Chương 036

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

***

Chín giờ tối, Khương Nghi, Lục Lê và ba cặp đôi rời khỏi văn phòng.

Lục Lê không vui lắm, sa sầm mặt khó chịu nói: "Bắt quả tang yêu đương thì cứ bắt thôi, sao lại tịch thu dầu thơm của tớ?"

Khương Nghi suy nghĩ một lát bèn do dự đáp: "Chắc để cho tụi mình nhớ kỹ bài học này?"

Lục Lê lạnh mặt, một hồi lâu mới nói tiếp: "Tớ ra tiệm bán quà vặt mua thêm một lọ cho cậu."

Khương Nghi lắc đầu: "Không cần đâu, tớ nhớ mang máng Trình Triều cũng có lọ dầu thơm thì phải."

"Tối nay tớ mượn cậu ấy dùng đỡ là được."

Lục Lê: "Thúi lắm."

"Đừng mượn cậu ta."

Khương Nghi: "..."

Cuối cùng Lục Lê vẫn không thể đến cửa hàng để mua dầu thơm, chỉ có thể không cảm xúc nhìn Khương Nghi xức lọ dầu thơm thúi hoắc của Trình Triều.

Đợi Khương Nghi xức dầu thơm xong, Lục Lê mới cầm theo quần áo vào nhà tắm tắm rửa.

Khi Khương Nghi trả đi trả lọ dầu thơm cho Trình Triều thì lại thấy Trình Triều kéo ghế ngồi trước mặt mình, trên môi không cười, thậm chí có chút cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hắn mới không để ý một lúc!

Hắn mới đi vệ sinh một lát!

Hai người kia đã bị thầy chủ nhiệm bắt được rồi.

Khương Nghi bị biểu cảm trên mặt Trình Triều hù doạ, cúi đầu nhìn chai dầu thơm trong tay một chút, do dự hỏi: "Hay tớ đi tìm cồn khử trùng chai dầu thơm này?"

Trình Triều không để ý tới cậu mà chỉ ngẩng đầu nhìn những người khác trong ký túc xá một cái, thấy cái đầu nhưng nhức: "Cậu ra hành lang với tớ một chút."

Khương Nghi theo Trình Triều rời khỏi phòng, hai người đứng trên hành lang.

Khương Nghi hoang mang hỏi: "Sao thế?"

Trình Triều: "Hai cậu làm gì trong rừng rồi?"

"Sao lại bị thầy chủ nhiệm bắt lên phòng?"

Khương Nghi sờ mũi, xấu hổ đáp: "Bọn tớ tự tiện rời khỏi hàng rồi vào rừng cây nhỏ để xức dầu thơm."

Trình Triều nghi ngờ hỏi: "Ngoài việc này còn có việc nào khác không?"

Khương Nghi lắc đầu, cậu tò mò hỏi: "Sao thế?"

"Còn có việc gì khác nữa hả?"

Trình Triều: "Không có."

"Không gì hết."

Khương Nghi cái hiểu cái không gật đầu.

Trình Triều nhìn dáng vẻ gầy gò của Khương Nghi trước mặt mình, mười sáu, mười bảy tuổi, trắng bóc như ngọc, gương mặt tinh xảo xinh đẹp. Cho dù cậu có mặc áo thun trắng đơn giản đứng giữa hành lang thì cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.

Có rất nhiều người ở hành lang đối diện và hành lang tầng trên tầng dưới đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ.

Trình Triều nhìn Khương Nghi, hình như không biết nên mở miệng hỏi về chuyện đó như thế nào, môi hơi mấp máy rồi lại mím lại.

Hắn vốn trưởng thành sớm, trực giác lại nháy bén một cách lạ thường. Trong mắt hắn Khương Nghi không khác gì rau xanh, ngu ngơ chẳng biết gì cả, chắc bởi vì lớn lên với thằng nhóc Lục Lê bá đạo kia nên đã sớm quen thuộc với mấy hành vi vượt quá giới hạn kia của Lục Lê.

Mà Lục Lê thì chả sợ bố con thằng nào, nhà họ Lục có quyền có thế, là gia tộc danh giá lâu năm trong giới nhà giàu, chắc chắn có năng lực tẩy trắng cho cậu cả nhà mình.

Giới nhà giàu cũng không thiếu người yêu đương cùng giới.

Nhưng Khương Nghi không giống vậy.

Khương Nghi không phải người trong giới bọn họ.

Cậu không nên bị cuốn vào vòng xoáy này chỉ vì hứng nhất thời của ai cả.

Trình Triều lại chẳng quá rõ con nhà thế gia giống bọn họ, hơn nữa Lục Lê còn là con trai độc nhất, làm sao mà nhà họ Lục đồng ý cho Lục Lê và Khương Nghi bên nhau đến cuối đời?

Huống chi, nếu như tất cả những điều này chỉ là hứng thú nhất thời của Lục Lê, lỡ đâu do tuổi dậy thì ảnh hưởng nên tình cảm của hắn đối với bạn từ bé mới có điều kỳ lạ, vì thế hắn muốn thăm dò một đoạn thời gian thì sao.

