Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu gọi một ly rượu và người phục vụ mang đến. Nhìn anh ta chuyên chú nhìn chằm chằm về một hướng, nhưng rồi lại bỏ đi. Trong quán rượu dần dần náo nhiệt lên, chỉ có mình Tống Viễn Đường một mình ngồi ở góc, cảm thấy hơi cô đơn.

Hạ Doãn Trì thích những người như vậy sao? Anh vẫn chưa đến, còn có người phụ nữ kia đang trò chuyện và cười đùa với người khác, vẻ ngoài rất mê hoặc. Có lẽ những người xinh đẹp như vậy rất khó mà không được ai thích, ngồi ở giữa đám đông, ngay cả Tống Viễn Đường cũng không nhịn được phải liếc mắt nhìn vài lần.

Tống Viễn Đường suy đoán, không biết bất giác ly rượu đã uống hơn một nửa rồi.

Lần này ly cocktail không lạnh như lần trước, lại càng khiến người ta cảm nhận rõ nồng độ trong đó. Chất rượu trôi xuống cuống họng, như một lưỡi dao cắt vào thịt, so với cái đau ở cuống họng, còn có một chỗ khác đau hơn, không thể cảm nhận được mức độ nóng trong dạ dày.

Nỗi đau bỏng rát là trên da cậu, chưa từng biết đến giây phút này, nó bắt đầu xuất hiện một tầng ửng đỏ, cùng với cái hồi hộp mờ ảo trong tim.

Đến khi cậu uống cạn ly rượu, thì Hạ Doãn Trì cũng xuất hiện trong quán. Dáng người cao lớn với mái tóc ngắn gọn, gương mặt đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt, ánh mắt ấy cũng bao gồm cả Tống Viễn Đường.

Ánh mắt của Hạ Doãn Trì có chút mơ hồ, có lẽ là do chất rượu đã làm anh chậm chạp hơn, không còn sắc bén như vừa nãy, nhưng vẫn có thể xuyên qua đám đông nhìn thấy Tống Viễn Đường.

Hạ Doãn Trì không ngồi, mà đến quầy bar gọi một ly rượu. Lúc này quán rượu ánh đèn không sáng, Tống Viễn Đường định ngồi ở góc kín đáo, dự đoán Hạ Doãn Trì sẽ không nhìn thấy cậu.

Phải chăng cậu đến đây chỉ vì muốn gặp lại Hạ Doãn Trì một lần? Mặc dù cậu  cố nói với bản thân rằng chỉ đến uống vài ly để thư giãn tâm trạng, và không có ý định gì khác, nhưng khi biết Hạ Doãn Trì sẽ đến, mục đích của cậu dường như đã không đơn giản như vậy.

Hạ Doãn Trì vẫn thường đứng ở quầy bar chờ gọi rượu, chờ đến hơi lâu liền ngồi xuống trước quầy bar. Anh luôn nhìn chờ đợi người phụ nữ kia đến gần, rồi đưa ly không về phía Hạ Doãn Trì, như thể đang nói với anh rằng mình đã đợi bao lâu.

Họ đang nói chuyện gì đó, tiếng nói bị át đi bởi tiếng nhạc xung quanh. Hạ Doãn Trì quay lưng lại phía Tống Viễn Đường, cậu  không thể nhìn thấy biểu cảm của Hạ Doãn Trì, chỉ thấy người phụ nữ kia cười rung cả người, thỉnh thoảng còn ghé sát vào tai Hạ Doãn Trì nói chuyện.

Cảm giác khó chịu ẩn sâu trong lòng Tống Viễn Đường, cậu cố nén sự ghen tỵ, nhìn xuống và nhận ra ly rượu của mình đã cạn sạch, không biết lúc nào đã uống hết ly cocktail nồng đậm.

Hóa ra cậu cũng đã đợi lâu như vậy.

Tống Viễn Đường nhìn chằm chằm vào ly rỗng, nhớ lại hôm đó người phụ nữ kia lén lút đưa tờ giấy cho Hạ Doãn Trì, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng khó hiểu.

Cậu biết trên đó viết một dãy số điện thoại. Nhưng không biết Hạ Doãn Trì có gọi lấy số điện thoại đó hay không.

