Chương 129 - 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

129

Giang Lạc đang định trêu đùa Trì Vưu để trả thù những hành vi quá đáng lần trước khi hắn đè mình, kết quả Trì Vưu thiếu niên đã quay trở lại.

Dưới danh phận là thê tử của Trì Vưu thiếu niên, Giang Lạc nhìn mình rồi lại nhìn sang người đàn ông với hai tay bị trói đang bình tĩnh nằm ngay mép giường, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.

Thần thái ác quỷ vô cùng khó tả, hai mắt nhìn về phía cái bóng lấp lóe ngoài cửa sổ, dáng vẻ nom thoải mái cực kỳ, thầm chí có chút chờ mong bị Trì Vưu thiếu niên phát hiện ra.

Giang Lạc suy nghĩ hai giây, quyết định xuống giường thật nhanh, cố hết sức nắm cổ áo ác quỷ rồi lôi hắn vào tủ quần áo. Vừa đóng cửa tủ xong thì cửa phòng bị đẩy ra.

Trì Vưu tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, hiện đã thay một bộ quần áo mới.

Trên mắt hắn không có chút cảm xúc nào. Sau khi nhìn thấy Giang Lạc ánh mắt hắn mới ấm áp thêm một chút: "Em Giang, hôm nay anh làm em sợ à?"

Giang Lạc bỏ tay khỏi tủ quần áo, xoay người tựa lưng lên đó. Cậu chỉ sợ tên ác quỷ không sợ trời không sợ đất vùng ra ngoài: "Ha ha ha, nào có chứ."

Trì Vưu quay người đóng cửa lại rồi bước đến trước mắt cậu.

Trong căn phòng hơi tăm tối, cát bụi và không khí trộn lẫn vào nhau. Trì Vưu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng tỏ của Giang Lạc, một cảm xúc không tên bỗng sinh sôi nảy nở như cỏ dại.

Trì Vưu thấp giọng nói: "Giang thiếu gia này, thấy tôi giáo huấn Trì Điền em nghĩ sao?"

Liệu em có sợ không?

Giang Lạc ngạc nhiên nhíu mày, hỏi ngược lại: "Anh mà cũng để ý tới cảm nhận của tôi hả?"

Cậu hừ cười hai tiếng: "Nếu anh thật sự muốn biết thì tôi chỉ thấy chưa đủ ác độc."

Trì Vưu sững sờ, lập tức im lặng nở nụ cười. Thế nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng tắt ngúm, hắn nhìn Giang Lạc chăm chú, bầu không khí thay đổi vi diệu. Trì Vưu vươn tay muốn chạm vào mặt của Giang Lạc, định tiếp tục công chuyện dở dang lần trước.

Tuy nhiên chưa chạm vào Giang Lạc thì sắc mặt hắn tức khắc lạnh lẽo: "Hình như có người khác xuất hiện trong phòng."

Hắn ngước mắt lên, ánh mắt thoáng liếc qua tủ quần áo.

Giang Lạc kinh ngạc nói: "Trong phòng có người khác ư? Sao tôi lại không biết chứ. Trì thiếu gia, có khi nào trực giác của anh sai rồi không?"

Trì Vưu nhìn cậu rồi lại nhìn tủ quần áo, nhắm mắt: "Chắc thế."

Sau đó hắn đột nhiên vươn tay đẩy Giang Lạc ngồi xuống bàn bên cạnh, còn mình thì đi tới trước cái hòm gỗ lớn đặt trong góc: "Giang thiếu gia, ngày em thành thân với tôi tôi có tìm thấy một món quà. Nó hợp với em lắm."

Giang Lạc tò mò: "Quà gì thế?"

Trì Vưu không trả lời ngay mà chỉ ung dung lục lọi cái rương gỗ. Một lát sau, rốt cuộc hắn cũng lấy ra một cái hộp gỗ đen giơ trước mặt Giang Lạc.

"Giang thiếu gia, em mở ra xem thử đi."

Giang Lạc mở hộp, bên trong là khẩu súng lục đen tuyền hoàn toàn mới.

