Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Chương này thì có tiểu sư đệ.

Phương Triều Chu: "..."

Tuy rằng y biết đầu óc của Lê Châu không quá linh hoạt, nhưng cũng không nghĩ đến đầu óc của đối phương không linh hoạt đến mức độ này.

Sau khi giọng nói của Lê Châu vang lên, khắp nơi đều phóng tới mấy đạo ánh mắt, Phương Triều Chu giấu đầu lòi đuôi mà nhanh chóng rụt người giấu mình vào bên trong áo choàng, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra, triệt để im lặng mà giả chết.

Nhưng y vừa mới trốn vào bên trong không bao lâu, lại nghe thấy giọng nói của Lê Châu vang lên, "Phụ thân, sao đệ đệ lại trốn đi? Chẳng lẽ nhóc ấy không muốn nhận chúng ta sao?"

Những lời này vừa nói ra, y cảm giác được bàn tay đang đặt trên lưng y siết lại thật chặt.

"Đệ đệ?" Thanh âm của Chung Ly Việt Thủy lúc nào cũng lạnh như băng, không những thế lại còn vô cùng nghiêm khắc, nhưng lần này giọng nói của hắn lại còn lạnh hơn so với ngày thường.

Phương Triều Chu cứng đờ một lúc, mới thấp giọng nói, "Sư tổ, hắn chính là đồ ngốc, xem thoại bản nhiều đến mức đầu óc cũng có vấn đề, nếu không sao hắn lại bảo sư tổ là tên xấu xí chứ?"

Trong lúc Phương Triều Chu còn đang giải thích với Chung Ly Việt Thủy, Lê Nhất Diệp cũng không nhịn được mà nhìn về phía nhi tử mình thêm vài lần, nhi tử của hắn trông thấy tầm mắt của hắn đang đặt trên người mình, liền bĩu môi.

"Phụ thân, ngươi nhìn ta làm cái gì?"

Vẻ mặt của Lê Nhất Diệp có chút phức tạp, cất giọng nghiêm túc mà gọi một tiếng, "Nhi tử."

Lê Châu bị cái tiếng gọi "Nhi tử" này kêu đến mức lông trên người muốn dựng đứng hết cả lên, ngày thường Lê Nhất Diệp gọi hắn bằng tên, "Phụ thân, ngươi đang làm cái gì vậy? Có thể gọi tên của ta được không? Ngươi gọi ta một tiếng nhi tử, ta cảm thấy muốn nôn đến nơi."

Lê Nhất Diệp không để ý vẻ mặt sợ hãi của Lê Châu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc mà hỏi một câu, "Ngươi thật sự cho rằng nam nhân có thể sinh hài tử?"

Lê Châu nghe vậy, thoắt cái thay đổi ánh mắt, vô cùng khinh thường mà nhìn phụ thân của hắn, "Cái này mà ngươi cũng không biết sao? Tất cả mọi người đều biết, nam nhân có thể sinh hài tử, nếu mà ngươi không tin, ta có thể cho ngươi mượn thoại bản của ta để xem, bất quá bây giờ ta vẫn chưa có xem xong quyển「Con riêng bá đạo sủng yêu ta」nên không thể cho ngươi mượn được."

Lê Nhất Diệp quay mặt đi, nửa ngày sau mới nói, "Không cần, ngươi cứ giữ đấy mà xem đi." Ánh mắt hắn lại chuyển đến nơi mà bản thân nhìn trước đó, đầu tiên là nhìn tiểu hài tử đang được ôm, sau đó lại đưa mắt sang nhìn thanh niên đang ôm đứa bé.

Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu, thanh niên kia chú ý tới tầm mắt hắn, đưa mắt nhìn sang đây, tầm mắt của hai người liền nhanh chóng giao nhau.

Lê Nhất Diệp nhếch khoé môi cười cười, tà khí trên mặt càng thêm dày đặc, hắn cất cao giọng, "Chung Ly tông chủ, nếu đã đến, vì sao lại ẩn thân giữa mọi người?"

