Chương 28 : Đút cháo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chậm chút, mạng của lão tử cũng bị anh hút hết luôn rồi."

--------------

Cận Nhiên nhanh chóng rút tay về, nói, "Có gì mà đau lòng, cứu người mà thôi."

"Ồ? Cứu người." Bộ Ngu khoanh tay trước ngực dựa người sang một bên, nghiêng đầu cười hỏi, "Cậu đút thuốc cứu người thì dùng bằng miệng sao?"

Cận Nhiên nghiến răng, "Tôi nói, chỉ là cứu người thôi."

Bộ Ngu duỗi ngón tay xoa xoa chóp mũi, "Cậu cũng đâu cần phải đút thuốc, lúc đó tôi với Mạnh Như Tiền cũng ở bên, chẳng lẽ không thể giúp hắn chắc."

Cận Nhiên nhìn Bùi Hành Ngộ trên giường, trong lòng thầm mắng : Lão tử là chống hắn, các người là cái thá gì?

Còn về đau lòng.

Cận Nhiên chớp mắt, y thừa nhận, ở một giây kia nếu như Bùi Hành Ngộ thực sự mất mạng trong buổi diễn tập, y nhất định sẽ giết chết Cao Duệ.

Bùi Hành Ngộ đẹp mắt như vậy, hắn phải sống lâu trăm tuổi.

"Đừng đoán dò tâm tư của tôi, tôi không có hứng thú với hắn."

Cận Nhiên vừa mới dứt lời, một tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên, "Bộ Ngu..."

Bùi Hàng Ngộ tỉnh rồi, câu đầu tiên lại là Bộ Ngu?

Cận Nhiên rít một tiếng, hung hăng chửi thầm : Ai là người đàn ông của anh, có nhận thức được lão công của anh ở đâu không hả? Đến cả mắt cũng muốn hỏng luôn rồi.

Ánh mắt Bộ Ngu thoáng liếc qua nét mặt của Cận Nhiên, sau đó mới gật đầu với Bùi Hành Ngộ, mỉm cười ra hiệu bảo hắn yên tâm, chuyện gì cũng chưa bị bại lộ.

Cận Nhiên lại nghĩ hai người còn dám liếc mắt đưa tình!

"Lạc Tân Dương sắp chết rồi." Cận Nhiên lạnh giọng nhắc nhở.

Bùi Hành Ngộ cau mày, trong tiềm thức vẫn gắng gượng muốn ngồi dậy nhưng lại chỉ cảm thấy toàn thân mất sức, Cận Nhiên nhanh chóng đỡ lấy hắn, thốt lên, "Anh làm gì vậy!"

Bùi Hành Ngộ nắm lấy cánh tay y, khó khăn hít thở vài hơi, chậm rãi nói, "Lạc Tân Dương...thế nào rồi? Cậu ta ít nhiều cũng bị va chạm...còn có, diễn tập....đã ngưng chưa?"

Cận Nhiên đem hắn ấn xuống, "Mẹ nó anh lo nhiều thế làm gì, mạng mình còn khó giữ."

Bùi Hành Ngộ lắc đầu, một mực cố chấp nói, "Các cậu đưa đến chỗ tôi...tôi phải có trách nhiệm..."

"Được rồi, trách nhiệm cái chó má gì, giữ sức mà thở đi." Cận Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Bộ Ngu, "Sao còn chưa đi, muốn Bùi tư lệnh đích thân đi cùng nữa à?"

Bộ Ngu cười như không cười, "Được, giờ tôi đi đây."

Bùi Hành Ngộ khó khăn gật đầu, yếu ớt nhắm mắt, trong khoang sinh thái chỉ còn hơi thở của hai người, Cận Nhiên ôm vai hắn, chóp mũi cơ hồ ngửi thấy một cỗ Lan hoàng thảo nhàn nhạt.

Chẳng lẽ bây giờ hắn không thể khống chế được tin tức tố sao?

Cận Nhiên cúi đầu nhìn hắn, đôi môi vốn dĩ không có chút huyết sắc giờ càng nhợt nhạt, bàn tay nắm chặt ga giường, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh có chút run rẩy, cả người không có sức lực, hệt như một giây sau hắn sẽ nhắm mắt vĩnh viễn.

"Cận Nhiên." Bùi Hành Ngộ đột nhiên nói, nhưng Cận Nhiên đã cắt lời hắn ngay lập tức, "Đừng có lảm nhảm vô nghĩa, bộ dạng nửa sống nửa chết của anh còn sức mà nói sao, an tâm tĩnh dưỡng, chuyện diễn tập..."

