Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: SeodyLange (Sẹo)

Beta: Baozi



☆, Ác mộng chuyện cũ

Hương vị đáng sợ của nước sát trùng tràn ngập chóp mũi, trên giường bệnh hai cỗ thi thể che tấm vải bố trắng không nhìn thấy dung nhan người chết. Xung quanh, mấy thân thích thoái thác việc nuôi nấng cho nhau, bác sĩ hộ sĩ trong mắt chứa đồng tình liên tiếp lắc đầu.

Hình ảnh dần dần xoay tròn mơ hồ lên, cùng với nước sát trùng và tiếng khắc khẩu nhạt đi. Một thiếu niên chạy vội trên đường cái lập lòe đèn nê ông trong đêm đen, hình ảnh lúc sáng lúc tối, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, mê mang trong mắt thiếu niên rốt cuộc thoáng hiện vài tia sáng.

Nhưng mà, chờ đến lúc thiếu niên thấy rõ mới phát hiện người mình liều mạng chạy vội muốn tìm kiếm ấm áp lại đang cùng một người khác ôm ôm ấp ấp.

"Tiểu Sắt, không phải em về nhà sao?" Ngữ khí của người đàn ông nghe có chút chột dạ.

"Tiêu Sắt, xin lỗi, khả năng mày còn không biết nhỉ, Tĩnh Chi từ đầu tới cuối đều là bạn trai của tao. Mày luôn tự cho là thanh cao, mỗi lần tao nói bạn trai có bao nhiêu tốt mày đều một bộ lười nghe đến khắc nghiệt, kết quả còn không phải yêu Tĩnh Chi? Đáng tiếc, đây chỉ là Tĩnh Chi chơi một trò chơi cùng tao mà thôi, hiện tại trò chơi kết thúc, tiểu tam mày đây cũng nên xuống sân khấu." 

Trong tấm hình, bộ dáng nam sinh nói một hồi cũng không phải loại khắc nghiệt miệng lưỡi sắc bén, ngược lại lớn lên thực ôn nhu, thanh âm cũng ôn ôn rất êm tai, nhìn là biết đây là trẻ con nhà có gia giáo tốt đẹp. Mà người đàn ông bên cạnh cũng là hình tượng văn nhã, chỉ là sau lại không mở miệng, trong đêm tối không thấy rõ vẻ mặt của hắn ta.

Bên tai vờn quanh lời nam sinh cười nhạo, Tiêu Sắt chỉ cảm thấy đau đầu khó chịu. Bỗng nhiên, hình ảnh lại chuyển động lần nữa, vườn trường tràn ngập lời đồn y là tiểu tam, đồn đãi y đoạt bạn trai của bạn cùng phòng.

Nghìn người chỉ trỏ, tất cả đều là nhục mạ, đầu Tiêu Sắt đau muốn nứt ra, cau mày cả người run rẩy, thẳng đến khi trên mặt bị một đồ vật mềm ướt liếm một chút mới đột nhiên tỉnh lại từ ác mộng.

Cửa sổ cực lớn sát đất bị bức màn dày che kín không kẽ hở, phòng ngủ thập phần tối tăm, phân không rõ trời sáng hay đêm đen.

Tiêu Sắt một tay xoa huyệt thái dương, một tay ôm con chó lớn lông vàng bên cạnh không biết khi nào thì nhảy lên kêu y rời giường.

Lại là giấc mơ này, nói là mơ, thật ra những cái đó đều là những chuyện cũ đã từng chân thật phát sinh.

Ngay lúc đó Tiêu Sắt mới 19 tuổi, vừa vào đại học. Trong ký túc xá tổng cộng bốn người, ngoại trừ giường số 2 là tên điểu ti (1), ba người còn lại đều là soái ca với các loại hình khác nhau, giường số 1 là mỹ nam ôn nhuận Hà Hàm, giường số 3 là anh chàng sáng sủa ấm áp như ánh mặt trời Trâu Du Lâm cùng với giường số 4 là nữ vương cao lãnh Tiêu Sắt.

(1) Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người tầm thường, kẻ thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại. Trong tiếng Trung 屌丝 /diǎo sī/ nghĩa gốc hơi thô tục đó là chỉ lông ở vùng kín của nam giới. Bởi vì chữ 屌 nghĩa là “chỗ kín của nam giới” gọi với giọng thô tục nhất: b***. 

