Chương 4: Thích, Uyên Uyên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Ôi chương này quắn quéo cute lắm mọi người ơiiiii)

Chương 4: Thích, Uyên Uyên.

Editor: Nhím ngu.

Yêu giới long trời lở đất cũng không có tí ảnh hưởng nào đến Thiên giới cả, nhờ  công các vị Thượng thần Tiên quân dạo chơi khắp chốn nay quay về, toàn bộ Thiên giới trở nên đông vui lạ thường.

Chẳng qua từ trước đến giờ Thời Uyên thực sự không phải là kẻ hiếu khách, làm Thượng thần cũng đã hơn vạn năm, những Thượng thần Thượng tiên từng tiếp xúc với hắn đều biết tính nết lạnh lùng cao ngạo của hắn, biết tin hắn quay về cung Trần Hư thì cũng chỉ phái đệ tử dưới trướng tới biếu quà cáp, cũng không có quấy rầy gì.

Bởi thế về Thiên giới đã mấy ngày mà ngoại trừ người trong cung Trần Hư ra, không có ai biết bên cạnh Thượng thần Thời Uyên lại có thêm một nhóc Long Quân cả.

Nếu là rồng con phá vỏ bình thường thì vừa mới sinh đã biết chuyện, hầu như không cần ai đến dạy bảo nữa, ở trong huyết mạch đã có truyền thừa bẩm sinh rồi.

Nhưng Tuyết Mịch không phải là bé rồng con ra đời một cách bình thường, bởi vậy cái gì cũng chẳng biết, rất nhiều chuyện phải cần người bên mình dạy dỗ, đến cả tập đi cũng là nhờ Lạc Linh nắm tay đỡ từng bước một.

Việc thứ nhất sau khi Tuyết Mịch biết đi, chính là sải bước chân ngắn ngủn chạy lon ton khắp cung Trần Hư tìm Thời Uyên.

Đi đứng còn chưa vững đã bắt đầu vịn tường chạy tán loạn khắp cung.

Lạc Linh cùng với chúng tiên nga cẩn thận theo sau che chở, mặc dù biết rõ phục trang tiểu Long Quân mặc trên người có thể ngăn cản một đòn trí mạng của Thượng thần, càng đừng nói đến va chạm lung tung, nhưng các cô vẫn cẩn thận cực, sợ sẽ xảy ra một chút sai lầm nào.

"Tiểu Long Quân ơi chậm chút đã!"

Lượn quanh hành lang hết vòng này tới vòng khác, cuối cùng cũng nhìn thấy người mình muốn tìm ở ao sen xanh, Tuyết Mịch vui mừng gọi to một tiếng rồi lao sang, giọng sữa ngọt ngào khiến cho đầu ngón tay của Thời Uyên lúc này đang nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường cạnh ao cũng phải run lên.

"Uyên Uyên!"

Thời Uyên vừa mới hé mắt, một cục sữa trắng trắng đã nhào vào trong lòng hắn.

Tốc độ phát triển của bé rồng con rất nhanh, dường như là mỗi ngày một khác, ngày đầu tiên sau khi phá vỏ đến đi lại cũng không biết, bây giờ mới qua mấy ngày đã biết chạy, đến cả vóc người cũng hơi nảy nở một ít.

Trước đó không lâu đến lời còn không nghe hiểu, bây giờ đã nói không ít.

Có điều sau khi được hắn uốn nắn nhiều lần rằng mình không phải cha em, nhóc con này lại  dùng cái xưng hô Uyên Uyên không rời miệng.

Nhìn em bé lao vút vào lồng ngực của mình, Thời Uyên lấy tay xách cổ em, lạnh lùng uốn nắn: "Ngươi hẳn phải gọi ta là Thượng thần."

Tuyết Mịch bị bóp không thoải mái nên ngọ nguậy vặn vẹo trong tay Thời Uyên, không chỉ không sợ hãi ánh nhìn lạnh lùng của hắn chút nào, còn giơ hai cái tay nhỏ ôm thật chặt cánh tay của Thời Uyên, dạy mãi không sửa: "Uyên Uyên."

Lạc Linh ở bên cạnh chỉ thấy một bóng trắng loé lên trước mặt, hai tay đã mở ra theo bản năng, đón lấy một nhóc Long Quân bị ném mạnh tới theo đường vòng cung.

Tuyết Mịch bị ôm vào lòng chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng nhìn Lạc Linh đang ôm em, khuôn mặt tròn trắng như tuyết hơi ngẩng lên, đôi môi đỏ nhỏ xinh còn chưa kịp bất mãn dẩu ra đã nghe được tiếng động nên vội vàng quay đầu.