Lời này vừa nói ra, hiện trường ngay tức khắc xôn xao.

Thiên hạ không ai mà không biết đến danh tiếng của Chung Ly Việt Thủy, ở trong mắt của các tu sĩ, Chung Ly Việt Thủy tuyệt đối là một cường giả và là đối tượng mà bọn họ ngưỡng mộ. Mọi người đều muốn trở thành Chung Ly Việt Thủy tiếp theo, nhưng Chung Ly Việt Thủy quả thực rất thần bí, sống ẩn dật, cho dù các tông môn đệ tử muốn nhìn thấy hắn thì cũng chỉ khó càng thêm khó.

Vậy mà lúc này, Chung Ly Việt Thủy lại có mặt ở đây?

Không chỉ có những tán tu, mà ngay cả những tông môn đệ tử của Thiên Thủy Tông cũng thấp giọng mà nghị luận, "Tông chủ đâu? Tông chủ ở đâu?"

Phương Triều Chu nghe thấy lời nói của Lê Nhất Diệp, lập tức muốn từ trong lồng ngực Chung Ly Việt Thủy mà đứng xuống, hiện tại bia ngắm chính là Chung Ly Việt Thủy, nhanh chóng rời xa bia ngắm, mới có thể giữ được mạng sống.

Nhưng hành vi mà y định thực hiện trực tiếp bị bóp chết ngay từ bên trong tã lót, bởi vì Chung Ly Việt Thủy cứ thế mà bước ra từ trong đám người, thậm chí Phương Triều Chu có thể cảm giác được Chung Ly Việt Thủy đem uy áp đã thu hồi lại một lần nữa phóng ra --

Bởi vậy y bắt đầu hôn mê.

Không chỉ có mình Phương Triều Chu mà những người chung quanh cũng đều bị ảnh hưởng, ngay cả những ma tu đứng dối diện, những ma tu có tu vi yếu hơn lúc này cũng đều loạng choạng đứng không vững, bao gồm cả Lê Châu.

Hắn thấy Chung Ly Việt Thủy bước ra ngoài, liền đưa mắt nhìn chằm chằm đối phương, nào biết nhìn một lúc suýt chút nữa đã té ngã, nếu không phải có Lê Nhất Diệp bên cạnh bắt lấy tay hắn, hắn liền cứ vậy mà ngã xuống đất.

Lê Nhất Diệp đẩy Lê Châu cho các trưởng lão đang đứng ở phía sau, lật tay một cái thiết lập một cái kết giới thật lớn. Sau khi dựng xong kết giới, hắn đưa một tay ra sau lưng, cười lạnh mà nói, "Chung Ly tông chủ, tư thái thật là tốt."

Chung Ly Việt Thủy đối mặt với lời khen mang tính mỉa mai của Lê Nhất Diệp sắc mặt vẫn là một điệu bộ bình tĩnh, "Lê môn chủ, hôn sự này, ta không đồng ý."

Ngay cả một lời nói dư thừa cũng không có, cứ thế trực tiếp mà cự tuyệt.

Ánh mắt Lê Nhất Diệp ngay lập tức tối sầm, "Ồ? Vì sao?"

"Bởi vì ngươi quá yếu." Vừa dứt lời, Chung Ly Việt Thủy buông một cánh tay đang ôm lấy Phương Triều Chu.

Bàn tay trắng nõn thon dài với các khớp xương rõ ràng nâng lên, đầu ngón tay hướng về phía chân trời xa xăm.

Ngay lập tức, phương xa truyền đến một tiếng rồng gầm thét xé gió mà đến, mọi người đều bị tiếng rồng gầm oanh liệt đến giật mình, thân thể vốn đã không đứng vững, lúc này cơ hồ là muốn quỳ rạp trên mặt đất.

Bàn tay đang đặt phía sau lưng của Lê Nhất Diệp nhanh chóng truyền linh lực vào kết giới do chính tay hắn dựng lên, miễn cho lúc này tất cả đệ tử ma tu của hắn đều ngã xuống đất.

