Chương 093

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Nhật Hạ

Chỉnh sửa: June 

***

Trong phòng khách nhà họ Khương.

Bảy giờ sáng, ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào cành cây phủ tuyết trắng xóa.

Cụ bà ngồi trước bàn ăn, cười híp mắt đưa củ khoai lang đỏ nhỏ đã lột vỏ sẵn kia cho cậu trai tóc vàng mặc áo len đen cao cổ bên cạnh, nói: "Ăn nhiều một chút, ở nhà bà nội không cần khách sáo."

Lúc trước khi đi gặt lúa, nhóc con lai này đã giúp đỡ rất nhiều.

Một mình cõng hai cái sọt lớn.

Lúc đi bẻ bắp phải đi đi về về ruộng bắp mấy lượt cũng không hề kêu ca phàn nàn.

Lục Lê ngồi trên ghế, khuôn mặt hơi đỏ lên, hắn vừa mừng vừa sợ nhận lấy củ khoai trên tay bà, sau đó thấy bà lão hiền lành quay đầu, hoà ái nói vọng vào phòng bếp: "Quốc Quân à."

"Chuẩn bị thêm sữa đậu nành cho bạn của Bé Ngoan nữa."

Trong phòng bếp, ba Khương đang đeo tạp dề yên lặng lấy máy làm sữa đậu nành ra, yên lặng cắm điện, lại yên lặng nói: "Mẹ hỏi nhóc ấy xem uống vị gì."

Bà lão cười ha hả hỏi: "Nhóc con lai, cháu muốn uống sữa đậu nành vị đậu đỏ hay đậu xanh?"

Lục Lê hoảng hốt quay đầu nhìn phòng bếp, mãi cũng không dám nói ra vị nào.

Bà lão lo lắng cứ nhắc mãi không thôi: "Không phải đứa nhỏ này bị sốt đơ cả ra đấy chứ..."

Bà chống gậy vừa nói một hồi vừa đi vào phòng, lúc quay lại đã ôm ra một chiếc chăn bông dày màu sắc sặc sỡ cùng một chiếc khăn quàng cổ, nói với Lục Lê đang ngồi trên ghế: "Nhanh mặc vào để cho ra mồ hôi đi."

"Mồ hôi ra bớt là cơn sốt sẽ hạ xuống."

Lục Lê nói một câu cảm ơn với bà lão.

Lúc Khương Nghi ra khỏi cửa phòng ngủ, sữa đậu nành của ba Khương mới xay được một nửa.

Nhìn máy làm sữa đậu nành kêu ong ong, Khương Nghi cảm thấy cơ hội đến rồi.

Cậu lập tức xung phong nhận việc nói: "Ba, để con giúp cho—--"

Ba Khương: "..."

Ông trầm mặt liếc mắt nhìn mẹ già đang chống gậy, lập tức kéo tấm ngăn phòng bếp lên.

Khương Nghi: "? ? ?"

Cậu mờ mịt quay đầu, thấy được Lục Lê đang quấn quanh người một chiếc chăn bông sặc sỡ cùng một chiếc khăn quàng cổ, khoanh tay thành thật ngồi trên ghế.

Bà lão cười ha hả nói: " Bé Ngoan rời giường rồi đấy hả con."

Bà quay đầu nói với phòng bếp: "Quốc Quân à, làm thêm một cốc sữa đậu nành vị đậu đỏ nữa, Bé Ngoan thích uống."

Ba Khương đang chuẩn bị cởi tạp dề lại yên lặng đeo lên, yên lặng vén tay áo rửa đậu đỏ.

Khương Nghi ngây ngẩn cả người.

Bà lão đợi cậu ngồi xuống, vừa lột vỏ khoai lang vừa lải nhải: "Ai da, hình như Tiểu Lục bị sốt rồi, lát nữa cháu để nó nằm trong phòng mình một lát nhé."

Khương Nghi vô thức định sờ trán của Lục Lê, nhưng tay vừa nâng lên, liền nghĩ đến trên bàn còn có bà nội đang ngồi, bàn tay đang nâng lên kia đành phải mạnh mẽ ngoặt sang hướng khác.

"Vút" một cái xẹt qua trán Lục Lê.

Lục Lê đang khoanh tay, yên lặng cúi thấp đầu, cụng trán lên tay Khương Nghi.

Khương Nghi: "..."

Cậu có chút lo lắng hạ giọng nói: "Bà nội còn ở đây..."

Cậu còn chưa kịp nói hết câu, bà nội đã lo lắng hỏi: "Ai da, cháu sờ thử xem Tiểu Lục có sốt cao quá không?"

"Hay là để ba cháu dẫn nó đi bệnh viện khám xem sao?"

Khương Nghi ngẩn người, sau đó lắp bắp nói: "Hình như có hơi cao..."

