Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng ba trời bắt đầu ấm áp, cành liễu đâm chồi, hoa lại nở. Lúc 6 giờ 30, học sinh bắt đầu tụ họp ở cổng trường, cười nói vui vẻ, tràn đầy nhiệt huyết  của tuổi trẻ.

Hạ Doãn Trì cũng hân hoan đón chào mùa xuân. Trong mấy ngày gần đây, anh  dậy rất sớm, lần trước thức trắng đêm ở quán net rồi bị bố bắt được, từ đó trở nên nghiêm túc, mỗi ngày về đúng giờ, sáng sớm hôm sau cũng dậy sớm đi học, bố Hạ Doãn Trì thấy vậy rất vui, tưởng rằng cuối cùng anh cũng đã bỏ được thói quen đó.

Không ai biết, Hạ Doãn Trì làm thế là vì Tống Viễn Đường. Anh quan sát mấy ngày, thấy Tống Viễn Đường thường đến trường rất muộn, ngay cả không trực cũng vậy, cậu ở lại phòng học hoặc học bài, về nhà sau 10 giờ tối. Như vậy, cái chìa khóa lớp nằm trong tay Tống Viễn Đường, nên ngày mai anh nhất định phải tới sớm để cản lại cậu ta một chút.

Học sinh giỏi trách nhiệm nặng nề, không giống như anh, sợ đến trường quá sớm.

Cửa hàng bánh ở đường 23 luôn bán rất chạy, vì làm ngay tại chỗ nên rất giòn, thơm ngon, thu hút học sinh rất nhiều, mỗi ngày luôn xếp hàng dài. Hôm nay Hạ Doãn Trì đạp xe tới, khi đi qua cửa hàng thì thấy Tống Viễn Đường đang xếp hàng.

Cậu ở giữa đám đông, phía trước có 5, 6 người. Trong bầu trời hừng xuân, dòng người chen chúc, Tống Viễn Đường vẫn chăm chú đọc sách nhỏ.

Gần một phút đã trôi qua, hàng vẫn không di chuyển, Tống Viễn Đường liếc đồng hồ, đã 6 giờ 33, tức là phải bắt đầu học vào lúc 6 giờ 40. Mặc dù không thể nhận ra rõ, nhưng Hạ Doãn Trì vẫn thấy cậu có vẻ lo lắng.

Anh định sang nói chuyện, nhưng Tống Viễn Đường đã đã biến mất, có lẽ cậu đã bỏ qua và đi thẳng vào trường. Với việc mất thời gian xếp hàng, còn phải mất 5 phút để đến phòng học, Tống Viễn Đường không thể đi mua thêm bữa sáng, nên nhanh chóng vào trường.

Hạ Doãn Trì nhìn bóng lưng, dừng xe xong, cũng xếp vào đuôi hàng.

Mua gì ăn sáng nhỉ? Anh đoán khẩu vị của Tống Viễn Đường, có thể là thịt dê, thịt bò, thịt gà, hoặc rau xanh củ quả? Ăn sáng nên chọn món nhẹ nhàng, nhưng Tống Viễn Đường trông gầy gò thế, liệu có đủ dinh dưỡng không nhỉ?

Hạ Doãn Trì suy nghĩ lung tung, phải mất lâu lắm mới đến lượt mình. Cuối cùng anh không đoán ra được, liền mua vài món mà mình thích.

"Xin mời người tiếp theo."

"Có phải về cho bạn cùng lớp không?" Chủ cửa hàng nhiệt tình hỏi.

Hạ Doãn Trì tâm trạng tốt, cầm hộp bánh và sữa đậu nành, "Vâng."

Khi anh đến phòng học, lớp học sớm đã diễn ra được một nửa, Hạ Doãn Trì vô tình, vừa muốn lén lút về chỗ ngồi thì bị giáo viên chủ nhiệm chặn lại.

"Đến trễ à?" Giáo viên chủ nhiệm lớp 8, thầy Khổng, khoảng 40 tuổi, gần đây Hạ Doãn Trì có bộ mặt khá hơn, ông tưởng rằng cậu bé này cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Bị bắt quả tang, Hạ Doãn Trì không có gì để biện bạch, lẳng lặng dán vào tường chờ nghe lời "phát biểu" của vị chủ nhiệm.

Chủ nhiệm Khổng nhìn hộp bánh nóng hổi trong tay Hạ Doãn Trì, "Đến trễ mà còn biết mua đồ ăn sáng à? Tôi từ sáng chưa ăn gì mà đã vào đây để dạy các em đấy!"

