Chương 15: Cánh cửa Sinh Tử (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hachi

Beta: Qynh

______

Chép được một nửa, Lâm Kính bèn vứt bút, kệ luôn nhiệm vụ mà anh Sẹo giao sang một bên.

Lần trước bị giữ lại đồn cảnh sát, cậu chỉ loay hoay đối phó với cái máy tính, bây giờ lại có thêm một ngày rảnh rỗi, ánh mắt cậu bắt đầu hướng đến những nơi khác. Ngoài cuốn "Chuyện tình thời cổ đại", trên giá sách của anh Sẹo còn có một đống danh tác trong và ngoài nước, cậu lật xem hồi lâu nhưng không tìm thấy gì đặc biệt.

Quay trở lại chỗ ngồi, Lâm Kính kéo ngăn bàn ra, ánh mắt rơi vào xấp tờ khai, cậu khựng lại, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

Có gì đó không đúng lắm.

Nếu dân làng đều đề phòng bọn họ như vậy, sợ bọn họ mạo phạm đến người chết trên núi Linh thì sao lại cho bọn họ vào làng? Vì chút tiền thuê nhà nghỉ ít ỏi đó à? Không phải Lâm Kính khiêm tốn, với cái đà quậy phá của bọn họ mấy ngày nay, e là trưởng thôn đã lỗ vốn từ lâu rồi.

Đã cho một cái cớ là "đến tìm kiếm bí mật trường sinh bất lão" vậy thì phải có lời giải thích hợp lý chứ.

Ván này là chế độ mạo hiểm. Hai chữ mạo hiểm, vốn dĩ đã chứa đầy may rủi và trực giác, mang theo yếu tố đánh cược.

Không phải cứ tránh né những nơi nguy hiểm và kỳ quái là có thể chiến thắng, có những quy tắc động vào là chết ngay, nhưng cũng có những quy tắc chỉ là phô trương thanh thế, che giấu manh mối quan trọng nhất.

Trực giác của Lâm Kính rất tốt, nhưng vận may thì có vẻ không được như vậy.

Mỗi khi suy nghĩ, cậu thường đi theo một hướng cực đoan, ví dụ như — điều kiện dẫn đến cái chết trong trò chơi này rốt cuộc là gì? Ba quy định của thôn cậu đã vi phạm đến hai điều, tuy rằng cậu thật sự không cố ý nhưng trong mắt người ngoài thì đó là bằng chứng rành rành.

Anh Sẹo và trưởng thôn tuy tức giận đến vậy nhưng cũng không làm gì cậu, có hơi phí hình tượng dữ dằn của họ.

Lâm Kính gõ nhẹ lên bàn, cúi đầu lật xem những bản lý lịch.

Hệ thống đã cung cấp cho bọn họ một thân phận, nhưng chỉ có ngày tháng năm sinh, ngoài việc điền vào tờ khai thì chẳng dùng được vào việc gì khác ở thôn Thanh Hà. Xem qua từng cái một, cái tên nào cũng qua loa đại khái, ngày sinh cũng chẳng có gì đặc biệt. Lâm Kính đặc biệt chú ý đến mục châm ngôn sống, mọi người đều viết rất tùy ý, ngoài câu "Phổ độ chúng sinh" của cậu ra thì còn lại là một đống danh ngôn của người nổi tiếng loạn xạ ngầu. Một xấp giấy dày cộp, trong đống danh ngôn ngạn ngữ đó nhất định sẽ có một hai cái dị hợm —

Ví dụ như vẽ con rùa, ví dụ như đánh dấu ba chấm, ví dụ như một dãy số "12345678" được viết uốn lượn bay bổng.

— Ví dụ như 12345678?

Lâm Kính đột nhiên sững người, rút ra tờ giấy nằm ở dưới cùng của tập tài liệu, như thể có một sợi dây trong đầu cậu vừa được kết nối.

