Chương 9 : Bà xã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gọi Trưởng quan."

------------------------------

Thời điểm Bùi Hành Ngộ mỗi ngày ở trên tàu đều chỉ mặc quân trang, phẳng phiu sạch sẽ không hề có một nếp nhăn, ngay cả góc áo cho đến ống tay đều mang một loại khí chất cấm dục không thể khinh nhờn.

Chương trình học trong ba tháng đã kết thúc, mọi người về vị trí của mình, Bùi Hành Ngộ không thường xuyên tác chiến hay huấn luyện binh đoàn, quả thật hiếm khi cần đến một phó quan phụ tá như Cận Nhiên, ngược lại Cận Nhiên không có gì làm, rảnh rồi ngậm cỏ nằm không phơi nắng.

"Cận Nhiên, đồ ăn cậu làm hôm qua ngon lắm á, còn nữa không?" Hạ Tinh Lan trèo lên cái thang, cậu là một phụ tá khác của Bùi Hành Ngộ, là Beta, dung mạo so với Omega còn muốn mềm mại hơn, da dẻ vừa trắng vừa như con nít, đôi mắt vừa đen vừa lớn, thoạt nhìn cậu với Tống thiếu niên không lớn hơn nhau là bao.

Hạ Tinh Lan bám chặt trèo lên, suýt chút thì kéo ngã cả Cận Nhiên, may mắn cả hai nhanh tay lẹ mắt quào một cái bám vào cột mới nhất thời không bị ngã lăn xuống.

"Shhh!"

Hạ Tinh Lan thấy y cau mày bèn vội xin lỗi, "Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi."

Cận Nhiên cắn cỏ, trở mình đưa lưng về phía cậu, "Hết rồi."

"Hết rồi á?" Giọng Hạ Tinh Lan tràn đầy tiếc nuối, nhưng không lâu sau bỗng nói, "Ý, cậu cần nguyên liệu gì cho món đó thế? Lần này tôi cùng Bùi tư lệnh sẽ đến trạm trung chuyển một chuyến, tôi mua về rồi cậu làm nhé, Nhiên ca."

Cận Nhiên quay người lại, suýt chút nữa ngã xuống, "Đi đâu cơ?"

Hạ Tinh Lan không phát hiện y có chỗ nào không đúng, vẫn nói, "Bùi tư lệnh mỗi lần đi trạm trung chuyển sẽ cùng Lạc tướng quân nói chuyện nửa tiếng, tôi nhân cơ hội đi mua một ít nguyên liệu cho cậu làm..."

"Trước tiên dừng lại, cậu vừa nói tới trạm trung chuyển là sao?"

"Bùi tư lệnh," Hạ Tinh Lan bị nhãn thần của y làm cho hoảng sợ, "Sao...làm sao vậy?"

"Chuyện khi nào?"

Hạ Tinh Lan nói, "Mới vừa rồi, bởi vì Trung tá Lâm đi nghỉ phép chưa về, nên ngài ấy nói sẽ tự đi áp tải đống vũ khí quân bị kia về, cậu không biết?"

Cận Nhiên thật sự không biết, Bùi Hành Ngộ điều y làm phó quan phụ tá, sau đó căn bản chẳng phái y đi công tác bao giờ, coi y mẹ nó như nam sủng mà nuôi vậy!

"Ai? Bùi tư lệnh đích thân đưa cậu đến đó?"

Hạ Tinh Lan vẻ mặt dễ thương nói, "Đúng vậy, có điều tôi theo Bùi tư lệnh tới chạm trung chuyển nhiều lần rồi, anh ấy không thích đánh tiếng vang lớn, nên là chỉ mang theo một tiều đội nhỏ bảo vệ rồi đi thôi."

Cận Nhiên xoay người nhảy xuống, nhổ cọng cỏ đuôi chó ngậm trong miệng ra, "Cậu còn muốn ăn cái món bánh hóa hồng hôm qua không?"

Hạ Tinh Lan điên cuồng gật đầu.

Cận Nhiên hướng cậu ngoắc ngoắc ngón tay, "Đi, cậu đi giả ốm với Bùi tư lệnh."

Hạ Tinh Lan lập tức lắc đầu, "Không, không được đâu, Bùi tư lệnh đáng sợ lắm, anh ấy nhất định sẽ phát hiện được tôi giả bộ, đến lúc đó tôi sẽ chết rất khó coi, quên đi, tôi không ăn nữa."

Cận Nhiên nắm quân trang xách gáy cậu lên, lạnh lùng nói, "Vậy thì tôi sẽ phạm lỗi với cậu, cậu sẽ xin phép dễ dàng hơn?"