Đợi sau này chán rồi, Lục Lê có thể bỏ bất cứ lúc nào. Trong giới nhiều người chầu trực trèo vào nhà họ Lục, ai nào dám nhìn cậu cả Lục bằng con mắt dị nghị chứ.

Nhưng Khương Nghi thì sao?

Khương Nghi phải làm sao bây giờ?

Thân phận của cả hai vốn cách biệt, đợi sau khi hai người chia tay, liệu bao nhiêu người sẽ dùng đôi mắt khác thường nhìn Khương Nghi đây?

Công việc rồi cả những mối quan hệ trong tương lai của Khương Nghi nữa, lẽ nào cậu phải rời khỏi đây thì mới có thể bắt đầu lại từ đầu?

Trình Triều càng nghĩ càng bực bội, lần đầu tiên mặc kệ bệnh sạch sẽ của mình, khoanh tay tựa trên lan can hành lang, mặt mày nhăn nhó.

Khương Nghi đặt một tay lên lan can, hình như cậu phát hiện ra người khác đang nhìn chằm chằm mình, bèn ngước mắt nhìn lên trên tầng, đầu hơi nhô ra tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Thấy Khương Nghi ghé vào lan can tìm kiếm, hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt Trình Triều càng khó coi hơn.

Khương Nghi quay đầu lại, trông thấy biểu cảm của Trình Triều không khỏi giật nảy mình.

Cậu cho là Trình Triều vẫn canh cánh lọ dầu thơm bị cậu mượn dùng, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Không thì mai tớ mua chai dầu thơm khác đền cho cậu nhé?"

Trình Triều đáp lại bằng giọng điệu hết sức nghiêm túc: "Không cần đâu."

"Bây giờ vấn đề không phải là dầu thơm."

"Khương Nghi, một giường chỉ được nằm một người, cậu biết không?"

Khương Nghi vừa định gật đầu lại thấy Trình Triều bực bội nói: "Thôi được rồi."

"Hôm nay, sau khi tắt đèn, tớ lên giường cậu ngồi nửa tiếng."

Khương Nghi mờ mịt: "Tại sao?"

Trình Triều không đổi sắc mặt đáp: "Trên giường cậu không có muỗi."

Khương Nghi xoắn xuýt một chút mới trả lời: "Ừm."

Trình Triều dặn dò: "Nếu Lục Lê có hỏi cậu phải bảo với cậu ta là tụi mình đang bàn bài tập, đừng có tới làm phiền."

"Dù sao cậu ta nghe có hiểu gì đâu."

Khương Nghi: "..."

Nhắc Tào Thào, Tào Tháo đến. Tắm rửa xong, Lục Lê lau đầu, cau mày hỏi: "Mấy cậu đứng ngoài đó làm gì thế?"

Khương Nghi ngước mắt nhìn hành lang lầu trên, không thấy ai cả, cảm giác bị dõi theo cũng biến mất. Cậu quay đầu nói: "Không có gì hết."

Lục Lê hằm hằm nhìn Trình Triều, hồi lâu sau mới nói với Khương Nghi: "Máy nước nóng trong nhà tắm bị trục trặc rồi, để tớ đi xách thùng nước nóng cho cậu."

"Cậu lo tắm đi."

Khương Nghi khẽ gật đầu, vào phòng lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm để tắm rửa.

Trong lúc tắm, cậu tự hỏi tại sao Trình Triều hành động kỳ cục vậy, tuy nhiên nghĩ mãi mà vẫn không ra lý do, cuối cùng kết luận do mình phạm vào bệnh sạch sẽ của Trình Triều.

Vậy nên tâm trạng cậu ta mới không vui.

Mai phải mua chai dầu thơm khác cho Trình Triều mới được.

Khương Nghi cúi người mặc quần áo vào, bỗng nghe bên ngoài truyền đến một tiếng "Ầm" rất lớn.

Tiếng động đột ngột xuất hiện khiến cậu giật mình la lên, chân giẫm phải dép lê suýt vấp té.

Khương Nghi vịn tường, choáng váng thay đồ, đẩy cửa nhà tắm ra thì phát hiện trong phòng mình xuất hiện quá trời người.

Mà toàn bộ đều đứng trước giường cậu.

Lúc Khương Nghi nhìn thấy Tần Lan đang hả hê cười trên nỗi đau người khác trong đám người, cậu bỗng cảm thấy một dự cảm xấu.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Các bạn học trong ký túc xá thất thần nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, cực kỳ ăn ý chừa cho cậu một con đường.

Dự cảm xấu trong lòng Khương Nghi ngày càng mãnh liệt, cậu đỡ lấy mái tóc nhỏ nước, men theo lối đi nhỏ do mọi người chừa ra vào trong xem xét.

Giường của cậu bay màu rồi.

"..."

Chính là cái kiểu ván giường gãy nát, chia năm xẻ bảy kia.