Đó là học viện điện ảnh trứ danh của thành phố A, soái ca mỹ nữ nhiều như mây, lúc này ba tên tiểu thịt tươi (2) đang được rất nhiều học trưởng học tỷ yêu thích. Chỉ tiếc, mỹ nữ cố ý, soái ca vô tình, bởi vì trong ba tiểu thịt tươi này, có tới hai tên là cong. Một người là Tiêu Sắt, một người là Hà Hàm, chuyện này ở trong trường năm đó cũng không phải cái gì bí mật.

(2) Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình. Tiểu thịt tươi cũng là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.

Mà Hà Hàm, chính là nam sinh trào phúng Tiêu Sắt trong ác mộng.

Hà Hàm người này, mặc cho ai gặp qua đều khen là thiếu niên ôn nhu dễ sống chung, so với Tiêu Sắt luôn là một khuôn mặt lạnh không thích nói chuyện nhân duyên tự nhiên là không còn lời gì để nói. Chỉ là Tiêu Sắt trước nay đều chướng mắt gã.

Vào đại học không đến nửa năm, Hà Hàm có bạn trai, nghe nói là một hot boy khoá trên. Chẳng qua Hà Hàm chưa bao giờ nói cho bọn họ bạn trai của gã là ai tên là gì, càng không cần phải nói mang tới cho bọn họ nhìn xem, bởi vì trong ký túc xá còn có một đồng loại -- Tiêu Sắt. Hà Hàm sợ Tiêu Sắt đoạt bạn trai gã.

Đối với chuyện này, Tiêu Sắt chẳng thèm đoái hoài.

Nhưng không chiếm được chú ý của y, Hà Hàm lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, luôn thích “vô tình” nhắc tới bạn trai hoàn mỹ kia của mình.

Có một lần ở kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn, Trâu Du Lâm muốn khuấy động không khí, nói cái gì mà Quốc khánh nghỉ dài hạn sắp tới, kẹt xe lại tới nữa, lúc này đàn ông có thể buông game ra giúp bạn nữ xếp hàng trước tiên đi mua xe vé xe mới là người đàn ông Trung Quốc tốt vân vân.

Vốn dĩ Trâu Du Lâm chỉ tùy tiện nói một câu, Hà Hàm cũng không biết vì cái gì, lại nói: “Cái này tớ cũng thấy được, chỉ là anh ấy nói anh ấy trực tiếp lái xe đưa tớ đi, không cần mua vé."

Gã nói xong, trong ký túc xá an tĩnh, cũng không có ai tiếp tục nói chuyện với gã.

Tiêu Sắt càng cảm thấy buồn cười, cũng không biết là Hà Hàm muốn khoe bạn trai có tiền hay khoe bạn trai rất yêu gã. Thỉnh thoảng gã dùng thái độ ‘tôi cũng không phải cố ý nhắc tới’ khoe bạn trai gã ra, nhưng cái hành vi không dám mang bạn trai tới khoe quả thực làm Tiêu Sắt ghê tởm đến muốn nôn.

Mỗi khi Hà Hàm như vô tình nhắc tới bạn trai gã, Trâu Du Lâm và điểu ti giường số 2 ngẫu nhiên sẽ nói cùng gã, nhưng Tiêu Sắt trước nay chỉ làm như không nghe thấy, điều này là nguyên nhân Hà Hàm chán ghét Tiêu Sắt. Hà Hàm khinh thường Tiêu Sắt ra vẻ thanh cao, cũng khó chịu Tiêu Sắt bỏ qua gã như vậy, đến lúc không thể nhịn được nữa, gã khiến cho bạn trai Vệ Tĩnh Chi tiếp cận Tiêu Sắt, để Vệ Tĩnh Chi làm Tiêu Sắt luân hãm rồi lại quăng y.

Vệ Tĩnh Chi thực sự yêu Hà Hàm, Hà Hàm thường nói với hắn Tiêu Sắt nhằm vào gã như thế nào, ức hiếp gã, vì an ủi Hà Hàm liền tiếp nhận phương thức trả thù như vậy.