Trì Vưu cầm khẩu súng lục lên, sau đó nạp đạn lên nòng: "Giang thiếu gia, chắc hẳn em chưa dùng thứ này bao giờ. Lại đây tôi chỉ em cách dùng nào."

Nói xong, Trì Vưu đột nhiên giơ tay lên. Lúc Giang Lạc chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng chuyển hướng bắn về phía tủ quần áo.

"Bằng..."

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, tủ quần áo xuất hiện một cái lỗ đen sì.

Giang Lạc: "..."

Nếu cậu không nhớ lầm thì vị trí đó là tay của ác quỷ.

Trì Vưu cười dịu dàng với cậu, như thể không có gì xảy ra. Tuy nhiên tâm trạng hắn lại vui lên thấy rõ, còn lên giọng âm cuối: "Em thấy rõ chưa?"

Hắn bắn thêm ba phát nữa, tủ quần áo lập tức xuât hiền ba lỗ thủng bốc khói.

Nếu bảo Trì Vưu không phát hiện gì thì ngay cả Giang Lạc cũng không tin. Cậu chủ động nói: "Còn hai viên cuối anh cho tôi thử nha."

Trì Vưu cau mày, đưa súng lục cho cậu.

Giang Lạc nhận lấy súng lục, xúc cảm quen thuộc ùa vào. Tốc độ đạn bay rất nhanh, nếu cậu dán lá bùa lên viên đạn thì liệu rằng có thể biến khẩu súng này thành vũ khí chuyên trị ác quỷ, như vậy hiệu quả có tốt hơn bùa chú không? Giang Lạc càng nghĩ càng thấy biện pháp này khả thi, dự định khi nào trở về thì nhờ Khuông Chính chế tạo cho cậu thứ vũ khí như thế.

Cậu cũng không quên nhiệm vụ của mình, giơ tay liếc nhìn tủ quần áo, cảm thấy không an toàn lắm nên lại đứng lên.

Cậu đứng đậy, nhắm khẩu súng chuẩn xác vào tủ quần áo. Giang Lạc do dự mấy lần nhưng vẫn chưa bóp cò, mà đi thẳng đến tủ quần áo đặt đầu súng ngay chỗ yếu hại trên ngực ác quỷ, sau đó mới quay đầu cười xán lạn với Trì Vưu: "Tôi thấy gần thế này thì đảm bảo hơn."

Ngược lại Trì Vưu chỉ biết câm nín.

Giang Lạc không cần Trì Vưu đáp lời, cậu vui vẻ quay đầu lại, nhìn tủ quần áo với ánh mắt ám muội, sau đó quả quyết bóp cò. Lúc tiếng súng vang lên, lòng bàn tay của Giang Lạc bị chấn động mà giật này, chỗ nòng súng chạm vào khẽ bóc khối nghi ngút.

Thanh niên tóc đen tỉnh bơ giơ tay lên, tiếp theo di súng lục lên ngay đầu ác quỷ: "Trì thiếu gia, dù sao tủ quần áo cũng be bét rồi hay là mình dùng hết số đạn còn lại nhé, cùng lắm chỉ còn phát cuối mà thôi."

Cứ nghĩ đến cảnh tượng ác quỷ mắc bẫy, giọng nói của Giang Lạc không hiểu sao vui hẳn lên. Hình như cậu cũng ý thức được việc đó nên ho khan một tiếng, không đợi Trì Vưu phản ứng liền gọn gàng lưu loát nổ thêm phát súng nữa.

Giang Lạc nhịn không được bật cười, lại hơi tiếc nuối.

Tay của cậu chậm rãi dời xuống, chuyển qua vị trí nhạy cảm của người đàn ông. Cậu khẽ bóp cò, âm thanh trống rỗng vang lên, đạn đã hết.

Chậc, nếu còn viên nữa thì tốt biết bao.

Sau lưng, Trì Vưu nhìn ánh mắt dần trở nên quái dị của Giang Lạc.

Không lẽ Giang Lạc hận hắn khi lớn lắm ư?