Thấy Thời Uyên đứng dậy khỏi sập ghế bước ra ngoài liền vội vàng giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Lạc Linh, lúc la lúc lắc đòi đuổi theo sau.

Lạc Linh bất đắc dĩ bước theo sau em, những tiên nga khác cũng vội vã đuổi sát.

Nhưng tốc độ của Thượng thần đâu phải là thứ mà bé rồng con đến cả sừng rồng con chưa cứng cáp có thể đuổi kịp đâu.

Tuyết Mịch sốt ruột nhìn người rõ ràng ở trước đó không xa nhưng lại không thể đuổi được, bước chân bắt đầu vấp váp, em chưa kịp ngã ra đất đã được Lạc Linh đang đuổi theo sau ôm lấy.

Tuyết Mịch chỉ về hướng Thời Uyên rời đi, tủi thân mếu máo nhìn Lạc Linh: "Uyên Uyên..."

Lạc Linh nhẹ giọng dỗ dành: "Thượng thần đang có việc vội, bản ghi chép thời Thượng cổ của ngày hôm nay vẫn chưa giảng mà, chúng ta đi nghe chuyện xưa có được không?"

Mãi đến khi hoàn toàn không thấy được bóng dáng của Thời Uyên nữa, Tuyết Mịch mới gật đầu để Lạc Linh ôm đi học.

Ngoại trừ việc cực kì bám dính Thời Uyên, đa số thời gian Tuyết Mịch vẫn rất là ngoan.

Là một bé cỏ Long Huyết tự tu luyện thành tinh bằng chính sức mình, mặc dù em ngây thơ vô tri trước thế giới này nhưng hoàn toàn không ngốc nghếch, chỉ cần có người dạy em là em có thể tiếp thu rất nhanh.

Nghe Thần Quân bảo rằng thần trí của tiểu Long Quân có tổn hại, tâm trí cũng chưa trưởng thành nên không thể đối đãi tầm thường, Lạc Linh còn tưởng rằng muốn dạy bảo một số thường thức cho tiểu Long Quân sẽ rất khó, không ngờ rằng tiểu Long Quân rất thông tuệ, học đâu hiểu đó, rõ ràng là thông minh bẩm sinh.

Nhìn bé Long Quân đang ngoan ngoãn đoan chính ngồi trước bàn, nghiêm túc nghe cô giảng giải, Lạc Linh không kiềm chế được tình thương lan tràn của mẹ, đưa tay lên nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn như cục bột nếp của em.

Thấy tiểu Long Quân không có phản kháng chút nào, còn ngẩng đầu lên nhìn mình bằng ánh mắt mê mang, Lạc Linh liền vội vàng ngượng ngùng buông tay, hỏi: "Tiểu Long Quân nghe có hiểu không? Có chỗ nào không hiểu không ạ?"

Tuyết Mịch gật đầu, bập bẹ giọng sữa: "Nghe hiểu ạ."

Bản ghi chép thời Thượng cổ là một bản lược sử về dòng thời gian của Thần giới, từ thuở sơ khai Hồng Mông cho đến khi Tam Giới ra đời, ghi chép lại những gút mắc tình thù giữa các tộc với nhau, vừa hợp để làm sách vỡ lòng cho Tuyết Mịch.

Chẳng qua trong sách cũng không viết tại sao em rõ ràng là một cọng cỏ mà lại biến thành rồng, nhưng Tuyết Mịch cẩn thận giấu kín nghi vấn này, có lẽ sau này trưởng thành rồi em sẽ biết.

Học xong chương trình học hôm nay, Lạc Linh sai tiên nga bưng quả Bích Linh tới.

Chỉ có Thiên giới mới có quả Bích Linh, ở Thiên giới có một nơi gọi là rừng ngọc Quỳnh Bích, đá quý sinh trưởng ở đó đều là ngọc thuần khiết trên mấy chục vạn năm, một cột ngọc bích phải trăm năm mới ra được một giọt dịch ngọc.

Chỉ có ở nơi tinh hoa đất trời vô cùng tận này mới có thể trồng được cây tiên Bích Linh, quả sai ra tất nhiên sẽ vô cùng khó tìm, có thể giải độc, thanh tẩy cốt tuỷ, ngưng đọng thần hồn.

Điều quan trọng nhất chính là quả Bích Linh này tuy thần lực vô vàn nhưng lại cực kỳ ôn hoà, là thứ thích hợp nhất để con non sơ sinh ăn, có thể giúp củng cố căn cốt để làm nền tảng cho việc tu luyện sau này.

Thứ linh quả này mặc dù thích hợp cho trẻ nhỏ nhất, nhưng song song đó cũng vô cùng hữu ích đối với thần tiên, hơn nữa linh quả khó kiếm, chỉ có tiệc mừng thọ ngàn năm một lần của Thiên Đế mới được phép mở rừng ngọc Quỳnh Bích ra, chúng thần tiên mới có thể có được một hai quả.