Tiêu Sắt người rất lãnh đạm, nhưng không đại biểu y không có cảm tình, y chỉ không thích ngốc cùng một chỗ với người không có tiếng nói chung, thật ra y ở chung với tên ngớ ngẩn Trâu Du Lâm rất tốt. Thời điểm Vệ Tĩnh Chi tiếp cận y, y còn không biết đó là bạn trai hoàn mỹ của Hà Hàm, năm đó rốt cuộc vẫn là niên thiếu, mặc dù lãnh đạm thanh cao, cuối cùng vẫn luân hãm vào dưới thế tấn công vừa văn nhã vừa ôn nhu của Vệ Tĩnh Chi. Chỉ là không nghĩ tới hết thảy đến cuối cùng đều thành trò cười.

Tiêu Sắt lãnh đạm định sẵn việc bạn bè của y ít đến đáng thương, bởi vậy đối với bạn trai Vệ Tĩnh Chi lúc đó y có một loại tiềm thức ỷ lại, tuy rằng y biểu hiện ra ngoài cực nhỏ.

Cùng Vệ Tĩnh Chi ở bên nhau nửa năm, tết Nguyên Đán nghỉ, Tiêu Sắt về nhà ăn tết, y là người địa phương, từ trường học đến nhà chỉ có nửa giờ đi xe. Mà cái tết Nguyên Đán đó, chính là ác mộng cả đời Tiêu Sắt.

Ngày đó sau khi Tiêu Sắt về đến nhà, trong nhà không có ai, thẳng đến đã khuya cha mẹ cũng không trở về, sau đó liền nhận được điện thoại của bệnh viện, cha mẹ gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, phẫu thuật không thành công, song song ly thế.

Tiêu Sắt một đường chạy đến bệnh viện, không thể tin tưởng nhìn hai di thể bị vải bố trắng che lại, mấy thân thích xung quanh cho nhau ý thoái thác không chịu nuôi y, lúc ấy thế giới của Tiêu Sắt trắng đen, y còn chưa hoàn toàn tuyệt vọng. Đến tận khi một đường chạy đến trường học thấy Vệ Tĩnh Chi và Hà Hàm ôm nhau, biết được chân tướng sự tình, thế giới của y mới hoàn toàn sụp đổ.

Song thân ly thế, người yêu phản bội, thân thích vong ân, tiểu tam bêu danh, thời điểm tất cả cùng nhau đánh úp, phỏng chừng không có bao nhiêu người thừa nhận được.

Năm đó thật ra Tiêu Sắt rất yêu Vệ Tĩnh Chi, nhưng hiện tại Tiêu Sắt vĩnh viễn cũng không thừa nhận trò cười này.

Khốn cảnh có thể tôi luyện người nhất, Tiêu Sắt hận năm đó, nhưng cũng cảm kích năm đó, nếu năm đó không nếm hết nhân tình ấm lạnh thì sẽ không có tên Tiêu Sắt “Bách độc bất xâm”, mắt cao hơn đầu, vạn người chú mục, đệ nhất quái đạo giới giải trí hôm nay.

Mười năm, mỗi lần gặp ác mộng này, Tiêu Sắt đều sẽ hồi ức việc năm đó một lần, y sẽ không quên, cũng không cho chính mình quên. Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đều nên trả giá ứng với đại giới, trời xanh tha cho ai?

Trời xanh sẽ bỏ qua cho ai Tiêu Sắt không biết, y chỉ biết, gần nhất trời xanh đều không bỏ qua cho mình. Năm nay Tiêu Sắt thành lập phòng làm việc của chính mình để tạo ra siêu sao đỉnh cấp giới giải trí Hoa ngữ. Tiêu Sắt là đạo diễn, muốn bồi dưỡng tình yêu của mình, gần đây mới vừa đầu tư hai bộ điện ảnh đồng tính, đều là loại quy mô trung thương, cũng không phải thể loại của người trẻ tuổi.

Sở dĩ Tiêu Sắt là quái đạo đệ nhất giới giải trí, chính là bởi vì y chỉ quay phim đồng tính, y tiến quân vào giới giải trí 6 năm, phim đã quay có khắc sâu, có nhẹ nhàng, không có chỗ nào không vì nhóm đồng tính luyến ái chịu ánh mắt khác thường tìm kiếm đối đãi bình đẳng, cũng coi như là cổ vũ nhóm đồng loại theo đuổi hạnh phúc, bởi vậy đã nhận được trừ phản cảm còn có yêu thích và truy phủng từ người xem.

