Chương 11 : Chảy máu mũi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng có nhịn, cười đi, tùy tiện cười."

------------------------------

Bùi Hành Ngộ bởi vì quán tính mà đập vào người Cận Nhiên, kéo theo cái giá bên cạnh cũng đổ xuống, Cận Nhiên theo bản năng bảo vệ hắn, lại trong nháy mắt tức tốc đem hắn đẩy ra một cách đầy ghét bỏ.

Cửa khoang chậm rãi đóng lại.

Tin tức tố của Cận Nhiên bị dao động mạnh, Bùi Hành Ngộ cũng bị luồng Bạch xạ hương kia kích thích làm cho hơi chóng mặt, cảm giác được ý thức của y có chút không ổn, hắn khẽ cau mày, đưa ngón tay tới bên miệng y, "Cận Nhiên, há miệng."

Cận Nhiên kịch liệt choáng váng, theo bản năng nghe lời hắn há miệng, Bùi Hành Ngộ thúc động tin tức tố để Cận Nhiên hấp thụ một ít qua máu, giúp y tự điều chỉnh lại tin tức tố mình.

Vừa rồi y bảo vệ hắn một chút, đó là phản ứng theo bản năng, không hề có sự toan tính, tuy rằng mở miệng là đòi ly hôn, nhưng khi nguy hiểm y lại là người xông tới bảo vệ người khác.

Bùi Hành Ngộ khẽ cụp mắt xuống.

Cận Nhiên theo bản năng đuổi theo mùi Lan hoàng thảo, đầu lưỡi cuộn lấy đầu ngón tay để hút máu, ý thức dần dần trở nên hòa hoãn, Bùi Hành Ngộ mặt không biến sắc đem tay rút ra.

"Cậu ổn không?"

Cận Nhiên đầu toát mồ hôi lạnh, nghiễm nhiên lại bị cái áp lực đột ngột này làm cho loạng choạng, cổ tay bị Bùi Hành Ngộ đập cho đỏ bừng, khóe mắt cũng trầy xước.

"Không sao." Cận Nhiên gắng gượng chống lại cảm giác buồn nôn hoa mắt cũng như cơn đau bóp nát mọi dây thần kinh ở tứ chi, trên gương mặt cố ra vẻ bất biến.

Bùi Hành Ngộ biết y đang mạnh miệng, tự tay vỗ vỗ lưng y, nhắc nhở, "Nếu cậu cần, tôi có thể giúp."

"Buồn cười." Cận Nhiên nghiêm mặt, vươn tay xoa xoa lỗ tai đang kêu ù ù, không muốn tỏ ra yếu thế, cường ngạnh mà chống đỡ, "Đẩy thêm hai cấp áp lực cũng không sao."

Bùi Hành Ngộ nói, "Đẩy mạnh gia tốc áp lực thêm hai mức tôi cũng không chịu nổi, đừng hồ nháo."

"Anh không chịu nổi nhưng tôi..." Cận Nhiên cảm giác dưới mũi nóng lên, ngay sau đó một cỗ mùi tanh ấm nóng từ từ chảy xuống, y vươn tay chạm một cái liền lập tức chảy máu mũi.

Bùi Hành Ngộ đưa cho y một chiếc khăn bông, "Lau đi."

Cận Nhiên nhận lấy, lập tức ngẩng đầu, "Trong lòng anh kỳ thực đang chế nhạo tôi đúng không?"

"Không." Bùi Hành Ngộ nhìn vẻ "dữ tợn" của y, lắc đầu nín cười.

"Tốt nhất là không phải." Cận Nhiên lau mũi, hơi ngửa đầu lên đề cầm máu, nhưng Bùi Hành Ngộ lại bất ngờ ôm đầu y lại, "Đừng ngửa lên, sẽ làm máu chảy ngược xuống."

Cận Nhiên che mũi đưa tay hất hắn ra, toàn bộ đều không muốn cho hắn thấy bộ dạng hiện tại của mình, mất mặt.

"Anh đừng mơ tưởng lấy việc này ra uy hiếp tôi, cũng không cho anh nói ra!" Cận Nhiên đột ngột nắm lấy bả vai hắn, biểu cảm hung tợn nói, "Nghe rõ không hả?"