Hạ Tinh Lan bị y làm cho sợ hết hồn, "Này, đừng xúc động, buông tay buông tay."

Cận Nhiên thả lỏng ngón tay, hai tay đệm ra sau nằm lên ghế, Hạ Tinh Lan chỉnh lại cổ áo, trầm giọng hỏi y, "Cậu nhất định phải làm thế à? Cần gì tôi mua cho cậu là được, không lẽ cậu cũng muốn đi chơi?"

Chơi cái đếch gì, y đi tìm cơ hội ly hôn!

Hạ Tinh Lan không hiểu sao y cứ nhất quyết muốn đi, nhưng cậu lại không dám nói dối Bùi Hành Ngộ, cậu sẽ hoảng sợ luôn khi nói.

Hôm nay Bùi tư lệnh có tự mình qua đây, cậu bị dọa đến run run một cái, "phi, phi, phi..."

"Hửm?" Bùi Hành Ngộ nhướng mày.

"Bùi tư lệnh!" Hạ Tinh Lan thẳng tắp hành lễ.

"Bình thường quân nhu đều là trung tá Lâm dẫn người đi lấy, lần này hắn không ở đây, tôi tự mình đi một chuyến, cậu và Trương Châu chuẩn bị hai chiến hạm hạng nhẹ rồi theo tôi đi tới đó, dọc đường đi có thể không yên ổn lắm, nên chuẩn bị nhiều năng lượng dự phòng một chút."

Hạ Tinh Lan nói, "Vâng!"

Bùi Hành Ngộ trầm ngâm một lúc, hỏi cậu, "Tôi rất đáng sợ sao?"

Hạ Tinh Lan bất giác gật đầu, lại điên cuồng lắc đầu, "Ngài không đáng sợ!" Rồi lại lặng lẽ ở trong lòng bổ sung một câu, ngài thực sự đáng sợ lắm đó.

Ngài liếc tôi một cái, tôi còn chết khiếp tưởng mình đã phạm phải sai lầm ngất trời rồi cơ, lúc đó tôi còn tưởng mình sẽ bị đưa đi lăng trì luôn rồi.

Bùi Hành Ngộ nhìn sắc mặt cậu, một lát mới nói, "Sợ là được rồi, sợ sẽ không phạm sai lầm."

Hạ Tinh Lan rùng mình, dùng sức không nghĩ tới Bùi Hành Ngộ, ngẩng đầu lại bắt gặp cái nụ cười đầy "thân thiện" trên mặt Cận Nhiên, lần thứ hai run rẩy, "Làm gì...cậu định làm cái gì."

Cận Nhiên mỉm cười đặt tay lên vai Hạ Tinh Lan, từ từ đưa lên cổ cậu rồi nói, "Nhớ nhé, cậu bị ốm, nghiêm trọng tới mức không thể đi hộ tống được, cần phải để Nhiên ca đi thay nha."

"Tôi không..."

Cận Nhiên nghiêm túc chỉ bảo cậu, "Tiểu Lan Lan, lúc sửa chữa cơ giáp bị cơ giáp làm thương, gãy tay và chân cũng là chuyện bình thường, cậu vừa làm lần đầu nên không rõ lắm, có phải hay không?"

Hạ Tinh Lan lắng nghe những lời dọa dẫm lạnh buốt đó, còn có lực đạo của những ngón tay trên cổ mình, mắt thấy nếu cậu không đáp ứng thì sẽ bị y bóp chết, "Được, được rồi, tôi đồng ý với cậu! Vậy tôi xin nghỉ ốm với Bùi tư lệnh, nhưng nếu anh ấy không đồng ý, cậu cũng đừng tới tôi đấy."

Cận Nhiên buông tay, lúc này hướng cậu mỉm cười chân thành, "Ừ, chờ tôi trở về làm cho cậu một ít bánh đậu vàng."

"Có thật không?"

Cận Nhiên điềm tĩnh nói dối, đợi sau khi ly hôn y sẽ không quay trở lại cái chiến hạm này nữa, Bùi Hành Ngộ có khóc lóc cầu xin y cũng không trở lại.

**

Hạ Tinh Lan run rẩy đi tới phòng chỉ huy của Bùi Hành Ngộ, xin thông qua rồi mặt mày trắng bệch đổ đầy mồ hồi lạnh nói, "Báo cáo chỉ huy!"

Bùi Hành Ngộ không ngẩng đầu, "Nói đi."

"Tôi...tôi thấy trong người không được khỏe lắm, hiện tại không thích hợp cùng ngài đi một hành trình dài, tôi muốn xin nghỉ ốm, để Cận Nhiên đi thay tôi có được không?" Hạ Tinh Lan khẩn trương thì không ngừng túa mồ hôi, cùng với bộ dạng ngã bệnh quả thực không khác nhau là bao.