Sau bao nhiêu năm tháng, Hạ Doãn Trì đã không còn là người chờ đợi cậu ở chỗ cũ nữa, xung quanh anh bây giờ có rất nhiều người mới. Đáng buồn là, Tống Viễn Đường lại không sợ hãi, vẫn nghĩ rằng Hạ Doãn Trì vẫn có thể quay lại ôm cậu và nói rằng "Tôi ở đây."

Nhưng thứ gì cũng đều có thời hạn bảo đảm chất lượng, kể cả tình yêu của tuổi trẻ.

Mối ràng buộc giữa con người với nhau chỉ đơn giản như vậy, ngoài một cuộc gọi, một bức thư, thì một cuộc gặp ngẫu nhiên giữa đám đông cũng không thể tìm lại được người kia.

Tống Viễn Đường không biết lúc đó tại sao, chỉ sau một kỳ nghỉ ngắn, Hạ Doãn Trì đã thay đổi thái độ. Anh không còn chờ đợi cậu  nữa, cũng không còn quan tâm và yêu thương cậu như trước, số điện thoại không liên lạc được, và anh cũng khó gặp.

Vào thời điểm khai giảng lớp 12, có người nói anh đang theo đuổi một nữ sinh lớp dưới, và Hạ Doãn Trì đã xác nhận chuyện này.

Vào lúc cậu tưởng rằng ít nhất họ vẫn còn có thể cúi đầu không nhìn thấy nhau, thì Hạ Doãn Trì không quay lại trường nữa. Cậu  chỉ nghe qua về tình hình của Hạ Doãn Trì từ lời đồn đại, nói rằng anh muốn thi vào trường cảnh sát, đang học bổ túc ở bên ngoài và sẽ không trở lại trường để lên lớp.

Lời đồn đều như sự thật, và ngày hôm sau, Tống Viễn Đường thực sự không gặp lại Hạ Doãn Trì nữa, kể cả trong ngày lễ tốt nghiệp cũng vậy.

Chỉ một cái thoáng qua là đã tám năm trôi qua.

Khi ngẩng đầu lên, quầy bar trước đã không còn bóng dáng của họ nữa, Tống Viễn Đường hoảng hốt, vội vàng đứng dậy lúc đó lại làm đổ ly rượu, như một tên thám tử tồi, lén lút theo dõi người khác.

Mặc dù trong quán không đông như lần trước, nhưng cũng rất rối ren, may là không quá lớn, Tống Viễn Đường tìm kiếm một vòng nhưng không thấy bóng dáng của họ, vội vã lảo đảo chạy ra ngoài.

Ở ngoài cửa quán, cách đó khoảng hai mươi, ba mươi mét, dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy bóng hai người. Mặc dù Tống Viễn Đường đã hơi say, nhưng vẫn có thể nhận ra một trong số đó là Hạ Doãn Trì.

Cậu lặng lẽ tiến lại gần, bước chân mềm mại như bông. Hai người đứng dưới ánh đèn đường nói chuyện, người phụ nữ có vẻ không vui lắm, nhưng Hạ Doãn Trì thì không quan tâm, gọi một chiếc xe và đưa cô ta lên xe, rồi anh cũng quay đi.

Tống Viễn Đường đi theo sau, đây là lần đầu tiên cậu theo dõi hành động của người khác, vốn nên lén lút, nhưng do được chất rượu kích thích, cậu lại không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn đi rất thẳng.

Cậu không biết tại sao mình muốn đi theo Hạ Doãn Trì, có lẽ khi cơn say qua đi, cậu sẽ không nhớ gì về chuyện này, nhưng bây giờ chân cậu  lại không tự chủ được, cùng Hạ Doãn Trì đi vào một con ngõ hẻm bên cạnh quán bar.

Khi rẽ vào, cậu phát hiện bên trong không có cả đèn đường, rất tối om, Hạ Doãn Trì cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Bị phát hiện rồi chăng?

Tống Viễn Đường tiếc nuối vỗ vỗ đầu càng ngày càng không tỉnh táo, cố gắng giữ mình để không ngã. Cậu vốn luôn rất kém về rượu, ngay cả sau khi đi làm cũng phải luyện tập, bình thường rất ít khi uống rượu mạnh.

"Tại sao theo dõi tôi?" Vang lên một giọng nói từ phía sau.

Tống Viễn Đường giật mình, nhưng rất vui khi nhận ra đó là giọng nói quen thuộc của mình, nhưng lại không thể trả lời được lý do.

"Tôi..."

Hạ Doãn Trì đang theo dõi cậu từ trong bóng tối, dù không có ánh sáng, nhưng đôi mắt anh  vẫn toát lên hơi lạnh khó chịu, sâu thẳm đến mức không dám nhìn thẳng.

Tống Viễn Đường lười nhác dời chân, và dám hỏi: "Người phụ nữ vừa rồi..."

"Có liên quan gì đến cậu không?" Hạ Doãn Trì cắt ngang, lạnh lùng hỏi lại.

Tống Viễn Đường chậm rãi lắc đầu. Không có liên quan gì với cậu, vậy tại sao trong lòng cậu lại cảm thấy khó chịu như vậy.

Hạ Doãn Trì không định tiếp tục nói chuyện này, trực tiếp kết thúc đề tài, "Vậy đừng hỏi nữa."

Nói xong, anh quay người định rời đi.

Tống Viễn Đường không biết dũng khí đến từ đâu, tiến lên nắm lấy cánh tay Hạ Doãn Trì, cả người cũng theo đó nghiêng về phía trước, không đứng vững lao về phía trước, toàn bộ trọng lượng đè lên Hạ Doãn Trì, có chút ý tưởng điên rồ.

Những điều cậu muốn nói lại ngập ngừng mãi trong miệng, chờ đến Hạ Doãn Trì sắp không nhịn được mà rời đi, cậu mới lí nhí: "... Tôi không được sao?"

"Cái gì?" Hạ Doãn Trì nhất thời không hiểu.

"Người vừa rồi..." Tống Viễn Đường nhìn anh trong bóng tối, nếu có ánh sáng, có lẽ sẽ thấy mắt cậu đã đỏ bừng, như muốn khóc mà không được, "Nếu là tôi thì không được sao?"

Lúc này Hạ Doãn Trì hiểu ý, sắc mặt trầm xuống, càng thêm âm u đáng sợ. Anh  chộp lấy cổ tay Tống Viễn Đường, không lưu tình chút nào, khiến cậu đau đến nhăn mặt, nhưng vẫn cố nén không để rơi nước mắt.

Hạ Doãn Trì nhìn cậu, "Cậu có biết mình đang nói gì không?"

Người bị hỏi gật gật đầu.

Hạ Doãn Trì buông tay ra đồng thời đẩy Tống Viễn Đường lùi lại vài bước, anh nghiến răng nói: "Tốt nhất là cậu nên biết vậy."

"Tôi biết." Tống Viễn Đường tiến lên, vẫn không bỏ cuộc mà nắm lấy cổ áo của anh, "Tôi có uống rượu, nhưng không say."

"Là sao?" Hạ Doãn Trì bỗng xoay người lại áp sát, Tống Viễn Đường hoảng sợ nhắm mắt lại chớp mắt liên tục, không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng bị bức tới chân tường không thể lùi được nữa, "Cậu biết?"

Hạ Doãn Trì dùng sức nâng cằm cậu lên, Tống Viễn Đường kêu lên một tiếng vì đau.

Cậu không dám mở mắt nhìn, sợ bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Hạ Doãn Trì, nhưng cũng không thể cúi đầu, vì cằm đã bị giữ chặt.

Có mùi vị nhàn nhạt của rượu lan tỏa giữa họ, so với nồng nặc của Tống Viễn Đường thì mùi của Hạ Doãn Trì lại nhạt hơn, lẫn thêm chút mùi thuốc lá. Lúc này hai mùi đó hòa quyện lại với nhau, tuy khác nhau nhưng lại hòa hợp. Không thể phân biệt ai mạnh ai yếu.

Mùi rượu của Hạ Doãn Trì có một chút hương bạc hà, Tống Viễn Đường nhắm mắt hít hà.

Bỗng nhiên, trên môi dính chặt cái gì, có vẻ khô ráo và mềm mại. Nụ hôn này đột ngột và mạnh mẽ, như muốn nghiền nát tan vỡ cái gì đó. Chưa kịp Tống Viễn Đường phản ứng, nó đã kết thúc, chỉ để lại một vết đỏ sẫm trên môi.

Cậu nhìn chằm chằm vào Hạ Doãn Trì, đối phương đã buông lỏng ra cậu , lạnh lùng nói: "Đây chính là điều cậu muốn sao?"

Tống Viễn Đường sờ lên đôi môi ẩm ướt và mềm mại, trước mắt một màn sương mù.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net