Tiêu Sắt từng nhận không ít giải thưởng, lần này là lần đầu tiên đầu tư từ chính phòng làm việc của mình, cùng hai người kết phường bằng hữu nhận đầu tư hai bộ điện ảnh tổng cộng đầu 1 trăm triệu, lúc sau khả năng còn có thêm vào. Hai bộ phim này Tiêu Sắt đều rất xem trọng, nào biết mấy ngày hôm trước một tên đối tác cuỗm tiền lẩn trốn!

Người cuỗm tiền chạy trốn kia tên là Ngô Khải, là một đạo diễn thất bại, thật ra anh ta rất có tài, đáng tiếc lăn lộn trong giới lâu như vậy cũng không có chút danh khí, Tiêu Sắt nhìn trúng tài hoa của anh ta, cố ý kéo anh ta một phen, bởi vậy thời điểm lập phòng làm việc thấy anh ta có ý gia nhập thì đồng ý. Không nghĩ tới mới không đến nửa năm liền xảy ra chuyện như vậy.

Thời điểm sự tình phát sinh Tiêu Sắt rất bình tĩnh, tình người ấm lạnh, nên trải nghiệm y cũng đã trải nghiệm, chút phản bội này y thừa nhận được. Có điều thừa nhận là thừa nhận, nếu phản bội y thì nhất định phải trả giá đại giới.

Cùng ngày Tiêu Sắt liền báo nguy, hiện tại đã ba ngày trôi qua, vẫn không có bất kì manh mối gì như cũ.

Lúc trước Ngô Khải ra 1 500 vạn, Lâm Sắt ra 6 000 vạn, còn có 2 500 là bạn tốt Trâu Du Lâm ra, hiện tại không nói đến tiền mọi người đều không còn hình bóng, liền nói đến hai bộ phim đang vội vã chờ đầu tư kia, y đi đâu lấy ra một trăm triệu nữa đây?

Tuy rằng y có chút danh khí, nhưng rốt cuộc chỉ là đạo diễn xem chất lượng, quay, phân loại điện ảnh. Không giống Trương đạo nọ Phùng đạo kia gia sản khổng lồ như vậy, Tiêu Sắt cảm thấy chính mình hiện tại chính là đi bán máu bán nội tạng cũng không moi ra được một trăm triệu.

Hôm nay lại mơ thấy ác mộng kia, mỗi lần gặp mộng kia, không bao giờ có chuyện tốt, Tiêu Sắt đã quen sức mạnh dự đoán của ác mộng này.

Xoa nhẹ bốn phía đôi mắt một hồi, Tiêu Sắt rốt cuộc mở mắt, sự tình có khó cũng phải đứng lên ứng phó, tuy phòng làm việc của y không nhiều người lắm, nhưng đều là ái tướng mình xem trọng, nếu mình không ra ứng đối chẳng nhẽ để bọn họ uống gió Tây Bắc?

Nhìn thấy chủ nhân tỉnh, chó lớn lông vàng lại liếm liếm mặt chủ nhân lần nữa.

Tiêu Sắt nhàn nhạt cười, yêu thích xoa xoa đầu chó lớn lông vàng. Thật ra y có chút bệnh sạch sẽ nhưng đối với chó cưng vẫn có thể chịu đựng, dù sao lát nữa cũng rửa mặt.

“Hoàng Thượng, bây giờ mấy giờ rồi?”

Nghe chủ nhân hỏi chuyện, Hoàng Thượng vội vàng nhảy xuống giường, miệng cắn bức màn kéo sang bên cạnh, chỉ chốc lát sau bức màn mở rộng ra, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ lớn sát đất dừng trên người Tiêu Sắt, có chút chói mắt, nhưng rất thoải mái.

Kéo bức màn xong, Hoàng Thượng lại mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, đầu chui vào, ngậm di động bên trên treo miếng gỗ hình cún con, sau đó nhảy đến trên giường, ngậm điện thoại đến trong tay Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt không thích treo đồ vật trên di động, treo cái khắc chó nhỏ đơn giản này chính là để cho Hoàng Thượng dễ dàng giúp y cầm di động. Y không thích ngủ đặt điện thoại bên cạnh, có phóng xạ lại chướng mắt.

Di động biểu hiện 8 giờ, muộn, trong lòng Tiêu Sắt có hơi buồn bực, nên rời giường đi đối mặt áp lực rồi.

