Chương 118: Thuốc do đích thân Tướng quân đút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy

_____

Chương 118: Thuốc do đích thân Tướng quân đút.

Thuốc nóng ấm áp từ trong miệng Cố Hách Viêm chuyển qua, Mộ Chi Minh mỉm cười nhắm mắt nuốt tất cả xuống, sau đó đưa đầu lưỡi ra quấn lấy đầu lưỡi Cố Hách Viêm.

Trong tay của Cố Hách Viêm còn cầm chén thuốc, cũng không dám hôn quá sâu, chỉ nhẹ nhàng nhấp lấy môi của Mộ Chi Minh một lát đã buông cổ y ra lùi về sau.

Khóe môi Mộ Chi Minh giương cao: "Thuốc do đích thân Tướng quân đút không đắng chút nào, ngọt đến ngây người."

Cố Hách Viêm không nói gì, cúi đầu muốn uống thêm một ngụm.

Mộ Chi Minh mỉm cười nắm lấy cổ tay của hắn ngăn cản: "Được rồi, chỉ đùa một chút thôi, nếu ngươi cứ đút ta uống thuốc thế này, thì Khuông đại phu sẽ tới gõ đầu ta mất."

Cố Hách Viêm: "..."

Mộ Chi Minh bưng bát lên, một ngụm uống hết phần thuốc còn lại.

Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Hạ Thiên Vô ôm một đống sách thẻ tre, chạy chậm đi vào: "Tướng quân, ngài thật sự ở đây, ta tìm được rồi! Ta tìm được rồi! Có thể coi là tìm được rồi."

Mộ Chi Minh gọi người hầu mang đến một ghế tựa cho Hạ Thiên Vô: "Hạ đại phu đừng nóng vội, ngài đã tìm được cái gì?"

Hạ Thiên Vô mở một tấm thẻ tre ra đưa cho hai người: "Ta tìm được nguồn gốc của hàn độc bò cạp, loại độc này đến từ biên cương Tây Nam, do Thiên Độc Cốc trên giang hồ chế tạo ra, ta nghĩ muốn cởi chuông phải cần người buộc, nói không chừng có người trong cốc này biết được cách giải độc này! Chỉ là... biên cương Tây Nam là nơi hoang dã, dân cư thưa thớt, nhiều côn trùng, rắn rết, sơn cốc của thế lực giang hồ này, e là khó tìm thấy, còn có, nghe đồn, muốn vào cốc này xin thuốc thì người bị bệnh, bị thương phải tự mình đi xin."

Mộ Chi Minh chắp tay: "Đa tạ Hạ đại phu đã ra sức giúp đỡ, con đường sống này, ta nhất định sẽ nắm lấy chặt chẽ."

Cố Hách Viêm không chút do dự: "Ta đi với ngươi."

Mộ Chi Minh cười nói: "Cố tướng quân, ngươi đi không được, chẳng lẽ ngươi đã quên, biên cương Tây Nam, là đất phong của Thục Quận Vương ư."

Cố Hách Viêm phản ứng lại, sắc mặt hơi thay đổi, lông mày nhíu lại.

Hạ Thiên Vô không phải người trong triều đình, cho nên lộ ra đầy mặt nghi hoặc hỏi: "Đất phong của Thục Quận Vương thì sao vậy? Vì sao Tướng quân không đi được? Ta khi còn trẻ từng du ngoạn đến biên cương Tây Nam, quả thật địa thế nơi đó dốc, đi đứng khó khăn, nhưng chưa từng nói không thể đi."

Mộ Chi Minh đáp: "Bởi vì hai mươi năm trước, Thục Quận Vương và Hoàng Thượng đã tranh giành vị trí Thái tử."

Tranh cướp hoàng quyền, kịch liệt biết bao, đẫm máu biết bao.

Sau đó Hoàng Thượng đăng cơ, luôn xem Thục Quận Vương là tâm phúc họa lớn*, nhưng Hoàng Thượng lại không muốn mang danh thiên cổ tàn hại huynh đệ ruột thịt, cho nên chỉ tước đi tước vị Thân Vương, phái đi đóng quân ở biên cương Tây Nam.