Trên giường còn có bốn người, sau khi giường sập mới lộ ra, không ai dám ngẩng đầu nhìn cậu.

Khương Nghi: "..."

Cuối cùng chỉ có Ứng Trác Hàn đầu tóc rối bời đứng dậy khỏi chiếc giường mà Khương Nghi đã nằm, nhỏ giọng nói: "Khương Nghi à."

"Giường của cậu hơi dỏm thì phải."

"Có khi nào do chuột gặm không?"

Chung Mậu thò đầu ra lí nhí đáp: "Đúng á."

"Mới đè cái đã sập."

Lục Lê đạp vào mông Ứng Trác Hàn, bực mình nói: "Tôi đã bảo đừng có leo lên rồi."

"Bà mẹ nó trên đó có một Trình Triều ngồi rồi, cậu ngại ít người quá hay gì."

Ứng Trác Hàn ra vẻ đá Chung Mậu, cũng bực bối nói: "Đó tôi đã bảo đừng có leo lên rồi."

"Trên đó có Trình Triều với Lục Lê ngồi rồi, cậu sợ ít người quá hay gì."

Chung Mậu che mông, ngoan ngoãn không hó hé nửa lời.

Khương Nghi im lặng hai phút, quay đầu hỏi Tần Lan: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Tần Lan hả hê đáp: "Bọn tớ qua phòng cậu chơi."

"Hai tên này kích động quá, thấy Lục Lê và Trình Triều ngồi trên giường cậu, tưởng có đồ gì ghê gớm, ham hố leo lên theo."

"Lục Lê thấy phiền nên muốn đá tụi nó xuống, kết quả nháo nhào kiểu gì cả bốn đứa đặt mông ngồi xuống giường cậu."

Khương Nghi: "..."

Cậu còn chưa kịp nói tiếp thì đã nghe thấy tiếng huấn luyện viên cầm đèn pin đi một mạch vào chỗ học sinh đang buôn dưa: "Mấy em nhìn cái gì, mau trở về phòng ngủ cho tôi."

"Không quay về ngủ thì tất cả đứng lên ngồi xuống năm mươi cái ngay hành lang."

Sau một loạt tiếng than trời, nhóm học sinh ồn ào cũng trở về phòng mình. Huấn luyện viên vào phòng của Khương Nghi, thấy ván giường vỡ nát, lại thấy mái tóc chưa lau khô của cậu, lập tức quay người trở ra gọi giáo viên.

Nửa tiếng sau.

Tại văn phòng căn cứ huấn luyện quân sự.

Chủ nhiệm đã thay quần áo xong, trừng mắt nhìn mấy nam sinh trước mặt, không khỏi tức giận nói: "Tại sao lại là hai đứa em nữa?"

Lục Lê đứng tại chỗ, sửa lại: "Thầy ơi vậy là không đúng. Lần này không phải lỗi của cậu ấy, là em và ba bạn khác làm sập giường cậu ấy."

"Cậu ấy là người bị hại."

Khương Nghi: "..."

Lục Lê hạ giọng nghiêng đầu nói: "Cậu nhanh lau khô tóc đi, kẻo tí lại ốm bây giờ."

Chung Mậu nhỏ giọng thầm thì: "Cục cưng của mới gọi điện cho tớ tớ còn chưa bắt máy nè."

"Cái trường rách nát này, biết thế ngày xưa bảo ba góp vốn xây cơ sở vật chất cho rồi, đối cái giường tồi tàn này luôn."

Ứng Trác Hàn chắp tay sau lưng đứng yên, quay đầu hứng thú hỏi: "Móa, ba cậu cũng góp vốn xây cơ sở vật chất hả?"

"Ba tôi cũng góp nè."

"Cái sân vận động và bể bơi kia là ba tôi quyên góp đấy."

Trình Triều lạnh lùng nói: "Quyên góp thì có ích gì?"

"Đây là căn cứ huấn luyện quân sự."

Thầy chủ nhiệm mặc đồ ngủ tức nổ đầu, hít sâu một hơi: "Điều kiện ở căn cứ huấn luyện quân sự hơi tệ một chút nhưng đây là do nhà trường muốn rèn tinh thần chịu khổ của các em."

"Ký túc xá xây lâu rồi, cơ sở vật chất bên trong không thể nào tốt được."

Nói đến đây, chủ nhiệm hơi uất ức. Giường không bị làm sao hết, mà bốn nam sinh cao to vạm vỡ cùng ngồi lên, không sao cũng thành có sao.

Giám thị nhìn Khương Nghi nói: "Tối nay em tạm ngủ chung giường với bạn cùng phòng nhé, ngày mai thấy thay cho em cái giường khác."

"Nếu em không đồng ý thì có thế mang chăn ga gối nệm sang phòng trống huấn luyện viên nghỉ ngơi."

Lục Lê đáp ngay lập tức: "Không cần đâu thầy ơi, cậu ấy ngủ với em là được."

"Đổi giường không vội."

"Đổi hay không đổi cũng không sao."

"Tụi em quen mấy cái này rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net