Cậu ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn tờ giấy, chủ nhân của nó tên là "Viên Minh Húc", hai mươi tuổi. Kinh nghiệm sống được viết rất bình thường, chân thật, đến khi học đại học thì đến cái nơi quỷ quái này... rồi không bao giờ có thể ra ngoài nữa.

Tại sao dân làng bài xích những người ngoài có ý đồ xấu như vậy, mà trưởng thôn vẫn cho bọn họ vào?

"Từ Vãn Chi."

Lâm Kính đột nhiên ngẩng đầu, gọi.

Từ Vãn Chi nghiêng đầu nhìn cậu: "Hửm?"

Lâm Kính nắm chặt tờ giấy, vẻ mặt nghiêm trọng: "Tôi nghĩ, tôi biết trưởng thôn bận rộn những ngày qua là vì cái gì rồi."

Từ Vãn Chi khẽ cười, thái độ ung dung, giả vờ nghiêm túc nói: "Cậu nói đi."

"Lão đang chuẩn bị tang lễ cho chúng ta."

Lâm Kính đặt tờ giấy xuống, hít sâu một hơi, nghĩ đến đám người chết trong quan tài, nghĩ đến đống đồ quỷ quái trên tầng hai nhà trưởng thôn. Cái gọi là châm ngôn sống, thật ra là văn bia? Chỉ là ở đây, nó được khắc trên quan tài.

Cậu đưa ngón tay vào miệng, cắn nhẹ, một chút máu rỉ ra, sau đó bôi lên tờ giấy trắng.

"Lời nguyền của thôn Thanh Hà, xem ra đã tồn tại rất rất lâu rồi."

Lâm Kính rũ mắt, bình tĩnh nhìn máu thấm dần trên giấy, ban đầu vẫn là màu đỏ, sau đó dần dần chuyển sang màu đen kỳ lạ, nhưng hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm.

"Nếu tôi đoán không nhầm, chúng ta... đều là những người từng sống ở thôn Thanh Hà, bị nguyền rủa."

"Thật ra trưởng thôn đang chuẩn bị tang lễ cho chúng ta."

Tối hôm đó ở đồn cảnh sát cậu đã từng nói, có lẽ bọn họ sẽ có may mắn được tham dự một đám tang.

Hóa ra — lại là đám tang của chính bọn họ.

Lâm Kính nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói với Từ Vãn Chi: "Chuyện này chúng ta tạm thời đừng nói cho ai khác biết, cứ chờ xem động thái tiếp theo của trưởng thôn đã."

Nói cho người khác biết, sợ là sẽ hỏng việc.

Từ Vãn Chi cầm bút, chống cằm, vẫn là dáng vẻ thờ ơ như mọi khi. Ngoại trừ lúc nãy cười đến mức không khép miệng được, bình thường căn bản không ai biết được anh đang nghĩ gì.

"Vậy à." Giọng điệu anh ta bình thản, chậm rãi nói: "Được."

Nhưng Lâm Kính không để ý đến anh lắm.

Có những người luôn thích suy diễn quá mức, ví dụ như Phùng Hạo Trung, chắc là bị vẻ ngoài cao thâm khó đoán của Từ Vãn Chi dọa sợ nên mới luôn cho rằng anh là đại lão. Nhưng Lâm Kính không nhìn bề ngoài, cậu tương đối thực tế, sau khi xác định Từ Vãn Chi không phải là nhân vật nguy hiểm. Trong mắt cậu, phản ứng của Từ Vãn Chi chính là chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác không rõ ràng.

Lại ở thêm một ngày ở đồn cảnh sát, mãi đến chiều tối mới được thả về.

Trở lại nhà trưởng thôn, Lâm Kính phát hiện con trâu đen đã được tìm thấy, đang vẫy đuôi ăn cỏ để trấn tĩnh. Lần này, trưởng thôn đã khóa cửa chuồng bằng ba ổ khóa, ý đồ phòng trộm hiện rõ mồn một.

Sau chuyện này, trưởng thôn thậm chí còn không ăn cơm cùng bọn họ nữa, cả người như tự kỷ, lười nói chuyện, cả ngày chỉ ru rú trên tầng hai làm việc.