Phía chân trời phương xa, mây đen cuồn cuộn dày đặc, một con Bạch Long xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mà bay vút lên bầu trời, khi nó bay ngang qua đỉnh Thiên Thủy Tông lại phát ra một tiếng rồng ngâm chấn động đất trời, ma tu của Ảm Hồn Môn mang theo sính lễ đều nhanh chóng cúi đầu.

Bạch Long ở giữa không trung lượn vài vòng rồi cúi đầu lao xuống, càng đi xuống thân hình của nó càng nhỏ lại, cuối cùng hoá thành một thanh kiếm hình rồng nằm gọn trong lòng bàn tay của nam nhân.

Vẻ mặt của Chung Ly Việt Thủy lạnh nhạt, tay nắm lấy chuôi kiếm khẽ xoay, sau đó hắn cầm kiếm chỉa xuống đất, kiếm phong mạnh mẽ từ mũi kiếm phát ra làm cho mặt đất tựa hồ như đang rung chuyển. Một cái khe trên mặt đất nứt ra, nơi mà mũi kiếm hình rồng chạm xuống, khi nó đến gần trước mặt Lê Nhất Diệp liền biến hoá thành vô số khe nứt hướng đến nhóm ma tu đông đảo đứng phía sau Lê Nhất Diệp.

Khe nứt đi đến đâu, tất cả đều là thanh âm ngã xuống đất.

Lê Nhất Diệp nhìn vết nứt đang ngừng lại ở trước mặt mình, hắn lại ngước mắt lên, ánh mắt trở nên cực kì lạnh lẽo nhưng nam nhân bị hắn nhìn chăm chú vẫn là một khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, lạnh nhạt mà lặp lại câu nói vừa nãy.

"Ngươi quá yếu."

*

Trên đường trở về, Phương Triều Chu nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Chung Ly Việt Thủy, y nhìn chăm chú một hồi lâu, người nọ cũng đưa mắt nhìn y một cái, "Ngươi nhìn cái gì?"

"Sư tổ, thanh kiếm này sao lại trông giống rồng như vậy? Chẳng lẽ là hoá thân của rồng?" Phương Triều Chu nhìn thanh kiếm hình rồng toàn thân đều là màu trắng như tuyết trong tay Chung Ly Việt Thủy. Chuôi kiếm hình rồng là một viên đầu rồng, cái đầu rồng này sống động đến mức Phương Triều Chu không khỏi tiến lại gần cố gắng nhìn rõ hơn, sau khi nhìn kĩ, liền phát hiện nhãn cầu của cái đầu rồng xoay chuyển.

Phương Triều Chu: "!!!"

"Ừm, làm sao vậy?" Ngữ khí của Chung Ly Việt Thủy vẫn bình tĩnh như thường, phảng phất như chuyện này cũng chẳng có gì lớn lao.

Nhưng ở trong mắt Phương Triều Chu, đây chính là rồng, là rồng đó! Rồng chỉ tồn tại trong thần thoại, trước đây y cũng từng nhìn thấy rồng trong sách vở nhưng mấy cái đó đều là của người khác biên soạn, còn hiện tại là tận mắt nhìn thấy một con rồng.

Y ngẩng mặt lên nhìn Chung Ly Việt Thủy, cho dù là biểu tình hay ngữ khí so với thường ngày đều ngoan ngoãn hơn rất nhiều, "Sư tổ, ta có thể sờ nó được không?"

"Không thể."

Phương Triều Chu: "..."

Quỷ hẹp hòi, đả kích nặng nề!

Phương Triều Chu nhanh chóng thu hồi móng vuốt ác ma đang ngo ngoe rục rịch trở về, vẫn là nên về sờ mèo thôi. Bất quá y cũng có chút tò mò, Chung Ly Việt Thủy lúc ở sơn môn rốt cuộc đã làm cái gì khiến cho Lê Nhất Diệp cùng đám ma tu kia ngoan ngoãn mà quay về.

Từ lúc Chung Ly Việt Thủy bước ra khỏi đám đông y đã bắt đầu choáng váng, chờ đến khi không còn choáng nữa, y đã ở trên thân của Kim Sí điểu, căn bản là không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng Phương Triều Chu không dám hỏi, y sợ y hỏi, Chung Ly Việt Thủy lại truy vấn y những chuyện khác, chẳng hạn như tín vật đính ước hay chẳng hạn như đệ đệ.

Trở lại Hoa Lê Sơn, Chung Ly Việt Thủy liền tiến vào phòng, thậm chí hắn còn thiết lập kết giới, hiển nhiên là không muốn Phương Triều Chu đi vào quấy rầy mình. Trong lòng Phương Triều Chu còn đang nghĩ đến đống đồ ăn vặt, rất có lệ mà thò tay qua sờ soạng Đồ Bạch đang đi đến chỗ y làm nũng vài cái, sau đó liền nhanh chóng đi rửa tay tiếp tục ăn quà vặt.

Sự việc Ảm Hồn Môn đến cầu hôn sự tựa hồ cứ vậy mà qua đi, mỗi ngày vào buổi chiều Tiết Đan Dung đều sẽ đến Hoa Lê Sơn, qua một thời gian dài, Phương Triều Chu phát hiện Tiết Đan Dung sẽ thường xuyên nhìn y hơn.

Chẳng hạn như hiện tại.

Phương Triều Chu tự nhìn chính bản thân mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Đan Dung, "Ngươi nhìn cái gì?"

Hôm nay Tiết Đan Dung đến sớm hơn chút, Chung Ly Việt Thủy vẫn còn đang nhập định, cho nên hắn đang đợi Chung Ly Việt Thủy.

Nghe thấy lời nói của Phương Triều Chu, tầm mắt Tiết Đan Dung hơi dịch xuống. Phương Triều Chu nhìn thấy tầm mắt đối phương dời xuống, lại nhìn chính bản thân mình, vẫn chưa phát hiện ra có điều gì không ổn, liền nghe được thanh âm của Tiết Đan Dung.

"Ngươi lại béo rồi."

Phương Triều Chu: "..."

Giết người tru tâm! Béo thì béo, sao còn phải nói "lại" hả?

Phương Triều Chu nhìn mức trong tay mình, rối rắm một hồi mới ngẩng đầu phản bác đối phương, "Ta không có béo."

"Béo, bụng của ngươi ngày càng lộ rõ." Tầm mắt của Tiết Đan Dung vẫn dừng ở trên người Phương Triều Chu, nói chính xác là cái bụng tròn vo đang nhô lên kia.

Phương Triều Chu cảm giác một trận đau xót lại càng dâng lên ở trong lòng, nhưng mà y vẫn là không đem mứt trong tay thả lại chỗ cũ, "Bây giờ ta vẫn còn nhỏ, béo một chút cũng không sao."

Tiết Đan Dung nghe thấy câu nói này, bỗng dưng lại cười, lúc này trong mắt hắn phảng phất có vô số những vì sao lấp lánh đều tụ lại nơi đáy mắt nhưng mà nụ cười kia cũng cực kì ngắn ngủi.

Thiếu niên chỉ cần dựa vào vẻ đẹp của mình là có thể kinh động thiên hạ nhưng lại vô cùng keo kiệt với nụ cười của mình.

"Ừm." Hắn đáp lời Phương Triều Chu.

Một chữ này, trông như tán đồng, nhưng cũng trông như chỉ đang có lệ, Phương Triều Chu nhìn thân hình mảnh khảnh của Tiết Đan Dung, lại đưa mắt nhìn chính bản thân mình. Y thật sự béo sao? Nếu bây giờ y thật sự béo, vậy lúc đi ra khỏi ma ngẫu, y có béo lên một vòng hay không?

Nghĩ đến khả năng này, Phương Triều Chu liền cảm thấy mứt trong tay không còn thơm nữa, y thả mứt trở về chỗ cũ, dùng khăn lau khô miệng và tay, rồi lại sờ sờ bụng của chính mình.

Hình như là có hơi mềm mại.

Vậy thì buổi tối ăn ít cơm một chút? Rồi lại kết hợp với vài vận động thích hợp?

Nghe nói sau khi ăn xong liền đứng dậy vận động thì sẽ không béo.

Phương Triều Chu chậm rãi đứng lên, sau đó chậm rì rì mà bắt đầu đi qua đi lại, Đồ Bạch phía trước nãy giờ vẫn nằm ở bên chân y mà ngủ, lười biếng mở một con mắt, trông thấy khoảng cách của Tiết Đan Dung cùng Phương Triều Chu vẫn còn rất xa, liền nhắm mắt lại lần nữa.

Ở thời điểm mà Phương Triều Chu đi đi lại lại đến vòng thứ tư, có tiếng bước chân truyền đến, Tiết Đan Dung vốn đang ngồi lập tức đứng dậy, quay đầu hành lễ với nơi phát ra âm thanh, "Sư tổ."

Chung Ly Việt Thủy ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua thiếu niên đang hướng mình hành lễ, dừng ở trên người Phương Triều Chu vẫn còn đi vòng quanh, hắn hơi cau mày, "Ngươi đang làm gì?"

Phương Triều Chu khựng lại một chút, mới quay đầu nhìn sang Chung Ly Việt Thủy, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, "Sư tổ, ta đang giảm béo."

"Vì sao muốn giảm béo?" Chung Ly Việt Thủy càng nhíu chặt mày hơn, hắn nhìn lướt qua đống đồ ăn vặt được Phương Triều Chu bày ở trên bàn nhỏ, "Chẳng lẽ mua mấy thứ này không vừa ý ngươi?"

"Không phải, sư tổ, là ta nói sư huynh béo." Tiết Đan Dung đột nhiên mở miệng, mà lời hắn nói lại làm cho Phương Triều Chu kinh ngạc một chút.

Tiết Đan Dung biết y là ai sao? Tiết Đan Dung thế mà lại gọi y là sư huynh.

Nhưng Phương Triều Chu phát hiện chỉ có y kinh ngạc, Chung Ly Việt Thủy nghe thấy lời nói của Tiết Đan Dung, trong mắt cũng không có chút kinh ngạc nào, chỉ là liếc mắt nhìn y vài lần, sau khi xem xong liền nói bằng giọng nhàn nhạt.

"Béo một chút cũng không sao."

Tiết Đan Dung nghe vậy, hàng mi dài cụp xuống, hết thảy cảm xúc trong mắt đều bị giấu đi, thấp giọng nói: "Là đệ tử lắm lời."

*

Bởi vì Tiết Đan Dung biết thân phận thật sự của Phương Triều Chu, nên cho dù Tiết Đan Dung cùng Chung Ly Việt Thủy đã đi vào căn phòng loại bỏ ma khí, Phương Triều Chu vẫn còn đang nghĩ đến chuyện này, nhưng rất nhanh y cũng liền nghĩ thông.

Lúc trước Chung Ly Việt Thủy nói là xoá bỏ kí ức hai năm gần đây của Tiết Đan Dung, điều đó có nghĩa là những sự việc xảy ra vào hai năm về trước, Tiết Đan Dung vẫn nhớ. Y tuy rằng bị thu nhỏ, nhưng nét mặt vẫn không có gì thay đổi, nhận ra y cũng là chuyện bình thường, giống như sư phụ y vậy, liếc mắt một cái là có thể nhận ra y.

Tuy nhiên, Tiết Đan Dung nói y béo, vẫn khiến y bị kích thích, dẫn đến việc khi màn đêm buông xuống y nằm trên giường, âm thầm thề thốt ngày mai nhất định phải bắt đầu giảm béo, ngậm miệng cử động chân, không thể để người khác xem thường. Mà khi ngày mai đến, Phương Triều Chu phát hiện mình đã trưởng thành.

---

ban đầu tui đọc tên chương còn nghĩ là tên đểu nữa, ai ngờ vào bản raw thì thấy tác giả đúng là để vậy thật =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net