Bùi Hành Ngộ bị y nửa ngồi nửa quỳ túm lấy, lại nhìn dáng vẻ y siết chặt khăn tay xoa xoa mũi, nhịn cười nói, "Đây là đang dọa dẫm trưởng quan?"

"Đừng có nhịn cười, cười đi, tùy tiện cười." Cận Nhiên ngồi khóa chân, đem khăn tay ném qua một bên, vẻ mặt khó chịu.

Bùi Hành Ngộ cũng không biết có phải vì hành động xua tay cam chịu của y hay không, thực sự bật cười, đuôi mắt gấp lại, cả người hiện lên một quầng sáng nhu hòa hiếm thấy.

Mùi Lan hoàng thảo và mùi Bạch xạ hương tràn ngập trong khoang sinh thái, nhiệt độ bỗng nhiên tăng lên cực điểm, Cận Nhiên hơi sững sờ nhìn Bùi Hành Ngộ vài giây, liếm liếm răng nanh muốn cắn anh một cái.

Máu vừa mới ngừng giờ lại chảy ra.

Cận Nhiên quay phắt đầu lại, che đi.

"Phụtt... ."

Nếu như vừa rồi vẫn còn khắc chế không cười, hiện tại liền thực sự bị chọc cho phát cười, Cận Nhiên hưng tợn liếc hắn cháy mắt, "Cười nữa tôi giết chết anh!"

Bùi Hành Ngộ lại nhịn cười, ho nhẹ một tiếng rồi điều màn hình giả lập tới mở khóa cửa.

Hộp chứa đồ của khoang sinh thái "cùm cụp" mở ra, giống như một cái máy bán hàng tự động trong tinh hệ Hoắc Nhĩ, đưa ra một cái bình dài lớn chừng một bàn tay, kèm theo một chiếc mặt nạ bảo hộ trong suốt trông giống như một cái máy thở.

"Tư lệnh, ngài không sao chứ?" Ôn Dư ở bên ngoài hỏi, hình như vừa rồi cũng thấy hai người cùng nhau bị nhốt trong cabin.

Bùi Hành Ngộ chạm vào vào màn hình giả lập để lấy ra một tấm nhỏ trong suốt từ cửa cabin, vừa xem tình hình ngoài khoang truyền trên màn hình, vừa bổ xung oxy cho Cận Nhiên, nói, "Không có gì đâu, tiến lên phía trước như thường đi."

Ôn Dư dừng nói.

Bùi Hành Ngộ đưa mặt nạ dưỡng khí cho Cận Nhiên, "Đợi máu ngừng chảy thì lấy bình dưỡng khí điều chỉnh lại bản thân, sau đó cố gắng thôi động tin tức tố, đo lường một chút, đừng thúc ép bản thân phát tình, ở đây không có thuốc ức chế cho cậu sử dụng đâu."

Bùi Hành Ngộ nói xong đi ra ngoài.

Cận Nhiên ném bình dưỡng khí sang một bên, đặt hai tay qua đầu ngả người về sau, đột nhiên nụ cười kiềm chế của Bùi Hành Ngộ hiện ra trong tâm trí y, môi khẽ mím lại, khóe mắt có chút tiếu ý hiện lên, trong veo gợn sóng giống như vầng sáng tan ra.

Dùng lương tâm mà nói.

Bùi Hành Ngộ thực sự rất đẹp trai, y sống từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua nam nhân nào bì được với vẻ đẹp của Bùi Hành Ngộ, vừa rồi lúc nắm cổ tay hắn so với cổ tay của Omega còn tinh tế hơn một vòng, trên bàn tay có nếp chai sần, ngón tay cọ qua có chút ngưa ngứa.

Cận Nhiên nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài.

Chiến hạm nhỏ di chuyển lưu loát nhanh chóng tiến vào trong không gian như con thoi giữa biển sao, xuyên qua vực thẳm tinh vân đen tối, giống như một hạt cát bé nhỏ mỏng manh, chẳng chịu nổi một kích của hệ mặt trời.

Bùi Hành Ngộ trở lại bên cạnh Ôn Dư, nhìn sương mù dày đặc vây kín xung quanh tinh tế không gian mờ ảo, trong đầu lại nhớ tới ngày hắn mới đặt chân lên "Thiên Kỷ", tinh quang lạnh thấu xương bị bốn bề bóng tối bao quanh.