Không, không giống hận lắm.

Mà là cảm giác pha trộn giữa khinh thường, lừa dối và khủng hoảng.

Hình như Giang Lạc rất hưởng thụ cảm giác này.

Trì Vưu rủ mắt xuống, che giấu suy nghĩ thầm kín.

Có vẻ Trì Vưu biết hắn của tương lai.

"Thiếu gia, không xong rồi!" Quản gia vội vàng chạy vào: "Bên ngoài tập trung rất đông quần chúng, họ đang nổi giận đòi tìm cho bằng được ác quỷ Trì gia che giấu! Trưởng lão đã tới, bảo tôi gọi cậu ra đó."

Trì Vưu nhíu mày, xem ra hắn lập tức biết được đám trưởng lão đang toan tính điều gì. Vừa mới nãy, lúc phó quan đưa Trì Điền đến đồn cảnh sát, mấy người bên chi thứ nhìn hắn bằng ánh mắt khủng bố vô cùng. Chỉ sợ họ đang ghi thù, muốn tìm cơ hội để dạy cho hắn một bài học.

Chẳng qua không nghĩ bài học này ập tới sớm thế, một trước một sau vẫn chưa tới một tiếng.

Nhưng Trì Vưu vừa mới nghĩ vậy xong liền ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên hỏi: "Trời đã tối rồi sao?"

"Đúng vậy." Quản gia không hiểu vì sao hắn lại hỏi vấn đề kỳ lạ như thế, nhưng vẫn trả lời: "Thưa cậu chủ, đã sáu giờ tối rồi."

Trong phòng có chuông Tây Dương, Trì Vưu quay đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên đã sáu giờ rồi.

Hắn cảm thấy dường như có chỗ nào đó không khớp, nhưng sau một lúc cũng chấp nhận sự thực "bây giờ đã là buổi tối". Trì Vưu gật đầu nói: "Tôi biết."

Giang Lạc cũng nhận thấy bầu trời đột ngột tối sầm lại, và chắc chắn, tốc độ dòng chảy của thế giới trong gương đang ngày càng nhanh hơn, và nó bắt nguồn từ... Cậu liếc nhìn tủ quần áo, như thể thời gian bắt đầu tăng tốc kể từ khi ác quỷ tiến vào trong thế giới gương.

Hắn bỏ khẩu súng lục xuống, bước nhanh tới: "Tôi đi cùng với em."

Hai người đi ra phía cổng, nhưng còn chưa tới thì đã nghe thấy những tiếng cãi vã ồn ào.

Hàng trăm âm thanh đan xen vào nhau khiến người ta phát cáu. Giang Lạc nghe cẩn thận thì nhận thấy những âm thanh này đến từ dân chúng đang đứng ngoài cửa phủ. Bọn họ nhao nhao lên muốn Trì gia giao ác quỷ ra.

Dân chúng đứng bên ngoài hò hét ầm ĩ, có người tức giận nói: "Ác quỷ là người của Trì gia các người đúng không, toàn bộ bốc chín thành chỉ các người mới có năng lực như thế! Chúng tôi đoán được rồi, nếu các người muốn bắt quỷ để kiếm tiền thì chắc chắn ở đây phải có ác quỷ quấy phá. Có phải vì thế mà mấy người cố ý dùng ác quỷ để hại người, sau đó nhân cơ hội đó để kiếm lời cho mình đúng không?"

"Đúng vậy, các người nói xem có đúng là như vậy hay không!"

"Mau giao ác quỷ hại người ra đây!"

"Giao ra! Nếu không giao ra thì chúng tôi sẽ coi người nhà họ Trì là ác quỷ!"

