường của hai người họ ...

Hai vợ chồng vẫn đang vẫy tay với Giang Nhất Minh, khi Giang Nhất Minh lùi lại một bước, đôi mắt của hai vợ chồng đồng thời mở to, nhìn thẳng vào Giang Nhất Minh, không hẹn mà cùng từ trên ghế đứng lên.

Giang Nhất Minh nhìn hai người đang đi về phía mình, vừa đi vừa vẫy tay, như nhất định phải bảo y vào trong cho bằng được.

Y bĩu môi, liếc nhìn cánh cửa màu trắng khép hờ của nhà Thanh Ô bên cạnh, khóe miệng kéo lên: “Lòng tốt không thể từ chối…”

Y bất ngờ giơ chân lên, "loảng xoảng" một tiếng đạp tung cánh cửa sắt của nhà vợ chồng hai người.

Hai vợ chồng dường như không ngờ tới Giang Nhất Minh sẽ có hành động tháo dỡ thô bạo như vậy, hành động của họ dừng lại một lúc, và trong khoảng thời gian trì trệ ngắn ngủi này, Giang Nhất Minh đã nhảy vào nhà.

Chiếc gương trang điểm lớn mà y đã tháo ra trước đó đã được chuyển trở lại vị trí ban đầu vào lúc nào đó.

Trong mắt Giang Nhất Minh lóe lên một ám quang, "Khó trách..."

Y khẽ chậc lưỡi một cái, thình lình khuỷu tay hướng về phía tấm gương, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" giòn vang, trên mặt gương nứt ra từng mảng hoa văn mạng nhện, tấm gương phát ra từng tia hắc khí mà người thường không thể nhìn thấy.

Giang Nhất Minh bước nhanh đến chiếc tủ đầu giường của vợ chồng đại thẩm và lấy ra lá bùa trừ tà mà y đã giấu trước đó, lá bùa đã bị đốt cháy thành màu đen, bị Giang Nhất Minh bóp một cái liền tan thành tro bụi.

May mắn có sự bảo vệ của lá bùa trừ tà này, đem tà vật kia  ép vào trong gương, chỉ có hai luồng hơi thở kịp thời trốn vào cơ thể của vợ chồng đại thẩm, tạm thời kiểm soát thần trí của đối phương.

Nếu không phải có tấm bùa trừ tà mà Giang Nhất Minh đặt trước đó, phỏng chừng hai vợ chồng đã bị tà vật xâm nhập từ lâu, trong lúc vô ý vặn gãy cổ cũng không phải là không thể.

Sau khi Giang Nhất Minh đập vỡ chiếc gương, cặp vợ chồng hành động kì lạ cũng ngay lập tức thanh tỉnh , hai người họ đồng thời "ai nha" một tiếng, ấn cái cổ đau đớn của mình, toàn thân run rẩy không ngừng: "Vừa rồi, tôi vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Giang Nhất Minh chỉ vào chiếc gương đã vỡ nát và hỏi: "Ai đã đặt chiếc gương này ở đây?"

Đại thẩm cũng nhìn theo, ngơ ngác lắc đầu: "Vợ chồng dì chưa hề động tới nó... cũng không có để ý..."

"Vậy lúc trước có ai vào đây không?"

“… Cái cô gái hàng xóm bên cạnh đến nhà chúng tôi mượn xì dầu, chỉ có một mình cô ấy thôi.” Đại thẩm suy nghĩ một chút rồi nói.

Cô gái bên cạnh ... đó chính là Phương Du, Giang Nhất Minh mím môi, tại sao Phương Du muốn làm như vậy?

Đang miên man suy nghĩ, liền nghe thấy phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn, giống như búa nện vào tường, phát ra một tiếng thật vang làm cho bột phấn trên tường đều ào ào rơi xuống.