Ký ức đã mất đi trống rỗng như bị thủy triều cuốn lấy, đè nén hụt hẫng và nặng nề.

"Tư lệnh."

Bùi Hành Ngộ định thần lại, "Ừ?"

"Sắp tới điểm chuyển tiếp rồi."

Bùi Hành Ngộ nhìn lên màn hình hiển thị khoảng cách và tốc độ trên bảng điều khiển, nói, "Chuẩn bị bước nhảy."

Ôn Dư sửng sốt một chút, "Không làm thủ tục mà trực nhảy luôn sao?"

"Quá lãng phí thời gian, chuyện tôi không có mặt ở Tử Vi Viên càng ít người biết càng tốt, nán lại làm thủ tục lâu hơn một giây thì Tử Vi Viên càng nguy hiểm, Hoàng Tuyền bên kia vẫn đang nhìn chằm chằm như hổ đói."

"Nhưng mà," Ôn Dư có chút không đồng ý, "Thân thể ngài chịu được sao? Chuyển tiếp cần đẩy cao công suất, tuy rằng điểm chuyển tiếp nhỏ như vậy không cần tăng tốc độ ánh sáng, nhưng..."

Bùi Hành Ngộ không muốn nghe cậu càm ràm, cầm đồ bảo hộ mặc vào, "Đếm ngược."

Ôn Dư điều chỉnh đẩy mạnh công suất, chuẩn bị trình tự chuyển tiếp bước nhảy, chiến hạm lóe sáng dọc theo theo cổng chuyển tiếp đã mở rồi lách qua, để lại phía sau ánh sáng cảnh báo đỏ rực.

Sau điểm chuyển tiếp, gần nhất là trạm trung chuyển, bên cạnh có hai tiểu hành tinh, một trong số đó là tinh tế "Tiểu Mại Bộ".

Bình thường đi cùng với trung tá Lâm Hoài Viễn vui cười ha ha hi hi, bọn họ có thể thoải mái đi dạo một chút. Nhưng đi cùng với một người nói năng thận trọng nghiêm túc như tư lệnh Bùi Hành Ngộ, Ôn Dư chỉ có thể thành thật đem cơ giáp đậu trên bãi đỗ, chờ đám người vận chuyển quân nhu tới.

"Cận Nhiên." Ôn Dư xác nhận tròng mắt mở cửa khoang sinh thái, lễ phép mà gõ một cái, "Tới trạm trung chuyển rồi, có thể nghỉ ngơi một ..."

Cửa khoang sinh thái mở ra, Cận Nhiên sắc mặt trắng bệch, lảo đảo hai bước, Ôn Dư sợ hết hồn tới đỡ y, "Cậu sao lại thành thế này?"

"Không sao." Cận Nhiên đẩy cậu ra, lắc đầu lấy lại tỉnh táo, dùng sức vỗ vỗ huyệt thái dương.

Ôn Dư nhìn thấy bình dưỡng khí bị ném qua một bên, trong không gian lại phảng phất có mùi Bạch xạ hương, mới kỳ quái hỏi y, "Cậu vừa rồi chỉ điều hòa tin tức tố thôi chứ không dùng đến bình oxi à?"

Cận Nhiên thẳng lưng, nhưng vẫn cảm thấy chân mình hơi không ổn, âm thanh có chút run rẩy, "Giỡn thôi, tôi mà cần thứ đó sao?" Nói xong nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra Bùi Hành Ngộ, liền hỏi, "Bùi tư lệnh của các các người đâu?"

Ôn Dư nói, "Ngài ấy đi tìm Bộ Ngu rồi, để chúng ta lại đây tiếp nhận quân nhu chuyên chở, chắc nửa tiếng nữa sẽ tới, cậu tìm ngài ấy có chuyện gì?"

Cận Nhiên nói, "Không có gì, đi ra ngoài một chuyến."

Ôn Dư vội nói, "Ấy, khoan đã, Bùi tư lệnh không cho phép ra ngoài làm loạn, nơi này nhiều người trộn lẫn pha tạp khó tránh khỏi phát sinh phiền phức...Cận Nhiện, Cận Nhiên!"

**

Bùi Hành Ngộ đẩy cửa ra, khẽ gật đầu với người đàn ông đang ngồi trong văn phòng.

Người đàn ông trang phục giản dị bình thường, tóc cắt ngắn kề sát da đầu, áo phông cổ tròn màu đen, khoác bên ngoài là chiếc áo da màu trà, bên tai xỏ một chiếc đinh tán, thoạt nhìn không phải là người đứng đắn hiền lành.

"Bùi tư lệnh đích thân tới cửa, có phải đang phô trương quá rồi không?"

Bùi Hành Ngộ không nhìn anh, đi thẳng vào vấn đề, "Trước khi tới Tử Vi Viên, tháo khuyên tai xuống."

Bộ Ngu lắc đầu thở dài, "Sớm biết chỗ cậu nhiều quy củ, bây giờ cậu tới đây chính là đang tự dày vò nha, Bùi tư lệnh này, tôi cũng không phải thành viên trên chiến hạm cậu, lấy đâu ra nhiều quy củ bắt tôi phải thực hiện như thế."

Bùi Hành Ngộ ngồi đối diện với anh, tự tay rót cho mình một chén trà, "Lệnh điều động anh nằm trong tay tôi, nếu anh không đến là đang kháng lệnh, tháo khuyên tai hoặc bị xử lý theo quân luật, chọn một cái đi."

Bộ Ngu dựa ra phía sau, biết rõ còn hỏi, "Này, tôi nghe nói cậu mang theo tiểu chó điên nhà mình tới Tử Vi Viên à, thấy sao?"

Bùi Hành Ngộ không đáp, chỉ nhấp một ngụm trà.

Bộ Ngu năm đó khi còn là một bác sĩ quân y, Bùi Hành Ngộ gặp người này chính là tại thời điểm lần đầu tiên sau khi phân hóa, từ việc cấp thuốc ức chế cho đến giúp hắn thoát khỏi sự truy đuổi khứu giác của đám Alpha trong trường quân đội, kết quả cũng không thể giấu được nổi mối quan hệ hôn nhân của hắn và Cận Nhiên.

Bộ Ngu dựa lưng vào ghế, mỉm cười, "Mấy ngày trước tôi đi làm thủ tục, nghe nói Cận bộ trưởng giờ chẳng khác nào thùng thuốc nổ bốc cháy, thấy bảo bởi vì nhóc điên kia đi theo Liên Kính Phong làm cái giao dịch bán chác gì đó, chơi ba ruột của mình một vố, cậu cẩn thận có ngày thằng nhóc đó điên lên ngay cả cậu cũng không bỏ qua đâu. À đúng rồi, tôi vừa khéo còn có gặp Mạnh Như Tiền, cậu ta nói Cận Nhiên là Alpha cấp S bị tắc tin tức tố tạm thời... Cậu, cái thanh đao này cũng dám để bên mình, không sợ tới một lúc nào đó tai nạn chết người?"

Ánh sáng trong con ngươi của Bùi Hành Ngộ sâu xa, rất nhanh đã khôi phục bình thường, lướt qua lời trêu ghẹo cuối cùng kia, nhíu nhíu mày nói, "Cận Nhiên cùng Liên Kính Phong? Giao dịch cái gì?"

Bộ Ngu nói, "Cụ thể là gì thì tôi không rõ, việc xấu trong nhà ai đi mang ra đường, ngay cả lão hồ ly Liên Kính Phong này cũng không thể ban ngày ban mặt rêu rao mình thông đồng cùng con trai người ta chơi lại chính ba ruột của mình. Cận bộ trưởng cũng không tiện nói, chỉ có thể ném đồ nổi giận sai người đi bắt cậu ta trói đem về."

Bộ Ngu bắt đầu vừa nói vừa cười, "Cận Nhiên đúng là bị điên, tránh cậu xong lại tới chỗ này, người khác có thể bán mặt cho Cận bộ trưởng, chỉ là cái tình khí của cậu..."

Bùi Hành Ngộ nói, "Không phải, cậu ta tới để ly hôn."

Bộ Ngu, "Hả?"

Bùi Hành Ngộ không muốn nói thêm.

Bộ Ngu nghiêng đầu, "Phải rồi, Quân đoàn 17 của bộ trưởng Chu Hoài Mậu bên này có thể phải lui binh, chưa kể hải tặc không gian lần lượt quẫy nhiễu, ngay cả cứ điểm Hoàng Tuyền cũng đang chờ cậu dẫn người tới đánh nhau, vả lại bây giờ cậu còn đang "tội nghiệt quấn thân", Tinh tế Liên Bang cũng không dám cho cậu mang binh tới đây, có thể là đang suy tính tìm một đối thủ chính trị cản trở cậu, cậu định làm thế nào?"

Bùi Hành Ngộ nhìn hai tách trà sứ trắng trên bàn, một lá trà bất động ưỡn thẳng lưng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, khuôn mặt bình tĩnh như cũ, không hề bận tâm, "Bộ trưởng là ai với tôi cũng không liên quan, quyền chỉ huy tối cao của Tử Vi Viên nằm trong tay tôi."

Bộ Ngu thoáng gật đầu.

"Mà cậu nói bộ trưởng Chu Hoài Mậu là người đề cử cậu tới bệnh viện quân đội Liên Bang à? Mấy năm qua đề xuất bàn bạc hay sửa đổi gì đó của cậu đều bị ông ta từng cái từng cái bác bỏ, làm việc gì mà không hỏi cho ra nhẽ thì cũng không được." Bộ Ngu chống cằm suy đoán, "Có lẽ nào ông ta có chính là thủ phạm gây ra vụ nổ của Thiên Kỷ không?"

Bùi Hành Ngộ suy nghĩ một chút, Chu Hoài Mậu lãnh đạm và hà khắc, nói năng thận trọng lại bảo thủ cứng đầu, hơn nữa Thiên Kỷ cũng là một hạm đội trực thuộc Quân đoàn 17.

Mỗi hạm đội có vô số phương tiện liên lạc với tinh cầu Hoắc Nhĩ và tinh tế Liên Bang, hắn không nhớ rõ Thiên Kỷ là bị đánh nổ hay tự bạo, nếu bị đánh nổ, làm sao có thể bắn nổ tàu mẹ ngay dưới mí mắt của tàu tuần tra, lại bị nổ thành từng mảnh không người báo tin cho Hoặc Nhĩ?

Còn nếu là tự bạo, biện pháp trước tiên nên là thông báo cho tinh tế Liên Bang, nhưng xét thời điểm đó lại không có bất kỳ chiến hạm nào kết nối liên lạc thành công.

Trừ khi tất cả phương tiện liên lạc ngay từ đầu đã bị đánh nhiễu sóng hoặc bị chặt đứt, không thì chính là ngay cả nút liên lạc trên tàu chỉ huy cũng đã sớm bị cắt đoạn.

Nếu quả thật Chu Hoài Mậu phản bội Quân đoàn, hạm đội và tinh tế Liên Bang, vậy tư lệnh thời điểm đó không liên quan cũng...Nhưng tại sao lại để hắn lưu lại, mất trí nhớ cũng không phải việc có thể kiểm soát được, ông ta không sợ gây thêm phiền phức hay sao?

Hoặc là, hắn đã sớm bị người ta tính kế an bài trở thành kẻ bị đẩy ra để gánh tội.

Bùi Hành Ngộ điều tra rất nhiều năm, kết quả vẫn không tìm ra manh mối, hắn là người sống sót duy nhất sau vụ nổ Thiên Kỷ nhưng lại mất đi toàn bộ ký ức.

Bùi Hành Ngộ sửa lại tay áo, nhàn nhạt nói, "Đi thôi."

Bộ Ngu nhìn thời gian, "Vận chuyển quân bị không có nhanh như vậy, ngồi thêm tý đi, tôi không muốn đợi trên chiến hạm của cậu đâu, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy lạnh như băng, không bằng chúng ta tiếp tục nói một chút cái kia của cậu..."

Bùi Hành Ngộ nói, "Tôi và Cận Nhiên không có gì để nói, cậu ta..."

"Bùi tư lệnh!" Trương Châu thở hổn hển, bỏ luôn màn chào hỏi lễ nghi, khuôn mặt đỏ bừng chỉ về phía sau, "Cận Nhiên với...với người khác đang đánh nhau, ngài mau đi...mau đi xem xem."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net