Loại linh quả này Thời Uyên còn tồn kho không ít, hắn không thích kiểu linh quả ngọt ngào hương sữa như vậy, bởi thế mỗi một lần lấy được ở tiệc mừng thọ của Thiên Đế thì sẽ tiện tay quẳng vào nhà kho của cung Trần Hư, không ngờ rằng bây giờ vừa lúc có thể dùng để nuôi bé con.

Có điều bé con này nuôi cũng hơi tốn sức, bởi vì quá tham ăn nên mỗi ngày ít nhất phải ăn một đến hai quả, một quả để no bụng còn một quả để đỡ thèm, nếu không phải do Lạc Linh thấy lượng còn lại tiêu hao còn nhiều hơn nhập vào, sợ là qua một khoảng thời gian nữa tiểu Long Quân sẽ không có mà ăn nên mới khuyên nhủ, thì Tuyết Mịch có thể ăn một ngày ba quả luôn.

Trước đó không có Lạc Linh chăm bẵm tỉ mỉ như vậy, Tuyết Mịch cũng trải qua cuộc sống qua loa lắm, Thời Uyên kẻ chưa từng nuôi qua một bé con nào cùng lắm cũng chỉ chọc một lỗ trên quả Bích Linh rồi để em tự ôm lấy mà mút.

Bây giờ có Lạc Linh rồi, sao có thể để Tuyết Mịch ăn sơ sài như thế.

Quả được cắt ra, đổ nước quả thơm nức mùi sữa vào trong bát ngọc, lại múc ra một thìa tinh chất sữa linh từ đống chai lọ bên cạnh, rồi còn cả bột chuyên dùng để điều chế linh dược có tác dụng cường kiện thân thể đả thông linh mạch, còn có tĩnh tâm an thần, có bổ tạng hỗ trợ tiêu hoá, chờ Lạc Linh điều chế xong, chất sữa loãng trong trong đã biến thành sốt quả sền sệt.

Tuyết Mịch ở bên cạnh đã sớm chờ không nổi, đây đúng là giai đoạn tò mò và thèm ăn nhất của một bé con mới tiếp xúc với thế giới này, ngửi được mùi gì thơm ngọt thì sẽ không nhịn được mà muốn đưa vào miệng nếm thử.

Ăn uống no nê, đoán chừng là vì tác dụng của linh dược an thần, Tuyết Mịch đã bắt đầu mệt rã rời.

Lạc Linh đã sớm nắm được giờ giấc của Tuyết Mịch, thấy tiểu Long Quân bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài liền ôm em đi qua bể tắm sớm đã được chuẩn bị kỹ càng, mặc dù bây giờ dùng một thuật tiên có thể giữ cho cả người sạch sẽ, nhưng tiểu Long Quân còn bé, bể tắm cũng hoà nước thuốc đặc biệt, ngâm mỗi ngày ngoại trừ tác dụng để thân mình sạch sẽ còn có thể tiến hành rèn luyện cơ thể từ từ từng chút một.

Hầu hạ tiểu Long Quân đi ngủ xong, Lạc Linh để hai tiên nga ở lại canh giữ trước cửa cung của tiểu Long Quân rồi đi bận rộn sự vụ khác, bây giờ đại hội Phong Thần sắp diễn ra, có rất nhiều Thượng tiên Thượng thần quay về, mọi việc trong cung ngoài cung đều cần lo liệu, đúng là một khắc cũng không thể nào rảnh rỗi.

Tuyết Mịch thiếp đi trong chốc lát, không biết có phải vì cơ thể này đang mạnh lên từng ngày hay không, thuốc an thần lúc đầu có thể để em ngủ ngoan cả đêm dường như đã chậm rãi không có tác dụng quá lớn với em nữa.

Mở mắt thao láo tự chơi trên giường một lúc, thấy ngoài kia yên tĩnh, Tuyết Mịch trực tiếp biến hình thành một nhóc rồng trắng, thử chui ra ngoài từ khe hở cửa sổ.

Mũi của Tuyết Mịch cũng thính, cố gắng ngửi một chút là có thể biết được Thời Uyên đang ở đâu, cho nên chỉ cần Thời Uyên ở trong cung Trần Hư, bất kể hắn ở chỗ nào thì Tuyết Mịch cũng có thể định vị được.

Tuổi thọ thần tiên dài đằng đẵng, sớm đã không cần ngủ vào đêm như loài người bình thường, khó lắm mới có thể thưởng thức được sao trời đầy trời Thiên giới trong cảnh đêm thoáng đãng không mây, lại bị một bé rồng trắng ngủ không được phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.

