Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày hè nóng bức, lúc năm sáu giờ, mặt trời lặn về phía Tây, xuyên qua tòa nhà văn phòng cạnh gốc cây sung, trên bàn làm việc của Hạ Doãn Trì vẫn còn lưu lại chiếc bóng mờ nhạt

Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã quá giờ tan ca, trong văn phòng vẫn chưa có ai rời đi. Ánh mắt Hạ Doãn Trì dán chặt vào tài liệu trên bàn, chữ ký màu đen linh hoạt di chuyển giữa hai ngón tay, thao tác điêu luyện, giống như mỗi buổi chiều nhàm chán, cuối cùng, "Ba" ngã xuống trên bàn.

“Anh Trì, anh còn chưa về à?” Trong văn phòng, mấy người cuối cùng đang chuẩn bị tan ca gõ bàn của Hà Doãn Trí.

Hà Doãn Trì ngẩng đầu nói: "Liền đi ngay."

"Hôm nay là sinh nhật Trần Nam. Chúng tôi định dự tiệc. Anh Trì đi cùng không?"

Hà Doãn Trì cười lắc đầu: "Không, tôi không đi. Một chút tôi còn có việc."

Một trong số ít người gọi là Trần Nam thò đầu ra ngoài, Hà Doãn Trì tuy hơn họ một cấp nhưng bằng tuổi nhau và không có áp lực gì khi ở bên nhau cả "Anh Trì muốn đi hẹn hò bạn gái? Mời theo chị dâu cùng đi cùng đi, vừa vặn chúng ta cũng chưa từng gặp chị dâu bao giờ."

“Không phải, tối nay chỉ cùng các bạn học họp lớp thôi.” Hà Doãn Trì vẫn cười, đóng cặp tài liệu trong tay lại, nói với bọn họ: “Các cậu mau đi đi, nhớ đừng uống quá nhiều.”

Hà Doãn Trì còn có việc, những người khác cũng liền không ép buộc nữa, "Được, vậy chúng ta đi thôi. Anh Trì tối nay cũng đừng uống nhiều."

“Biết rồi, đi nhanh đi, sao lại nói chuyện như phó giám đốc vậy?” Hà Doãn Trí cười nói.

Họ mỉm cười bước ra ngoài, trong đó một chàng trai cao lớn ngốc nghếch hỏi: "Anh Trì có bạn gái khi nào?"

Trần Nam quay đầu liếc nhìn Hà Doãn Trì dưới bầu trời chiều hoàng hôn rồi gõ vào đầu người chàng trai đó: "...Ngớ ngẩn, một người đẹp trai như anh ấy nhất định là phải có bạn gái rồi!"

.....

Sau khi cả nhóm rời đi. Căn phòng trở nên yên tĩnh, Hà Doãn Trì tựa đầu vào tay phải, vẫn cầm bút bằng tay trái, nhìn ra ngoài cửa sổ và suy nghĩ.

Thời gian tí tách trôi qua, mặt trời cuối cùng cũng lặn về hướng Tây, để lại một tia hoàng hôn phía chân trời. Khi Hà Doãn Trì rời khỏi văn phòng thì đã là bảy giờ tối.

Đây là buổi họp lớp cấp ba, địa điểm ở một quán rượu sang trọng, bắt đầu vào lúc bảy rưỡi.

Gió đêm thổi bay đi vết buồn trong lòng Hà Doãn Trì, anh đóng sầm cửa xe, nổ máy rồi từ từ lái xe về phía trước. Từ công ty đến quán rượu không xa, cách đó khoảng bốn năm con phố, anh có thể chỉ cần lái ô tô mấy phút là đến.

Vì vậy, Hà Doãn Trì lái xe thong thả, chờ vài đèn đỏ, rồi đến quán lúc bảy giờ hai mươi mốt.

Anh mới đi làm được ba năm, thời học cấp ba cũng không xa lắm, nhưng Hạ Doãn Trì có chút chống đối với những buổi họp lớp cấp ba - không phải vì anh không hòa thuận với bạn học lúc đó, trái lại, anh rất thân thiết với cả lớp và thầy cô. Chỉ là mỗi năm họ chỉ họp một lần ở cấp ba, còn lại các năm anh đều đi họp lớp cấp một và đại học.

Hạ Doãn Trì thường xuyên tham gia các buổi họp cựu học sinh của cấp một và đại học, nhưng chỉ có lần họp cấp ba là anh thường vắng mặt. Năm nay, cựu lớp trưởng Dương Tần Lôi đặc biệt gọi điện mời anh tham gia, vì anh có mối quan hệ tốt với lớp học và thầy cô thời cấp ba.

Quán rượu lớn, xa hoa đẳng cấp, tuy không phải tuyệt hảo nhưng đủ tiêu chuẩn cho những buổi tụ tập sinh viên bình thường. Hạ Doãn Trì đỗ xe xong, định hút một điếu thuốc, nhưng nghĩ lại thôi, không muốn làm chuyện khiến mọi người chú ý.

Hạ Doãn Trì tìm đến khu vực có bàn ghế riêng, bên trong đã rất náo nhiệt, nhìn từ xa liền biết là mọi người đã hầu như đến đủ. Anh đẩy cửa bước vào, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào anh. Mặc dù Hạ Doãn Trì không thích sự chú ý, nhưng từ khi cấp ba anh đã luôn là tâm điểm của mọi người.

"Nhìn xem, tôi đã nói cậu ấy sẽ trễ mà. Doãn Trì, đến uống ba chén đi!" Người lên tiếng chính là Dương Tần Lôi, người từng là lớp trưởng thời cấp ba, nồng nhiệt gọi Hạ Doãn Trì. Hai người là bạn cũng bạn trong nữa năm, rất thân thiết, mỗi ngày đồng thời chép bài tập, từng cùng nhau học bài và sau khi tốt nghiệp cũng không cắt liên hệ, cho nên rất quen thuộc.

Hà Doãn Trì giơ cổ tay lên, liếc nhìn kim phút tích tắc trên mặt đồng hồ: “ Còn một phút nữa mới đúng giờ, lão Dương, anh đã say trước rồi mới uống rượu à?"

"Này không phải mọi người đều đến đông đủ rồi à, đều đang đợi chú mà!" Dương Tấn Lợi dừng lại rồi nói tiếp :"Lần họp lớp vừa rồi cậu không tới nên cộng thêm lần này, nào tự phạt mình bằng ba ly rượu."

"Ái chà, lão Dương, bây giờ anh Doãn Trì đang làm việc ở hệ thống công an, từng ngày đều rất bận rộn, làm sao mà thong thả như anh được?" Một cô bạn học nữ đứng dậy, thân hình không cao, hồi cấp ba thời thường ngồi ở các hàng đầu, còn Hạ Doãn Trì là người ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng anh vẫn tinh tường nhớ tên cô bạn này, gọi là Miêu Mạn.

Trên thực tế, anh đều nhớ rõ ràng tên của tất cả mọi người trong phòng, kể cả lớp bên cạnh. Cho dù bảy tám năm trôi qua, anh vẫn có thể tìm được trong trí nhớ.

Có người cho rằng đây là tài năng thiên phú của anh. Trí nhớ và khả năng quan sát rất tốt nên đặc biệt phù hợp với Nghề cảnh sát. Tuy nhiên, Hạ Doãn Trì cảm thấy đôi khi trí nhớ của anh quá tốt nhưng không phải lúc nào cũng là ưu điểm.

Miêu Mạn nói đùa, mong đợi nhìn về phía sau, bát quái hỏi: "Bữa tiệc hôm nay cũng có thể đưa bạn gái đến. Hà Doãn Trì, bạn gái của cậu đâu?"

Xung quanh rất ồn ào, mọi người tụm ba tụm bốn nói chuyện. Giây tiếp theo, người phục vụ mở cửa bước vào, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Miêu Mạn kịp thời thu lại câu nói cuối, nhưng nó đã vang vọng trong tai mọi người.

Hạ Doãn Trì cau mày, không nói gì, mỉm cười và tìm một chỗ ngồi xuống. Bốn phía, ánh mắt nhìn về phía hắn, đều là sinh vật xa lạ, đang lặng lẽ chờ đợi phản ứng của anh.

Hạ Doãn Trì cầm chai rượu, từ từ rót ra một ly, rồi nói: "Như chị Mạn vừa nói, bây giờ tôi công việc rất bận rộn, làm sao mà có thời gian tìm bạn gái được."

Sau khi anh nói vậy, những người xung quanh dường như đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xì xào bàn tán. Dương Tần Lôi vội vàng chen vào, "Đúng vậy, Doãn Trì bận lắm, không như chúng ta, tốt nghiệp rồi liền ôm con. Bây giờ bụng đã lớn bao nhiêu?"

"Khoảng năm tháng rồi." Miêu Mạn ôm bụng, cẩn thận tránh khỏi cạnh bàn, "Nên các anh đừng khuyên tôi uống rượu nhé!"

Một người hỏi khẽ, "Nam hay nữ vậy? Có điều tra* chưa?"

Miêu Mạn cười, "Không điều tra, bây giờ cũng không cho phép điều tra đúng không, Doãn Trì?"

Hạ Doãn Trì đang chìm trong suy nghĩ, khi nghe thấy tên mình liền ngẩng lên, "À, đúng, đây chính là điều bất hợp pháp."

Mọi người cười ồ lên, lại ào ào về việc phạt Hạ Doãn Trì uống rượu. Anh chẳng phản đối gì, ngửa đầu rót vào cuống họng. Chỉ trong vài giây, anh đã uống liền hai ly.

Thực ra không chỉ có bạn học lớp anh, mà còn có một số người từ các lớp khác cùng năm. Mặc dù vậy, mối quan hệ của họ vẫn luôn rất tốt. Dương Tần Lôi đã mời cả lớp bên đến tham gia.

Trong số đó có Lý Phi Vũ, thường xuyên cùng họ chơi bóng. "Lần này các anh mời tôi, vậy tôi cũng không khách khí. Hai ngày nữa, lớp tôi cũng sẽ tổ chức họp lớp, nhất định phải kéo cả lớp anh Doãn Trì đến."

Không biết là ai tiếp thêm câu, "Vậy thì phải gọi Hạ Doãn Trì chứ, anh ấy là thành viên của lớp bảy mà!"

"Đúng, lúc đó anh ấy không phải đã rượt theo đuổi người của các anh đó sao... Anh ta tên gì nhỉ..." Có người vỗ đầu cố gắng nhớ lại, nhưng không phải ai cũng có trí nhớ như Hạ Doãn Trì, "Ái chà, sao tôi lại không nhớ ra... Anh ta chính là ông hoàng học tập của chúng ta đấy."

"Người anh nói là Tống Viễn Đường phải không?" Lý Phi Vũ nhắc nhở.

"Đúng đúng, tôi không nhầm chứ?"

Họ nhìn về phía Hạ Doãn Trì, những người khác cũng đổ dồn tầm mắt vào anh. Hạ Doãn Trì đã đoán được họ sẽ đề cập đến chuyện này - khi xưa anh đã từng theo đuổi Tống Viễn Đường. Đây chính là một trong những chủ đề hay được nhắc đùa cợt sau những bữa ăn.

Anh cười nhạt, trong đôi mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, "Đúng, tôi dường như có nhớ có một người như vậy, nhưng không được rõ lắm."

"Cũng phải, anh đã từng theo đuổi không ít người mà. Tôi nhớ sau đó anh còn đuổi theo cô Ngô Ngưng nữa, nhưng không bắt được em ấy phải không?"

"Không." Dương Tần Lôi lên tiếng, "Anh Doãn Trì chưa kịp đuổi kịp Ngô Ngưng thì đã phải vào bệnh viện, nhưng đáng tiếc, cô gái đó quá xinh đẹp."

Dương Tần Lôi vẫn không ngừng kể lể về những câu chuyện bậy bạ trong trường học trước đây. Hạ Doãn Trì vừa uống ba ly rượu, bụng đang trống rỗng, khiến anh cảm thấy khó chịu trong dạ dày.

Anh đứng dậy, lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu và đưa lên môi. Nhưng vì không tiện hút ở đây khi có người phụ nữ đang mang thai, anh nói: "Tôi ra ngoài một chút."

Dương Tần Lôi vẫn đang hào hứng kể lại những chuyện bát quái năm xưa, không cản lại anh.

Hạ Doãn Trì đẩy cửa ra ngoài, luồng gió ấm áp ôm lấy khuôn mặt anh khi đi qua hành lang. Anh không đi xa, chỉ dừng lại ở cửa sổ cuối hành lang để hút thuốc.

Hoàng hôn buông xuống, những chiếc đèn đường bắt đầu sáng lên. Không biết vì thời tiết nóng bức hay vì lý do khác, Hạ Doãn Trì cảm thấy trong lòng có một nỗi buồn khó tả.

Tên Tống Viễn Đường, đã lâu anh không nghe thấy cái tên này. Khi bọn họ vừa nhắc đến, trong lòng Hạ Doãn Trì cũng rung động.

Anh từng rất say mê theo đuổi Tống Viễn Đường, khiến cả trường học đều biết. Thậm chí giáo viên cũng phải tìm gặp anh, một là sợ ảnh hưởng đến việc học của Tống Viễn Đường, hai là vì một người con trai lại theo đuổi một người con trai khác, thực sự là điều không thể chấp nhận được.

Lúc đó, họ đều gọi đó là chuyện "hoang đường, hồ đồ".

Có lẽ ngay cả Tống Viễn Đường bị anh theo đuổi cũng nghĩ như vậy, nên mới cố ý tránh mặt và đùa giỡn với tình cảm của anh.

Bây giờ Hạ Doãn Trì, 26 tuổi, cũng nghĩ như vậy.

Thật sự là quá hoang đường.

Anh làm sao lại có thể yêu người như Tống Viễn Đường chứ?

"Sao lại đứng ở đây, không vào trong?" Một người bạn học vừa đi vệ sinh trở về, thấy Hạ Doãn Trì liền hỏi.

Hạ Doãn Trì quay lại, tắt tàn thuốc và vứt vào thùng rác, "Ra đây hút điếu thuốc."

Vừa nói xong, anh lại nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc lướt qua cuối hành lang. Hạ Doãn Trì sững lại. Nhưng lúc này đầu óc anh đã mơ hồ, người bạn học đứng trước chặn tầm nhìn của anh, nên anh không thể nhìn thấy rõ bóng lưng đó.

Người bạn học thấy Hạ Doãn Trì cứ nhìn chăm chú về phía sau mình, ánh mắt khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, liền nhanh chóng quay lại, nhưng phía sau không có gì.

Anh ta nghi hoặc hỏi Hạ Doãn Trì, "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Hạ Doãn Trì vỗ bờ vai của anh ta, "Về thôi, chắc đồ ăn cũng sắp lên rồi."

Có lẽ đó chỉ là do anh mất tập trung, nhìn nhầm thôi. Hoặc là vừa rồi bọn họ nhắc đến Tống Viễn Đường, nên trong mắt anh mới thoáng lóe lên bóng dáng mơ hồ đó.

Đối với những người khác, đó chỉ là một bóng lưng bình thường, nhưng với Hạ Doãn Trì, bóng dáng đó quá quen thuộc, anh không thể tin đó lại là một trùng hợp. Thà rằng nghĩ đó chỉ là ảo giác của chính mình.

Không thể có loại trùng hợp như vậy. Anh tự nhủ với bản thân.

______________

Giải thích một chút:

*Từ "điều tra" ở  đoạn văn này, khi nhóm bạn hỏi về giới tính của đứa bé mà Miêu Mạn đang mang, thì họ dùng từ "điều tra" để chỉ việc tìm hiểu và xác định giới tính của thai nhi. Bởi vì hiện nay, việc xác định giới tính thai nhi trước khi sinh có thể bị coi là phân biệt giới tính, là một hành vi bất hợp pháp. Đó là lý do khi Miêu Mạn nói "Không điều tra, bây giờ cũng không được phép điều tra đúng không, Doãn Trì?", và Doãn Trì cũng thừa nhận rằng "đây chính là điều bất hợp pháp". Tác giả sử dụng từ "điều tra" để chỉ việc tìm hiểu thông tin về giới tính của thai nhi, vì đây là một hành vi bị coi là phân biệt giới tínhkhông được phép thực hiện. (Theo tui tìm hiểu là vậy)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net