“Hai người ở lại đây, trong nhà có muối không?” Giang Nhất Minh vội thấp giọng hỏi, thấy đại thẩm gật đầu, y tiếp tục: “Được, sau khi cháu đi, hai người dùng muối vẽ ra một vòng tròn, tuyệt đối không có chỗ trống nào."

"Hai người các người ở trong vòng muối, bất kể nghe thấy, nhìn thấy hay xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi vòng muối nửa bước." Giang Nhất Minh dặn dò, trong đôi mắt màu caramel ẩn chứa mũi nhọn sắc bén, y nhìn chằm chằm vào hai người, cho đến khi đối phương gật đầu tỏ ý đã hiểu, mới xoay người rời đi.

"Chờ đã, nhóc con!" Đại thẩm đột nhiên kêu lên, có chút bất an vặn vẹo hai tay, "Cậu. . . Cậu đi đâu? Bên cạnh xảy ra chuyện, không an toàn..."

"Cháu biết." Giang Nhất Minh dừng lại và nghiêng đầu để lộ một nụ cười nhạt, ở khoé miệng có một lúm đồng tiền rất nông, khiến y thoạt nhìn trông nhỏ tuổi hơn, mang theo chút trẻ con.

"Cậu không phải thợ sửa điều hòa sao?” Đại thẩm nhìn Giang Nhất Minh ngơ ngác  hỏi, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm: “Con cái nhà ai lớn lên đẹp trai như vậy, chịu để thằng nhỏ ra ngoài sửa điều hòa à?”

Khi Giang Nhất Minh nghe thấy những gì đối phương nói, y cười nhẹ một tiếng không trả lời.

Người bạn già bên cạnh đại thẩm phiêu một cái ánh mắt, nói với Giang Nhất Minh: "Nhóc con, cẩn thận một chút, để lão đi gọi báo cảnh sát cho cậu, hạn chế đừng có chọc giận kẻ xấu bên kia."

Giang Nhất Minh gật đầu, mặc dù y muốn nói cảnh sát có đến cũng vô ích, ngược lại có thể khiến y thêm phiền phức, nhưng y cũng không thể ngăn gọi cảnh sát báo án, vì vậy y thản nhiên đáp lại, sau đó bước nhanh vào trong căn hộ bên cạnh của Thanh Ô.

Căn hộ của Thanh Ô khác với lần trước Giang Nhất Minh bước vào, mùi trong phòng trở nên kỳ lạ, giống như có thứ gì đó bị thối rữa, mùi hôi thối lan ra khiến người ta choáng váng, khó thở.

Giang Nhất Minh nhìn xung quanh một lượt và đi thẳng đến nơi có mùi nồng nhất - nhà bếp.

Y đẩy chiếc tủ lạnh chắn ngang căn phòng ngầm ra, để lộ căn phòng tối om chật hẹp bên trong, nơi đó bốc ra mùi thối nồng nặc.

Giang Nhất Minh khom người bước vào, che nửa miệng và mũi, vô thức đưa tay lên phất phất, như thể có thể phủi đi mùi hôi thối.

Trong căn phòng, Phương Du đổ gục xuống giường như một bãi thịt không xương, ngơ ngác nhìn Giang Nhất Minh.

Giang Nhất Minh trong lòng nhảy dựng, y nhanh chóng bước qua đống quần áo bẩn thỉu hỗn độn trên mặt đất, và thăm dò về phía cổ của Phương Du.

Y nín thở, bình tĩnh lại để cảm nhận mạch đập của đối phương, sau một hai giây, y cảm thấy mạch dưới da đối phương đang đập, một lần, hai lần, mặc dù hơi yếu nhưng may mắn là vẫn đang đập.

Giang Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm.

Y vừa đứng dậy, sau gáy liền có một trận gió to thổi tới, Giang Nhất Minh theo bản năng quay đầu lại tránh đi, dùng tay đẩy Phương Du sang một bên, chỉ thấy chỗ Phương Du nằm trước đó bỗng xuất hiện một vết nứt.