Hạ Doãn Trì gật đầu liên tục, nói thầy vất vả rồi, lặng lẽ đưa tay đẩy về phía sau, tránh không bị lấy đi mất .

Ngược lại việc dạy dỗ cứ phải dạy dỗ mãi vậy, học sinh cũng chẳng ăn thua, chủ nhiệm Khổng càng nói càng mệt, huống hồ mỗi ngày để cho người khác lớp chê cười cũng thực xấu hổ, "Đứng ngoài đó! Chờ xong tiết rồi mới được vào."

Đợi thầy cô đi rồi, Hạ Doãn Trì mới lấy hộp bánh ra, nghĩ xem làm sao để cho Tống Viễn Đường.

Chẳng lẽ yêu cầu Tống Viễn Đường cách xa cậu 10 mét rồi đưa bữa sáng cho cậu ăn ư? Hẳn là sẽ không chịu, biết rõ người ta không cần thì còn mua làm gì?

Hạ Doãn Trì phiền não gãi đầu.

Giờ học sắp kết thúc, anh vẫn đang hộp bánh đứng yên, không tính đến khí trời ấm áp, may là như vậy nóng hổi khi mang ra, anh đưa lên che trong lòng bàn tay, bây giờ đã nguội lạnh gần như vậy, sữa đậu nành càng lạnh hơn.

Vì thời gian học khá dài, sau khi kết thúc còn có 5 phút nghỉ ngơi, dành cho học sinh đi vệ sinh hoặc chuẩn bị nội dung tiết tiếp theo. Mặc dù là như vậy, nhưng đối với lớp 7 thì 5 phút quá ít ỏi, trừ khi thật sự gấp gáp, rất ít người lãng phí thời gian này.

Đến cuối học kỳ 2, bọn họ đã quyết tâ cố gắng học hành.

Ngược lại là có vài tên con trai thường hay đứng sau cửa nói chuyện, Hạ Doãn Trì không quen, nhưng cũng giao du qua trong tiết thể dục. Tuy nhiên bọn họ từ xưa đến nay vẫn không ưa Tống Viễn Đường người như vậy.

Cản lại một bạn gái vừa từ nhà vệ sinh quay về, Hạ Doãn Trì nhớ lại tên của cô, là Tịch Tiểu Tĩnh, tuần trước cô đã phát biểu trong buổi họp dưới sân trường, nên Hạ Doãn Trì có chút ấn tượng.

"À, giúp tôi một chuyện, đưa cái này cho Tống Viễn Đường lớp cậu được không."

"Hả?" Tịch Tiểu Tĩnh nhìn anh không hiểu, cô khá gầy nhỏ, chỉ khoảng 1m50, nhưng nhờ tập vũ đạo nên thân hình rất đẹp, tóc ngắn vén sau tai. Hạ Doãn Trì cao hơn cô hơn 30 cm, đột nhiên tới gần, khiến cô nàng có cảm giác bị áp bức.

May là Hạ Doãn Trì không có vẻ hung hăng, cười rộ lên thậm chí rất dễ nhìn. Anh giơ hộp bánh lên, lễ phép nói, "Làm ơn."

"Không cần khách sáo, đưa cho  Tống Viễn Đường phải không?" Tịch Tiểu Tĩnh vẫn nghi ngờ lại hỏi một lần.

"Ừ."

Tịch Tiểu Tĩnh trợn tròn mắt, không thể tin nổi, "Được ạ."

Chuông vào học vang lên, thầy cô từ xa đi lại, Tịch Tiểu Tĩnh cầm bữa sáng đi vào lớp, may là giáo viên chủ nhiệm đã đi rồi, nếu không phải bị bắt gặp thì cô sẽ không thể giải thích rõ ràng.

Cô nàng ngồi ở phía sau Tống Viễn Đường, Tống Viễn Đường đang cúi đầu làm bài, Tịch Tiểu Tĩnh lợi dụng lúc thầy cô chưa vào, nhẹ nhàng lấy thước chọc  vào lưng cậu.

Tống Viễn Đường quay đầu lại.

Tịch Tiểu Tĩnh đưa bữa sáng cho cậu, đã không nóng hổi như lúc đầu, sữa đậu nành cũng bắt đầu nhỏ giọt. Cô dùng giọng rất nhỏ nói: "À, có ai bảo tớ  đưa cho cậu ."

Tống Viễn Đường nhìn bữa sáng với vẻ ngơ ngác, rồi nhìn về phía cô. Thầy cô đã sắp vào lớp, đang chào hỏi một thầy khác, Tịch Tiểu Tĩnh thấy cậu không nhận, vội vàng giục: "Cậu mau cầm đi."