Bùi Hành Ngộ nghe thấy cái tên Cận Nhiên, trong phút chốc ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Hạ Tinh Lan lập tức nhắm mắt, lập tức trong lòng âm thầm mắng chửi tên điên Cận Nhiên này tám trăm lần.

"...Có thể."

Hạ Tinh Lan mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn tư lệnh!"

"Quay lại nói với Cận Nhiên," Bùi Hành Ngộ nhìn vào mắt cậu và nói, "Sau này đừng làm mấy trò thế nữa."

Hạ Tinh Lan suýt nữa quỳ xuống, cậu đã nói Bùi tư lệnh đáng sợ lắm rồi mà!

**

Tối đó Cận Nhiên làm một làm một đĩa bánh đậu vàng, chống cằm xem Hạ Tinh Lan ăn suýt chút chết nghẹn, hỏi cậu ăn ngon không, Hạ Tinh Lan điên cuồng gật đầu, nói lần sau còn có thể được ăn những món khác nữa không.

Cận Nhiên nói có.

Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, lại là ở tinh tế không gian, phần lớn bọn họ đều ăn thức ăn nhanh dạng nén, hiếm có loại bánh nào ngọt mềm thơm xốp như vậy, Hạ Tinh lan quả thực cảm động rơi nước mắt.

Thật tình cậu không hề biết, mình chỉ là một con chuột bạch nhỏ mà thôi.

Cận Nhiên bưng một đĩa bánh khác chưa ai chạm vào đến phòng chỉ huy, y không xin thông qua, dùng phương thức nguyên thủy nhất, đưa tay gõ cửa.

Người máy quét rác Độc Uyên đi ra, nhìn thấy Cận Nhiên lập tức "tích tích tích" báo nguy, Cận Nhiên ngồi xổm xuống, đặt bàn tay lên người nó, "Kêu nữa, đập nát mày luôn."

"Tích tích tích!" Độc Uyên phát ra âm thanh báo nguy bén nhọn, đèn đỏ lóe sáng.

Cận Nhiên "Shh!" một tiếng, đem bánh đậu vàng đặt xuống một bên, đè ngón tay lên vị trí trái tim của Độc Uyên, tay kia không biết móc đâu ra được một cái mũi khoan nhỏ, cạy cạy hai cái lớp vỏ bạc bên ngoài, đâm thẳng đến trái tim.

Độc Uyên buồn bực, "Cảnh báo..." Cận Nhiên dùng cái dùi khoan nhỏ gõ một cái lên trái tim của nó, "Còn kêu nữa?

Âm thanh của Độc Uyên càng yếu ớt, "Cảnh báo..."

Cận Nhiên nhặt lớp vỏ bạc ném xuống đất lên lắp lại vị trí cũ, vỗ nhẹ vào "lưng" của Độc Uyên, sau đó đặt cái đĩa lên vai nó, "Vác."

Một giây tiếp theo, giọng của Bùi Hành Ngộ từ bên trong vọng ra, "Cận Nhiên?"

Cận Nhiên nói, "Là tôi."

"Vào đi." Bùi Hành Ngộ vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, áo sơ mi quân đội không cài cúc phía trên, lộ ra một mảnh ngực nhỏ trắng nõn.

Cận Nhiên lại "Shh" một tiếng, buổi tối ăn mặc như này là muốn câu dẫn ai chứ, ở trong quân đội lâu vậy rồi mà da còn trắng tới mức này, nhất định là sống vô cùng sung sướng an nhàn, tay chân chẳng động vào một cọng rác, chậc chậc.

Bùi Hành Ngộ để ý chiếc đĩa mà Độc Uyên đang vác theo, "Đó là cái gì vậy?"

Cận Nhiên ngồi xổm bưng đĩa bánh để lên bàn pha lê, nói, "Không phải đã nói tôi là con cu li của anh sao? Không tới phục vụ anh thì tôi tới làm cái gì?"

Bùi Hành Ngộ từ khi tới Tử Vi Viên hầu như không có ăn loại thức ăn này, ngoại trừ dịch dinh dưỡng, thuốc chích, thuốc viên, còn lại chỉ có thức ăn nhanh dạng nén, đơn giản thuận tiện.

"Cậu tới Tử Vi Viên không phải để làm bánh ngọt."

Cận Nhiên ngồi trên ghế trong khoang sinh thái của hắn, gác chân lên bàn, tay trái đeo bao tay màu đen, gõ gõ vào tay vịn của ghế, hướng hắn huýt sáo.

Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu, phút chốc cấp tốc lùi mình về phía sau, giữa cổ là một lưỡi kiếm sắc bén.

Cận Nhiên quay lưng rút thanh kiếm mà Bùi Hành Ngộ để trên giá đỡ đao, di chuyển nhẹ nhàng và lưu loát, hoàn toàn vẫn giữ tư thế ngồi, nhưng lưỡi đao lại đặt bên cạnh yết hầu nam nhân.

Nhất thời không khí trong cabin vô cùng căng thẳng, lưỡi đao rơi xuống chỉ cách yết hầu nửa tấc.

Bùi Hành Ngộ âm thầm kinh ngạc, Cận Nhiên còn không thèm nhìn mà đã có thể khống chế khoảng cách chuẩn xác tới mức như vậy, nếu vừa rồi y không kịp thu tay hay cố ý làm động tác chậm một chút, thì hiện tại cổ hắn đã bị lưỡi kiếm xuyên thấu rồi.

"Động tác còn rất nhạy bén." Cận Nhiên thu hồi kiếm, dạo qua một vòng, cười với hắn, "Ài, anh không chịu ly hôn với tôi, không sợ tôi sẽ giết anh à."

Ánh mắt Bùi Hành Ngộ nhàn nhạt, vươn tay cầm một miếng bánh đậu vàng nhạt dưới ánh đèn, cắn một miếng, mềm mại nhẵn nhụi, tinh tế tan chảy, trù nghệ của Cận Nhiên ngược lại không tệ.

"Ăn ngon không?"

Bùi Hành Ngộ thoáng gật đầu, "Ừ."

Ánh mắt Cận Nhiên lưu luyến đảo một vòng trên eo Bùi Hành Ngộ, thắt lưng không cài cúc bị áo sơ mi phóng khoáng che lại, đôi chân thẳng tắp thon dài, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương của Lan hoàng thảo.

Bởi vì vừa mới tắm xong, sắc mặt cũng không tái nhợt, lông mi ướt át mềm mại, Cận Nhiên khó chịu quét mắt, dứt khoát trở tay đem thanh kiếm cắm vào vỏ, tiện tay đánh một tiếng vang dội, nói, "Đi đây."

Bùi Hành Ngộ ở phía sau gọi y, "Cận Nhiên."

"Sao?"

Bùi Hành Ngộ xoa xoa ngón tay, hỏi y, "Ngày hôm nay Tinh Lan qua đây nói với tôi thân thể không khỏe, muốn làm phiền cậu thay cậu ấy đi áp giải quân nhu, cậu đi được không?"

Cận Nhiên tốn hơi thừa lời cười khẽ, "Ài, trưởng quan, câu này của ngài còn có ý khác nữa đấy*, ngài là đang muốn hỏi tôi có được hay không ấy hả?"

*Từ "行不行" /Xíng bùxíng/  bên Trung cái từ này có nghĩa ám chỉ việc con cá chà bặc của đàn ông có "lên" được hay không =))

Bùi Hành Ngộ nói, "Hộ tống áp giải quân nhu không phải nhiệm vụ đơn giản, nhiều lúc phải đối phó với mọi trường hợp khẩn cấp xảy ra trên đường. Nếu cậu đụng phải hải tặc không gian, tính mạng của cậu sẽ gặp nguy hiểm. Khi cậu tới Tử Vi Viên, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện tôi không có biện pháp đối ba cậu ... " Đang nói, Bùi Hành Ngộ chợt dừng lại, cảm thấy khóe miệng mình đang bị người chạm vào.

Cận Nhiên duỗi ngón cái chà chà lên khóe môi, nhân tiện còn chạm vào vành tai hắn trong thoáng chốc, vết chai trên ngón tay mang lại cảm xúc vô cùng dị thường.

Cận Nhiên đứng trước mặt hắn, nghiêng người sáp lại gần, ngửi mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái như thấm vào gan ruột của Lan hoàng thảo, trầm giọng, "Trưởng quan, tôi khuyên ngài lần sau đừng có hỏi tôi loại chuyện được hay không, so với việc bị một Alpha mạnh mẽ đánh dấu, ngài nhịn xuống những lời này thì sẽ được thoải mái hơn đấy."

( =))) thằng này, người ta nào có cái ý nghĩ đen tối như mày hả con)

Bùi Hành Ngộ hơi bất động.

Cận Nhiên thu tay lại đút vào túi quần, nhưng vẫn ngả người đè nhẹ lên Bùi Hành ngộ, khẽ liếm răng năng, "Anh có muốn thử một chút cảm giác bị Alpha cưỡng ép đánh dấu không? Bà xã."

"...Gọi trưởng quan." Bùi Hành Ngộ nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net