"Giao cho tôi."

Ngón tay Bùi Hành Ngộ buông lỏng, chóp mũi bị mùi Bạch xa hương nhẹ nhàng bao lấy khiến hắn dễ chịu hơn một chút, vô thức nhích lại trong lồng ngực Cận Nhiên, từ trên xuống dưới đều thả lỏng hoàn toàn.

"Không được...Cậu không kinh nghiệm chỉ huy tác chiến...lần trước...may mắn bắn nổ trạm không gian, lần này...không phải chuyện cậu có thể xử lý được, đừng hồ nháo..."

Cận Nhiên nắm cằm Bùi Hành Ngộ bắt hắn ngẩng đầu đối diện với mình, đôi đồng tử xám bạc u ám khóa chặt lấy hắn, y gằn từng chữ, "Tôi nói tôi lo được, sẽ không ảnh hưởng đến anh, đến Tử Vi Viên."

"Ý tôi không phải vậy..." Bùi Hành Ngộ khẽ cau mày, có lẽ vì đau mà trên trán lại đổ thêm một lớp mồ hôi mỏng.

Cận Nhiên vẫn như cũ nhéo cằm hắn, "Anh lần trước không phải nói muốn tôi tiếp nhận Tử Vi Viên sao? Tôi đáp ứng anh."

Bùi Hành Ngộ cảm thấy có lẽ mình bị thương quá nặng nên giờ phút này hắn hơi trì độn, nửa ngày cũng chưa tiêu hóa được hết những lời này, Cận Nhiên lại nói, "Không phải vì anh mà là câu trên, là vì vinh quang trên vai mà sẵn sàng vứt bỏ sinh tử."

Hắn thực sự hy vọng Cận Nhiên có thể tiếp quản Tử Vi Viên khi hắn không còn đường lui trong tương lai, nhưng hắn muốn dạy dỗ Cận Nhiên một chút mới giao lại trọng trách này cho y chứ không phải đẩy y vào tình thế khó khăn như hiện tại.

Nếu như bọn họ đã dám giấu mô hình không người lái, vậy rất có thể còn những vũ khí hủy diệt khác.

Bùi Hành Ngộ biết kế tiếp có bao nhiêu hung hiểm, Cận Nhiên mới 22 tuổi, còn có con đường sau này phải đi rất dài, vạn nhất thua, dù không tổn hại đến tính mạng, nhưng trên lưng y sẽ phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm với Tử Vi Viên.

Hắn làm sao có thể đem thắng thua đánh cược lên vai y.

Bùi Hành Ngộ không xốc nổi tinh thần, nghiêng đầu muốn nói nhưng lông mi lại chỉ bao trùm toàn bóng đen.

Cận Nhiên cúi đầu ngửi bên cạnh cổ hắn, không có mùi tin tức tố nồng nặc, y đặt hắn xuống rồi đứng dậy ra ngoài, lúc trở lại cầm một thanh đao nhỏ rồi lau sạch ngón tay.

Cận Nhiên đặt đầu ngón tay lên môi hắn, thì thầm, "Mở miệng ra."

Bùi Hành Ngộ vô thức hé miệng ngậm lấy ngón tay y, Cận Nhiên thúc động tin tức tố, mùi Bạch xạ hương trắng nồng đậm tràn vào trong máu, Bùi Hành Ngộ bất giác siết chặt lấy tay y mà mút, hệt như thú nhỏ bám lấy sữa tươi.

Trường đao cực kỳ sắc bén, vừa đụng một phát liền rách một vết thương lớn, nước bọt liếm qua khiến y cảm thấy đau rát, Bùi Hành Ngộ cứ như vậy bám riết lấy y mà hút máu, Cận Nhiên cau mày, "Chậm một chút, mạng của lão tử cũng bị anh hút hết rồi."

"Tư lệnh." Âm thanh của Độc Uyên từ của đi tới, Cận Nhiên duỗi chân đạp nó ra ngoài, chỉ còn lại một tiếng, "A! Cận Nhiên cậu dám đá tôi..."

Cận Nhiên đứng dậy đóng cửa cabin lại, "Quét rác đi."