Giang Nhất Minh quay lại nhìn, Thanh Ô loạng choạng đứng dậy, nửa khuôn mặt biến thành thịt thối, một tay biến thành móng vuốt, chộp lấy nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn kia, hắc khí từ trong mắt không ngừng cuồn cuộn trào ra.

Giang Nhất Minh đôi mắt trầm xuống, y nhìn thoáng qua khoảng cách đến cánh cửa, rồi nhìn Phương Du, người hoàn toàn không thể di chuyển, rồi đôi môi y mím lại.

Y một tay nâng Phương Du lên, một tay từ trong túi móc ra bảy đồng cổ tệ, sợi chỉ đỏ nối liền nhau, khóa cổ tệ treo lơ lửng giữa không trung, theo một tiếng quát khẽ của y, khoá cổ tệ một vòng lại một vòng quấn lên cổ Thanh Ô, đột nhiên siết chặt.

Gân xanh bên cổ Thanh Ô nổi lên, cổ họng bị khóa cổ tệ bóp nghẹt, nhất thời không thể vùng vẫy. Giang Nhất Minh nhân cơ hội tóm lấy Phương Du và đẩy bà ta ra khỏi cửa.

"Nhanh!"

Nhìn thấy Phương Du bị đẩy ra khỏi cửa, Thanh Ô trở nên vô cùng bạo ngược, gầm lên một tiếng và lao về phía Giang Nhất Minh.

Giang Nhất Minh vừa đẩy Phương Du, người không có năng lực hành động ra khỏi cửa, phía sau chính là Thanh Ô đã mất lý trí đang đánh úp tới mình.

Y hạ thấp eo, chợt hai tay chống trên mặt đất, dùng sức nhảy ngược về phía sau, mặc dù cách cửa xa hơn, nhưng y  thật đem sự chú ý của  Thanh Ô tới chính mình.

Phương Du vì bị Giang Nhất Minh đẩy trước đó, đột nhiên đập đầu vào khung cửa, nhưng trời xui đất khiến mà tỉnh táo lại, hai mắt đột nhiên mở to, kinh hãi nhìn Giang Nhất Minh tránh đòn đánh lén của Thanh Ô.

Bà ta co ro ngoài cửa, một cử động nhỏ cũng không dám nhúc nhích.

Sau khi Giang Nhất Minh kéo rộng khoảng cách, trong khi vừa đối phó với Thanh Ô, y vừa tìm kiếm đầu sỏ khiến Thanh Ô mất trí.

Tình trạng của Thanh Ô giống như bị tà khí xâm nhập, mất đi lý trí và chỉ có bản năng tấn công lỗ mãng.

Giang Nhất Minh thoải mái như đang trêu chọc một con mèo con đang giương nanh múa vuốt.

Y lơ đãng tháo chiếc khóa bằng cổ tệ buộc quanh cổ Thanh Ô ra, khéo léo dùng ngón tay tách các nút buộc của sợi dây giữa bảy đồng cổ tệ.

Bảy đồng cổ tệ đã tháo ra được ném vào tám vị trí trong nhà mỗi khi y giao thủ với Thanh Ô, còn Giang Nhất Minh đứng ở vị trí trống còn lại.

Cái gọi là *“Càn nam Khôn bắc, ly đông khảm tây, chấn Đông Bắc, tốn Tây Nam, đoái Đông Nam, cấn Tây Bắc, tự chấn đến Càn vì thuận, tự tốn đến Khôn vì nghịch”, tám phương vị lấy bát quái bẩm sinh làm chủ, trấn áp tà khí trong nhà.

*Nãy tui cũng không hiểu:'))))

Giang Nhất Minh ném xuống đồng cổ tệ cuối cùng, không chút để ý đem Thanh Ô dẫn vào bẫy của mình.