(*Tâm phúc họa lớn [心腹大患]: Đề cập đến những nguy hiểm tiềm ẩn nghiêm trọng. Theo Baidu)

Nhưng Tây Nam có bao nhiêu gian khổ và sóng gió, trong lòng mọi người đều rõ.

Một bên là Chiếu quốc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, một bên lại có muỗi và khí độc xâm nhập thân thể.

Gọi là đất phong, nhưng thật ra là bị đuổi đi.

Mà sở dĩ Thục Quân Vương có thể sống như vậy là do ngài ấy chỉ có một người con gái, sau này Quận Chúa cũng không thể kế lại tước vị, dòng dõi của Thục Quân Vương, từ đây chỉ là thường dân.

Cho dù như vậy, nhưng Hoàng Thượng vẫn hết sức kiêng kỵ Thục Quân Vương, ngài cấm không cho bất kỳ võ tướng nào đi đến Tây Nam, kẻo họ cấu kết với Thục Quân Vương thành đảng phái.

Mà Cố Hách Viêm là nhất phẩm Vũ Lâm đại tướng quân, nếu như đi tới Tây Nam, thì chính là phạm vào tối kỵ của Hoàng Thượng.

Nhẹ thì giáng chức, nặng thì chịu tội thêm thân.

***

"Ai ô, hậu quả nghiêm trọng như vậy." Hạ Thiên Vô nghe xong, liên tục líu lưỡi, "Vậy Hầu gia cũng chỉ có thể mang thị vệ đi đến đó."

Cố Hách Viêm nhíu mày: "... Không được."

Mộ Chi Minh cười nhạt: "Hạ đại phu, làm phiền ngài báo việc này cho phụ mẫu ta biết, bọn họ chắc là đang ở thiên thính, ta gọi người hầu dẫn ngài đến."

"Được." Hạ Thiên Vô đứng dậy cáo từ, rời khỏi phòng.

Trong phòng không còn người ngoài, Mộ Chi Minh nhìn Cố Hách Viêm: "Tướng quân..."

Cố Hách Viêm cắt ngang lời của y, biểu cảm suy sút nói: "Ta không yên tâm."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Cố Hách Viêm vẫn luôn nghe theo lời của Mộ Chi Minh, nếu Mộ Chi Minh không cho hắn đi theo, tuy trong lòng hắn khó chịu, nhưng chắc chắn sẽ không kiên trì đi theo.

Mộ Chi Minh cười nói: "Sao vậy? Ngươi chắc chắn một khi ta mở miệng sẽ khuyên ngươi không đi theo?"

Cố Hách Viêm: "..." Hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Chi Minh, con ngươi hơi sáng.

Mộ Chi Minh nắm chặt tay hắn, ý cười sang sảng: "Vài ngày trước không phải nói, khi nào rảnh rỗi hai ta sẽ đi ngao du một chuyến sao, hiện tại dường như là cơ hội tốt."

Ba ngày sau, Cố tướng quân chinh chiến nhiều năm tái phát bệnh cũ, dâng thư lên Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng cho phép hắn xin nghỉ hai tháng dưỡng bệnh, quân vụ giao cho Tướng quân Vệ Lăng Vân phụ trách.

Cố tướng quân đa tạ thánh ân, đóng cửa dưỡng bệnh, từ chối gặp bất kỳ người nào.

Mà lúc này, ở Bùi phủ.

Văn Hạc Âm mang bệnh chấn động ngồi dậy: "Cái gì! Thiếu gia đi biên cương Tây Nam rồi! Ta cũng phải đi theo! Sao có thể không mang ta theo! Thiếu gia -"

Bùi Hàn Đường đè cậu xuống giường: "Vật nhỏ, chân ngươi còn đang bị thương, chớ lộn xộn."

Vợ chồng son người ta đi du sơn ngoạn thủy, ngươi theo làm cái gì?

Văn Hạc Âm không cam lòng la lên: "Thiếu gia -"

Quán trà vùng ngoại ô Kinh Thành, Mộ Chi Minh: "Hắt xì!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net