Độc Uyên ở cửa "tích tích" liên tục, "Cậu đá hỏng người máy là vi phạm quân quy, lần trước đá tôi lần này cũng đá tôi, tôi phải báo cho tư lệnh! Cận Nhiên cậu cái đồ...cái đồ khốn nạn!"

Cận Nhiên phớt lờ những câu chửi thề xa lạ bên ngoài, trong tâm thầm nói, một người máy cũng muốn tranh sủng với mình, phiền phức.

Bùi Hành Ngộ đại khái uống đủ rồi, đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay dẫn buông lỏng, sắc mặt tốt hơn một ít, mùi Lan hoàng thảo cũng không còn bị dao động như trước nữa, ổn định nhu hòa.

Cận Nhiên nhìn đầu ngón tay mình còn chảy máu dính với nước bọt, lại nhìn vết máu trên môi của y, ma xui quỷ khiến bỏ thử ngón tay vào trong miệng, thực sự tốt như vậy...

Xùy, mùi Bạch xạ hương trắng.

**

Bài diễn tập đã bị Cận Nhiên cưỡng chế chấm dứt, nếu như Tử Vi Viên không đáp lại liền sẽ bị phán thua cuộc ngay lập tức.

Bùi Hành Ngộ khôi phục được một chút, Mạnh Như Tiền tới tìm hắn hỏi đối sách, "Tư lệnh, tuy rằng Hoắc Nhĩ yêu cầu ngài chỉ huy nhưng ngài hiện tại đang trọng thương không thể lên chiến trường, chỉ có thể an bài một người thay thế, chọn Lâm Khai Tuế sao?"

Mạn Như Tiền tuy là trưởng quan trên Tử Vi Viên nhưng chỉ phụ trách việc nghiên cứu thu thập dữ liệu phán đoán, chỉ huy tác chiến không phải điểm mạnh của anh, chỉ còn có Lâm Khai Tuế nhiều tuổi nhất, đi theo Bùi Hành Ngộ một thời gian dài, cũng là người khá thận trọng.

Bùi Hành Ngộ ngồi trên ghế, bộ quân phục màu đen khoác hờ trên vai, sắc mặt hơi nhợt nhạt, chậm rãi nói, "Để Cận Nhiên vào."

Mạnh Như Tiền cau mày, "Cận Nhiên? Cậu ta có thể đảm nhiệm được không? Dụa vào cái tính chó điên của cậu ta, lần trước là bắn nổ trạm không gian, lần này không biết còn làm ra chuyện gì nữa, không phải quá mạo hiểm đấy chứ?"

Anh còn nhớ rõ ngày đó Cận Nhiên một chân đá không được cửa liền từ đâu lấy ra một cái bom cúc áo cho nổ cửa luôn, thử phóng mắt toàn bộ Hoắc Nhĩ có mấy người dám cho nổ cửa phòng chỉ huy hay không?

Lại còn ở thời điểm diễn tập!

Mạnh Như Tiền đột nhiên nhớ tới một chuyện, cẩn thật hỏi, "Cận Nhiên có phải uy hiếp ngài?"

Bùi Hành Ngộ nghe không hiểu, "Uy hiếp cái gì?"

Mạnh Như Tiền thoáng quan sát Bùi Hàng Ngộ một hồi, cảm thấy hình như không giống bị uy hiếp, hơn nữa tình hình hiện tại rối rem, Cận Nhiên lên nắm quyền cũng không có lợi, vì vậy anh lắc đầu, "Không có gì."

Bùi Hành Ngộ "Ừ" một tiếng, nhìn Mạnh Như Tiền nói từng chữ, "Bất luận Cận Nhiên có làm ra chuyện gì tôi đều sẽ gánh, lần này để cậu ấy lên, cậu ở bên cạnh giúp đỡ đi."

Mạnh Như Tiền gần như không thở nổi, "Ngài gánh hết? Ngài biết cậu ta sẽ làm gì những gì không mà lại nhận gánh hết!"

Bùi Hành Ngộ cụp mắt thở dài, "Cận Nhiên có chừng mực."

Cận Nhiên trông có vẻ điên cuồng cái gì cũng dám làm nhưng kỳ thực y đang che giấu cuồng vọng của sự chiến thắng, Hạ Tinh Lan kể cho hắn biết cậu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Cận Nhiên và Cao Duệ, "Tôi không đánh anh, thương tích của Bùi Hành Ngộ, chúng ta tính sổ trên chiến trường."

Khi Mai Phổ và Cao Duệ đến Tử VI Viên, hắn đã nghĩ Cận Nhiên sẽ gây sự với bọn họ, nhưng y không làm thế, y ngược lại còn ngoan ngoãn chào hỏi một tiếng.

Cận Nhiên tự cho mình có đủ tư cách để gánh vác Tử Vi Viên cũng không nói ra quan hệ hôn nhanh của hai người, không để người ngoài coi thường hắn.

Y tự mình nhẫn nhịn chịu đựng năm năm, bây giờ chỉ vì người mình thích mới muốn ly hôn gây rối với hắn.

Hắn không biết người mà Cận Nhiên thích rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, chắc hẳn là người vô cùng ưu tú, vì vậy mới khiến y can tâm tình nguyện tới Tử Vi Viên đòi lại tự do cho bản thân mình.

Bùi Hành Ngộ gom bộ quân trang trên vai lại, thở dài, "Như Tiền, sau khi cuộc diễn tập này kết thúc tôi có chuyện muốn nói với cậu, lần này cậu nhất định phải phụ giúp Cận Nhiên, đừng để cậu ấy phải gánh trách nhiệm lớn như vậy."

"Aiyo tới không khéo rồi, ngài nói tiếp đi, tôi ra ngoài đợi thêm một lát." Giọng nói bất chợt từ cửa xen vào.

Bùi Hành Ngộ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cận Nhiên đang đứng ở cửa bưng một cái khay, thổ phỉ dường như từ chỗ Bộ Ngu "cưỡng chiếm" lấy chip phân biệt quyền hạn rồi, hiện tại ra ra vào vào không ai quản nổi y nữa.

Hiện tại tinh thần Bùi Hành Ngộ không tốt lắm, cũng lười dạy dỗ y một phen, đành để y vào.

Hắn quay đầu lại nói với Mạnh Như Tiền, "Cậu thu xếp trước đi, buổi tối tập hợp mọi người lại rồi chờ tôi thông báo bắt đầu lại buổi diễn tập."

Mạnh Nhue Tiền nghẹn một hơi, lúc đi tới cửa thoáng dừng trước Cận Nhiên, rốt cục cũng không nói lời nào.

Nếu Bùi Hành Ngộ đã tin tưởng Cận Nhiên, vậy anh cũng tin.

Cận Nhiên đem khay đặt trên bàn, nhấc chân câu lấy cái ghế ngồi xuống, chống cằm nói, "Thử xem."

Bùi Hành Ngộ cúi đầu thoáng nhìn, cháo trắng mềm mềm trộn cùng trứng bắc thảo cùng một ít thịt gà xé nhỏ, gạch cua và táo đỏ xếp gọn bên trên, không cần nếm thử hắn cũng biết rất ngon.

"Cháo hải sản? Cậu từ đâu lấy được mấy thứ này?"

Cận Nhiên dựa vào ghế, chân dài vắt chéo tùy ý duỗi ra, "Trên tàu hải tặc lần trước bị tôi cướp được, nếm thử xem."

Bùi Hành Ngộ có tâm muốn giáo huấn y không được đi cướp đồ của người khác, lại còn là đồ của hải tặc, nhưng nhìn nét mặt tha thiết mong chờ của y thì không mở miệng nổi, hắn đưa tay lấy một muỗng bỏ vào miệng.

Cháo mềm thơm phức, một ngụm còn chưa nuốt xuống đã muốn thêm ngụm thứ hai, từ điểm tâm đậu vàng cho bánh nếp đường, lần này lại là cháo hải sản, tài nấu nướng của Cận Nhiên quả thực rất tốt.

Bùi Hành Ngộ cụp mắt khuấy cháo, khảy ra một miếng củ cải trắng, bỗng nhiên nhớ tới Cận Nhiên không kiêng nể gì mà nhét miếng củ cải vào miệng hắn, sau đó liền đưa cho hắn một cái bánh nếp đường nóng mềm.

Bùi Hành Ngộ đem cái thìa đặt ở trong chén, "Cận Nhiên, nếu cậu..." Giọng nói bỗng chốc dừng lại, ngón tay Cận Nhiên rất giống ngày đó lại đặt trên môi hắn, nhưng lần này là đặc biệt xoa nhẹ một cái.

"Cháo dây ra rồi." Cận Nhiên duỗi ngón tay, trên đầu ngón tay còn dính một ít cháo.

Bùi Hành Ngộ hít nhẹ một hơi, "Cảm ơn, lần sau nhắc tôi là được rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net