"Ai đưa thế?" Tống Viễn Đường chỉ còn cách nhận trước.

Tịch Tiểu Tĩnh cũng tò mò, chớp mắt vài cái, "Anh bạn cao to ở lớp bên kia, tớ cũng không quen biết."

Tống Viễn Đường cúi đầu đang suy nghĩ điều gì, thầy cô đã vào lớp, cậu chỉ có thể trước tiên nhận lấy bữa sáng.

Chỉ cách một bức tường, ở lớp 8, Hạ Doãn Trì nằm lên bàn muốn ngủ bù, rõ ràng là vừa ngáp dài, nhưng lại chẳng thể ngủ được, chơi đùa cây viết trong tay, nghĩ không biết Tống Viễn Đường có ăn bánh anh mua không.

Đang tựa cằm suy nghĩ lung tung, bỗng bị thầy gọi trả lời câu hỏi, quá trình hoàn toàn ở trạng thái trầm tư, may là Hạ Doãn Trì vốn dĩ có khả năng quan sát, trí nhớ, tập trung tốt, có thể một lúc làm nhiều việc, thêm vào vóc dáng khỏe mạnh, sau này sẽ phù hợp làm cảnh sát.

Gần đây thức dậy quá sớm khiến Hạ Doãn Trì cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hầu như nằm ngủ gật suốt giờ giải lao. Khi chuông vào lớp, anh thức dậy, đi vệ sinh thì gặp Tống Viễn Đường đang rửa tay. Hạ Doãn Trì tỉnh táo lại ngay.

Tống Viễn Đường đứng bên vòi nước, những ngón tay cậu rất đẹp, dài và thanh tú, cùng cả người đều có vẻ ngoài thanh lịch, chỉ khi quan sát kỹ mới thấy ngón giữa hơi biến dạng do thường xuyên cầm bút.

Hạ Doãn Trì không đi vào nhà vệ sinh, mà đến bên cạnh cậu rửa tay.

Trên tay Tống Viễn Đường dính mực nước, thời gian thấm vào da có lẽ hơi lâu, khó rửa sạch, do xoa mạnh mà nổi lên nhiều vết đỏ.

"Cần giúp không? Lớp tôi có xà phòng rửa tay." Tiếng nước chảy át đi phần nào giọng Hạ Doãn Trì.

Tống Viễn Đường nhìn qua cậu, trên mặt không tỏ vẻ quá bất ngờ, "Không cần."

Hạ Doãn Trì nhún vai, vừa lúc để ý thấy trên áo Tống Viễn Đường cũng có vết mực tương tự, sâu chìm giữa những chỗ da trắng bệch, "Làm sao vậy?"

Tống Viễn Đường dùng sức xoa tay, nhẹ nhàng nói một câu không cẩn thận.

Hạ Doãn Trì cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng lại bị Tống Viễn Đường che giấu, cũng không tiện hỏi.

"À, về cái bánh..."

Vừa mới định hỏi Tống Viễn Đường đã ăn chưa, lại bị cậu ngắt lời, "Có phải do cậu mua?"

Hạ Doãn Trì không công nhận cũng không phủ nhận.

Tống Viễn Đường vẻ mặt lạnh nhạt, tắt vòi nước, Hạ Doãn Trì thấy cậu từ túi móc ra một tờ khô, lau khô tay, mùi thơm nhẹ tỏa ra từ giấy và ngón tay.

Có hai nam học sinh từ nhà vệ sinh ra, nhìn thấy cảnh này thì lén lút cười khẩy, thì thào bàn tán không ít lời khiếm nhã. Tống Viễn Đường không có phản ứng gì, khiến bọn chúng càng lộng ngông, giọng càng to hơn, truyền vào tai Hạ Doãn Trì. Anh nắm chặt nắm đấm.

Phải đến khi bọn chúng rời đi, anh mới từ từ mở lòng bàn tay.

Hạ Doãn Trì không cảm thấy những hành động mềm mại như vậy của Tống Viễn Đường giống như nữ giới, mà chỉ cảm thấy lúc này cậu nghiêm túc lau tay thật đẹp không tả nổi.

Hạ Doãn Trì bỗng nhiên cảm thấy có can đảm thừa nhận, "Bánh là tôi mua, cậu có ăn không?"

Tống Viễn Đường dừng lại, sau đó vất tờ giấy vào thùng rác, Hạ Doãn Trì nghe thấy cậu nói, "Về sau đừng có làm chuyện như thế nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net