Mỗi khi nhìn thấy Lâm Kính, lão đều run rẩy theo bản năng, tức giận.

Lâm Kính: "..."

Tuy rằng ông già này đang âm thầm chuẩn bị tang lễ cho bọn họ, nhưng tại sao cậu lại là người chột dạ trước.

Lúc ăn tối, Phùng Hạo Trung đeo chiếc kính râm đã cất kỹ từ lâu, ngồi một bên, cả người vênh váo tự đắc. Ngược lại, Tiểu Nhứ cầm đũa, rất vui vẻ, hai mắt sáng rực nói: "Lâm Kính, hôm nay cuối cùng chúng ta cũng nói chuyện được với trưởng thôn rồi!"

Lâm Kính hơi sững sờ: "Mọi người đã nói gì vậy?"

Bây giờ nói chuyện được với trưởng thôn, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Tiểu Nhứ hào hứng nói: "Không phải chúng tôi đã giúp trưởng thôn tìm trâu à, cơ hội hiếm có để bắt chuyện, đương nhiên chúng tôi sẽ không bỏ qua, liền nhân tiện nhắc đến truyền thuyết về núi Linh. Không ngờ trưởng thôn lại trả lời, lão nói chỉ cần ngày kia chúng ta giúp lão một việc thì sẽ cho chúng ta biết cái hang đó ở đâu."

Phùng Hạo Trung khịt mũi khinh thường, chen vào chế nhạo: "Chúng tôi đã lật tung cả ngọn núi mới tìm thấy con trâu đó, chân cẳng muốn gãy cả rồi, lúc đó hai người đang làm gì?"

Tên này có bị bệnh không vậy? Lâm Kính thật sự cạn lời: "Tôi đang chép phạt, tôi có thể làm gì chứ."

Phùng Hạo Trung cười khẩy: "Đúng vậy, cậu đang chép phạt, ung dung ngồi chép phạt rồi tán gẫu. Manh mối có người đưa, phá đảo có người gánh, chẳng cần làm gì cũng thắng."

Hoàng Mao đã coi Lâm Kính như anh em, lập tức nhịn không được nữa, phản bác Phùng Hạo Trung: "Anh quá lắm rồi đấy, bản thân cả đời FA nên nhìn ai yêu đương cũng ngứa mắt à?"

Phùng Hạo Trung tức giận: "Tôi ghét nhất là loại ăn không ngồi rồi!"

Lâm Kính: "..." Yêu đương cái con khỉ. Ăn không ngồi rồi cái con khỉ.

Cậu cảm thấy mình cần phải giải thích một câu, nếu không thì danh tiếng coi như mất hết.

Tuy nhiên, Từ Vãn Chi bên cạnh lại nhập vai khá nhanh, sau khi xem kịch vui rồi hời một cậu bạn trai, anh tiếp nhận rất tốt, nghiêng đầu cười nói: "Bạn trai, bọn họ nói cậu ăn không ngồi rồi kìa." Giọng điệu anh có chút cà lơ phất phơ, mang theo chút đa tình, đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ ánh lên ý cười trêu chọc.

Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

"???" Gì vậy?! Thật sự thành đôi rồi?

Lâm Kính sụp đổ: "Đại ca, anh đừng có mà gây thêm phiền phức nữa, chúng tôi thật sự trong sạch."

Từ Vãn Chi mỉm cười nhạt.

Lâm Kính hít sâu một hơi, quay sang mọi người: "Nói thẳng điều kiện của trưởng thôn đi, qua màn quan trọng hơn."

Lười giải thích nữa, dắt một con trâu lên núi mà cũng bị người ta hiểu lầm là đi hẹn hò, tư tưởng của những người này đúng là đen tối.

Giải thích có lẽ lại bị coi là chột dạ che giấu, thôi vậy. Dù sao ra ngoài cũng không ai quen biết ai, không cần phải để tâm.