Mới vừa ngồi xuống chuẩn bị thay quần áo, di động vang lên, tên biểu hiện -- Ghế nhỏ (Tiểu Đắng Tử- 小凳子). Đây là Trâu Du Lâm, chính là tên ngốc ấm áp giường số 3 năm đó, từ đầu đại học vẫn luôn là bạn tốt của Tiêu Sắt.

Năm đó sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiêu Sắt tinh thần sa sút trốn trong nhà một mình, là Trâu Du Lâm chạy tới nhà an ủi chiếu cố y. Những thân thích có đôi mắt danh lợi đó sau khi giúp đỡ xử lý tang sự của cha mẹ liền một đám một đám trốn tránh Tiêu Sắt, không chịu nuôi nấng y, là Trâu Du Lâm dẫn y về nhà, nói cho y, ai nói Tiểu Sắt không có ba mẹ, về sau ba mẹ của tớ chính là ba mẹ của cậu. Mà cha mẹ của Trâu Du Lâm cũng thật sự chiếu cố y giống như con trai ruột, cho y ăn mặc, cho y vào đại học, phần ân tình này, Tiêu Sắt cả đời đều quên không được.

Sau đó Tiêu Sắt từ khoa biểu diễn chuyển tới khoa đạo diễn, y không muốn làm một con hát bị người ta bài bố, y muốn đạo diễn chính nhân sinh của mình.

Trâu Du Lâm đối Tiêu Sắt mà nói, đã không chỉ là bạn bè tốt mà còn là người thân hơn cả anh em ruột thịt.

Rất nhiều thời điểm Tiêu Sắt từng nghĩ, nếu Trâu Du Lâm là cong thì tốt rồi, phỏng chừng mình liền có thể phó thác chung thân cho anh ta. Giới giải trí rất loạn, vòng đi vòng lại nhiều năm như vậy, thích Tiêu Sắt, muốn bao dưỡng y nhiều vô số kể, Tiêu Sắt có thể bồi bọn họ chơi trò tình cảm, nhưng trước nay chơi không tới tâm của mình, chẳng qua đều lợi dụng nhau thôi.

"Sắt Bảo! Còn chưa có dậy sao! Hôm nay làm sao Hoàng Thượng tới trưa rồi cũng chưa kêu cậu rời giường!"

Giọng Trâu Du Lâm cứ gào lên như vậy, khóe miệng Tiêu Sắt liền nhịn không được giật giật, ý niệm vừa rồi muốn phó thác chung thân đại sự cho Trâu Du Lâm nháy mắt bị dập nát. Ok, vẫn an tĩnh làm thẳng nam của cậu đi, đừng trở thành một tên gay tai họa!

"Có tin tức của Ngô Khải?" Tiêu Sắt lười vô nghĩa với anh ta, vào thẳng chủ đề.

"Ai u, tớ đang muốn nói chuyện này với cậu đây, hôm qua có phải có mấy tên không đàng hoàng muốn cho cậu vay tiền hay không? Tớ nói cho cậu biết, cậu ngàn vạn lần đừng vay! Nhiều tiền như vậy, một khi chạm vào liền nói không rõ! Nghe được không? Sắt Bảo? Sắt Bảo! Cậu có nghe thấy không chứ!"

"Tớ biết, tớ không để ý đến bọn họ, tiếng cậu nói chuyện có thể nhỏ một chút được không, đừng kinh đến thánh giá của Hoàng Thượng."

Một bên Hoàng thượng nghe thấy chủ nhân kêu tên của nó, cao hứng liếm liếm tay chủ nhân.

Bên kia Trâu Du Lâm mất tự nhiên khụ một tiếng, lúc này mới thả nhẹ thanh âm, "Còn có chuyện, cậu biết trang phục thiết kế Mưu Cách nhỉ, chính là công ty thiết kế trang phục số một số hai trong nước kia, ở nước ngoài cũng rất nổi danh, cái kia, chính là cái tổng công ty ở thành phố H kia, sau lại có thật nhiều công ty con ở nước ngoài kia, chính là......"

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

"Ai, đây không phải tớ sợ cậu kiến thức hạn hẹp không biết sao! Tổng tài của Mưu Cách muốn mở công ty con ở thành phố A của chúng ta, địa chỉ gì đó đều đã chọn được, nghe nói trang hoàng cũng sắp xong rồi."