Trưởng lão Trì gia nở một nụ cười miễn cưỡng, cố gắng hết sức để xoa dịu cảm xúc của mọi người: "Ác quỷ không phải là người Trì gia chúng tôi, chúng tôi cũng là con người mà, sao lại là ác quỷ được cơ chứ? Nhưng chúng tôi đã tìm được hung thủ, những vụ án mạng trước đây đều là do đại thiếu gia nhà chúng tôi không có năng lực, không cẩn thận để xổng mất một con ác quỷ ra ngoài làm xằng làm bậy. Chúng tôi đã gọi người tới, đương nhiên ngài ấy sẽ xin lỗi mọi người và thu phục ác quỷ. Sau đó nếu có điều gì bất mãn thì mọi người cứ việc nói, chỉ cần không ảnh hưởng tới tính mạng thì chúng tôi sẽ làm hết khả năng của mình để ngài ấy nhận lỗi với mọi người."

Nghe được câu này làm Giang Lạc suýt chút nữa nôn ra.

Trưởng lão Trì gia nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn, ánh mắt lão trở nên âm hiểm độc ác, lão cười lạnh, nói: "Trì Vưu, tới đây!"

Những người nhà họ Trì trong thế giới gương không khác gì một nhân vật phản diện.

Trì Vưu bước tới đứng trước ánh mắt của người dân đang đứng bên ngoài.

Hắn gần như có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì thế nên không tránh khỏi cảm thấy mất hứng, nhưng trên khuôn mặt hắn lại hiện lên vẻ hối hận và tội lỗi.

Trì Vưu nuôi không ít quỷ, những con quỷ đó cũng đã hại chết không ít người, nhưng ác quỷ giết chết nha hoàn, gã sai vặt trong phủ và người cầm canh gõ mõ thực sự không phải là quỷ mà Trì Vưu nuôi.

Trưởng lão Trì gia chỉ tay vào hắn, nói: "Đây là đại thiếu gia của phủ chúng tôi, tất cả đều là do ngài ấy nên mới..."

Lão còn chưa nói xong thì đã bị dân chúng nói xen vào: "Ngươi cho rằng chúng tôi là đồ ngu à? Cậu chủ Trì làm sao có thể làm ra loại chuyện này!"

"Đúng thế, cậu chủ Trì sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy. Chắc chắn mấy người cố ý đẩy cậu chủ ra để bảo vệ hung thủ thật sự!"

"Chúng tôi không tin hung thủ là cậu chủ Trì. Nhanh lên, các người mau giao ác quỷ ra đây, nếu không chúng tôi sẽ cho các người biết mặt!"

Trưởng lão Trì gia không thể tin nổi: "Là ngài ấy mà..."

Dân chúng càng tức giận hơn: "Lão đầu này vẫn không chịu nói thật. Anh em, cầm vũ khí lên rồi chúng ta cùng nhau xông vào đi tìm ác quỷ!"

"Cậu chủ Trì đừng sợ, chúng tôi tin tưởng ngài, chắc chắn hung thủ không phải là ngài!"

Không chỉ dòng thứ Trì gia cảm thấy kinh ngạc mà Trì Vưu cũng nhíu mày. Dân chúng bốc chín thành vẫy tay chào, bọn họ đều tin rằng không có khả năng hắn làm ra chuyện hại người.

Đây rõ ràng là một kết quả tốt nhưng Trì Vưu lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Dân chúng muốn xông vào trong Trì gia, nhóm trưởng lão Trì gia vội vàng ngăn lại, những lão giã đã bảy tám mươi tuổi chen lấn trong đám đông lộn xộn, thậm chí còn có người đã bị đụng đến mức hôn mê bất tỉnh.

Bất đắc dĩ khi thấy dân chúng càng lúc càng kích động, trưởng lão Trì gia chỉ có thể sửa lời nói rằng đã hiểu lầm Trì Vưu, hung thủ là một người khác, và hứa sẽ bắt được hung thủ, lúc này mới ổn định được người dân.

Cảnh tượng này phát triển ngoài dự liệu của mọi người, Giang Lạc cũng không thể tin được rằng chuyện này lại được giải quyết dễ dàng như vậy. Ngay lúc này, bất ngờ có một tiếng thốt lên từ trong đám đông: "Quỷ ở sau lưng chúng ta!"

Trong chốc lát Giang Lạc nhìn về phía sau đám đông, có một người mặc áo choàng đen và cầm một con dao lạnh lùng đứng lặng lẽ sau đám đông, hệt như một bóng ma

Sau khi nó nhận ra mình đã bị đám người phát hiện thì im lặng, quay người bỏ chạy theo một hướng khác.

Kể từ khi nó lặng lẽ xuất hiện, con người còn cảm thấy hơi sợ hãi nhưng nhìn thấy nó bỏ chạy thì trong lòng lại bùng lên dũng khí, mấy trăm người đuổi theo nói: "Đừng chạy!"

Giang Lạc cưỡi ngực dẫn đầu đuổi theo.

Theo sau cậu còn có Liên Bỉnh và Liên Khương.

Tốc độ của con quỷ này rất nhanh nên tốc độ của Giang Lạc cũng càng lúc càng nhanh hơn, dần dần bọn họ đã bỏ xa đám người phía sau. Hai người Liên Khương cắn chặt răng đuổi theo ở phía sau, Liên Bỉnh nhìn xung quanh con đường nhỏ, bỗng nhiên rẽ sang bên phải, nói: "Sư huynh, chúng ta đi đường tắt!"

Con quỷ chạy một mạch đến ngõ nhỏ không người, đang theo đà chạy tiếp thì thấy hai người Liên Khương thở hồn hà hổn hển xuất hiện trước mặt, hai người bọn họ chống lên đầu gối thở dốc, đầu đầy mồ hôi nói: "Ngươi đừng hòng trốn!"

Con quỷ lùi về sau hai người, xoay người thì lại thấy Giang Lạc. Hai tay của Giang Lạc kết ấn, nói nhanh chóng: "Cách chữ vị, lửa."

Một ngọn lửa cuồng nộ ngay lập tức bao vây quỷ áo choàng đen.

Ngọn lửa không ngừng thu nhỏ lại không gian của ác quỷ, con quỷ áo choàng đen run rấy rúc vào một góc, một dáng vẻ vô cùng sợ hãi ngọn lửa này. Ngọn lửa ngưng tụ thành một quả cầu lao thẳng về phía nó một cách mãnh liệt, con quỷ áo choàng đen hét lên một tiếng rồi biến mất không hề phản kháng một chút nào, chỉ còn lại một chiếc áo choàng đen rơi xuống mặt đất.

Giang Lạc nhíu mày, thu hồi Ly Hỏa, cậu đi tới cầm áo choàng đen lên thì phát hiện nó đã bị ướt sũng nước, không chỉ cái áo dính nước mà ngay dưới mặt đất cũng có một vũng nước sót lại.

Dường như Giang Lạc có điều suy nghĩ.

Con quỷ áo choàng đen đụng phải lửa thì lại hóa thành nước?

Hai người Liên Bỉnh chạy đến trước mặt cậu, vừa định hỏi thế nào rồi thì bỗng trợn mắt há hốc mồm chỉ tay vào chân trời, lắp bắp nói: "Sư, sư huynh, anh nhìn đi!"

Giang Lạc quay đầu lại nhìn, trời sập.

Bầu trời giống như một tấm gương bể nát, những mảnh kính trong suốt không ngừng rơi xuống, chúng rớt xuống giữa không trung rồi biến mất không thấy nữa. Với tốc độ này thì thế giới gương trụ được năm tiếng nữa rồi sẽ sụp đổ, bọn họ đã có thể ra ngoài.

Người phía sau màn nói "Giết ác quỷ thì có thể trở về", không lẽ quỷ áo choàng đen là ác quỷ mà bọn họ đang tìm kiếm?

Giang Lạc siết chặt áo choàng đen đứng thẳng lên, nhìn thế giới gương bắt đầu vỡ vụn, trong lòng cũng không có bao nhiêu vui vẻ mà ngược lại, cậu cảm thấy rất thất vọng.

Đơn giản như vậy là có thể được ra ngoài luôn?

Quỷ áo choàng đen yếu xìu như vậy mà có thể hại chết ba người trong số bọn họ?

Người phía sau màn muốn Giang Lạc nhìn thấy "Nguồn gốc khởi sinh của tội ác", là con quỷ áo choàng đen không chịu nổi một đòn này ư?

Giang Lạc chỉ cảm thấy khá nực cười, nhưng sự thực lại là như thế. Cậu xoay người nói: "Đi thôi, chúng ta đi về tìm mấy người Liên Tuyết, chuẩn bị rời khỏi thế giới gương."

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Lạc: Chỉ như vậy???

130

Trên đường trở về, Giang Lạc vẫn chưa thể tin nổi chuyện này đã kết thúc,

Đầu voi đuôi chuột, đầu nặng chân nhẹ. Kết cục quá mức đơn giản chính là lý do khiến Giang Lạc cảm giác mình đang nằm mơ.

Nhưng hai huynh đệ Liên Khương hoàn toàn không cảm thấy thế. Họ vui mừng đến mức ôm đầu khóc rống.

Ba người quay về Trì gia, vội vàng đi tìm Liên Tuyết và Lý Tiểu.

Chưa tới nơi thì đã thấy hai người Liên Tuyết chạy tới. Sau khi thấy ba người Giang Lạc, mắt họ sáng rực: "Sư huynh!"

Giang Lạc lên tiếng: "Đến hòn giả sơn rồi tính."

Tiếp đó mọi người trốn vào trong hang động của hòn giả sơn. Khi Liên Tuyết biết tin giết chết ác quỷ là có thể rời khỏi đây từ chỗ Giang Lạc, cô không kìm được niềm hạnh phúc: "Vậy nghĩa là năm tiếng nữa chúng ta có thể rời đi rồi đúng không?"

Giang Lạc gật đầu: "Đúng."

Mọi người đều vô cùng hạnh phúc, trên mặt là biểu cảm thoải mái từ lâu. Nhưng Liên Tuyết chỉ cười một lát, sau đó hơi do dự mà nhìn Giang Lạc: "Sư huynh, anh không vui hả?"

"Có thể rời khỏi thế giới gương tất nhiên là anh vui mà." Giang Lạc cười nhạt, nói: "Nhưng anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ lắm."

Liên Tuyết: "Lạ ở chỗ nào ạ?"

Giang Lạc nhìn vào ống tay áo choàng đen: "Quá đơn giản rồi."

"Thế nhưng có thể rời khỏi đây là tốt lắm rồi." Liên Tuyết thấp giọng ho khan, sau khi niềm vui vơi bớt, sắc mặt của cô không khỏi bợt bạt: "Ngày đêm ở đây khiến em không an tâm. Tối qua bị cảm lạnh, hôm nay đầu đau dữ dội."

Thực tế Giang Lạc cho rằng Liên Tuyết bị trúng gió: "Lúc ở biệt thự em đã hơi sốt rồi. Thể chất của em không tốt lắm, Liên Tuyết à, sau khi rời khỏi biệt thự em nên tập thể dục nhiều vào."

Đôi mắt Liên Tuyết cong cong: "Em cũng nghĩ thế, thưa sư huynh."

"Vậy là sau khi rời khỏi đây chúng ta không bị quay trở lại đúng không?" Lý Tiểu sợ sệt hỏi.

Liên Khương vui sướng đáp: "Tất nhiên rồi. Mọi thứ trong thế giới gương đều sụp đổ hoàn toàn, chúng ta không bị nhét vào cái chỗ chó má này nữa đâu."

Rốt cuộc Lý Tiểu có thể thờ phào, cô thều thào: "May quá, may quá..."

Phía bên ngoài hòn giả sơn.

Trong một góc không ai chú ý.

Trì Vưu đứng đó lắng nghe cuộc đối thoại trong hang núi, thần sắc ảm đạm khó tả.

Thế giới gương, sụp đổ, rời đi.

Trì Vưu là người thông minh, hắn nhanh chóng hiểu ra đây là ý gì.

Trong trí nhớ của hắn, đây chính là một thế giới vô cùng chân thật, vậy mà qua miệng họ lại trở thành thế giới gương.

Hắn biết thế giới gương nghĩa là gì nhưng bởi vài biết nên mới sốc đến thế.

Tuy nhiên Trì Vưu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó tiếp thu tin tức động trời này bằng tốc độ chóng vánh.

Trong đầu lần lượt hiện lên những sự việc không thích hợp lắm của quá khứ, lúc này chúng trở thành chứng cứ để chứng minh rằng đây chỉ là một thế giới thật giả lẫn lộn. Trì Vưu ngẩng đầu ngắm bầu trời.

Trong mắt hắn, bầu trời này vẫn tối tăm mờ mịt như bình thường, không hề có dấu hiệu sẽ sụp đỏ.

Cảm giác cực kỳ không cam lòng và lửa giận bốc lên ngút ngàn.

Hắn là người trong cái thế giới gương giả tạo này nhưng Giang Lạc lại muốn rời khỏi nơi đây.

Năm tiếng sau.

Trì Vưu cúi đầu, sương đen như hố sâu chậm rãi bao trùm khoảng không gian sau lưng hắn.

Hoa văn quỷ bắt đầu vươn lên bên tai Trì Vưu.

Đôi mắt của Trì Vưu đen thăm thẳm, mọi biểu cảm đều bị xóa sạch trên khuôn mặt. Làn sương đen quấn chặt lấy hắn từ đầu đến chân, khiến thiếu niên vừa đẹp trai vừa lãnh đạm như một vị thần, vừa đáng sợ vừa gớm ghiếc như ác quỷ.

Bỗng nhiên ánh mắt hắn lóe lên.

Giống như có ai đó thỏ thẻ bên tai hắn: "Ngươi muốn gì?"

"Tôi muốn..." Giọng hắn nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Giữ em ấy ở lại."

Giam giữ Giang Lạc trong thế giới của hắn mãi mãi.

Ánh mắt Trì Vưu càng lúc càng sáng rực. Có vẻ đạt được câu trả lời nào đó, hắn bõng nhiên gật gù rồi nở một nụ cười khiến người khiếp đảm.

"À, quả là một biện pháp hay."

"Vậy cứ làm như thế thôi."

*

Giang Lạc rời khỏi hòn giả sơn. Trên đường trở về, cậu và nhóm Liên Tuyết bắt gặp Trì Vưu đang đứng trên cầu ngắm hồ.

Trì Vưu hết sức chăm chú cho cá ăn, một cơn gió khẽ lướt qua người hắn, thời gian tĩnh lặng.

Chẳng qua hạnh động ấy của hắn lại thành ra kỳ cục khi trời tối.

Tối rồi ai lại cho cá ăn?

Sau khi nghe thấy tiếng động, Trì Vưu quay người lại rồi nở một nụ cười ôn hòa với nhóm Giang Lạc: "Giang thiếu gia, về rồi đấy à?"

Trong bóng đêm mờ mịt, Giang Lạc không nhìn rõ được nét mặt của hắn, nhưng dường như là đang chờ đợi họ. Giang Lạc đi đến cầu, nhíu mày: "Cậu chủ Trì, anh đang chờ tôi sao?"

Trì Vưu vui vẻ gật đầu, ném chỗ đồ ăn cho cá cuối cùng xuống hồ, dùng tay lau sạch sẽ xong mới dắt Giang Lạc về: "Trời tối rồi, chúng ta nên đi nghỉ thôi."

Bốn người Liên Tuyết bị bỏ lại dưới gầm cầu nhìn nhau ngơ ngác, mặc dù dòng chảy thời gian của thế giới trong gương trở nên nhanh hơn, nhưng tốc độ sụp đổ vẫn không hề nhanh như vậy. Còn năm tiếng nữa, chắc họ cũng nên về nghỉ ngơi một chút, có khi phải hết đêm nay, bọn họ đã đi ra ngoài.

Liên Tuyết nói: "Đi thôi, chúng ta cũng về ngủ nào."

Liên Khương nói lầm bầm: "Tôi thấy mời dậy đây mà giờ lại phải ngủ nữa, không muốn chút nào."

Nói là vậy nhưng hắn vẫn quay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net