Lâm Kính thật sự rất hoang mang, rõ ràng cậu chơi game rất tốt, từ chợ đến rừng cây rồi đến tầng hai, luôn có nhịp điệu của riêng mình, kết quả tự dưng lại bị vạ lây? Cái quái gì thế này???

Tiểu Nhứ cũng thu hồi ánh mắt kinh ngạc, vội vàng gật đầu: "À à được, trưởng thôn nói muốn chúng ta ngày kia giúp lão cõng xác chết."

Tiểu Nhứ mỉm cười, giải thích cặn kẽ: "Cũng không phải thật sự cõng xác chết, dù sao đường lên núi Linh hiểm trở, trưởng thôn nói dùng hình nộm rơm thay thế là được. Theo tục lệ trong thôn, cõng xác chết phải là người thân của người đã khuất, nhưng mà những người chết gần đây, người nhà họ hoặc là ở xa, hoặc là không chịu đến. Giống như người thanh niên mà chúng ta gặp lần trước, tôi thấy anh ta sắp bị dọa chết khiếp rồi, chắc chắn sẽ không đến đâu."

Cõng xác chết lên núi Linh?

Lâm Kính hỏi: "Mấy người?"

Tiểu Nhứ nói: "Lão chưa nói. Trưởng thôn bảo, ở đây đưa quan tài lên núi rất phiền phức cho nên sẽ gom nhiều người chết lại rồi đưa lên một lượt. Lần này muốn mọi người đều giúp đỡ."

Vẻ mặt Lâm Kính bỗng chốc trở nên kỳ quái.

Phùng Hạo Trung thấy Lâm Kính có vẻ mặt kỳ quái, lập tức bất mãn: "Cậu còn ý kiến gì nữa? Đây là lần đầu tiên chúng ta moi được thông tin từ NPC chính sau khi vào game lâu như vậy, không tin cũng phải tin. Dù sao sớm muộn gì cũng phải lên núi Linh tìm đồ, nhân tiện lần này quen đường luôn."

Lâm Kính lẩm bẩm: "Không tin cũng phải tin?"

Cõng hình nộm rơm quỷ quái đó, cõng lên đỉnh núi, e là đến lúc đó hình nộm rơm sẽ cõng bọn họ. Sống sót đã rồi tính tiếp.

Hiện tại cậu đã cố gắng hết sức để phớt lờ Phùng Hạo Trung, đảo mắt nhìn mọi người: "Đã đồng ý với trưởng thôn rồi, chắc chắn phải làm, nhưng mà ngày mai trước khi đi cõng xác, mọi người hãy làm một việc trước đã."

Lâm Kính nhìn ra ngoài, trưởng thôn vẫn đang phơi tấm vải đỏ của lão lên sào tre. Đã được kiểm chứng nhiều lần, tấm vải này có tác dụng phong ấn ác linh, vậy hình nộm rơm thì sao?

Muốn trưởng thôn thực hiện lời hứa, phải cõng hình nộm rơm này lên núi an toàn.

Ai ngờ vừa nghe xong, Phùng Hạo Trung lập tức nổi đóa, tháo kính râm xuống, vẻ hung hăng và khinh thường hiện rõ trên mặt: "Cậu đang dạy tôi làm việc đấy à?"

"..."

Nụ cười ôn hòa, lễ độ của Lâm Kính dần trở nên cứng đờ.

Được rồi, nhịn gã cả ngày hôm nay rồi.

Không làm đồng đội đoàn kết được, vậy thì làm cha của đồng đội.

Cậu đứng dậy, túm lấy cổ áo Phùng Hạo Trung lôi dậy.

"???" Cả căn phòng im lặng.

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Phùng Hạo Trung.

Lâm Kính nhếch mép cười, đôi mắt nâu bình thường vốn dịu dàng nay lại mang theo chút lạnh lùng, chỉ ra ngoài: "Không, tôi đang ép anh làm việc đấy."

____

Hachi: Tui đã tìm được beta rồi đây =))))

28/06/24


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net