Vừa nhìn thấy Thời Uyên, Tuyết Mịch đã bay vút vào lòng hắn.

Những ngày này bé rồng con được các loại bảo vật đất trời nuôi nấng, nguyên hình sớm đã phát triển từ ngang cánh tay người lớn thành cỡ người trưởng thành, nhưng đem so với độ lớn nguyên hình chân chính của Long tộc, chút chiều cao này của em còn chưa bằng được cái móng vuốt của rồng trưởng thành nữa.

Chẳng qua độ lớn như bây giờ vừa lúc có thể dùng đuôi rồng sau khi biến hoá cuốn một vòng  quanh eo của Thời Uyên đang trong dạng người, cái đầu rồng non nớt kia ghé vào cổ thời Uyên, sừng rồng trên đỉnh đầu có thể đè mặt Thời Uyên ra cọ cọ.

Chờ đến lúc cả người bé rồng đều được phủ đẫm trong hơi thở của Thời Uyên, vuốt rồng nhỏ ngắn cũn hơi hé trong vô thức, chóp đuôi còn không tự chủ được đong đưa hai lần, cả người bé rồng trắng đều tản ra hơi thở của sự sung sướng.

Lúc mới nãy động tĩnh khi bay sang có hơi lớn, gió nhẹ hoảng hốt cuốn theo cánh hoa từ một cây anh đào trong vườn rơi xuống, chờ đến lúc Tuyết Mịch nằm gọn ơ trong lòng Thời Uyên, trên người đã dính không ít cánh hoa.

Thời Uyên không đuổi bé con bám người này đi, nhẹ nhàng vung tay lên, cánh hoa trên người hai người đều bị Thời Uyên quét khỏi giường tháp, hơi cúi đầu xuống là có thể thấy được chiếc đầu rồng trên người mình cùng với đôi mắt rồng to trong veo nhìn mình chăm chú.

Ngay khi Tuyết Mịch cố gắng dùng sừng rồng của mình cọ mặt hắn, Thời Uyên đưa tay khẽ vuốt ve chiếc sừng rồng nho nhỏ: "Đường đường là tiểu Long Quân, sao có thế dính người như thế."

Đuôi rồng của Tuyết Mịch quấn Thời Uyên chặt hơn chút nữa, trả lời mềm như bông lại chứa đựng sự thân mật: "Thích Uyên Uyên."

Thời Uyên thu mắt, nhìn về phía biển sao mênh mông cuồn cuộn: "Bởi vì ta cứu được em?"

Tuyết Mịch động đậy, gác cả đầu mình lên ngực Thời Uyên rồi nhìn hắn, không biết là do không hiểu ý hắn, hay là vẫn chưa học được để diễn đạt một cách phức tạp, nên chỉ nói đúng một câu: "Thích, Uyên Uyên."

Thời Uyên không nói nữa, không được một lúc sau Tuyết Mịch quấn quanh người hắn lại ngủ nữa rồi, ngủ xong không tự chủ được mà hoá thành hình người, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh.

Cảm lạnh thì tất nhiên sẽ không cảm lạnh, căn cốt có yếu hơn đi chăng nữa thì vẫn cứ là một con rồng, trần truồng quẳng vào sông băng cũng chưa chắc sẽ bị lạnh, chứ đừng nói đến hơi lạnh se se của ban đêm này.

Nhưng Thời Uyên vẫn đưa tay khẽ vuốt ve nắn bóp cánh tay nhỏ đang đặt ở ngực hắn một chút, tiện tay lôi ra một cái chăn được dệt từ lông bụng của thú Hoả Lân từ nhẫn trữ vật để đắp lên người bé con.

Cánh hoa anh đào rải rác nương theo gió đêm mà bay xuống, chuông gió vỏ sò treo dưới mái hiên khẽ đung đưa, phát ra tiếng vang dịu dàng.

Thời Uyên nằm ở mảnh vườn lại một lần nữa trở nên tĩnh mịch cũng không biết, rốt cuộc là do chăn Hoả Lân quá nóng, hay là cơ thể của bé rồng con đang dính chặt lấy hắn mà yên bình chìm vào giấc ngủ quá ấm áp.

Mà cảnh đêm đã hơn vạn năm chưa bao giờ thay đổi này, hình như lần đầu tiên có độ ấm.

Hết chương 4.

01.07.2023.

Editor có lời muốn nói: Chương mới siu soft siu cute chào tháng mới, cú nguyên đêm để edit vì cái sự soft xỉu này là quyết định hoàn toàn đúng đắn! Tui quyết tâm rồi, tui phải cho Thời Uyên xưng ta - em từ đầu đến cuối (tại vì soft vcl), clm đó là ước mơ và khát vọng của tui, không ai có thể thay đổi được đâu ToT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net