Chương 4 : Dẫn dụ tin tức tố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Hành Ngộ : "Tôi tự mình làm cho cậu ta."

------------------------------

Bùi Hành Ngộ "Ừ" một tiếng.

Mạnh Như Tiền cẩn thận hỏi, "Cận Nhiên tìm ngài có việc gì vậy?"

Bùi Hành Ngộ hơi mất tự nhiên lắc đầu, "Không có gì."

Mạnh Như Tiền trước nay không đoán được tâm tư của hắn, người này kín đáo cẩn thận, từ lúc học ở trường quân đội rồi trở thành cộng sự, anh tự nhận là bạn thân của Bùi Hành Ngộ, nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì về hắn.

"Tư lệnh, vụ nổ Thiên Kỷ đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao Liên Bang lại yêu cầu ngày nào cũng phải liên hệ với mặt đất? Những chuyện này đều không thể nói ra sao?"

Thời điểm Thiên Kỷ nổ tung là lúc anh đang tham gia một dự án mật, thông tin liên lạc đều bị ngắt kết nối, vừa đi ra liền nghe nói Thiên Kỷ bạo tạc, toàn hạm ngoại trừ Bùi Hành Ngộ, không ai còn sống.

Chiến hạm K7 từ đó đổi tên thành Tử Vi Viên, Bùi Hành Ngộ đảm nhiệm chức vụ chỉ huy trưởng, hắn nhận được một tờ điều lệnh, đảm nhiệm chức vụ hạm trưởng.

Bùi Hành Ngộ nói, "Mở tra cứu tinh tế, cậu sẽ nhận được 120 câu trả lời khác nhau, hãy chọn câu trả lời mà cậu muốn tin nhất đi."

Mạnh Như Tiền im lặng vài giây, nhịn xuống xúc động muốn quăng tài liệu lên mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày mới chấp nhận đổi đề tài, "Ngày mai kiểm tra cảm ứng tin tức tố, ngài có muốn thừa cơ hội này đào thải Cận Nhiên không?"

Kiểm tra cảm ứng tin tức tố là bài kiểm tra đầu tiên mà mỗi tân binh khi tiến vào quân đội phải vượt qua, mục đích là bài trừ việc Omega giả dạng Alpha hoặc Beta trà trộn vào quân đội, đồng thời đo lường tố chất tâm lý, thể lực và sức bền của Alpha.

Bùi Hành Ngộ lẳng lặng nhìn bản đồ tuyến đường vũ trụ lưu động trên bàn pha lê nửa ngày, nói, "Được, tôi biết rồi."

**

Mạnh Như Tiền đi ra ngoài, không gian trong khoang liền khôi phục yên tĩnh, Bùi Hành Ngộ ngồi trở lại trên ghế thở phào một hơi, mệt mỏi day trán.

Cận Nhiên.

Y đến Tử Vi Viên để làm gì? Chỉ vì ly hôn?

Mục người thân trong thông tin của y đều để trống, người mẹ đã sớm qua đời, quan hệ với cha thì giương cung bạt kiếm, nhưng y vẫn còn có một người chị.

Lúc này, điện thoại bất chợt đổ chuông, Bùi Hành Ngộ cúi đầu nhìn, ánh mắt dịu đi ngay lập tức. Vừa kết nối cuộc gọi video, trên màn hình xuất hiện một tiểu Loly mập mập đáng yêu.

Mái tóc màu vàng óng của cô bé được thắt hai bím gọn gàng, cô bé ngồi bên bàn, mặc chiếc váy màu đỏ có viền hoa trắng, trước mặt là bàn đặt vài cọ vẽ và bảng màu, trên đôi tay nho nhỏ dính vài giọt màu lem nhem.

"Yên Yên."

"Ca ca, anh xem nè!" Bùi Yên giơ lên một bức tranh cho hắn xem, tíu tít nói "Người mặc quân phục là ca ca, người mặc váy là Yên Yên, nhìn có đẹp không?"

Bùi Hành Ngộ cười nhẹ , "Đẹp lắm."

"Em vẽ cả buổi tối đấy, A Lạc còn nói em vẽ không đẹp rồi sửa chân anh thành lùn tịt, hại em phải mất công vẽ lại đó." Bùi Yên nghiêng đầu sang bên trái, nhăn mũi, "Hừ, A Lạc thúi."

Trên đầu Bùi Yên có một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, đó là người máy thông minh có thể chất tương đương với người thật, là quản gia được Bùi Hành Ngộ lưu lại tinh cầu Hoắc Nhĩ để chăm sóc Bùi Yên.

Cũng là "bằng hữu" duy nhất của Bùi Yên, nàng không biết A Lạc thúi chỉ là người máy.

Bùi Yên từ khi được đưa về liền không còn phát triển nữa, bảy năm qua vẫn giữ hình dáng của một đứa trẻ, ngay cả tâm trí cũng dừng lại vào năm ấy.

Bùi Hành Ngộ hỏi nàng, "Yên Yên gần đây ở trường thế nào?"

"Vẫn tốt lắm." Bùi Yên nói, bỗng nhiên cụp mắt xuống, "Chỉ nhớ ca ca một chút thôi, khi nào anh về?"

"Yên Yên ngoan, bao giờ ca ca rảnh sẽ về với em."

"Dạ!" Bùi Yên rất dễ dỗ, hai anh em nhiều năm sống nương tựa vào nhau, Bùi Hành Ngộ nói cái gì nàng sẽ tin cái đó, đơn thuần đến mức khiến người đau lòng.

"Yên Yên nhất định phải nhớ kỹ lời ca ca nói, không được quên nhớ chưa." Bùi Hành Ngộ không ngừng dặn dò, chỉ sợ nàng trong lúc vô ý làm người khác bị thương.

"Nhớ rồi, người đụng phải ắt sẽ chết, A Lạc còn khen em rất nghe lời, không đụng vào người khác." Bùi Yên nâng cằm, có phần hâm mộ, nhỏ giọng nói, "Nhưng em cũng muốn được chơi với mọi người, A Lạc nói đợi em trưởng thành là em có thể chơi với mọi người. Ca ca, đến bao giờ em mới trưởng thành vậy?"

Bùi Hành Ngộ rũ mắt cố nén đau lòng, mỉm cười nói với cô bé, "Nhanh thôi, chờ ca ca tìm được ba mẹ rồi chữa khỏi bệnh là Yên Yên có thể chơi cùng các bạn rồi."

Năm đó, vợ chồng Bùi gia chấp hành "kế hoạch Tinh quan" mang theo Bùi Yên còn nhỏ bặt vô âm tín. Đến một ngày Bùi Hành Ngộ tan học về nhà thấy một đứa trẻ ngồi khóc trước cửa, bên cạnh đặt cái túi nhỏ chứa những bức ảnh cô bé từ nhỏ tới lớn, ghi tên Bùi Yên.

Bùi Hành Ngộ lúc đó đang ở độ tuổi thiếu niên, nuôi một đứa nhỏ mà tay chân luống cuống , tết tóc mặc váy cái gì hắn cũng không biết làm.

Nhất là sau khi biết được căn bệnh kỳ lạ của Bùi Yên thì càng hoang mang lo sợ, hằng ngày ngoài việc bồi thường cho người ta, hai anh em còn phải trốn tránh việc bị "săn lùng", bởi vì Bùi Yên chính là thí nghiệm đào tẩu của "kế hoạch Tinh quan".

Hắn bán đi tất cả đồ đạc có thể bán, miễn cưỡng lắm mới đủ tiền mua thẻ căn cước giả cho Bùi Yên, nhưng hắn không còn tiền mua thuốc nữa. Sau đó hắn biết được trường quân đội có chính sách chăm sóc người nhà học viên trong thời gian nhập ngũ, hắn liền quyết định xin nhập học.

Không ngờ tới là hắn chỉ sau một buổi sáng, phân hóa trở thành Omega.

Hắn hoàn toàn bất lực, phải chấp nhận điều kiện của Cận Thiệu Nguyên, một tờ giấy đăng ký kết hôn liền đem chính mình gả cho Cận Nhiên.

Hắn vẫn không tìm được cha mẹ, không cách nào điều trị được hết bệnh cho Bùi Yên, cùng năm đó hắn muốn điều tra nguyên nhân cha mẹ mất tích, đồng ý chỉ huy con tàu "Thiên Kỷ", kết quả chiến hạm nổ tung, tất cả thành viên trên tàu bỏ mình, hắn cũng mất đi kí ức về khoảng thời gian đó.

Tất thảy những việc này hắn còn chưa tìm được manh mối, hắn nhất định không thể ly hôn.

Một khi ly hôn, thân phận Omega của hắn liền bị bại lộ, không những bị điều tra mà còn bị đưa ra tòa án quân sự, đến lúc đó Bùi Yên sẽ không có ai chăm sóc.

Bùi Hành Ngộ mệt mỏi thở dài.

Cận Nhiên.

**

"Cận Nhiên, lát nữa chúng ta sẽ làm kiểm tra cảm ứng tin tức tố đấy! Tôi lo quá." Chung Quản từ sớm đã bắt đầu nói luyên thuyên, vừa bốc số thứ tự xong lại lảm nhảm không ngừng.

Cận Nhiên đưa tay vỗ vai cậu nhóc bên cạnh thấp hơn mình hai cái đầu, "Tiểu Tống Tống, nói cho Chung Quản ca ca của cậu biết xem cậu có căng thẳng không?"

"Anh có bệnh à, không được kêu tôi là tiểu Tống Tống!" Tống Tư Thâm lạnh nhạt đẩy tay Cận Nhiên ra, hừ một tiếng nói với Chung Quản, "Người thiếu hụt tin tức tố như Cận Nhiên còn chưa sốt sắng thì thôi, anh căng thẳng làm cái gì."

Cận Nhiên "Xì!" một tiếng, vỗ lên đầu cậu nhóc, "Nói chuyện với như thế với ca ca là không được đâu nhé!"

"Kiểm tra khả năng cảm ứng tin tức tố Alpha à, sao không thay bằng cảm ứng tin tức tố của Omega nhỉ? Tổ chức một cuộc thi hoa hậu, chọn ra những Omega trẻ trung xinh đẹp mang lại đây cho các anh em cảm ứng, haha!"

"Omega chẳng may tiến vào kỳ phát tình thì cậu tính thế nào?"

"Thế thì vừa khéo, chúng ta góp gạch xây nhân tài cho liên bang luôn."

Chung Quản nghe đám người đó tán dóc, khẽ nhíu mày nói với Cận Nhiên, "Lạc Tân Dương này thật đáng ghét, lúc còn ở trên mặt đất tôi đã thấy cậu ta không tôn trọng Omega rồi, Omega có thể làm được rất nhiều chuyện đấy, cậu ta còn dám bỡn cợt."

Lạc Tân Dương là con út của hiệu trưởng trường quân đội Đế quốc, là Alpha được nâng niu như vật trong tay mà lớn lên, ở trường học thì tiền hô hậu ủng*, rất nhiều Omega chạy theo lấy lòng, vậy nên tên đó coi thường Omega là chuyện có thể hiểu được.

*前呼后拥 /qiánhūhòuyǒng/ Tiền hô hậu ủng: Phía trước có người dọn sẵn đường để đi, phía sau có người chống lưng.

Cận Nhiên khó chịu nhất kiểu kì thị giới tính này nên cũng chỉ hừ mũi không muốn nói gì. Chủ đề bàn tán của bên kia đã sang tới dạng Omega ưa thích, Lạc Tân Dương lớn giọng hỏi, "Cận Nhiên, cậu thích Omega như thế nào?"

Một lời hai ý, bóng gió ám chỉ Cận Nhiên thiếu hụt tin tức tố, y có thể thích Omega sao, có thể đánh dấu sao?

"Nói thật nè Cận Nhiên, tôi thấy tương lai cậu nên tìm Beta thôi, Omega không thích hợp với cậu đâu ha ha ha, người ta tới kỳ phát tình cậu có thể thỏa mãn được không? Ha ha ha."

"Lạc Tân Dương, ý cậu là Cận Nhiên không có khả năng đánh dấu Omega của mình sao? Cẩn thận lại bị ăn đấm đấy!"

Lạc Tân Dương cười xấu xa, "Này, đừng có nói bậy, tôi sao có ý đấy chứ, nói thế nào cậu ta cũng là Alpha, làm sao lại không đánh dấu Omega được, đúng không Cận Nhiên."

Lời này trong ngoài châm chọc tin tức tố của Cận Nhiên thiếu hụt không phải một Alpha hoàn chỉnh, vẻ mặt Cận Nhiên hờ hững, không có ý định liếc hắn dù chỉ một cái.

Chung Quản ngược lại phản ứng rất lớn, nhưng khí thế tương đối kém, ngay cả câu chất vấn cũng dè dặt, "Hai người các các cậu dựa vào đâu dám nói thế hả? Tin tức tố không phải là cách duy nhất để chứng minh họ mạnh hay không, Cận Nhiên rất mạnh!"

"Mạnh? Rất mạnh mà đến cả tin tức tố Alpha của mình còn không phóng thích được? Chung Quản cậu đừng quên chúng ta dùng tin tức tố để bình xét cấp bậc, cậu bớt lo thay Cận Nhiên đi, tương lai cậu không chừng cũng chẳng có tiền đồ, vẫn là chơi bời hai năm rồi về Hoắc Nhĩ dưỡng lão thôi."

Chung Quản giận đến khuôn mặt đỏ bừng, "Tôi... Tôi có thể không có tiền đồ, nhưng Cận Nhiên chắc chắn có!"

"Bao giờ nói chuyện trôi chảy được thì nói tiếp nhé, em trai."

Chung Quản còn muốn cãi lại, Cận Nhiên giơ tay ngăn cản ý bảo thôi, nhướng mày nhìn mặt mọi người xung quanh, mỉm cười, "Thật trùng hợp, tôi chính là hứng thú với Alpha đấy, không bằng cậu đến thử xem tôi có thể đánh dấu cậu hay không?"

Lạc Tân Dương bị cái nụ cười này làm cho cả người không thoải mái, trong đầu hồi tưởng lại trận đòn ở khoang sinh thái lúc mình chế nhạo ngón tay cậu ta.

Kỳ thực Alpha có thể bị đánh dấu, có điều quá trình thì...shhh!

"Quên đi quên đi, tôi vẫn thích Omega trắng trắng mềm mềm hơn, sau này còn sinh con đẻ cái."

Chung Quản nhỏ giọng hỏi Cận Nhiên, "Cậu...cậu thật sự thích Alpha à?"

Cận Nhiên đang định mở miệng, bỗng ngửi thấy mùi Lan hoàng thảo nhàn nhạt, tiếng giòn giã của giày quân đội giẫm trên mặt đất, tiếp đó nhìn thấy chủ nhân của tiếng giày xuất hiện ở cửa.

Y lớn tiếng nói, "Đúng vậy, tôi thích Alpha."

Bùi Hành Ngộ nghe thấy những lời này thì cau mày.

"Bùi Tư lệnh, Mạnh đội trưởng!" Tiếng chào hỏi của vệ binh vang dội, thu hút sự chú ý của các tân binh.

Mạnh Như Tiền đi phía trước, cung kính đưa tay và hơi cúi người làm tư thế mời, ngay sau đó một người đàn ông dáng người thon dài bước ra.

Giày quân đội cứng rắn đáp lên mặt đất tạo ra tiếng động thanh thúy rõ ràng, ánh mắt lạnh lùng quét qua một vòng, cuối cùng rơi trên mặt Cận Nhiên, hai giây sau liền thu hồi.

Mạnh Như Tiền đứng trên bục thử mic, đầu ngón tay gõ thử "bụp bụp" hai tiếng, sau đó nói, "Tư lệnh, mời."

Bùi Hành Ngộ vững vàng bước lên bục, tư thế bước lên bậc thang khiến nếp gấp của quần tây chôn trong giày quân đội căng ra trông vô cùng tao nhã, khí chất kiêng kị lạnh lùng.

Màn hình ba chiều chiếu ra khuôn mặt của Bùi Hành Ngộ, lông mi cong vút, da mặt trắng nõn, đôi môi khẽ mím lộ ra vẻ lạnh nhạt, ngay cả đường viền xương quai hàm đều giống như được tỉ mỉ phác họa.

Chung Quản nhỏ giọng, "Anh ta chính là Bùi Tư lệnh sao? Đẹp... đẹp thật đấy."

Cận Nhiên liếc qua người trên đài, cười lạnh một cái, "Đẹp trai có tác dụng chó gì, tính khí vừa lạnh vừa cứng, thiếu đòn."

Bùi Hành Ngộ ngước mắt, ánh mắt và giọng nói lạnh lùng, "Tôi là Bùi Hành Ngộ, tổng tư lệnh của Hạm đội Tử Vi Viên, đội hành động Thiên Xu tuy rằng được thành lập với mục đích tìm kiếm Ngôi sao thiên hà, nhưng chỉ cần một ngày các cậu còn đứng trên Tử Vi Viên thì phải tuân theo quy tắc của tôi, mặc kệ bối cảnh của các cậu ở Hoắc Nhĩ ra sao, ở chỗ này các cậu không có bất kỳ đặc quyền nào hết, rõ chưa?"

"Rõ!"

Chung Quản nhỏ giọng, "Bùi Tư lệnh uy nghiêm quá, nghe ngài ấy nói cũng thấy sợ rồi, lạnh sống lưng."

Cận Nhiên thấy cậu ta còn chưa phát hiện Bùi Hành Ngộ chính là cái người "giáo huấn" mình hôm trước, còn tôn sùng muốn được phân đến làm việc dưới tay hắn, cũng lười vạch trần, bình tĩnh đứng xem Bùi Hành Ngộ phát biểu.

Năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Hành Ngộ, hắn cũng là dáng vẻ lạnh lùng như vậy, ngồi đối diện với Cận Thiệu Nguyên ký tên lên giấy đăng ký kết hôn, ngón tay mảnh khảnh có vài vết sẹo, siết bút đoán chừng dùng rất nhiều sức, mu bàn tay lộ ra gân xanh, chậm rãi ký tên mình xuống.

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Cận Nhiên thật sự không hiểu, người này vốn không thích y, vì cái gì lại không chịu ly hôn, Cận Thiệu Nguyên rốt cuộc đã đưa ra lợi ích gì mà lại khiến một alpha như hắn cam tâm "gả" cho một thiếu niên mới mười sáu tuổi?

Tiền? Quyền?

Nếu như nói hắn đối với cuộc hôn nhân này một lòng một dạ, thì hắn đối với y lại chẳng có nửa điểm vui vẻ, bộ dạng từ chối cách xa cả ngàn dặm, thậm chí còn đuổi y cút khỏi phòng chỉ huy không cho phép tới nữa, nhưng chính là nhất quyết không chịu ly hôn.

Cận Nhiên trong lòng càng nghẹn, nghiến răng nói thầm, "Có bệnh!"

Bùi Tư lệnh phát biểu xong, Mạnh Như Tiền lập tức tiến lên bục, ngón tay nhấn vào màn hình giả lập, "răng rắc" một tiếng, nắp trượt đẩy ra năm cabin sinh thái hình bầu dục màu trắng.

Mạnh Như Tiền nói, "Bắt đầu từ giờ, dựa theo số thứ tự hãy vào cabin sinh thái, tôi và bốn vị đội trưởng khác cùng tiến hành kiểm tra cảm ứng tin tức tố, giám sát sự thay đổi số liệu, mọi người không cần thu liễm tin tức tố của mình, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc phân bổ vị trí của các bạn."

Mạnh Như Tiền nói xong, dẫn đầu bước vào trong.

Lạc Tân Dương bốc được số một nên tiến vào theo, cửa khoang chậm rãi đóng lại, kêu "răng rắc", từ khe hở lóe lên một ánh xanh lam.

Bốn tân binh khác cũng lần lượt bước vào các khoang sinh thái.

Trong khoang cực kỳ yên tĩnh, đám Alpha bình thường lắm mồm giờ đây như con gà bị bóp cổ, thở cũng không dám thở mạnh. Chung Quản lạnh run nghĩ nhất định là bởi vì Bùi tư lệnh quá đáng sợ.

Cậu len lén liếc hai mắt, shhhh!

"Cận Nhiên Cận Nhiên, nhìn giúp tôi xem có phải Bùi Tư lệnh đang nhìn tôi không." Chung Quản nhỏ giọng, đầu còn không dám ngẩng lên đừng nói là cùng Bùi Hành Ngộ đối diện.

Cận Nhiên nghiêng đầu, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.

Bùi Hành Ngộ vô ý quét mắt qua Cận Nhiên một cái, y và tân binh đứng cạnh giống nhau, chỉ là thêm một chút tùy ý, chẳng có vẻ khẩn trương, quân trang khoác bên ngoài tôn lên thân hình cao ngất cân đối, trong đối mắt còn mang theo dáng vẻ đối với hắn tốn hơi thừa lời.

Nếu bị đào thải ra khỏi Tử Vi Viên, không biết gây ra bao nhiêu rắc rối, Bùi Hành Ngộ cụp mắt thở dài, vẫn giữ lại bên người tiện bề chông trừng.

Ngay cả muốn ly hôn, ở dưới mí mắt hắn cũng có thể xoay chuyển tình hình.

Cận Nhiên cầm bảng số là người cuối cùng, chỉ còn mình y chưa làm kiểm tra.

Mạnh Như Tiền thở ra một hơi, xoay bả vai đau nhức, vừa định mở miệng liền bị Bùi Hành Ngộ đánh gãy, "Cậu ra ngoài đi."

"Hả? Không kiểm tra cậu ta sao?" Mạnh Như Tiền liếc qua Cận Nhiên, thấp giọng hỏi Bùi Hành Ngộ, "Mặc dù nói là phải loại cậu ta, nhưng trắng trợn đến cả kiểm tra cảm ứng tin tức tố cũng không cho làm, có phải hơi quá rồi không?"

Bùi Hành Ngộ im lặng nửa giây, "Đâu nói không làm."

"Ơ? Vậy ngài bảo tôi ra ngoài làm gì?" Mạnh Như Tiền bỗng có dự cảm xấu, trợn mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, "Ngài đừng nói là..."

Bùi Hành Ngộ đưa tay cầm lấy thiết bị ghi dữ liệu từ tay Mạnh Như Tiền, "Tôi sẽ tự làm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net