Lục Lê ngồi thẳng người lại, sắc mặt hắn nhìn qua hơi tái nhợt, nhẹ giọng an ủi: "Bà ơi, cháu không sao đâu."

"Đợi chút nữa cháu về nhà được rồi."

"Lúc về cháu tự uống thuốc được, nếu tình hình không ổn, cháu tự gọi xe đến bệnh viện, rồi tự mình đi xếp số, truyền vài bịch nước là ổn rồi."

Bà nội nghe xong, thốt lên một tiếng ôi nói: "Về một mình ư?"

"Lát nữa cháu vào phòng Bé Ngoan nằm một lát, bao giờ khỏe hơn hẵng về."

Lục Lê mang theo chút yếu ớt, nói: "Bà nội, chuyện này có hơi không ổn."

Bà nội vung tay lên: " Cứ quyết định như vậy đi."

Bà quay đầu gọi: "Quốc Quân à, còn đi tìm thêm bộ chăn gối chuyển đến phòng của Bé Ngoan để Tiểu Lục ra một chút mồ hôi đi."

Ba Khương: "..."

Ông kéo "xoạch" một tiếng, cửa phòng bếp nói: "Ở đây?"

"Ở đây?!"

Ông cứng cổ đáp: "Mẹ, việc này không thích hợp lắm."

Bà nội gõ gõ gậy chống hỏi: "Việc nào không thích hợp cơ?"

"Xay xong sữa đậu nành đi làm ngay đi."

"Nhớ phải đổi chăn gối đấy."

Khương Nghi trợn mắt há mồm.

Hai mươi phút sau.

Ba Khương đi làm, cửa chính là ba người đang đứng tiễn ông đi làm.

Bên cạnh bà nội là hai người, một trái một phải, ba Khương quay đầu liếc nhìn, phát hiện Lục Lê đang quấn chiếc chăn dày xanh xanh đỏ đỏ, thận trọng khiêm nhường đỡ lấy tay bà nội trông y hệt như con rể nhà họ Khương vậy.

Ba Khương: "..."

Dường như ông hơi chết lặng.

Đợi đến khi ba Khương đã đi xa, Khương Nghi đứng ở cửa chính mới quay đầu, trông thấy Lục Lê một tay đỡ bà nội, tay còn lại chỉ vào mặt cỏ trước nhà họ Lục, không chút do dự nói: "Bà nội, bà nhìn chỗ kia kìa, mấy ngày nữa con sẽ gọi máy kéo xúc thảm cỏ đó lên."

"Chúng ta sẽ xây một căn nhà kính lớn, trồng dưa leo, cà chua, ớt nhỏ, rồi trồng thêm cả một ít khoai tây nữa."

Bà nội trừng to mắt, há hốc miệng hỏi: "Thật sự trồng hả?"

Lục Lê khoác tấm chăn dày, không chút do dự chỉ vào vài chỗ trên mặt cỏ bao la nói: "Mảnh này, mảnh này, còn cả mảnh kia nữa, đều xới lên hết."

"Để cho bà nội trồng ngô."

Khương Nghi: "..."

Bà nội mừng rỡ tới mức hai con mắt đều nhanh chóng nheo lại, bà vỗ về bàn tay của chàng trai tóc vàng nói: "Được được được..."

Lục Lê đỡ bà nội càng nói càng hăng say, hắn chỉ vào tòa nhà đằng xa kia không chút do dự nói: "Chỗ kia cũng xúc lên, để dành cho Bé Ngoan..."

Khương Nghi yên lặng cụp ngón tay Lục Lê xuống nói: " Chỗ đấy không xúc được."

Lục Lê sững sờ: "Tại sao?"

Khương Nghi thở dài: "Đó là chỗ ở của cha anh đấy."

Lục Lê ồ lên, hắn day day đầu óc mơ hồ của mình, suy nghĩ mãi, sau đó không đầu không đuôi tung ra một câu: "Vậy thì xúc luôn cha anh lên là được."

Vậy thì xúc cha hắn lên.

Xúc hết.

Như vậy chắc chắn chú Khương sẽ đồng ý cho hắn và Bé Ngoan ở bên nhau.

Khương Nghi lại thở dài một hơi, cậu nói với bà nội: " Bà ơi, cháu đưa Arno xuống phòng uống thuốc nghỉ ngơi một lát."

Bà nội vui vẻ nhìn bãi cỏ rộng lớn trước mặt nói: "Ừ đi đi cháu."

Trong phòng ngủ, Lục Lê quấn chăn dày ngồi lên giường, hắn cho tay vào chăn, trán có hơi nóng lên, mặt cũng vì sốt cao mà đốt lên một chút.

Khương Nghi tìm thuốc xong, sờ đầu hắn hỏi: "Hay là đi bệnh viện đi?"

Lục Lê nghiêng đầu, dán mặt lên tay cậu yên lặng một lúc, sau đó nói: "Không đi."

Hắn cố chống đỡ không cho mi mắt hạ xuống thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Đi rồi sẽ không vào được nữa...."

Khương Nghi khẽ giật mình, nhìn cái người đang nghiêng đầu nhắm mắt dán lên tay cậu.

Mặt vẫn còn nóng, hô hấp cũng có chút nặng nề, tóc vàng rơi rụng nơi sống mũi, môi mỏng cũng hơi khô, mặt mày kiệt ngạo nhìn là thấy đã mỏi mệt không ít.

Khương Nghi chưa từng thấy Lục Lê bị bệnh bao giờ.

Khi còn bé, Arno giống như người làm từ sắt vậy.

Lần đầu tiên họ gặp nhau lúc bảy tuổi, Arno rời nhà trốn đi, trong cơn tức giận đi mấy km dưới mưa, rồi lại tránh ở bồn hoa dầm mưa liên tục mấy giờ mà cũng không hề bị sốt.

Mùa đông năm nào Khương Nghi cũng phải vào bệnh viện, Arno mỗi năm đều cõng cặp sách vào bệnh viện cùng Khương Nghi, mấy lần bị cảm cúm nghiên trọng nhất cũng không thấy Arno ốm.

Khương Nghi bảo Lục Lê lên giường nằm, Lục Lê nghe lời cởi áo phao dày ra, mãi tới khi nằm trong chăn của Khương Nghi, hắn mới có vẻ hoàn toàn trấn tĩnh lại.

Khương Nghi cũng lên giường, nhưng đây là lần đầu Lục Lê không yêu cầu họ ngủ chung.

Nói là dễ bị lây bệnh.

Khương Nghi giũ chăn, nghiêm túc nói: "Anh nói nhiều thật đấy."

Cậu nhét đầu Lục Lê vào trong chăn nói: "Ngủ đi."

Ngay sau đó, cậu cũng chui vào trong lồng ngực của Lục Lê nói: "Em cũng ngủ đây."

Lục Lê sững sờ, cúi đầu nhìn người trong ngực.

Người trong ngực ôm lấy eo hắn, bắt chước động tác an ủi người bệnh khi còn bé của hắn, vỗ về lưng hắn theo từng nhịp.

Nhẹ nhàng như ru người ta vào giấc ngủ.

Ý thức Lục Lê đã hơi mơ hồ, hắn im lặng cong cong môi, cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc của người trong lồng ngực.

Ngoài cửa sổ từng bông tuyết lớn bay lả tả, lại yên lặng rơi vào mái hiên bên cửa sổ, nhìn lên trên là một mảnh trắng xóa.

Khương Nghi biết bị bệnh sẽ rất khó chịu.

Dù sao cậu cũng thường xuyên bị bệnh, tất nhiên cũng hiểu rõ cảm giác bị bệnh là thế nào.

Nhưng cậu chưa bao giờ biết bị bệnh còn có thể làm người biến thành giống loài khác.

Ví dụ như từ người biến thành gấu túi.

Trong nhà vệ sinh, Khương Nghi bình tĩnh ngẩng đầu nhìn vào gương hỏi: "Anh định không ra ngoài thật sao?''

Trên mặt gương nhà vệ sinh là hai người, nam sinh tóc vàng ôm lấy Khương Nghi từ sau lưng như một con gấu túi, đầu chôn vào bả vai Khương Nghi, hai tay cũng siết chặt lấy eo Khương Nghi, hạ giọng đáp: ''Không muốn đi ra ngoài."

Khương Nghi nghiến răng: "Em muốn đi vệ sinh —---"

Lục Lê còn muốn giãy dụa, lại bị người mạnh mẽ xé xuống, ném ra khỏi phòng vệ sinh.

Khương Nghi đóng cửa phòng vệ sinh "rầm" một tiếng.

Lòng chiếm hữu của Lục Lê khi bị bệnh là vô cùng mạnh, chỉ cần Khương Nghi rời khỏi tầm mắt của hắn dù chỉ là vài phút ngắn ngủi thôi, Lục Lê cũng đều biểu hiện ra cảm giác lo lắng quá mức.

Khương Nghi biết hắn đã rất cố gắng để kìm nén.

Nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Khương Nghi bình tĩnh gõ xong dòng cuối cùng của bài tập, sau đó vươn tay về phía con gấu túi đằng sau.

Gấu túi phía sau lười biếng cầm lấy một cái USB để cậu copy, chân dài vòng lấy cậu, ôm cả người Khương Nghi vào trong lòng.

Khương Nghi copy xong, quay đầu hỏi Lục Lê: "Tuần này anh không có bài tập à?"

Lục Lê nghiêng đầu, mặt dán mặt với Khương Nghi lười biếng trả lời: "Có."

"Anh copy luôn số liệu của công ty cùi bắp của Lục Tiêu kia rồi."

Dù sao thì cái công ty lòng dạ hiểm độc kia cũng chẳng ra sao.

Khương Nghi: "..."

Lục Lê nhìn văn kiện trên màn hình laptop của Khương Nghi, sau đó nói: "Có phải hai ngày nữa em lại phải đi làm thí nghiệm đúng không?"

Khương Nghi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền nghe thấy gấu túi sau lưng đố kị lầu bầu: "Đi cùng với đàn anh cao 1m79 đeo kính đen, gọi em là đàn em Tiểu Khương ấy hả?"

Khương Nghi: "..."

"Sao anh biết người ta cao 1m79?"

Gấu túi đắc ý nói: "Lần trước xếp hàng, anh ta đứng trước anh."

"Trên bảng kiểm tra thể chất có viết 1m79."

Khương Nghi túm lấy một sợi tóc vàng của gấu túi nói: "Đàn anh đó là người khá tốt, thường đến mở cửa phòng thí nghiệm rất sớm cho bọn em."

Gấu túi bất mãn hỏi: "Vậy tại sao chỉ có mình anh ta gọi em là đàn em Tiểu Khương?"

Khương Nghi buồn cười hỏi lại: "Thế chẳng lẽ lại gọi là đàn em Đại Khương hả?"

Gấu túi hừ một tiếng nói thầm: "Người khác đều gọi em là đàn em Khương, chỉ mỗi anh ta gọi em là đàn em Tiểu Khương."

Tiểu Khương Tiểu Khương.

Hắn còn chưa từng gọi như vậy đâu.

Đại thiếu gia nhà họ Lục nhỏ nhen không chịu nổi một hạt cát căm giận bất bình.

Sau đó một giây sau đã bị Tiểu Khương hôn lên mặt một cái.

Tiểu Khương ngọt cực kỳ.

Không hăng, cũng chẳng hề cay chút nào.

Vừa mềm lại vừa đáng yêu.

Đáng yêu đến nỗi đại thiếu gia nhà họ Lục đang sốt ba tám độ tám hận không thể ngay lập tức xúc hết nhà mình lên

Giống như CPU trong não đang hoạt động hết công suất để thiết kế mô hình công trình đang được xúc lên.

Lúc Khương Nghi nhận ra sự khác thường, người sau lưng đã sốt đến mức trán cũng nóng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn ra khoảng đất ngoài cửa sổ.

Khương Nghi chần chờ vươn tay sờ nhẹ lên trán người sau lưng.

Nóng đến dọa người.

Nửa giờ sau.

Bên ngoài phòng bệnh, Khương Nghi ngồi trên ghế dài, dè dặt gọi điện cho mẹ Lục, nói với bà Arno sang nhà cậu cho nên mới sinh bệnh nặng.

Mẹ Lục ở đầu dây bên kia dịu dàng hỏi: "Ốm sao?"

"Cô biết rồi, không sao đâu, thời tiết kiểu này bị bệnh là rất bình thường, bây giờ cô đang tới bệnh viện thăm Arno."

"Bé Ngoan đừng lo lắng quá."

Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghi đi vào phòng bệnh, nhìn Lục Lê đang nằm ngủ say trên giường bệnh, lo lắng nghĩ thầm cha mẹ Lục hẳn đang rất lo cho Arno.

Tại nhà họ Lục, sau khi cúp điện thoại mẹ Lục lập tức gọi điện cho cha Lục đang ở bên kia đại dương.

Bà ngồi trên ghế salon, nhìn có hơi hả hê mà nói với chồng, đứa nhỏ ngốc nhà mình comeout bị ba chồng đánh vào ICU luôn.

Lục Đình vừa sửa sang lại văn kiện vừa nhíu mày hỏi: "Gãy chân trái hay đùi phải?"

Quý bà Lục vừa chọn lựa mũ đi ra ngoài vừa ưu nhã trả lời: "Em đoán là chân trái."

Lục Đình trầm tư một lát nói: "Anh cảm thấy là đùi phải."

"Lão Khương lái xe lâu năm, em cảm thấy tay trái tương đối có lực hơn."

"Anh lại cảm thấy khả năng cao là đùi phải."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Lê: Xúc hết, mai kiếm máy xúc đào hết lên trồng ngô.

=================

June: Đúng là ruột thịt=))))) con thì đòi xúc nhà bố mẹ lên cho nhà vợ trồng ngô, bố mẹ thì hả hê khi con comeout bị nhà thông gia đập=)))))))) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net