"Trọng điểm."

"Trác tổng kia muốn thu mua phòng làm việc của chúng ta, chẳng qua! Sắt Bảo, cậu trước đừng kích động! Ý tứ Trác tổng bên kia là hắn cố ý đặt chân vào giới giải trí, cho nên thấy chúng ta có khó khăn, hòa thuận cùng hưởng lợi. Hắn nói, phát triển phòng làm việc nhỏ của chúng ta trở thành một công ty giải trí hoàn chỉnh, hắn chỉ thu mua, làm ông chủ phía sau màn, công ty vẫn có một tay của chúng ta!"

Tiêu Sắt nghe xong, nhíu mày.

"Sắt Bảo, chúng ta đây chính là lửa sém lông mày đó! Những tên không đàng hoàng đó không có lòng tốt, ta khẳng định không thể vay tiền bọn họ. Lúc trước chúng ta xây cái phòng làm việc này chính là vì bồi dưỡng siêu sao của chúng ta, bồi dưỡng những người trẻ tuổi mà chúng ta xem trọng, cho dù bị thu mua, cậu vẫn là nhân vật số một công ty như cũ, ước nguyện ban đầu của chúng ta sẽ không thay đổi, chỉ là ở phía sau nhiều thêm một ông chủ, chúng ta xem hắn không tồn tại không phải được rồi? Huống hồ tập đoàn Mưu Cách có rất nhiều tiền, ngay cả người chụp ảnh chúng ta nâng cũng không rời khỏi công ty, tớ xem lại một chút, ta không thiệt."

Tiêu Sắt vẫn cứ nhíu mày, "Bánh có nhân rơi xuống từ trên trời, làm sao cậu biết người ta không có dụng tâm kín đáo?"

"Chuyện quá khẩn cấp, Sắt Bảo, chúng ta có thể đi gặp Trác tổng một lần, giáp mặt nói chuyện, lấy cậu thông minh tài trí còn có thể bị thiệt thòi? Nếu có mờ ám, chúng ta lập tức từ chối không ký hợp đồng là được, cậu nói đúng không?"

Tiêu Sắt trầm mặc trong chốc lát, nghĩ nghĩ sự tình nặng nhẹ nhanh chậm, nghĩ nghĩ quan hệ lợi hại trong đó, rốt cuộc hạ quyết tâm.

"Tốt, khi nào?"

"Buổi chiều hai giờ, ở phòng khách phòng làm việc."

"Cậu thế nhưng đã sớm đáp ứng người ta, tiền trảm hậu tấu (3)?!"

(3) Tiền trảm hậu tấu có nghĩa là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.

"Ài, Sắt Bảo, hai chúng ta là ai với ai chứ, còn có thể hại cậu sao? Tớ đoán một chút liền biết mấy ngày nay cậu không ăn uống thật tốt, cậu còn muốn sử dụng dạ dày hay không? Chúng ta giải quyết việc này sớm! Được rồi, nhanh rời giường, anh đây tới đón cậu trước, mang cậu đi hảo hảo ăn một bữa dưỡng dạ dày."

Tên ngốc Trâu Du Lâm này nhìn không đáng tin cậy, thật ra so với bất cứ ai đều cẩn thận hơn nhiều, ít nhất đối với mình là anh trai chiếu cố em trai, một vạn cái cẩn thận còn không đủ, bị anh ta nói như vậy, Tiêu Sắt tự nhiên liền không còn cách nào khác.

"Đã biết, khẩu phần lương thực của Hoàng Thượng sắp hết rồi, cậu tiện đường mua chút đem lại đây."

"Ok ok, bạc đãi ai chứ không thể bạc đãi long thể Hoàng Thượng của chúng ta, yên tâm đi!"

Tiêu Sắt lười tiếp tục nghe anh ta nói chuyện liền cúp điện thoại, xoa xoa đầu Hoàng Thượng, thay quần áo rời giường.

~~~~~~~~~

[Tám nhảm]

Bz: Ngày xưa, vua có một loại bảo kiếm, cho ai đó xuất binh đánh trận thì có thể giao cho người đó, biểu trưng cho quyền “tiền trảm hậu tấu”, ai phạm gì thì chém trước xong lúc nào về triều tâu sau :v Tui nhớ hình như thời nhà Trần thì nó là Thượng Phương bảo kiếm :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC