Chương 43 : Động tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngắm Bùi tư lệnh như tên biến thái thế hả, cậu có còn cần mặt mũi không vậy?!

----------------

Nhất thời, bên trong chiến hạm an tĩnh chỉ còn lại tiếng lắc mèo kêu leng keng, giống như một sợi chỉ mỏng có thể bị đứt phựt bất cứ lúc nào, đem ba người tiến vào trạng thái cân bằng đến kỳ lạ.

Phương Thái Bạch là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, ôm mèo cười khúc khích, "Nói tôi không thể một mình chiếm tiện nghi, vậy cậu cảm thấy bây giờ cậu có gì mà dám đàm phán đường sống với tôi? Cận Nhiên, tôi biết cậu có thủ đoạn, tôi cũng biết Bùi tư lệnh có bao nhiêu lợi hại, nhưng các người ở dưới hiên nhà không thể không cúi đầu, chưa nghe qua à?"

Cận Nhiên xùy một tiếng, "Cúi đầu?"

Phương Thái Bạch lười biếng không muốn để ý, lại đột nhiên đứng bật dậy vươn đầu ngón tay trắng như ngọc, "Cậu cậu cậu, cậu bỏ xuống cho tôi!"

Cận Nhiên thân thủ lưu loát xách một con mèo tam hoa, tay trái sớm đã cướp đi con dao nhỏ trong tay Bùi Hành Ngộ, đặt lưỡi dao sắc lạnh bên cổ con mèo, liếm liếm răng nanh cười với Phương Thái Bạch, "Không có tư cách đàm phán?"

Phương Thái Bạch nhìn biểu cảm điên cuồng của Cận Nhiên, cắn chặt hàm răng, "Đệt mẹ nó, đồ thần kinh!"

"Đúng đó." Cận Nhiên chẳng thèm để ý, lưỡi dao tiến vào trong cổ mèo bị lớp lông mềm phủ mất, Phương Thái Bạch cảm giác như lưỡi dao kia đang cứa vào cổ hắn, đến thở mạnh cũng chẳng dám, chỉ sợ Cận Nhiên sơ ý cắt trúng bảo bối của mình.

Mèo ở trong không gian rất khó tồn tại, hắn lao lực trăm phương ngàn kế mới nuôi sống được ba con, tuy những con mèo khác ở đây nhìn qua giống như vật sống, kỳ thực tất cả chỉ là hình thức mô phỏng của một "Tiểu cơ giáp" mà thôi.

Cận Nhiên nói giết liền sẽ đem nó giết.

"Không phải hai mắt nửa mẹ nó mù sao?" Phương Thái Bạch sắp điên rồi, run rẩy vươn tay về phía y, "Trả tôi, trả mèo cho tôi, tôi cùng cậu nói chuyện, cậu muốn điều kiện gì tôi cũng đều đáp ứng."

Khóe miệng Cận Nhiên khẽ nhếch, thu lại con dao, xách mèo lên nhìn thoáng qua Phương Thái Bạch, "Có đàm phán đường sống không?"

Phương Thái Bạch gật đầu như mổ thóc, "Có, có, ngàn vạn cầu xin cậu đừng tổn thương bảo bối của tôi, ba ba, tổ tông, cầu cậu đem nó trả lại cho tôi."

Cận Nhiên cười nhạo một tiếng, vung tay một cái, Phương Thái Bạch theo bản năng chuẩn bị đỡ mèo, kết quả mèo lại rơi vào lồng ngực Bùi Hành Ngộ. Hắn sửng sốt muốn lao tới cướp lại, bị Cận Nhiên duỗi tay chặn một phen, "Nói xong rồi trả."

Bùi Hành Ngộ ngơ ngẩn ôm mèo, Cận Nhiên quay lại hỏi hắn, "Không sợ mèo đi?"

Bùi Hành Ngộ lắc đầu, cảm nhận được lông mèo cọ lên lòng bàn tay hắn vô cùng mềm mại ấm áp, con mèo cũng thật ngoan, một chút cũng không tỏ ra sợ hãi, còn vươn lưỡi liếm liếm đầu ngón tay hắn, Bùi Hành Ngộ bất giác gãi gãi đầu nó, nó lập tức nương theo dụi đầu vào bàn tay hắn.

Bùi Hành Ngộ không khỏi mỉm cười.

Ánh mắt Cận Nhiên trước sau vẫn đặt trên người hắn, trong nháy mắt nhìn thấy ý cười trên mặt Bùi Hành Ngộ, khóe mắt hắn cong lên rất nhỏ, giống như chuồn chuồn làm nhiễu loạn mặt hồ, cũng lại như nét mực vụng về làm nhòe tranh gấm thêu núi non.

Trên người hắn không có hơi thở xâm chiếm tuyệt đối như Alpha, cũng không phải là thứ khí chất thùy mị yếu đuối của Omega, hắn từ trên xuống dưới đến bảy phần chỉ toàn là băng tuyết, tâm tình đạm mạc lạnh nhạt khiến người người khác không thể chạm vào.

Hắn không phải Alpha cũng chẳng giống Omega, hắn là Bùi Hành Ngộ, trên đời này tuyệt đối không có lấy người thứ hai.

"Đệt! Đã đủ chưa?" Phương Thái Bạch hết kiên nhẫn nhìn Cận Nhiên, giận giữ nói, "Nhìn Bùi tư lệnh chằm chằm như tên biến thái vậy, có biết xấu hổ không hả cái đồ tiện nhân, mau trả mèo cho tôi! Bằng không tôi liều mạng với cậu...u u u bảo bối đừng sợ a, ba ba sẽ cứu con nha nha nha ...."

Cận Nhiên thu hồi tầm mắt, trông Phương Thái Bạch vừa mắng vừa khóc dỗ mèo, đạp cho hắn một cái, "Nói chuyện cho đoàng hoàng."

Phương Thái Bạch ôm mèo ủy khuất nhìn y, "Vậy cậu không được làm tổn thương tổ tông của tôi, nó lá gan nhỏ như vậy, Bùi tư lệnh ngài cẩn thận ôm nó đừng ném cho cậu ta, hu hu nó đang nhìn tôi kìa, Cận Nhiên, đem nó trả lại cho tôi đi!"

Cận Nhiên nhíu mày, cảm thấy ai mà không biết còn tưởng con mèo là con trai hắn, "Được, rụng một cọng lông liền đền cho cậu trăm cân, tiền đồ có bằng đấy cũng bày đặt học người ta bỏ nhà ra đi."

Không biết Phương Thái Bạch nghe được từ nào, lập tức lạnh mặt, "Liên quan đếch gì nhà cậu."

Cận Nhiên cũng không tiếp tục đề tài này, ngồi xuống rồi vào thẳng vấn đề, "Tin tức về Ngôi sao Thiên Hà, có tôi sẽ cho cậu biết trước, hiện tại muốn tôi chắc chắn thì không thể, nếu muốn chôn cùng, vậy cậu với mèo cũng cùng nhau đi chết đi."

Tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Bùi Hành Ngộ đang ôm mèo tam hoa, "Đánh rắm, muốn chết tự đi mà chết, mèo của tôi một sợi cũng không thể mất."

"Nghiêm túc đi." Cận Nhiên gõ lên bàn hai cái, kéo lại ánh mắt của Phương Thái Bạch, "Cậu còn muốn giữ tôi lại bao lâu, muốn tôi sinh cho cậu một đứa à? Bảo bối, tôi có người mình thích rồi."

"Bố đệt **##*#$@*, chiếm tiện nghi của đây rồi còn không biết xấu hổ!" Phương Thái Bạch vốn tưởng chỉ có mình Bùi Hành Ngộ đến, kết quả lại không tài nào ngờ được trên chiến hạm còn có cái tên điên Cận Nhiên, cái thứ thần kinh việc gì cũng dám làm.

Phương Thái Bạch từ nhỏ đã biết lừa gạt, không biết bao nhiêu người đã thua trong tay hắn, nhưng hắn lại đụng phải ngay cái loại người điên không kể đạo lý như Cận Nhiên, hắn bại hoàn toàn.

"Xin lỗi tôi đi!" Phương Thái Bạch hướng Cận Nhiên nhe răng, hận không thể cào nát mặt y.

Cận Nhiên quét hắn một cái, "Bớt nói nhảm, vụ nổ "Thiên Kỷ" năm đó cậu có bao nhiêu manh mối."

Phương Thái Bạch thoáng cái biến sắc, Bùi Hành Ngộ cũng trong nháy mắt thẳng người, vai lưng cứng đờ như nhau, tựa hồ không nghĩ tới Cận Nhiên sẽ đi hỏi vấn đề này!

"Cận Nhiên."

Cận Nhiên duỗi tay, ở dưới mông mèo nắm lấy cổ tay hắn, thấp giọng trấn an, "Tôi tốc chiến tốc thắng, không chậm trễ anh đi cứu người, Phương Thái Bạch cái gì cũng biết, chỉ dựa vào mình anh muốn rửa sạch oan khuất là không thể, nghe tôi, trở về sẽ nhận phạt."

Bùi Hành Ngộ không phải nghĩ đến cái này, lồng ngực như liên tiếp bị nện xuống, hắn cho rằng Cận Nhiên muốn biết chân tướng là vì Cận Nhàn, kết quả lại là vì hắn?

Ở trong lòng y có phải hay không không tin "Thiên Kỷ" phát nổ liên quan đến mình? Chính mình không phải hung thủ.

Y nói, "Nghe tôi, trở về sẽ nhận phạt", những lời này y nói qua vô số lần, hồ nháo có, xằng bậy có, nhưng mỗi một lần kỳ thật đều là để giải quyết khốn cảnh, lật ngược tình thế.

Hắn phạt qua, giáo huấn qua, Cận Nhiên ngay cả oán hận cũng chưa từng có.

Lĩnh phạt.

Tất cả y chấp nhận không phải là phạt, y chỉ nhận mệnh lệnh của hắn, mệnh lệnh của chỉ huy tối cao Tử Vi Viên. Cận Nhiên cho hắn đủ mặt mũi rồi, mặc kệ y làm cách nào lên được Tử Vi Viên, hắn tin y không phải loại người sẽ cấu kết với Liên Kính Phong muốn hủy diệt hắn.

Trong trái tim Cận Nhiên có sự chân thành, trong sáng như ngọc trân châu, đẹp đẽ hơn bất kỳ người nào khác.

Tính khí Cận Nhiên như ngọn hỏa diễm vô phương khống chế, nếu khăng khăng chạm vào nhất định sẽ bị bỏng, từ ngày đầu tiên y bước lên Tử Vi Viên hắn đã biết, người như y, trừ phi là nguyện ý nếu không sẽ không thể bị ép buộc.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, chính hắn đã không quản được y thì thôi, ngược lại còn bị y gắt gao khống chế, từ việc mặc y lôi kéo, mặc y điên, mặc y nháo.

Ngón tay Cận Nhiên dần buông lỏng, Bùi Hành Ngộ nhìn bàn tay bao bọc dưới lớp găng đen, tầm mắt thu lại rất nhanh, hiện tại không phải lúc nói chuyện, tình hình bên ngoài đã sắp cháy đến mông.

Hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Phương Thái Bạch.

Sắc mặt Phương Thái Bạch chuyển từ giả khóc giả cười thành lạnh lùng nghiêm túc, ngay ngắn ngồi lại trên ghế, "Tôi cũng không có manh mối."

"Không có phải không, Bùi tư lệnh." Cận Nhiên lưu loát đoạt con dao trong tay Bùi Hành Ngộ rồi ép lên cổ mèo miêu, lưỡi dao sắc bén cắt qua một đám lông vàng nhỏ.

"Đừng! Dừng tay!" Đôi mắt Phương Thái Bạch mở lớn, dơ tay đầu hàng, nhanh chóng nói, "Tôi biết không nhiều, hơn nữa tình báo đều là không có chứng thực, tôi nói các người cũng không thể tin hoàn toàn, nếu là giả cũng đừng có trách tôi."

"Nói." Cận Nhiên đem con dao xoay hai vòng trên tay.

Phương Thái Bạch vẫn còn sợ hãi nhìn Cận Nhiên, không dám thở mạnh, "Lúc đó, "Thiên Kỷ" nhận lệnh đi truy quét hải tặc, trên thực tế đó chỉ là cái cớ che mắt thôi, hệt như các người bây giờ vậy, có điều chuyện này khi ấy chỉ có mình tư lệnh chỉ huy biết, được đồn là người mở đường "Kế hoạch Thiên Nga."

"Kế hoạch Thiên Nga?" Cận Nhiên dừng một chút, thời gian y nhập học trong trường quân đội rất ngắn, đối với từ ngữ này có phần xa lạ, liền nghiêng đầu nhìn Bùi Hành Ngộ, "Đó là thứ gì?"

Bùi Hành Ngộ cũng lắc đầu, "Tôi cũng chưa từng nghe qua."

Phương Thái Bạch nói, "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết nó là cái gì, nhưng mà tôi nghĩ đó là một kế hoạch rất lớn, khi ấy Bạch Tây tư lệnh là một trong những chỉ huy dũng cảm nhất của Hoắc Nhĩ, lợi dụng nàng cùng "Thiên Kỷ" đi trước, ai ngờ sau cùng Bùi tư lệnh lại bị kéo vào."

Cận Nhiên hỏi, "Nếu là kế hoạch lớn, vì cái gì mà không ai biết?"

Phương Thái Bạch trợn mắt, nói, "Tôi sao biết được, tôi cũng không phải là thần, đâu phải cái gì cũng tinh thông? Cậu cho rằng tôi không có việc gì liền đi nổi điên như cậu chắc."

Cận Nhiên bị hắn nói một tràng, y rít một tiếng, sắp sửa nổi máu lên cơn nhưng Bùi Hành Ngộ đã kịp ấn tay y xuống, hỏi Phương Thái Bạch, "Phương tiên sinh, nếu...."

"Bùi tư lệnh, ngài nghe qua câu thơ này chưa?"

Bùi Hành Ngộ bị hắn hỏi có chút khó hiểu, "Câu nào?"

"Nâng mèo mời trăng sáng, bóng ảnh thành ba người." Phương Thái Bạch chớp mắt nhìn hắn, giọng nói ngọt mềm như đường mật, "Gọi tôi là Bạch tiên sinh, tôi thích cái xưng hô này."

Cận Nhiên, "..."

Bùi Hành Ngộ, "...Bạch tiên sinh, nếu cậu cũng không biết về kế hoạch này, vậy xin hỏi cậu từ chỗ nào biết được kế hoạch này, chung quy cái gì cũng phải có ngọn nguồn."

Phương Thái Bạch hướng Bùi Hành Ngộ khen ngợi, "Quả nhiên không hổ là Bùi tư lệnh, so với tên tâm thần Cận Nhiên kia nhạy bén hơn nhiều, đồ mở mồm là dọa dẫm, đồ lỗ mãng! Đồ man rợ! Chó điên!"

Cận Nhiên ngoài cười trong không cười, gõ gõ tay trên mặt bàn, "Chậc, lại cùng người khác nói đem gia đây chế nhạo, đồ lỗ mãng, man rợ, chó điên liên móc mắt cậu ra cho mèo ăn."

Phương Thái Bạch rụt vai, làm nũng với Bùi Hành Ngộ, "Bùi tư lệnh, ngài xem, cậu ta lại đe dọa tôi, tôi sợ lắm, a không xong, tôi sợ một chút đầu óc liền chậm chạp, nhỡ không nổi thứ gì thì phải làm sao bây giờ."

Bùi Hành Ngộ nghiêng đầu nhìn Cận Nhiên, "Đừng hồ nháo."

Cận Nhiên đạp Phương Thái Bạch một phát, dùng ánh mắt uy hiếp, mỉm cười hỏi, "Xin hỏi Bạch tiên sinh một chút, ngài từ chỗ nào biết được 4 từ "Kế hoạch Thiên Nga", là một phát động não hay tự mình nghĩ ra hả?"

Phương Thái Bạch lại trợn mắt, chuyển từ Cận Nhiên rồi lại nhìn Bùi Hành Ngộ, sau khi thấy được gương mặt thanh lãnh đạm mạc của đại mỹ nhân liền coi như được rửa mắt, hướng phía sau vẫy tay, "Thục Phân."

Tiểu cô nương chậm rãi chạy lại đây, hành lễ với Bùi Hành Ngộ và Cận Nhiên, lại quay đầu cười ngọt với Phương Thái Bạch, "Lão bản, kêu Thục Phân có chuyện gì nha?"

"Nói cho bọn họ biết nơi xuất ra "Kế hoạch Thiên Nga."

--------------

Tác Giả có lời muốn nói : Nâng ly mời trắng sáng, gặp bóng thành ba người – 《Dưới trăng uống rượu》- Câu 4 đoạn thứ nhất. Tác giả Lý Bạch.

Lý Bạch : Dám thay đổi thơ của ta, thôi bỏ đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net