Sau khi Thanh Ô bước vào giữa phòng, Giang Nhất Minh đột nhiên thu hồi thái độ tùy tiện vờn mèo trước đó, đôi mắt y thầm trầm sâu như vực sâu, không nhìn rõ đáy, môi mỏng mấp máy.

“Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình; trừ tà trói mị, bảo mệnh hộ thân; trí tuệ thanh minh, tâm thần an bình; tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh!”

Vừa dứt lời, y cắn đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu hướng Thanh Ô đánh tới, đâm trúng trái tim của hắn ta.

Thanh Ô ngả người ra sau và ngã thẳng xuống đất, hắc khí trên người hắn ta trước sau nuối duôi nhau trào ra khỏi *thất khiếu.

*Thất khiếu (nghĩa là bảy lỗ) hay Bảy vía (hoặc Bảy phách) là phần thể xác liên quan đến đàn ông.

Những gì Giang Nhất Minh vừa niệm có thể khiến phàm tâm nhập định, nhìn lại đạo tâm, thanh tỉnh tinh thần, quay về với Đạo gia, có tác dụng bảo vệ hồn phách, thêm việc dùng máu của y để trấn hồn, việc ít thành nhiều.

Hắc khí trong mắt Thanh Ô dần dần tiêu tán, lộ ra một chút thanh minh.

Thấy vậy, Giang Nhất Minh vội vàng quát: "Thanh Ô! *Bính trừ tạp niệm, nhập pháp định tà!"

*Loại trừ suy nghĩ không tốt, niệm chú trấn lại tà ma à(?)

Thanh Ô cảm thấy trong đầu như vang lên vô số giọng nói khác nhau, giống như muốn xé nát đầu hắn ta ra làm đôi.

Hắn ta nghe thấy giọng nói của Giang Nhất Minh, vừa định thần lại trong giây lát, lại ngay lập tức bị chiếm giữ bởi những tạp âm lớn hơn.

Hắn ta lảo đảo muốn từ dưới đất bò dậy, Giang Nhất Minh thấy hắn còn chưa tỉnh hẳn, liền trực tiếp lấy máu thay chu sa, trên không trung vẽ ra một cái phù chú, hô to: "Định!"

Thanh Ô vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể đứng đó bất động.

"*Ta là thiên mục, cùng thiên tương trục. Tình như sấm điện, rạng rỡ bát cực. Triệt thấy trong ngoài, không gì không phục. Cấp tốc nghe lệnh!" Giang Nhất Minh ánh mắt nặng nề, theo chú ngữ trong miệng y thành hình, liên tiếp trong phòng mấy tiếng nổ nặng nề vang lên.

*Ta là Thiên Nhãn, đuổi theo bầu trời. Con mắt của ta như sấm chớp, sáng ngời quang mang, nhìn thấu trong ngoài, vạn vật bất khả chiến bại, lập tức tuân lệnh

Bảy đồng cổ tệ ném về phương vị bác quái run lên bần bật, Phương Du đột nhiên hét lên một tiếng, chỉ nhìn thấy hủ đất mà bà ta giấu lúc nãy lăn ra từ gầm giường.

Hủ đất vừa rồi giống như bị vỡ, dịch thể nồng nặc hôi thối chảy ra ngoài, thi thể vặn vẹo của đứa trẻ quấn vào nhau, nhưng dưới ánh mắt của Phương Du, nó chậm rãi giãy giụa.

Nó vươn mình, hướng khuôn mặt sưng tím về phía Giang Nhất Minh, từ miệng nó phát ra tiếng hét chói tai của một bé gái, chói tai đến mức khiến đầu người ta muốn phát chướng.

Giang Nhất Minh theo bản năng bịt tai lại, nhưng tiếng hét của bé gái lại vang lên khắp nơi trong đầu y, mơ hồ có thể phân biệt được nó đang hét cái gì——

Nó nói, "Tao muốn sống! Tao muốn sống! Tao muốn sống!"

....
Gần 3k chữ, xĩu:)))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC