Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm thu lạnh lẽo vắng vẻ, Hạ Doãn Trì quay lưng rời khỏi hướng quán bar, không dám quay đầu lại, cũng không gọi xe. Đi một lúc lâu, quay đầu chỉ thấy sau lưng là khoảng không đen tối, anh mới dừng lại, dựa vào tường ngồi xổm hút thêm hai điếu thuốc.

Đây là hai điếu cuối cùng, gói thuốc trống rỗng, Hạ Doãn Trì nghiền nát, kể cả tắt tàn thuốc dưới chân rồi vứt vào thùng rác.

Tống Viễn Đường muốn gì, anh không phải không nghĩ tới, chỉ là không thể tin được, cũng không dám tập trung vào một chút tình cảm như trước.

Lần trước anh cố ý để Tống Viễn Đường ở lại quán bar, cho cậu uống rượu nồng, muốn xem cậu khó chịu ra mặt, nhưng Hạ Doãn Trì vẫn chưa nhận được sự trả thù như mong đợi, ngược lại trong khách sạn đêm đó, một chút yếu mềm nào đó trong lòng anh đã sụp đổ.

Đã nhiều năm như vậy, Tống Viễn Đường vẫn có sức mạnh kỳ diệu, lôi kéo trái tim Hạ Doãn Trì không tự chủ được và đưa anh vào vực sâu không đáy.

Khác biệt là, rất lâu trước đó là Hạ Doãn Trì tự nguyện sa đọa, còn bây giờ Tống Viễn Đường lại muốn kéo anh cùng nhau lao đầu vào vực sâu.

Anh đã rất lâu không nhắc tới cái tên này, khi gần như phải quên cậu rồi, Tống Viễn Đường lại một lần nữa xuất hiện trước mặt, mang theo những tình cảm, nhiệt tình, sự thấp kém và khát khao mà anh từng chứa trong lòng.

Hạ Doãn Trì nhớ lại đôi mắt đầy yêu thương vừa rồi, thủy quang chính là sự khát khao của anh ấy, lấp lánh trong đó.

Anh hơi bực bội.

Điện thoại di động trong túi vang lên không đúng lúc, Hạ Doãn Trì nghe máy, dùng tay vẫy chiếc xe đang đi qua.

"Alo, chị?"

Hạ Linh San ở bên kia thở dài một tiếng, hỏi anh: "Em đang ở đâu vậy?"

"Đang trên đường về, sao vậy?" Hạ Doãn Trì nhíu mày, Hạ Linh San không có chuyện gì thường sẽ không gọi điện cho anh, giọng điệu cũng không bình thường.

"Đừng về nữa, về nhà một chuyến, bây giờ." Hạ Linh San nghe có chút nôn nóng.

Hạ Doãn Trì liếc nhìn thời gian, bảo tài xế quay lại, rồi lại hỏi Hạ Linh San: "Phải chăng mẹ lại không được tốt?"

"Ừ, không muốn giấu em, về rồi nói tiếp."

Hạ Linh San ngắt điện thoại thẳng thừng. Cô lớn hơn Hạ Doãn Trì hai tuổi, hiện đang chủ quản một công ty, thường không liên lạc nhiều với Hạ Doãn Trì, nhưng từ nhỏ Hạ Doãn Trì đã rất sợ cô và nghe lời cô.

Nơi này không xa nhà Hạ, Hạ Doãn Trì sau khi đi làm liền dời ra ở riêng, mỗi tuần về nhà một lần, hôm qua vốn cũng nên về, nhưng ở công ty có tiệc liên hoan, về muộn nên không về.

Không ngờ hôm nay Hạ Linh San lại gọi điện cho anh.

Mẹ Hạ từng bị chứng kích thích, tinh thần không được tốt, đã hơn bảy tám năm rồi, lúc thì tốt lúc thì không, như quả bom hẹn giờ, không biết bao giờ sẽ bùng nổ, thường dựa vào thuốc an thần.

"Mẹ mấy ngày nay tự giấu thuốc không uống." Hạ Linh San mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay nằm mấy viên thuốc màu trắng.

Cha Hạ trong phòng đang an ủi tinh thần của bà, may mà trong gia đình họ Hạ vẫn hòa thuận, chị em yêu thương nhau, những năm gần đây tình trạng tinh thần của mẹ Hạ đã khá hơn nhiều, nhưng bác sĩ vẫn khuyên nên kết hợp dùng thuốc và kiểm tra định kỳ.

Hạ Doãn Trì cúi đầu nhìn những viên thuốc nhỏ nhỏ đó, trong lòng bị nghẹn lại, "Em đi xem sao."

Vừa mở hờ cửa phòng, mẹ Hạ bên trong đã la lớn, đập vỡ một cái đèn bàn, quát vào cha Hạ, "Không phải như vậy! Em không phải như họ nói!"

"Được rồi, được rồi, anh biết mà." Cha Hạ vẻ mặt nhân hậu, giữa chân mày hiện rõ sự mệt mỏi và bất đắc dĩ.

"Họ lắm mồm, em thật sự không phải như vậy... Tiểu Trì cũng không phải như họ nói..."

Ông Hạ liếc nhìn cửa phòng Hạ Doãn Trì, vỗ về lưng bà, "Tiểu Trì đến, chẳng phải bà muốn gặp con sao?"

Ánh mắt mẹ Hạ mờ mịt, Hạ Doãn Trì ngồi cạnh bà, những lúc như thế này đã từng vô số lần, "Mẹ, con đây."

"Tiểu Trì..." Bà Hạ kích động nắm tay anh, "Ở trường học con có được tốt không?"

Bà luôn như vậy, mỗi lần bệnh lại lẫn lộn thời gian, bây giờ tưởng Hạ Doãn Trì vẫn là cấp ba.

"Rất tốt." Hạ Doãn Trì đã quen với cảnh này, những lời tương tự cũng đã nói đi nói lại vô số lần, nhưng mỗi lần đối mặt với mẹ, anh vẫn phải kiên nhẫn lặp lại.

"Họ nói con..." Mẹ Hạ kích động, nắm tay anh run rẩy, "Họ nói con là người đồng tính, quấy rối các nam sinh... Sao lại có thể như vậy được..."

Bà như đang nói chuyện với Hạ Doãn Trì, lại như là tự lẩm bẩm. Sau đó bà ôm đầu, rơi vào tiếng nghẹn ngào.

"Không thể nào, mẹ, đó đều là lời đồn bịa đặt." Hạ Doãn Trì an ủi.

Trước đây bà Hạ làm giáo viên ở cấp ba, cả đời sống khiết bạch, không từng bị người nói xấu một câu, lại tuổi già bị người đằng sau chỉ trích, đồn đại rằng bà nuôi dạy ra một đứa con đồng tính, quấy rối học sinh khác, không biết sẽ dạy những học sinh ra sao!

Trong lúc nhất thời khó phân biệt đâu là thật giả, những lời đồn đều lặng lẽ rơi vào trên người bà. Lời đồn đến mức quá khó nghe, rất nhiều phụ huynh không muốn để con mình học với bà nữa, trường đành phải tạm thời đình chỉ công tác của bà.

Suýt nữa mất việc, bà Hạ gửi tất cả hy vọng vào con trai, bà mong Hạ Doãn Trì sẽ nói thẳng với bà rằng đó chỉ là tin đồn, quỳ gối trước mặt bà. Nhưng Hạ Doãn Trì đã làm bà thất vọng, anh thừa nhận thích một nam sinh, nhưng tuyệt đối không quấy rối ai.

Mẹ Hạ bị sự thật choáng váng, những lời đồn đại kia không hoàn toàn là giả, mà có một phần sự thật. Con trai bà dường như thật sự là người đồng tính.

Điều này thật khó có thể chấp nhận với mẹ Hạ.

Mặc dù sau đó trường học đã khôi phục lại công tác của mẹ Hạ, nhưng bất cứ đi đến đâu bà cũng nghe thấy người khác xì xào bàn tán, nói bà dạy ra một "đứa con tốt", cũng có người nói bà không xứng làm giáo viên, không biết dạy ra những học sinh thế nào.

Dần dần, mỗi câu nói bên tai như đều có ý riêng, những âm thanh ấy ngày qua ngày hành hạ bà, mỗi một từ đâm vào thần kinh nhạy cảm của bà, cuối cùng bà đã không chịu nổi áp lực công việc nữa.

Chưa dừng lại ở đó. Trước đây họ ở chính là khu nhà giáo viên, không biết lúc nào những ánh mắt của hàng xóm cũng thay đổi, cuối cùng họ chẳng còn cách nào khác ngoài quyết định chuyển nhà.

Từ đó về sau, tình trạng tinh thần của mẹ Hạ vẫn không tốt, lúc thì ổn lúc thì không ổn, lúc nặng  đến mức bà không nhận ra được thời gian, tưởng vẫn còn vài năm trước.

Sau biến cố trong gia đình, Hạ Doãn Trì liền nghe lời mẹ, ngoan ngoãn đi học trường cảnh sát, cũng thu lại phần không đứng đắn trước kia, những năm này không dám làm những việc ngang ngược như trước.

Lúc còn trẻ, tưởng rằng yêu một người chính là cuộc sống của mình, vô ý khi sâu tình, coi sự bướng bỉnh là can đảm, nên sẵn sàng vì người đó làm bất cứ điều gì, không than không hối cũng không cần tính hậu quả.

Cũng không nghĩ đến tình cảm sâu đậm sẽ gây thương tổn cho những người thân nhất bên cạnh mình.

Cuộc đời luôn là bị kẹt vào những tình huống khó xử.

"Tiểu Trì, con nói với mẹ, con không phải người đồng tính..." Giọng mẹ Hạ gần như cầu xin, "Tiểu Trì của chúng ta làm sao có thể..."

Hạ Doãn Trì nuốt lại những lời định nói, vẻ mặt nghiêm túc, cắt ngang bà, "Vâng, con không phải người đồng tính, cũng sẽ không thích đàn ông. Đã khuya rồi, mẹ nên nghỉ ngơi đi, được không?"

Như mỗi lần trước, được nghe lời hứa của anh, mẹ Hạ như nuốt vào một viên an thần, "Được, mẹ ngủ đây. Bố bảo bố sẽ tìm cho con lớp bổ túc, con học thật giỏi, muốn thi vào trường cảnh sát."

Hạ Doãn Trì đắp chăn cho bà, nhẹ nhàng nói ,"Vâng, con biết, thi vào trường cảnh sát."

Anh lấy từ ngăn tủ đầu giường một cây nhang an thần, đốt vào lư hương. Mẹ Hạ náo loạn một buổi tối nên mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Từng cuộn khói nhang bay ra từ lư hương, huân đỏ đôi mắt Hạ Doãn Trì, anh nhìn chằm chằm vào những cuộn khói, đóng cửa lặng lẽ rời đi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net